Chương 18: Quán bar

Chap 18 quán bar

Sau khi từ bỏ công việc trước đây, Tống Xuyên mới nhận ra cuộc sống khó khăn đến mức nào. Dường như tất cả các công ty trong thành phố đều thống nhất với nhau từ chối hồ sơ xin việc của cậu, thậm chí cậu còn không có lấy một cơ hội phỏng vấn.

Ban đầu cậu nghĩ vì cậu không có trình độ học vấn nên mới bị từ chối, mà không biết rằng việc bị tất cả các công ty từ chối một phần là do cậu mang danh nghĩa người thừa kế của Đằng Việt, khiến các công ty có liên quan lợi ích với Đằng Việt đều tránh cậu như tránh tà, còn phần khác là do Yến Cảnh Đình âm thầm giở trò sau lưng.

Tất cả các công ty và doanh nghiệp có liên quan đến nhà họ Yến gần như đồng loạt nhận được chỉ thị tuyệt đối không được nhận Tống Xuyên. Yến Cảnh Đình chính là muốn dồn cậu đến bước đường cùng, khiến cậu không còn đường lui, buộc cậu phải ngoan ngoãn quay lại làm người tình bí mật của hắn.

Tống Xuyên nhìn số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình sắp cạn kiệt, đừng nói đến chuyện mua lại căn nhà, bây giờ ngay cả ăn uống cũng là cả một vấn đề.

Mấy ngày nay trời mưa không ngớt, thời tiết thay đổi bất chợt, cơn mưa lớn bất ngờ khiến Tống Xuyên đang đi trên đường bị ướt như chuột lội. Bất đắc dĩ cậu đành phải trú tạm vào mái hiên gần đó. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cậu thuận tay mở điện thoại, lướt qua ứng dụng tuyển dụng và bị thu hút bởi một quảng cáo tuyển dụng mới được đăng.

Cậu theo địa chỉ tìm đến nơi, đó là một quán bar nổi tiếng trong khu phố sầm uất. Âm nhạc sôi động phát ra, thi thoảng lại có nam thanh nữ tú ra vào, đèn màu rực rỡ, xa hoa vô cùng.

Quán bar đang tuyển hai nhân viên phục vụ và một nhân viên vệ sinh hậu trường, Tống Xuyên hay ngại ngùng, không giỏi ăn nói, càng không biết khuấy động không khí, nên chỉ muốn làm việc ở hậu trường tạm qua vài ngày, chờ tìm được công việc tốt hơn rồi tính sau.

Cậu theo sự chỉ dẫn của một cô gái, đi qua quầy lễ tân, tiến về phía hậu trường.

Cậu được dẫn vào trong căn phòng nhỏ, đi cùng cậu còn có một cậu bé tầm khoảng 18 tuổi, trắng trẻo, xinh đẹp như một cô gái, đặc biệt là đôi mắt to trông rất ngây thơ.

Cậu bé thấy cậu bước vào, rụt rè liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, nhích người sang bên ghế dài, nhường chỗ cho Tống Xuyên.

Tống Xuyên mỉm cười với cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống góc ghế dài, cúi đầu nghịch ngón tay, chờ ông chủ đến.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông bụng bia đẩy cửa bước vào, người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, khiến Tống Xuyên không khỏi cau mày. Ông chủ mập mạp, mặt đầy thịt, mỗi bước đi đều thấy thịt trên người ông ta lắc lư, mặc áo ba lỗ da báo, cổ đeo hai sợi dây chuyền vàng to, nhìn qua biết ngay là kẻ giàu mới nổi.

Ông chủ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi bước đến trước mặt cậu bé, hất cằm: "Ngẩng đầu lên."

Cậu bé bị dọa run rẩy, ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Ông chủ dùng đôi mắt ti hí của mình quan sát cậu từ trên xuống dưới, giọng khàn khàn: "Đã đủ tuổi chưa, đừng có nói là trẻ con đấy nhá."

Cậu bé sợ mình sẽ bị từ chối, vội rút chứng minh thư từ túi ra, giải thích: "Cháu đã đủ tuổi rồi, vừa tròn mười tám."

Ông chủ nhận lấy chứng minh thư, nheo mắt nhìn kỹ ảnh trên chứng minh thư rồi đối chiếu với người trước mặt hồi lâu: "Tên là La Ngôn phải không... Trông non thật."

La Ngôn định nở nụ cười lấy lòng, nhưng rõ ràng kinh nghiệm xã giao không đủ, nụ cười giả tạo không đạt, khiến mặt cậu trở nên cứng ngắc..

Ông chủ nhét chứng minh thư lại vào lòng cậu bé, quay sang nhìn thấy Tống Xuyên ngồi bên kia ghế dài, đối diện với ánh mắt của Tống Xuyên, mắt ông ta lập tức sáng lên.

Ông ta rất hài lòng với khuôn mặt của Tống Xuyên.

Nam sinh nữ tướng*, thanh tú nhưng không mất đi vẻ mềm mại dịu dàng, lại có chút bướng bỉnh.

Nam sinh nữ tướng: là con trai nhưng lại có nét giống con gái

Chính là dáng vẻ mà những người đó thích.

"Cậu tên gì?"

"Tống Xuyên."

Ông chủ cảm thấy mình như vừa nhặt được báu vật, cười để lộ hai chiếc răng vàng: "Được, Tống Xuyên phải không, vậy từ tối nay hai cậu bắt đầu làm việc ở sảnh trước, sẽ có người hướng dẫn các cậu..."

Tống Xuyên ngập ngừng ngắt lời: "Tôi định ứng tuyển vị trí nhân viên vệ sinh hậu trường..."

"Nhân viên vệ sinh hậu trường?" Ông chủ ngẩn ra, khuôn mặt của Tống Xuyên còn đẹp hơn cả mấy tiểu thịt tươi hiện nay, sao có thể để cậu làm ở hậu trường được?

"Công việc vệ sinh hậu trường là việc của các bà các cô, một chàng trai như cậu làm gì ở đó, lương phục vụ ở sảnh cao gấp ba lần so với hậu trường đấy."

"Nhưng mà tôi..."

"Không có nhưng nhị gì cả" ông chủ quyết định chắc chắn, cười lộ ra hàm răng vàng, dụ dỗ nói "Bán rượu còn có hoa hồng, ở chỗ chúng tôi làm phục vụ còn kiếm được nhiều hơn cả nhân viên văn phòng, chỉ cần chăm chỉ, mỗi tháng kiếm vài vạn cũng không khó."

Những lời từ chối của Tống Xuyên định nói ra lại nuốt ngược trở lại, vài vạn một tháng, dù làm nhân viên văn phòng cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Hiện tại cậu rất cần tiền để mua lại căn nhà tổ tiên của mẹ để lại, căn nhà này rất quan trọng với mẹ cậu, cậu không muốn đến lúc rời khỏi thế giới này, gặp lại mẹ ở thế giới khác mà lại cảm thấy có lỗi với bà.

Điều kiện này quá hấp dẫn, khiến cậu không thể không đồng ý.

Tống Xuyên đột nhiên cảm thấy khô miệng, giọng nói cũng không còn nghe theo sự kiểm soát của mình, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình phát ra: "Được, tôi đồng ý."

Tống Xuyên và La Ngôn chỉ trải qua vài ngày đào tạo đơn giản, đã chính thức đi làm.

Cả hai đều không giỏi nói chuyện, không học được chiêu trò của các nhân viên phục vụ khác. Đặc biệt là La Ngôn, sợ người lạ, lại không biết nói chuyện, nhìn ai cũng không dám ngẩng đầu, chỉ dám nói chuyện với Tống Xuyên, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau gọi cậu là anh Tống.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, La Ngôn đã thân với Tống Xuyên, chuyện gì cũng kể với cậu.

Tống Xuyên từng hỏi cậu bé, ở tuổi mười tám đáng ra nên thi đại học, sao lại làm công việc này.

La Ngôn im lặng một lúc rồi kể cho cậu về hoàn cảnh của mình.

Mẹ mất sớm, cha nợ nần không trả bị người ta đánh gãy chân, cậu bé chưa học xong cấp 2 đã phải nghỉ học, việc tạp nham gì cũng làm qua, nghe bạn bè nói làm ở quán bar kiếm tiền nhanh, nên đến đây.

Tống Xuyên bỗng không biết nói gì, ngập ngừng hồi lâu mới thốt ra được câu: "Xin lỗi."

“Có gì đâu phải xin lỗi chứ” La Ngôn lau nước mắt, cười với cậu, "Khóc cũng chẳng có ích gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, rồi sẽ có ngày em trả hết nợ, em sẽ rời khỏi đây, ra ngoài lập nghiệp kiếm thật nhiều tiền, sau đó quay lại tỏ tình với cô gái em thích."

"Cô gái em thích?"

La Ngôn gật đầu: "Bây giờ em không xứng với cô ấy, cô ấy là học sinh xuất sắc của trường trọng điểm, nhưng sẽ có ngày em đủ xuất sắc để đứng bên cạnh cô ấy, nhất định sẽ như vậy."

Khuôn mặt tràn đầy hi vọng của cậu thiếu niên dưới ánh đèn lấp lánh của quán bar lại càng thêm sáng ngời.

Tống Xuyên không khỏi bị nhóc đáng yêu này lây lan, nở một nụ cười.

“Ừm…Nhất định sẽ như vậy."

————————————————

Chỉ mới nửa tháng làm việc tại quán bar, họ đã thu hút không ít khách hàng đến vì tiếng tăm, ai cũng nghe nói quán bar mới có hai nhân viên phục vụ đẹp xuất sắc. Ông chủ dường như cũng nhìn ra giá trị của họ, thậm chí đồng phục làm việc cũng được may đo cẩn thận để làm nổi bật vóc dáng và diện mạo.

Tối hôm đó, Tống Xuyên đến trễ một chút, khi đến nơi đã không thấy bóng dáng La Ngôn đâu, nhưng ông chủ - người hiếm khi thấy mặt, lại xuất hiện trước mặt cậu.

Ông chủ rõ ràng đến tìm cậu, vừa thấy cậu liền thở phào nhẹ nhõm, kéo cậu lại nói: "Phòng VIP 2801 trên lầu có mấy cậu công tử nhà giàu, đây là cơ hội tốt, với khuôn mặt này của cậu, đi quyến rũ họ để họ mua rượu, hoa hồng lần này chắc chắn sẽ không ít."

Hai chữ "quyến rũ" khiến Tống Xuyên cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu không phản đối, chỉ nhíu mày: "Tôi không biết làm thế nào."

Ông chủ cười hì hì, vỗ vai cậu: "Cậu có khuôn mặt này là đủ rồi."

Những cái vỗ vai của ông chủ suýt khiến Tống Xuyên suýt ngã. Cậu bị đẩy đến phòng VIP. Cậu không nhìn thấy, sau khi rời khỏi đó, ông chủ xoa cằm cười nói: "Người này đúng là tấm chiếu mới, bên trong mấy người kia chắc chắn sẽ rất hài lòng."