Tống Xuyên được cô gái dẫn đường đi thẳng đến cửa phòng VIP, tầng này toàn những phòng sang trọng dành riêng cho những kẻ có tiền đến vui chơi. Dọc hành lang có sáu cánh cửa, bất kì ai từ trong đó bước ra cũng có thể khiến quán bar này đóng cửa phá sản chỉ với một câu nói.
Ngay cả nhân viên phục vụ có thể vào tầng này cũng là những người đã làm việc ở quán bar vài năm, khéo ăn khéo nói, không có sự kiêu ngạo của người mới.
Nói thẳng ra, họ là những người dù bị coi như đồ chơi dưới chân người khác cũng không phản kháng mà còn có thể tươi cười đón tiếp.
Tống Xuyên luôn ở tầng 1, chưa bao giờ đến đây, nhưng không có nghĩa là cậu không biết.
Nhưng... nơi này kiếm tiền nhanh.
Cậu đã nghe những "người cũ" ở quán bar nói rằng, chỉ cần ở tầng này một lần, ít nhất có thể kiếm được mười mấy vạn.
Mười mấy vạn là con số gì, đó là tiền lương của cậu trong hơn nửa năm.
Cách một cánh cửa, Tống Xuyên có thể nghe thấy tiếng cười lớn của đàn ông bên trong, kèm theo đó là tiếng la hét chói tai của phụ nữ.
Bàn tay muốn đẩy cửa của cậu đặt trên tay nắm, trong lòng đột nhiên giật mình: "Bên trong là ai vậy?"
Cô gái dẫn đường liếc nhìn cậu một cái, không trực tiếp trả lời câu hỏi, cười lạnh nói: "Cho dù biết là ai thì sao, anh có thể từ chối không?"
Tống Xuyên á khẩu.
Mặc dù ở đây chưa lâu, nhưng cậu hiểu rõ.
Làm nghề này, cậu không có quyền từ chối.
Dù bị người ta sàm sỡ, chuốc rượu, cậu cũng không có quyền từ chối.
Ở tầng 1, cậu có thể nói vài câu để tránh, vì đẹp trai nên ngay cả quản lý và nhân viên khác cũng sẽ giúp cậu giải vây, nhưng ở đây sẽ không có ai giúp cậu cả.
Cô gái nhìn ra sự do dự của cậu, đã quen thuộc với cảnh này nên không hề có chút thương cảm nào, chỉ cúi đầu nhìn cậu: "Nếu cậu không vào, có lẽ cậu ta không chịu nổi nữa đâu."
"Ai không chịu nổi?"
Từ phòng VIP bên cạnh,một người đàn ông nồng nặc mùi thuốc lá và rượu bước ra, tiện tay kéo cô gái vào lòng. Sự ghê tởm thoáng qua trên mặt cô gái, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng anh ta. Cô gái không giải thích thêm, chỉ hướng mắt về phía cửa phòng, nhìn Tống Xuyên với ánh mắt thương hại.
Tống Xuyên đứng đó một lúc lâu, bên trong phòng đột nhiên vang lên trận cười lớn, Tống Xuyên theo bản năng cảm thấy đối tượng của trận cười này, chắc chắn là "cậu ta" mà cô gái đã nói.
Vừa bước vào cửa Tống Xuyên đã bị ngập trong mùi khói thuốc và rượu, khiến cậu không khỏi ho khan hai tiếng. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, màn hình TV lớn trên tường là nguồn sáng duy nhất trong phòng, ánh sáng nhấp nháy mờ ảo, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một nhóm người vây quanh bàn rượu trước TV. Một người mặc đồng phục nhân viên đang quỳ nửa người dưới đất, trước mặt là một hàng ly rượu.
Ánh sáng từ TV nhấp nháy, Tống Xuyên đứng xa không nhìn rõ, chỉ cảm thấy nhân viên phục vụ đó trông rất quen thuộc. Cậu đi qua một hành lang ngắn, trong phòng có rất nhiều người cả nam lẫn nữ, những người đàn ông hầu hết mặc vest, hoặc những thương hiệu xa xỉ, nhìn qua đều có vẻ không phải người tầm thường, tuổi cũng không lớn, dường như là buổi tụ tập của các công tử nhà giàu. Thấy cậu bước vào, tất cả đều nhìn về phía cậu, cười lớn và hò hét, thậm chí có vài người lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Nhân viên phục vụ đang quỳ gối trước bàn rượu cũng quay đầu lại nhìn, giữa tiếng la hét của mọi người, cậu bé thấy mặt cậu, ngạc nhiên kêu lên: "Anh Tống?"
“La Ngôn?”
Thiếu niên gầy yếu quỳ dưới đất này, không phải La Ngôn thì là ai?
Tống Xuyên nhận ra họ đang làm gì, thú vui ác độc của những kẻ có tiền, ép buộc La Ngôn - một cậu bé mới 18 tuổi, uống rượu, hơn nữa còn là cả một hàng ly đầy.
Hai ly đầu tiên đã trống rỗng, khuôn mặt La Ngôn dù trong ánh sáng nhấp nháy của TV cũng có thể thấy rõ một lớp đỏ ửng.
“Anh…anh Tống” La Ngôn cố nở một nụ cười với cậu, môi cậu bé run rẩy, đôi chân cũng đang run.
“Đứng dậy!"
La Ngôn bị Tống Xuyên kéo dậy khỏi đất, một vài người định hò hét thấy vậy thì tỏ ra không vui: "Làm gì vậy, chỉ uống vài ly thôi mà, ông đây có làm gì cậu ta đâu."
La Ngôn kéo tay Tống Xuyên, bảo cậu đừng nổi nóng, cười nịnh với mấy cậu ấm đó: "Anh, em uống được mà."
Tống Xuyên cố nặn ra một nụ cười: "Em trai tôi còn nhỏ, nó chưa từng uống rượu."
"Nó chưa từng uống, vậy cậu uống đi." Một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên từ đám đông, trầm thấp và hơi khàn khàn.
Nghe thấy giọng nói này, Tống Xuyên cảm thấy máu trong người mình như đông lại, rõ ràng trong phòng đang mở điều hòa với nhiệt độ thích hợp nhất, nhưng máu trong người cậu lại không thể kiểm soát được mà trở nên lạnh lẽo. Cậu không tin nổi nhìn về phía phát ra giọng nói đó, đám đông ban đầu đang vây quanh tự động nhường ra một lối đi.
Ở cuối tầm nhìn của cậu, là một chiếc sofa dài, vài cô gái trong quán bar vây quanh những người đàn ông ngồi trên sofa.
Nhưng ở vị trí chính giữa, có một người đàn ông với nét mặt lạnh lùng đang nhìn đám nam nữ trước mặt cười nói ầm ĩ, ánh sáng nhấp nháy của TV chiếu vào mặt hắn, tuy ánh sáng thay đổi liên tục, nhưng biểu cảm lạnh lùng thờ ơ của hắn thì không thay đổi. Hắn chính là như vậy, dù ở giữa chốn bẩn thỉu đê tiện, hắn vẫn luôn là người cao ngạo, như thể có bức tường vô hình ngăn cách giữa hắn và thế giới xung quanh.
Yến Cảnh Đình nhìn thấy cậu, cũng ngẩn ra một chút, cô gái với mái tóc xoăn gợn sóng bên cạnh nhân cơ hội dựa sát vào hắn ta, cánh tay như con rắn không xương, quấn lấy cổ Yến Cảnh Đình. Yến Cảnh Đình rõ ràng cứng đờ, nhíu mày, phản ứng đầu tiên là đẩy cô gái ra nhưng lại đổi ý, vòng tay qua eo cô ta.
Cô gái mừng rỡ như điên, tưởng rằng mình nhờ chút nhan sắc đã lọt vào mắt xanh của Yến tổng, bám được đại gia.
Cố ý dựa sát vào Yến Cảnh Đình, liếc nhìn Tống Xuyên một cái, thấp giọng nói với Yến Cảnh Đình: "Đây là người mới, trông đẹp trai nên được đưa ra trước làm nhân viên phục vụ, cậu ta có vẻ thiếu tiền nên bán rượu để lấy hoa hồng."
Bán rượu để lấy hoa hồng?
Tống Xuyên thiếu tiền đến vậy sao.
Nhưng dù thiếu tiền đến vậy, cậu ta cũng không chịu nhận tiền của mình.
Thật sự ghét mình đến vậy?
Còn Tống Xuyên lúc này càng thêm bức bối khó chịu, Yến Cảnh Đình, tại sao lại là Yến Cảnh Đình, chẳng lẽ cả đời này cậu mãi mãi không thoát khỏi người đàn ông này sao?
Tống Xuyên không biết mình nên làm gì, làm thế nào mới có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người đàn ông này.
Tại sao hắn luôn xuất hiện vào lúc cậu thảm hại nhất, không chút thương xót, lạnh lùng nhìn cậu chịu đau khổ, rồi lại tàn nhẫn đá thêm một cú thật mạnh, đẩy cậu xuống vực sâu vô tận.
Chỉ một câu nói của hắn, có thể khiến quán bar này đóng cửa ngay lập tức, cũng có thể khiến Tống Xuyên phải thu dọn đồ đạc cút khỏi đây.
Lúc này, Yến Cảnh Đình giống như một vị vua, cúi đầu nhìn Tống Xuyên - một con tốt* không có khả năng phản kháng trước mặt mình. Tận hưởng cảm giác chơi đùa người khác trong lòng bàn tay, có thể tùy ý tiêu diệt.
*Con tốt: quân cờ có giá trị nhỏ nhất trong cờ vua.
Cả đời này cậu thật sự không thoát nổi sao?
Tống Xuyên nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn, không nói lời nào. Yến Cảnh Đình nhìn cậu, cười khẩy: "Cậu thiếu tiền đến vậy sao? Việc gì cũng làm được?"
Tống Xuyên mím môi, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn, phản bác: "Không có gì, ít nhất là tiền tôi tự kiếm được, không phải dựa vào người khác bố thí."
Cô gái kẹt giữa hai người, nhìn qua nhìn lại không hiểu gì, giả vờ ngây thơ ghé vào tai Yến Cảnh Đình hỏi nhỏ: "Yến tổng quen anh ta sao?"
Ánh mắt Yến Cảnh Đình tối lại, khóe môi nhếch lên: "Quen, rất quen."
"Rất quen?"
"Đúng vậy," Yến Cảnh Đình nhìn Tống Xuyên với ánh mắt đầy ẩn ý "Quen đến mức từng centimet trên cơ thể cậu ta tôi đều nắm rõ..."
"Yến Cảnh Đình!" Tống Xuyên giận dữ "Anh có thể im miệng không!"
Yến Cảnh Đình bị chặn họng nhưng không hề tức giận, chỉ nhướn mày cười: "Cậu đối xử với khách hàng như thế này sao?"
Tống Xuyên hạ thấp giọng, nuốt cục tức nghẹn trong lòng xuống: "Xin lỗi."
Yến Cảnh Đình nhìn vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Tống Xuyên, hài lòng nhếch môi, cầm ly rượu lên, hướng về phía cậu: "Đừng cắt ngang chuyện chính, cậu nhóc kia không uống thì cậu uống."
Một người đàn ông tóc đỏ uống đến mức đứng không vững lảo đảo bước tới đưa ly rượu ra trước mặt Tống Xuyên:
"Uống đi."
Tống Xuyên cười gượng: "Xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không thể uống rượu..."
Gã tóc đỏ nhìn cậu, phỉ nhổ: "Không thể uống rượu? Không thể uống rượu thì đến đây bán rượu làm gì? Nhìn đi, đây mới gọi là bán rượu!"
Nói xong, anh ta đưa ly rượu cho La Ngôn bên cạnh, La Ngôn đẩy Tống Xuyên ra sau lưng mình, cố dùng cơ thể gầy yếu che chắn cho Tống Xuyên.
Cậu bé nhận lấy ngay, Tống Xuyên nắm lấy tay cậu: "Đừng."
La Ngôn nhìn cậu, cười gượng gạo: "Anh, em cần tiền."
Cậu thiếu niên cười gượng, đôi mắt đẫm lệ và câu nói đó khiến Tống Xuyên ngẩn ra.
Em ấy cần tiền, mình cũng cần tiền.
Những người đến đây, có mấy ai không vì thiếu tiền?
Không đợi Tống Xuyên nói thêm, La Ngôn đã ngửa đầu uống cạn ly rượu, vì uống quá nhanh, nên mắt đỏ hoe vì cay xè.
Gã tóc đỏ rất hài lòng, lập tức bảo người đi lấy tiền, vài tờ tiền đỏ rực quăng trước mặt La Ngôn, ánh mắt cậu bé sáng lên khi thấy những tờ tiền đó.
"Một ly mười tờ." Gã tóc đỏ liếc Tống Xuyên, tiếp tục nói với La Ngôn.
La Ngôn lần đầu tiên thấy cảnh này, cắn răng lại uống thêm một ly.
Gã tóc đỏ quả nhiên lại rút ra mười tờ nữa.
Những người khác rõ ràng không muốn chỉ dừng lại ở mức này, gã tóc đỏ trực tiếp đặt một hàng mười ly rượu trước mặt La Ngôn: "Uống hết, mười vạn."
La Ngôn đã uống đến mức không biết trời đất gì nữa, cả khuôn mặt và cổ đều đỏ bừng, đang định đưa tay lấy ly tiếp theo liền bị Tống Xuyên giữ lại: "Tôi sẽ uống thay em ấy."
Gã tóc đỏ thấy vậy, lớn tiếng reo hò: "Được, cậu uống."
Tống Xuyên liếc nhìn Yến Cảnh Đình bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình. Tống Xuyên cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn, hầu kết cậu chuyển động, khóe mắt ửng đỏ, đỏ đến chói mắt. Yến Cảnh Đình nuốt nước bọt, nhìn giọt rượu tràn ra khỏi khóe môi Tống Xuyên, chảy xuống chiếc cổ trắng nõn, rồi biến mất sau lớp áo.
Yến Cảnh Đình bực bội "chậc" một tiếng.
Tại sao trước đây hắn lại không nhận ra, cậu đẹp đến vậy?