Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Tiên Sinh, Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 14: Thay đổi (lột xác)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tang lễ của Tống Tần được tổ chức rất đơn giản, các phương tiện truyền thông đều không hay biết gì, ngày tang lễ diễn ra chỉ có một số người bạn thân thiết của ông ngoại lúc sinh thời và những nhân viên lâu năm của công ty tham dự.

Lác đác vài người đến đi, đó là điểm kết thúc của một ông trùm kinh doanh lẫy lừng cả đời.

Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Xuyên tuyên bố mình là người thừa kế của Đằng Việt và sẽ gánh vác mọi trách nhiệm của công ty. Khi Đằng Việt đang ở thời kỳ phát triển thịnh vượng nhất, cậu không xuất hiện, nhưng khi công ty phá sản, Tống Xuyên - người thừa kế này lại sẵn lòng kế thừa tất cả khoản nợ.

Cậu bán hết tất cả những tài sản và đồ sưu tầm có thể bán được trong nhà để trả hết nợ bên ngoài, cậu thậm chí còn bán ngôi nhà tổ nơi cậu đã sống cùng mẹ trong suốt 19 năm.

Ngôi nhà tổ này là nơi cậu sống từ nhỏ, cũng là nơi duy nhất lưu giữ ký ức về mẹ cậu. Khi xưa, dù khó khăn nhất, mẹ cậu cũng cắn răng không bán nó, nhưng giờ đây nó lại bị hủy hoại trong tay cậu.

Những đồ đạc mẹ cậu để lại trong nhà không nhiều, Tống Xuyên thu dọn chúng vào một chiếc thùng lớn, còn những thứ không thể mang đi như bức tường cậu từng vẽ tranh cùng mẹ lúc nhỏ, chiếc ghế sofa cũ kỹ đã được vá hai lần hay cái kệ mèo mà cậu và mẹ từng dùng khi nuôi mèo, tất cả đều mãi mãi ở lại trong căn phòng đó.

Ký xong hợp đồng, căn nhà này sẽ vĩnh viễn thuộc về người khác.

Tống Xuyên có chút bâng khuâng, vì người ta thường nói rằng, sau khi con người qua đời, linh hồn sẽ quay lại nơi mà họ lưu luyến nhất khi còn sống vào một ngày nào đó.

Tống Xuyên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cậu sợ rằng nếu mẹ quay lại, liệu bà có bị bối rối bởi những người và những thứ xa lạ trong căn nhà, liệu bà có mất đi mối liên kết duy nhất với thế giới này hay không.

Nước mắt cậu đã khô cạn, dù cảm giác bâng khuâng có lấp đầy cả tâm hồn, cậu cũng không thể khóc được nữa. Đứng ngoài lan can, cậu chỉ có thể nói một câu: “Xin lỗi.”

Đợi cậu thêm chút nữa, cậu nhất định sẽ tích đủ tiền để chuộc lại ngôi nhà này.

————————————————

Biến cố liên tiếp xảy ra, giải quyết hậu sự cho một công ty lớn khiến cậu bận rộn đến mức không thể ngủ ngon suốt nhiều ngày. Cuối cùng khi đã xử lý xong việc của công ty, cậu mới trở về nhà để giải quyết nốt việc cuối cùng.

Chuyển nhà.

Cậu đã cắt đứt với Yến Cảnh Đình, vậy nên không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa, kéo lê cơ thể mệt mỏi, cậu chuyển nhà ngay trong đêm, không chút lưu luyến.

Cậu không có nhiều đồ để mang đi, những bộ quần áo và trang sức Yến Cảnh Đình "thưởng" cho cậu khi tâm trạng tốt, cậu cũng không mang theo món nào, chỉ mang theo vài bộ quần áo thường mặc và một số đồ dùng sinh hoạt. Thu dọn xong đồ đạc, cậu không còn bất kỳ liên quan gì đến ngôi nhà này nữa.

Đứng ở cửa, nhìn lại mọi thứ trong căn phòng, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng vào lúc này trong mắt cậu, nó lại lạnh lẽo đến vậy.

Có lẽ nơi đây vốn dĩ đã lạnh lẽo như thế, chỉ là cậu tự lừa mình mà giả vờ không thấy mà thôi.

Tạm biệt, căn nhà 5 năm cậu đã sống.

Tạm biệt, Yến Cảnh Đình..

Tạm biệt, Tống Xuyên của quá khứ.

————————————————

Nữ thư ký thấy cậu gánh vác hết mọi khoản nợ trong giây phút cuối cùng của công ty, nên nhìn cậu với con mắt khác và thái độ cũng tốt hơn rất nhiều. Khi biết cậu muốn chuyển nhà, cô đã nhờ mối quan hệ giới thiệu cho cậu một căn nhà. Tống Xuyên kéo vali hành lý, mãi đến hơn 12 giờ đêm mới đến được căn nhà thuê.

Khi rời khỏi biệt thự, cậu cũng nộp đơn xin từ chức ở công ty, không còn sự che chở của ông ngoại, cậu chẳng là cái thá gì cả, tất nhiên cũng không có tư cách ở lại. Sau khi rời công ty, cậu tính toán lại, trong thẻ vẫn còn một ít tiền.

Căn nhà thuê nhỏ này chỉ khoảng 30 đến 40 mét vuông, còn nhỏ hơn cả phòng ngủ trước đây của cậu. Vì chủ nhà vội chuyển đi nên đã cho thuê với giá thấp.

Mặc dù căn nhà này nhỏ, nhưng là nơi gia đình ba người của chủ nhà trước đã từng sống, được trang trí bằng tông màu ấm, mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua rất dễ chịu. Có lẽ đây là một nơi tràn đầy tình yêu. So với căn nhà lớn lạnh lẽo và trống rỗng của cậu, cậu thích nơi này hơn.

Cậu tự mình mang hành lý lên lầu đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần đến mức không muốn thu dọn đồ đạc, cậu nằm phịch xuống ghế sofa, trần nhà phía trên hơi ố vàng, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ đó nhưng không thể nào chợp mắt được.

Những biến cố liên tiếp trong mấy ngày qua khiến cậu không kịp thở, đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, đến khi hoàn toàn thư giãn, cậu lại chẳng thấy nhẹ nhõm như mình tưởng tượng.

Cậu lấy điện thoại ra xem tin tức gần đây, ngoài tin tức về cái chết của Tống Tần thì tin tức chiếm lĩnh độ hot vẫn là chuyện nhà họ Yến.

Lần này Yến Nguyên Khải hoàn toàn sụp đổ, các bản tin liên tục phát sóng hình ảnh đại công tử nhà họ Yến sa cơ lỡ vận. Yến Cảnh Đình ra tay rất tuyệt tình, thậm chí còn phơi bày cả việc Yến Nguyên Khải lái xe khi say rượu gây ra tai nạn rồi bỏ trốn khỏi hiện trường năm xưa. Với hàng loạt tội danh chồng chất, muốn gượng dậy cũng khó, sáng nay Yến Nguyên Khải đã bị bắt.

Yến Cảnh Đình từ trước đến nay luôn tàn nhẫn như vậy, điều gì hắn muốn làm sẽ làm đến cùng, không chừa cho ai con đường lui.

Tống Xuyên nhìn video Yến Nguyên Khải bị bắt trên điện thoại, Yến Cảnh Đình đứng cuối đám đông, ánh mắt nhìn vào ống kính không chút cảm xúc, sự lạnh lùng đến thấu xương, hắn không thể hiện sự kiêu ngạo của người chiến thắng, như thể người đã loại bỏ mọi chướng ngại vật không phải là hắn.

Tống Xuyên gập điện thoại lại, khó khăn lắm mới ép mình ngủ được, nhưng sáng hôm sau vừa tờ mờ sáng cậu đã tỉnh dậy.

Chỉ ngủ được 4 tiếng.

Thu dọn hành lý một cách đơn giản rồi xuống lầu ăn sáng, tiện thể đi mua sắm một vài thứ. Khi đang xách một đống túi lớn túi nhỏ đi ngang qua cửa hàng, cậu nhìn thấy khuôn mặt mình trong cửa kính.

Tóc mái vốn dĩ đã hơi dài, mấy ngày nay dường như còn dài ra thêm chút nữa, gần như che kín mắt, tóc rối bù, còn có vài sợi xơ xác chỉa ra. Lưng hơi khom lại vì nhiều ngày không ngủ ngon giấc, toàn bộ cơ thể trông mệt mỏi, không có tí tinh thần nào.

Cậu do dự một lúc, rồi bước vào một tiệm cắt tóc, nhân viên trong tiệm nhìn thấy cậu bước vào, nhiệt tình chào hỏi: “Cậu muốn làm kiểu tóc gì?”

Tống Xuyên lật qua lật lại cuốn tạp chí mẫu tóc dày cộp mà không tìm thấy kiểu tóc nào phù hợp với mình, bèn gấp cuốn sách lại và nói: “Anh cứ tự do thể hiện, làm một kiểu tóc hoàn toàn khác với kiểu hiện tại của tôi là được.”

“Tự do thể hiện sao?”

Đây là lần đầu tiên nhân viên gặp được khách hàng cho phép anh ta thể hiện tay nghề, không khỏi hơi phấn khích, cẩn thận quan sát cậu một lúc lâu rồi cầm kéo lên, nhanh nhẹn cắt cho cậu một kiểu tóc mới. Không uốn không nhuộm, chỉ đơn giản cắt bớt phần tóc mái vướng víu, tỉa mỏng và sửa gọn để lộ đôi lông mày thanh tú và toàn bộ đôi mắt lộ ra. Phần tóc mai và những sợi tóc lộn xộn trên đỉnh đầu đều được cắt ngắn bớt, cuối cùng định hình lại gọn gàng và sạch sẽ, nhìn tổng thể trông cậu đẹp hơn hẳn.

Nhân viên cũng rất hài lòng với tác phẩm của mình, nhìn qua nhìn lại, không nhịn được mà nói: “Thật không ngờ cậu lại đẹp trai như vậy, cậu có phải là ngôi sao không?”

Tống Xuyên cười khổ nhìn anh ta một cái, rồi chỉ vào những túi mua sắm dưới đất: “Anh đã thấy ngôi sao nào tự mình xách túi đi mua sắm chưa?”

"Cũng đúng." Nhân viên gật đầu.

Tống Xuyên trả tiền, mấy cô gái trong tiệm đều lén nhìn cậu, thậm chí có người mạnh dạn xin WeChat.

"Xin lỗi." Tống Xuyên chỉ giơ tay từ chối dứt khoát, không để cho họ có cơ hội.

————————————————

Tống Xuyên xách túi đồ trở về nhà, sắp xếp lại căn nhà nhỏ của mình gọn gàng đâu vào đấy. Cậu nhìn những cây xanh trên ban công đang tắm mình trong ánh nắng, đột nhiên nhận ra rằng cuộc sống như thế này cũng khá tốt.

Cuộc sống không liên quan gì đến Yến Cảnh Đình, thực sự rất tốt.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, điện thoại cậu phát ra âm thanh "ding dong", tài khoản ngân hàng thông báo rằng có một khoản tiền vừa được chuyển vào.

Một số 5 và phía sau là sáu số 0.

Và nguồn gốc của khoản tiền này đến từ Yến Cảnh Đình.

Tống Xuyên thầm nghĩ: Thật đúng là không nên nghĩ đến, hễ nghĩ đến là có chuyện xảy ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »