Chương 30: Tôi dạy tốt đúng không

Yến Cảnh Đình hôn mạnh xuống, dùng sức cắn xé môi cậu. Tống Xuyên bị hắn ghìm chặt dưới thân, hoàn toàn không thể vùng vẫy, bị ăn sạch không còn miếng đậu hũ nào.

Không biết đã qua bao lâu, Tống Xuyên cảm thấy môi mình đều tê dại, Yến Cảnh Đình lúc này mới lưu luyến rời khỏi môi cậu.

Đột nhiên được giải thoát, Tống Xuyên hít thở không khí trong lành một cách hổn hển, mặt đỏ bừng, co rúm trong góc sofa, tay nắm chặt cổ áo T-shirt của Yến Cảnh Đình, như thể đó là điểm tựa duy nhất của cậu giữa dòng xoáy.

"Chát!"

Khi đã thở lại được, phản ứng đầu tiên của Tống Xuyên là tát mạnh vào mặt Yến Cảnh Đình.

Một cái tát thật mạnh, vang lên rõ ràng.

Mặt Yến Cảnh Đình bị ép quay sang một bên, ánh mắt nhìn xa xăm ngẩn ngơ một lúc, rồi cười khẩy, rời khỏi người Tống Xuyên, chậm rãi chỉnh lại cổ áo: "Sao, nhập vai rồi à?"

Tống Xuyên không thể tin nổi, sờ đôi môi đã hơi sưng của mình, giận dữ nói: "Anh có bạn gái rồi đấy!"

Yến Cảnh Đình cong môi cười, chẳng hề quan tâm: "Thì sao?"

Cậu không ngờ rằng Yến Cảnh Đình lại đê tiện đến mức này!

Tống Xuyên tức đến mức nói không nên lời: "Anh biết cái này là gì không? Đây là nɠɵạı ŧìиɧ!"

"Rồi sao? Cậu sẽ nói chuyện này cho cô ấy biết à?"

Tống Xuyên nghẹn lời, nói với bạn gái người ta rằng bạn trai cô ấy đã hôn mình sao?

Nếu cậu dám nói cho Tề Thiên Thần, với thế lực của nhà cô ấy, Tống Xuyên còn chưa bước chân vào làng giải trí đã bị đuổi thẳng cổ.

Và Yến Cảnh Đình biết rõ Tống Xuyên sẽ không nói ra, nên mới dám ngang nhiên như vậy.

"Anh đúng là đồ cặn bã."

Tống Xuyên ném lại một câu, không muốn tiếp tục ở lại cùng hắn, liền quay người bỏ đi.

Yến Cảnh Đình cũng không ngăn cản, để mặc bóng dáng cậu dần biến mất ở hành lang. Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của hắn có chút thay đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, ngón tay vô thức chạm vào môi, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tống Xuyên.

Hắn cảm thấy bản thân hình như càng lúc càng... có chút không bình thường.

Tối đó, Tống Xuyên trở về khách sạn rửa mặt ba lần, đánh răng ba lần, lau môi đến đỏ lên mới chịu thôi.

Nằm trên giường càng nghĩ càng tức, nhưng không biết phải làm sao.

Tự dưng bị chiếm tiện nghi, lại không có cách nào để xả giận trả thù, ai mà chịu nổi chứ?

Tống Xuyên tức giận mãi, đến nỗi suốt đêm không ngủ được, sáng hôm sau mắt cậu thâm quầng nặng nề, cả người mệt mỏi, chuyên viên trang điểm phải dặm mấy lớp phấn mới che đi được.

Còn kẻ gây ra mọi chuyện thì lại vui vẻ bước vào phim trường cùng bạn gái, hai người cúi đầu thì thầm gì đó khiến Tề Thiên Thần cười không ngớt.

Tống Xuyên tức tối nhân lúc Yến Cảnh Đình không để ý, trừng mắt nhìn, giơ tay làm động tác đánh vào sau đầu hắn. Ai ngờ Yến Cảnh Đình như có mắt sau lưng, quay đầu lại, môi vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng, liếc Tống Xuyên một cái.

Tống Xuyên bị bắt quả tang, vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, quay người đi, nhưng không ngờ bị trượt chân suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Yến Cảnh Đình chứng kiến tất cả, trong mắt vô thức hiện lên nét cười, khóe miệng càng cong hơn.

Chưa kịp trả thù đã bị bẽ mặt, Tống Xuyên chỉ biết nén giận, không làm được gì.

Khi nhân viên và diễn viên đã vào vị trí, đạo diễn thông báo bắt đầu quay cảnh đầu tiên. Và cảnh quay đầu tiên là cảnh bổ sung hôm qua.

Đạo diễn sau một đêm nghỉ ngơi, hôm nay thái độ với Tống Xuyên cũng tốt hơn, lo lắng hỏi: "Hôm nay trạng thái thế nào, có nhập vai được không?"

Tống Xuyên gật đầu nhẹ, vốn định nói là tạm ổn, nhưng nghĩ lại, câu "tạm ổn" này có vẻ thiếu tự tin, cậu dứt khoát nhắm mắt, quyết tâm: "Hôm nay chắc chắn nhập vai được."

“action!”

Phó Ngôn cúi đầu, nắm lấy cằm của Ngọc Tuyết, giọng nói đau khổ đến run rẩy, viền mắt đỏ hoe: "Ở bên anh có gì không tốt?"

"Không, tôi không yêu anh..."

Phó Ngôn định hôn thật mạnh, nhưng Ngọc Tuyết nghiêng đầu, môi Phó Ngôn sượt qua cổ cô.

Ngọc Tuyết cảm thấy cổ mình nóng lên, như có gì đó lướt qua, bỏng rát.

"Cắt!"

Mắt Tống Xuyên đỏ hoe, rời khỏi cổ của Tề Thiên Thần. Dù đã nghe lệnh "cắt", cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, lòng còn chút ngột ngạt.

Điều này chứng tỏ cậu đã thực sự nhập vai.

Gió sáng sớm hơi lạnh, Tền Thiên Thần mặc chiếc sườn xám mỏng, bị thổi đến lạnh run. Khi đạo diễn vừa hô "cắt", Yến Cảnh Đình liền phát huy hình tượng bạn trai tốt, tiến đến khoác áo cho cô.

Lúc này, đạo diễn cũng đi tới, vỗ vai Tống Xuyên, không tiếc lời khen ngợi: "Hôm nay trạng thái tốt lắm! Thật lòng mà nói, có phải tối qua cậu đi tìm cảm hứng không?"

Tống Xuyên giật mình, cái "tìm cảm hứng" khiến mặt đỏ tim run đêm qua lóe lên trong đầu, cậu ngước mắt nhìn trộm Yến Cảnh Đình. Ánh mắt đối phương hạ xuống, nhìn thoáng qua Tống Xuyên.

Hắn đang cười.

Dù trên mặt Yến Cảnh Đình không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt tinh quái không thể che dấu.

Mặt Tống Xuyên đỏ bừng, giọng như muỗi kêu: "Ừm."

"Cảm hứng này tìm được không tệ nhỉ, lần sau cậu dạy cho mấy người kia nữa." Đạo diễn không nhận ra sự bất thường, cứ thế nói tiếp.

Tống Xuyên chỉ muốn lấy băng keo dán miệng ông ta lại: Có thể đừng nói nữa được không!!!

Tống Xuyên cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, sắp khoét thủng một lỗ rồi, cậu vội vàng cúi chào đạo diễn, kiếm cớ đi vệ sinh để thoát thân.

Cậu như tên lửa lao đi, đến khi vào nhà vệ sinh, tim vẫn đập thình thịch.

Tống Xuyên hít một hơi thật sâu, xóa bỏ hình ảnh Yến Cảnh Đình khỏi đầu, rồi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại phát hiện ở bồn rửa tay có một bóng dáng quen thuộc.

Yến Cảnh Đình từ trong gương thấy mặt Tống Xuyên, rõ ràng Tống Xuyên không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn rửa tay xong là đi ngay.

"Diễn tốt lắm." Tống Xuyên vừa quay đi, lời khen của Yến Cảnh Đình từ phía sau vang lên.

"Cảm ơn Yến tổng đã khen." Tống Xuyên không dừng lại mà mỉa mai đáp.

Tống Xuyên bước đi thật nhanh, chỉ muốn nhanh chóng cắt đuôi người đàn ông phía sau. Ai ngờ đối phương chân dài, không vội vàng vẫn bắt kịp, khi Tống Xuyên đến cửa, Yến Cảnh Đình đã sau lưng cậu, rồi vượt lên trước, để lại bên tai Tống Xuyên một câu: "Vẫn là tối qua tôi dạy tốt."

Tống Xuyên biết ngay, từ miệng Yến Cảnh Đình chẳng có lời gì tốt đẹp cả !