Chương 24: Bữa tiệc

"Cắt!"

Nữ chính chạm vào má mình, cảm thấy ướt ướt, cô ngạc nhiên nhìn tay mình một lúc lâu không phản ứng lại: Cô vừa khóc sao?

Kể từ khi ra mắt, cô luôn phải dùng đạo cụ để khóc, vậy mà lần này lại khóc tự nhiên?

Lâm Việt đập kịch bản lên đùi, nhảy khỏi ghế, không kìm được mà khen ngợi: "Đây mới là diễn viên thật sự! Tiểu Tống, anh diễn quá tốt! Anh thật sự chưa từng học diễn xuất sao?"

Tống Xuyên quay đầu lại, mắt vẫn còn ngấn lệ long lanh như hồ nước, hàng mi dài run lên, vài giọt nước mắt tiếp tục chảy xuống má.

"Diễn rất tốt, tôi nhặt được báu vật rồi." Lâm Việt từ trong lều đi ra, chu đáo đưa khăn giấy, hào hứng khen ngợi, khóe miệng cong lên mãi không hạ xuống.

"Tôi tưởng mình sẽ diễn không tốt." Tống Xuyên lau nước mắt, suýt làm nhòe lớp trang điểm, ngay lập tức có chuyên viên trang điểm đến dặm lại.

Nói thật, Tống Xuyên dường như có năng khiếu bẩm sinh trong lĩnh vực này, vừa rồi khi đọc kịch bản, cậu bất ngờ nhập vai, cảm nhận được cảm xúc, tình cảm và cả tâm lý nhân vật.

Ngay khi Lâm Việt hô "action", cậu cảm thấy mình chính là nam chính trong tác phẩm, và đối diện là cô bạn gái mà cậu yêu thương nhất. Nỗi buồn khi sắp chia tay, sự không chắc chắn về kết quả phẫu thuật sắp tới và cả tình yêu sâu sắc dành cho bạn gái, tất cả đều đâm vào tim cậu.

Nếu không có cảnh này, có lẽ cậu cũng không nhận ra, khả năng đồng cảm của mình lại mạnh đến vậy.

"Em vốn lo lắng anh sẽ diễn không tốt, xem ra em lo thừa rồi” Lâm Việt cuối cùng nở nụ cười hài lòng đầu tiên từ sáng đến giờ, vẫy tay gọi, chàng trai tóc ngắn vội chạy tới, Lâm Việt vỗ vai cậu ta giới thiệu với Tống Xuyên "Em định đào tạo diễn xuất cho anh, giờ xem ra không cần nữa. Anh đi làm quen trước, đây là A Đức, anh đi theo cậu ấy, cần gì thì hỏi."

"Được." Tống Xuyên cười, ánh mắt trong veo, đôi mắt cong lên, làm mọi người không khỏi rung động.

Anh chàng này đúng là yêu nghiệt, giống như tiểu hồ ly vừa bước vào đời, trong sáng nhưng đầy mê hoặc, quyến rũ người khác mà không hề hay biết.

Nói thẳng ra là kiểu trong sáng nhưng đầy dụ hoặc.

Tống Xuyên từ trong đám đông đi ra, vô tình chạm phải ánh mắt nam chính bị lơ ở bên lề. Anh ta đứng ở rìa đám đông, bên cạnh có hai trợ lý, một người quạt, một người che ô. Ánh mắt âm u hướng về phía Tống Xuyên, khi vô tình chạm ánh mắt cậu liền thu lại, đổi thành vẻ mặt thản nhiên.

Ánh mắt này Tống Xuyên quá quen thuộc, khi còn ở công ty, lúc đó trưởng phòng vì nể mặt ông ngoại mà chiếu cố cậu, ánh mắt của những đồng nghiệp trong văn phòng nhìn cậu cũng y hệt thế này.

Ghen tị.

Đột nhiên xuất hiện một người không rõ lai lịch, cả ngoại hình lẫn thực lực đều vượt trội hơn, ngay lập tức cướp hết hào quang và sự chú ý, đố kỵ sẽ tự nhiên sinh ra.

Tống Xuyên không né tránh, ngược lại mỉm cười với anh ta, hơi cúi người tỏ lòng kính trọng.

Chủ động hạ thấp bản thân, coi đối phương là tiền bối, không tranh giành hào quang, như vậy mới có thể đi xa được.

Tống Xuyên hiểu rõ đạo lý này.

Đối phương cũng bị cái cúi đầu kính cẩn của cậu làm bất ngờ, mặt đột nhiên nóng lên, địch ý ban nãy trong nháy mắt đã biến mất, vụng về mỉm cười đáp lại.

Trực tiếp loại bỏ một đối thủ từ gốc rễ.

Tống Xuyên đi theo sau A Đức, tham quan một vòng quanh phim trường, trên đường gặp không ít nhân viên, miệng không ngừng nói “thầy ơi”, “cảm ơn”, “vất vả rồi”.Thêm vào đó, khuôn mặt đẹp đến nao lòng của cậu, khiến mọi người trong đoàn phim đều tăng thiện cảm với cậu đến mức tối đa.

Không chỉ thu hoạch về mặt nhân duyên, nhờ sự giới thiệu của A Đức, cậu cũng học được khá nhiều điều cơ bản. Tống Xuyên ghi nhớ không nhanh, nhưng thắng ở chỗ chăm chỉ. Cậu cầm điện thoại liên tục ghi chú, nghiêm túc đến mức những người khác cũng không ngừng muốn dạy thêm cho cậu vài điều.

Sau khi làm quen đơn giản với quy trình, Tống Xuyên nhận được kịch bản. Cậu xem qua một lượt, trong bộ phim ngôn tình nhỏ này, chủ yếu xoay quanh nam nữ chính, thậm chí vai nam phụ cũng rất ít đất diễn, đến vai nam ba của cậu thì đếm trên đầu ngón tay.

Cậu xem sơ qua, đếm đi đếm lại chỉ khoảng mười mấy ngày quay phim.

Lâm Việt, nói thẳng ra chỉ là một đạo diễn hạng ba, các tác phẩm của anh đều là những bộ phim não tàn, từ diễn viên đến sản xuất đều không gây được tiếng vang, Lâm Việt sắp xếp cho cậu vai nam ba, cũng chỉ là để cậu có cơ hội xuất hiện.

Tống Xuyên cũng biết bộ phim này dù có làm hết sức cũng không tạo được tiếng vang lớn.

Sau mười mấy ngày quay phim, Tống Xuyên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, tương đương với số tiền cậu kiếm được trong quán bar lúc trước. Nhưng Lâm Việt rất tốt bụng, dựa vào mối quan hệ trong giới, đưa cậu vào các đoàn phim khác làm vai phụ hoặc vai quần chúng.

Chế độ đãi ngộ tốt nhất là một lần đạo diễn thấy cậu có vẻ ngoài đẹp trai, cho cậu thêm hai phút xuất hiện, để cậu chết chậm hơn chút.

Thời gian này, Tống Xuyên gần như ngập trong công việc ở Hoành Điếm, từ sáng đến tối làm việc không ngừng, để quay một vai diễn chỉ xuất hiện mười mấy giây cậu phải chờ đợi cả chục tiếng, lẫn trong đám diễn viên quần chúng, ngồi co ro ở góc tường chờ người “triệu tập”.

Hôm đó, Lâm Việt quay xong bộ phim, bất ngờ gọi điện cho cậu: "Cuối tuần này em có cuộc gặp với một số nhà đầu tư, trong đó có nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí, anh đi cùng em làm quen với họ, nếu khéo léo một chút, biết đâu được ai đó để mắt đến mà ra tay giúp đỡ."

Tống Xuyên không hiểu nhiều quy tắc của giới này, người duy nhất cậu tin tưởng chỉ có Lâm Việt.

Cậu tin rằng Lâm Việt sẽ không hại cậu.

Tống Xuyên theo Lâm Việt đến bữa tiệc, đến nơi mới phát hiện ra có rất nhiều người quen mặt.

Đặc biệt là người đàn ông tóc vuốt ngược ra sau ở vị trí trung tâm, Tống Xuyên nhận ra ngay, ông ta là đối thủ kinh doanh của ông ngoại cậu, từng bại dưới tay ông ngoại không ít lần.

Ngay cả khi ông ngoại qua đời, ông ta còn ngầm mua nhiều bài báo phóng đại để bôi nhọ ông ngoại cậu.

Tống Xuyên bây giờ muốn đi cũng không được, chỉ có thể cầu nguyện ông ta không nhận ra mình.

Cậu liên tục cúi đầu trốn ra phía sau, nhưng Lâm Việt không hiểu gì mà đẩy cậu lên phía trước, còn cười tươi giới thiệu: " Lý tổng, đây là người mới dưới trướng tôi, Tống Xuyên, ông cứ gọi cậu ấy là Tiểu Tống."

Tống Xuyên không dám ngẩng đầu, Lý tổng nhìn cậu một lúc lâu, rồi hỏi lại: "Tống Xuyên?"

"Cháu ngoại của Tống Tần, người thừa kế duy nhất của Đằng Việt?"

Lâm Việt nghĩ Lý tổng quen biết Tống Xuyên là chuyện tốt, có nghĩa là Tống Xuyên có hy vọng, nhưng tim Tống Xuyên lại đập thình thịch.

Lý tổng ngả người ra sau, nhìn Tống Xuyên cười nói: "Lão già Tống Tần năm xưa khiến chúng tôi chịu không ít khổ sở, tôi cứ tưởng lão chết rồi, tôi sẽ không có cơ hội trả thù, ai ngờ trời lại đưa cháu ngoại lão đến trước mặt tôi.