Chương 29: Nhập vai

Yến Cảnh Đình bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, khả năng tự chủ mà hắn luôn tự hào đâu rồi?

Sao hắn lại có suy nghĩ này được chứ?

Ánh mắt của Yến Cảnh Đình chuyển động, dừng lại trên người Tề Thiên Thần.

Hắn không thể không thừa nhận, Tề Thiên Thần rất đẹp, tài sản cũng không có chỗ chê, nếu muốn thật sự kết hôn thì hắn nên kết hôn với người như cô. Đây là lựa chọn tuyệt vời cho cả việc kinh doanh gia đình lẫn các chủ đề bàn tán bên ngoài.

Nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được mà liếc sang góc phòng, nơi một người đàn ông khiêm tốn và điềm đạm đang đứng.

Cảnh quay thứ hai bắt đầu, bối cảnh là trong khu nhà của Phó Ngôn. Lúc này Phó Ngôn đã giam cầm Ngọc Tuyết, còn Ngọc Tuyết luôn nhớ về nam chính Tần Duệ, quyết không khuất phục. Phó Ngôn vốn không muốn cưỡng ép cô, nhưng Ngọc Tuyết đã tìm cơ hội cải trang thành người hầu, trốn ra ngoài gặp Tần Duệ, không ngờ bị Phó Ngôn bắt quả tang.

Phó Ngôn tưởng rằng đối xử chân thành với Ngọc Tuyết thì sẽ có ngày cảm động được cô, ai ngờ Ngọc Tuyết vẫn không từ bỏ Tần Duệ. Phó Ngôn cảm thấy mình như bị phản bội, giận dữ vô cùng, bắt Tần Duệ lại nhốt trong ngục, còn Ngọc Tuyết thì bị anh cưỡng ép mang về nhốt trong nhà.

Cảnh này là khi Ngọc Tuyết bị đưa trở lại nhà, hai người đối mặt trong sân.

Lúc này Phó Ngôn đang cực kỳ tức giận, muốn cưỡng hôn Ngọc Tuyết, nhưng Ngọc Tuyết quyết không khuất phục, không những cưỡng hôn không thành mà còn bị tát một cái.

Đạo diễn để quay cảnh này, đặc biệt chọn một cảnh vô cùng đẹp, trong sân có một cây anh đào trăm năm, nhưng giờ đã qua mùa hoa nở, hoa lá rụng rơi, cành cây đã mọc ra lá mới.

Ngọc Tuyết ngồi trên ghế dài ở hành lang, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa khô, ánh mắt đờ đẫn nhìn đám hoa tàn dưới đất.

Phó Ngôn từ sau cây hoa đi tới, vẫn phong độ như thường, bước chân không nhanh không chậm, nhưng lại rất nặng, giẫm trên đá xanh phát ra âm thanh như chuông tử thần. Môi mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo chết chóc. Nếu nhìn kỹ, ở vạt áo dài của anh còn lấm tấm vài vệt đỏ, chiếc nhẫn ngọc trên tay còn sót lại ít máu, làm cho miếng ngọc tinh khiết thêm một lớp ánh máu.

Phó Ngôn vừa ra khỏi ngục, vẫn còn đang ngẫm lại tiếng kêu gào của Tần Duệ dưới sự tra tấn của mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Ngọc Tuyết, lòng anh lại như bị dao đâm. Niềm vui, đau khổ, xót xa, giận dữ, bốn loại cảm xúc hòa trộn vào nhau, đọng lại trong mắt của Phó Ngôn.

Ngọc Tuyết nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nước mắt tích tụ trong mắt tuôn rơi: "Anh đã làm gì anh ấy rồi?"

"Làm gì?" Phó Ngôn cười lạnh, từ từ tiến tới gần cô, Ngọc Tuyết không tự chủ mà lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào cột phía sau, không thể lùi được nữa, "Mười tám chiếc đinh, đóng vào tay chân và tứ chi của hắn, nỗi đau đó, đau đến mức không muốn sống nữa."

"Anh bị thần kinh à!" Ngọc Tuyết sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, gào khóc, nắm lấy áo anh, van nài "Xin anh, xin anh tha cho anh ấy..."

"Tha cho hắn? Rồi để em lại lén gặp hắn sao?" Phó Ngôn cười nhẹ, tay vuốt má Ngọc Tuyết, lau nước mắt trên mặt cô, hết sức dịu dàng, nhưng giọng nói lại như ác quỷ, vang vọng bên tai Ngọc Tuyết, "Không bao giờ."

Ngọc Tuyết khóc đến toàn thân run rẩy, liên tục lắc đầu, lặp đi lặp lại: "Xin anh, xin anh, xin anh..."

Dường như cô đã phát điên.

"Ngọc Tuyết!" Phó Ngôn mất kiên nhẫn, mạnh mẽ nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên "Anh có thể đối xử tốt với em cả đời, cho em sống ở nhà họ Phó cả đời không lo ăn mặc, theo anh có gì không tốt?"

"Tôi không cần, tôi không yêu anh..."

Câu "tôi không yêu anh" này đã thành công khiến Phó Ngôn kích động, anh mất hết lý trí, ôm chặt Ngọc Tuyết trong lòng, muốn cưỡng hôn cô...

Rầm…

Không biết từ đâu phát ra tiếng động lớn, hai người khó khăn lắm mới nhập vai lại bị giật mình, mọi người đều quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Yến Cảnh Đình đang khoanh tay dựa vào cửa, bên chân là một chiếc ghế bị lật ngửa.

Dù đã làm gián đoạn cảnh quay, nhưng Yến Cảnh Đình vẫn không chút áy náy thu chân lại, miệng thì không mặn không nhạt xin lỗi: "Xin lỗi, trượt chân."

Mẹ kiếp, trượt chân!

Cái ghế sofa nặng ít nhất bốn mươi cân cần một người đàn ông khỏe mạnh mới khiêng được, một cái trượt chân có thể đá ngã sao?

Có giỏi thì trượt chân lần nữa xem?

Nhưng vì thân phận của Yến Cảnh Đình, mọi người đều chọn cách im lặng, ngầm thừa nhận cái "trượt chân" mạnh mẽ của Yến tổng.

Ánh mắt của Yến Cảnh Đình lướt qua Tống Xuyên và Tề Thiên Thần, cuối cùng dừng lại trên người Tống Xuyên, mặc dù môi hắn mỉm cười nhưng đáy mắt lại tối sầm, biểu cảm này rõ ràng đang nói: "Cậu dám hôn thử xem?"

Tống Xuyên nhìn Tề Thiên Thần, thấy cô đang tình tứ nhìn Yến Cảnh Đình ngọt ngào vui vẻ, trong lòng cậu thầm thở dài: Yến Cảnh Đình thích Tề Thiên Thần đến mức ngay cả cảnh hôn cũng không cho quay sao?

Tống Xuyên hơi thất vọng: Trước đây anh ấy cũng chưa từng quan tâm đến mình như vậy, dù chỉ một chút cũng không.

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Tống Xuyên cưỡng ép dập tắt: Đã chia tay rồi, sao còn nghĩ đến làm gì.

May mắn cảnh vừa rồi chỉ là tiếp xúc gần, chưa thực sự hôn, nếu không cậu đã có thể tưởng tượng ra cảnh Yến Cảnh Đình treo mình lên lột da rút gân rồi.

Đạo diễn giơ tay, lớn tiếng ra hiệu: "Chuẩn bị cho cảnh thứ hai..."

"Action!"

Ánh mắt của Tống Xuyên lại dừng trên khuôn mặt của Tề Thiên Thần, không biết có phải do cảm xúc bị quấy rầy hay không, bây giờ cậu không thể nhập vai được nữa.

Mỗi khi nhìn thấy mặt Tề Thiên Thần, cậu liền nhớ đến ánh mắt đầy đe dọa của Yến Cảnh Đình.

Nghĩ quá nhiều làm cho cậu không thể nhập vai.

"Cắt!"

Đạo diễn không kiên nhẫn hét lên.

"Cảm xúc, phải có cảm xúc, lấy lại trạng thái ban nãy!"

"Xin lỗi, đạo diễn." Tống Xuyên bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, liên tục xin lỗi.

Sắc mặt đạo diễn rất tệ, giơ tay ra hiệu chuẩn bị lại.

"Action!"

...

"Cắt!"

Vừa quay chưa được hai phút, lại một tiếng dừng.

Trong lòng Tống Xuyên chùng xuống.

Đạo diễn tức giận: "Làm lại lần nữa."



"Cắt!"

Mỗi lần "cắt", lòng Tống Xuyên lại nặng nề thêm một phần, đầu óc càng hoảng loạn, trạng thái ban đầu dần bị những lần "cắt" này tiêu tan hết.

Đạo diễn tức đến mức bốc khói, chỉ vào Tống Xuyên, giận dữ nói: "Trạng thái thế này! Mắt vô hồn, quay cận cảnh chẳng khác nào người mù cả, cậu còn có thể diễn được không?"

"Tôi... thật sự xin lỗi..." Tống Xuyên liên tục xin lỗi, từ tai đỏ đến cổ, "Tôi... tôi sẽ cố gắng!"

Nhìn trời đã chạng vạng, bóng đêm dần buông xuống, Tống Xuyên nhiều lần không thể nhập vai, làm cho Tề Thiên Thần cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng cả hai người đều không thể diễn tiếp.

Đạo diễn nhìn trời, mặt trời đã lặn, trời tối rồi, cảnh quay ban ngày hoàn toàn không thể quay được nữa.

"Thôi, ngày mai quay lại" đạo diễn bất lực phất tay, may mà Tống Xuyên trước đó diễn rất tốt, nên ông cũng không quá tức giận, chỉ nói với cậu: "Tống Xuyên, cậu về tìm lại trạng thái, nếu ngày mai cũng thế này, tôi sẽ, tôi sẽ..."

Đạo diễn "tôi sẽ" một hồi cũng không ra được câu tiếp theo, không có cách nào khác, hợp đồng đã ký rồi, ông cũng không có khả năng thay thế diễn viên ngay lập tức, vì khoản bồi thường không phải là con số nhỏ.

Tống Xuyên biết mình đã làm chậm tiến độ, trong lòng đầy áy náy, liên tục cúi đầu: "Xin lỗi đạo diễn, ngày mai tôi nhất định sẽ qua trong một lần."

Đạo diễn cũng không nghe lời đảm bảo của cậu, bất đắc dĩ gọi mọi người thu dọn đồ đạc ra về.

Tống Xuyên ngẩng đầu nhìn kẻ gây ra mọi chuyện, phát hiện người ta đã khoác áo cho bạn gái, cúi đầu nói cười rời đi rồi.

Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại nhân viên đang thu dọn thiết bị, Tống Xuyên là người cuối cùng rời khỏi. Cậu trở về khách sạn, ăn tối qua loa, nằm trên giường không cách nào thoải mái, trong lòng cứ nghĩ đến cảnh quay ban ngày, nghĩ mãi, cuối cùng không ngủ được.

Cậu đành phải ngồi dậy, khoác áo, mở cửa ra ngoài.

Tống Xuyên đi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn, tầng cao nhất là sân thượng lớn, ở giữa có một bể bơi khổng lồ, thường được thuê để tổ chức tiệc bể bơi. Nhưng hôm nay không có buổi tiệc nào, chỉ có đèn ở lối vào hành lang bật sáng, chiếu rọi một góc nhỏ ở cửa, càng vào sâu ánh sáng càng mờ dần, đến mép sân thượng chỉ có thể thấy mờ mờ vài vật thể.

Tống Xuyên đứng trên tầng cao nhất, nhìn xuống toàn thành phố, gió lạnh thổi vào mặt không ngừng luồn vào cổ áo, thổi tan hết cảm giác nóng nực tích tụ trong phòng vừa rồi.

Cậu muốn tỉnh táo lại, gạt bỏ hết mọi phiền não, rồi từ từ tìm lại trạng thái của Phó Ngôn.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân chậm rãi, càng lúc càng gần, Tống Xuyên tưởng là nhân viên khách sạn, quay đầu nhìn.

Dưới ánh đèn hành lang là một thân hình cao ráo, dáng người này cho dù hóa thành tro, Tống Xuyên cũng biết là ai.

Yến Cảnh Đình.

Thật sự dai như đỉa.

Tống Xuyên theo nguyên tắc "tránh được thì tránh", cậu không muốn nhìn hắn lần hai, định lẻn ra từ phía bên.

Vừa đi đến cửa, cậu bị chắn đường: "Cậu làm gì ở đây thế?"

Giọng Yến Cảnh Đình như hỏi nhưng trên mặt không có chút nghi vấn nào.

Vì hắn quá hiểu cậu, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng Tống Xuyên sẽ lên ban công, một mình yên tĩnh hóng gió, hít thở không khí ban đêm, cậu cho rằng như vậy có thể để gió đêm cuốn đi mọi phiền muộn, còn lại chỉ là sự tỉnh táo.

"Không cần anh quan tâm." Tống Xuyên trả lời dứt khoát.

Yến Cảnh Đình không giận mà còn cười, đáp lại: "Tìm cảm hứng hả?"

Tống Xuyên liếc hắn một cái, biết rồi còn hỏi.

"Tìm cảm hứng như vậy không có tác dụng" Yến Cảnh Đình nói một cách tự tin "nhưng tôi có thể giúp cậu."

Tống Xuyên nhướng mày, bỗng muốn cười: Yến Cảnh Đình, một người ngoài ngành, lại còn muốn dạy cậu nhập vai? Còn hài hơn cả chuyện hắn trượt chân đá ghế sofa ban ngày.

Cậu không từ chối ngay, trái lại muốn xem Yến Cảnh Đình định làm trò gì: "Anh nói giúp thế nào?"

Lời của Tống Xuyên vừa dứt, trong mắt Yến Cảnh Đình lóe lên tia gian xảo.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Xuyên đột nhiên nhận ra, Yến Cảnh Đình đang đợi câu này của cậu, nhưng khi cậu phản ứng lại thì đã muộn.

Cậu bị đẩy mạnh một cái, chân không đứng vững, ngã thẳng vào ghế sofa trên sân thượng, còn chưa kịp ngẩng đầu, ngay sau đó một bóng người cao lớn áp xuống, môi cậu lập tức bị phủ bởi một thứ mềm mại.

Cậu bị cưỡng hôn rồi?!!