Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 15: Phí chia tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Xin lỗi, Tống tiên sinh, Yến tổng đang họp, không có hẹn trước thì không thể gặp."

Nhân viên lễ tân vẫn giữ nguyên nụ cười đối diện với Tống Xuyên - người đã đến đây năm lần trong hai ngày qua, cô sử dụng giọng điệu không thay đổi, vừa lịch sự vừa kiên quyết không thể chối từ.

Tống Xuyên nắm chặt trong tay chiếc thẻ ngân hàng 500 vạn, lần đầu tiên cậu được cảm nhận cảm giác tiền nhiều đến phỏng tay, muốn vứt mà không vứt được.

Kể từ khi Yến Cảnh Đình chuyển 500 vạn cho cậu, Tống Xuyên đã gọi vô số cuộc điện thoại cho hắn, nhưng chỉ nhận lại năm từ lạnh lùng: "Phí bồi thường 5 năm."

Phí bồi thường 5 năm?

Ha, Yến Cảnh Đình bây giờ thật là tử tế.

Tống Xuyên không muốn nhận số tiền này, nhưng gọi điện không ai nghe, mang tiền trả thì hôm sau lại thấy số tiền tương tự xuất hiện trong tài khoản của mình. Cậu đành trực tiếp đến công ty tìm, cùng lắm là trả tận mặt.

Ai ngờ tân quan mới nhậm chức lại không chịu lộ diện.

"Hắn khi nào họp xong?"

"Cái này tôi không rõ," cô lễ tân cười lịch sự, "Gần đây Yến tổng rất bận".

Xạo, Tống Xuyên thầm chửi thề trong lòng. Hắn rảnh rỗi đến mức chơi trò kéo co 500 vạn với cậu mà không có thời gian gặp một lần?

Tống Xuyên gõ ngón tay lên bàn, bất lực thở dài.

Cô lễ tân nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh chàng trai đẹp trai như Tống Xuyên, không khỏi mềm lòng: "Hay là anh cho biết danh tính, đến đây vì việc gì, tôi sẽ liên hệ với văn phòng của tổng giám đốc."

Lời nói này dù mang lại cho cậu một tia hy vọng, nhưng cũng khiến Tống Xuyên bất ngờ. Cậu chần chừ một lúc, cuối cùng nghiến răng nói ra vài chữ: "Người yêu cũ, đến trả phí chia tay."

Cô lễ tân đang mỉm cười lịch sự bỗng chốc cứng đờ, nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng lập tức bị cú sốc lớn từ câu chuyện tán gẫu đánh sập. Môi cô run run mãi mới thốt ra được một chữ: "Được."

Trong văn phòng cửa sổ kính sáng sủa, ánh sáng xuyên qua kính chiếu vào phòng. Yến Cảnh Đình ngồi trước bàn làm việc, ánh nắng chiếu lên một bên mặt khiến hắn thêm phần ôn hòa nhã nhặn. Đôi chân dài duỗi thẳng trong bộ vest chỉnh tề, trông vừa lịch lãm vừa tinh tế. Hắn đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi, lịch sự và nho nhã, che đi phần khí chất hung ác và tham vọng của hắn.

Cánh cửa bị gõ nhẹ, Yến Cảnh Đình không ngẩn đầu, trầm giọng nói: "Vào đi."

Cô thư ký đẩy cửa bước vào, chưa kịp nói gì thì Yến Cảnh Đình đã lên tiếng trước: "Cuộc họp vẫn diễn ra bình thường bắt đầu sau năm phút nữa."

"Vâng ạ." Cô thư ký đáp, nhưng không rời đi.

Yến Cảnh Đình liếc thấy cô thư ký đứng ngập ngừng ở cửa liền nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Thư ký run rẩy, phải gom hết can đảm mới dám nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ở dưới báo lên, có người muốn gặp anh."

Yến Cảnh Đình nhíu mày, theo lý thì người không có hẹn trước không cần báo lên, trực tiếp từ chối là được,tại sao lại lần này phải làm dư thừa như vậy? Hắn không vui hỏi lại: "Ai?"

Cô thư ký càng run hơn, nuốt nước bọt, tự khích lệ bản thân bao nhiêu lần mới dám mở miệng: "Người... người yêu cũ của anh... đến... đến trả phí chia tay."

Ngón tay Yến Cảnh Đình run lên, tờ giấy mỏng trong tay lập tức bị xé rách. Tiếng xé giấy khiến thư ký sợ hãi.

Người yêu cũ?

Trả phí chia tay?

Tống Xuyên à Tống Xuyên, mới rời đi không lâu mà cậu đã to gan thế này rồi sao?

Rời đi rồi, cũng không còn chỗ dựa nữa mà lại dám thách thức tôi?

Cô thư ký ngước nhìn sếp mình, chỉ thấy trên khuôn mặt lạnh lùng thường này của sếp xuất hiện biểu cảm khó tả, hàm răng nghiến chặt, cả quai hàm cũng căng cứng thêm vài phần. Sau một hồi, hắn lạnh giọng nói: "Không gặp, cuộc họp vẫn diễn ra bình thường."

"Vâng."

Cô thư ký đáp lại, nhanh chóng chạy ra ngoài. Đến khi ra khỏi, cô mới nhận ra: Vừa rồi sếp không hề phủ nhận!!!

Sếp thực sự có người yêu cũ!

Người như sếp chỉ thiếu mỗi việc khắc hai chữ "cấm dục" lên mặt mà lại có người yêu cũ!

Đúng là tin tức chấn động!

————————————————

Yến Cảnh Đình luôn làm việc quyết đoán, nói năm phút sau bắt đầu cuộc họp là không trễ một giây. Lần này, chuyện đại công tử nhà họ Yến gặp rắc rối, làm ảnh hưởng nghiêm trọng danh tiếng gia tộc, nhưng lại tạo cơ hội cho nhị công tử thể hiện. Dựa vào năng lực của hắn chỉ trong vài chục ngày ngắn ngủi đã cứu công ty trở lại. Sau chuyện này, uy tín của Yến Cảnh Đình đã lan rộng khắp công ty, không chỉ đối tác mà cả các lãnh đạo cấp cao đều khâm phục sự quyết đoán và tài năng của hắn.

Ngay cả lão gia nhà họ Yến cũng nghỉ hưu, giao phần lớn công ty cho Yến Cảnh Đình,chuyện này công ty không ai dám phản đối.

Đây chính là thủ đoạn và phong cách của Yến Cảnh Đình.

Kỹ lưỡng, tàn nhẫn.

Vị vua sinh ra để cai trị chốn danh lợi.

Yến Cảnh Đình ngồi ở vị trí lãnh đạo còn trợ lý đang điều chỉnh máy tính và thiết bị. Hắn cúi mắt xem qua các báo cáo trên máy tính, đôi mi dài che đi đôi mắt sâu thẳm ẩn sau lớp kính mỏng. Các lãnh đạo cấp cao có mặt ngồi xung quanh, chuẩn bị tài liệu của mình, thậm chí không ai dám lên tiếng, bị áp lực từ Yến Cảnh Đình đè nén đến mức không dám thở mạnh.

Khi trợ lý đã điều chỉnh xong mọi thứ, cuộc họp chuẩn bị bắt đầu thì cánh cửa bị đẩy mở, mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy một chàng trai mặc áo thun trắng và quần đen đơn giản bước vào.

Cô thư ký phía sau cố gắng ngăn cản nhưng không thể, nhìn thấy ánh mắt có thể gϊếŧ người của Yến Cảnh Đình, cô sợ đến rùng mình, vội vàng giải thích: "Yến tổng, tôi... tôi không cản nổi anh ta..."

Các lãnh đạo tham dự cuộc họp chưa kịp phản ứng, không khỏi tụm lại thấp giọng bàn tán.

Yến Cảnh Đình nhìn chằm chằm người đến một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Tống Xuyên."

Không phải Yến Cảnh Đình không nhận ra Tống Xuyên mà là chỉ trong vài chục ngày ngắn ngủi không gặp, Tống Xuyên đã cắt tóc ngắn hơn, thay đổi gu ăn mặc sạch sẽ và sáng sủa. Cậu cũng không còn để mái tóc dài che khuất mắt như trước mà để lộ ra đôi mắt xinh đẹp đó. Dù hiện tại đang tức giận nhưng đôi mắt cậu vẫn đẹp đến vô thực.

Nhan sắc này như đã vượt lên mấy cấp độ.

Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là, Yến Cảnh Đình - người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến, kẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì, lại bị ném thẳng vào mặt chiếc thẻ ngân hàng.

Tống Xuyên lạnh lùng nói, không chấp nhận từ chối: "Mong Yến tổng đừng dùng số tiền này để sỉ nhục tôi nữa, tôi không cần."

Không để lại chút mặt mũi nào cho Yến Cảnh Đình.

Tống Xuyên nhìn thẳng vào mắt hắn, Yến Cảnh Đình nhận ra trong đôi mắt đối phương, tình yêu sâu đậm không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại một mặt hồ yên tĩnh, phẳng lặng.

Yến Cảnh Đình tức giận đến sôi máu, hắn không thể tin Tống Xuyên lại dám thách thức hắn.

Tống Xuyên ném thẻ lại, không hề lưu luyến quay người rời đi. Mọi người trong phòng đều sững sờ trước tình huống đáng kinh ngạc này.

Họ chỉ biết vị tổng giám đốc luôn điềm tĩnh và tự tin trên thương trường, ngay cả khi gia đình gặp khó khăn cũng không hề nao núng, giờ đây đang giận dữ đến sắp bốc khói.

"Tống Xuyên!!" Yến Cảnh Đình tin chắc rằng chỉ cần hắn gọi một tiếng Tống Xuyên sẽ quay lại, giống như bao lần trước, Tống Xuyên sẽ ngoan ngoãn trở về bên hắn.

Nhưng lần này, Tống Xuyên không quay lại nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »