Chương 10: Sụp đổ

Vừa nói Yến Nguyên Khải vừa bấm số điện thoại gọi đi. Triệu Nhược mặt tái xanh, run rẩy nắm lấy tay anh ta ngăn lại: “Anh điên rồi sao, Yến Cảnh Đình không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, lỡ như… lỡ như…”

“Không có lỡ như gì hết!” Yến Nguyên Khải mắt đỏ ngầu, trong mắt đầy sự điên cuồng, “Nếu nó không chết, tôi có khả năng không được thừa kế nhà họ Yến, chẳng lẽ cô muốn nhìn một người ngoài cưỡi lên đầu chúng ta sao!!”

Nhìn vào mặt anh ta, sự bất an trong lòng Triệu Nhược dần bị những lời nói đó đè bẹp, cuối cùng lợi ích vẫn chiếm thế thượng phong.

Số điện thoại mà Yến Nguyên Khải vừa gọi không có bất kì chú thích nào, trên màn hình chỉ hiển thị một dãy số, đầu dây bên kia không để anh ta chờ lâu đã bắt máy, giọng một người đàn ông trung niên trầm thấp và hơi khàn vang lên: “Có chuyện gì?”

Triệu Nhược đứng bên cửa sổ, nhìn Yến Nguyên Khải nói chuyện với người đàn ông trong điện thoại. Yến Nguyên Khải rõ ràng rất căng thẳng, giọng không tự chủ được mà trở nên gấp gáp, đi tới đi lui trong phòng. Những lời chỉ cần nói một lần là rõ nhưng anh ta dặn đi dặn lại nhiều lần, cuối cùng bổ sung thêm: “Mười triệu cùng với chi phí chữa bệnh cho con gái ông, đổi lấy một mạng người, đáng giá lắm. Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa vợ con ông ra nước ngoài.”

Đầu dây bên kia gần như không do dự, đồng ý ngay lập tức.

Yến Nguyên Khải cúp máy.

Yến Nguyên Khải và Triệu Nhược bình tĩnh lại, rồi cả hai cùng rời khỏi phòng làm việc. Một lát sau, một người phụ nữ ăn mặc như người hầu lén lút nhìn quanh cửa, chắc chắn không có ai thấy, rồi mới rón rén bước vào phòng, từ dưới bàn làm việc lấy ra chiếc hộp đen nhỏ đang nhấp nháy đèn tín hiệu màu đỏ.

Đó chính là máy ghi âm!

Người hầu nhét máy ghi âm vào trong áo, tránh ánh mắt của mọi người, lén lút đi ra cửa sau, đi qua vài ngã rẽ rồi chui vào một chiếc xe đen, cung kính đưa máy ghi âm cho người đàn ông trong xe.

Yến Cảnh Đình duỗi đôi chân dài, gọng kính vàng nằm trên sống mũi cao, đường viền vàng mảnh tinh xảo tôn lên làn da trắng lạnh của hắn, đôi mắt dưới gọng kính hơi híp lại, đem theo một tầng bí ẩn. Khí chất nhã nhặn này ở hắn lại mang đến áp lực lạnh lùng đáng sợ.

Yến Cảnh Đình khẽ nhướng đuôi mắt, ngón tay dài ấn nút phát, giọng nói tức giận của Yến Nguyên Khải lập tức vang lên.

Toàn bộ cuộc nói chuyện từ khi Yến Nguyên Khải và Triệu Nhược bước vào cho đến kế hoạch thuê người mưu sát của anh ta, tất cả đều được ghi lại không sót một chữ.

Tốt lắm.

Yến Cảnh Đình hài lòng nhếch môi.

Người hầu có chút do dự, áo sơ mi đã bị vò thành mấy nếp nhăn, thận trọng quan sát người đàn ông trước mặt đang khiến người ta kinh hãi này, cuối cùng lấy hết can đảm, ngập ngừng nói: “Ngài thực sự có thể bảo vệ chồng tôi sao?”

Cô biết chồng mình vì chi phí chữa bệnh cho con gái mà luôn bị Yến Nguyên Khải mua chuộc làm những việc mờ ám. Còn người đàn ông trước mặt lại không biết bằng cách nào biết trước được Yến Nguyên Khải sẽ sử dụng chồng cô để gϊếŧ hại mình, nên đã tìm đến cô trước, yêu cầu cô dùng máy ghi âm để ghi lại kế hoạch của Yến Nguyên Khải.

Tất cả đều nằm trong tính toán của Yến Cảnh Đình. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào người hầu, khiến cô không khỏi rùng mình.

Yến Cảnh Đình không tức giận, ngược lại khá rộng lượng nói: “Nếu cô giúp Yến Nguyên Khải, cô sẽ có một đứa con gái khỏe mạnh, nhưng chồng cô phải vào tù. Nhưng nếu cô giúp tôi, tôi không chỉ bảo vệ con gái cô mà còn bảo vệ cả chồng cô.”

Điều kiện nào hấp dẫn hơn, không cần nói cũng biết.

Người hầu mấp máy môi, đối với cô, người đàn ông trước mặt độ đáng sợ vượt xa độ tin cậy.

Yến Cảnh Đình mỉm cười, nở một nụ cười giả tạo. Trên khuôn mặt hoàn mỹ này, nụ cười đó có thể khiến bất cứ ai say đắm, trái tim người hầu cũng dần bình tĩnh lại: “Tôi và Yến Nguyên Khải đều không đáng tin, nhưng so với anh ta, điều kiện tôi đưa ra tốt hơn, phải không?”

Người hầu cúi đầu, Yến Cảnh Đình ngả người ra sau, đổi sang tư thế thoải mái hơn, ngón tay dài đan trước ngực, nhàn nhã chờ đợi phản ứng của cô.

Một lúc sau, người hầu gật đầu.

------------------------------------

Yến Nguyên Khải bị áp lực từ cư dân mạng, ngay cả công ty cũng tạm thời đình chỉ chức vụ của anh ta. Mấy ngày nay anh ta bận rộn lo liệu bên phía truyền thông, hơn nữa những người đàn ông tố cáo kia không tiếp tục đưa ra chứng cứ, khiến nhiệt độ của tin tức dần hạ xuống.

Công ty không thể cứ đình chỉ chức vụ mãi, chưa đầy mấy ngày, Yến Nguyên Khải bắt đầu hiên ngang trở lại công ty, đám phóng viên vây quanh công ty cũng bị dọn sạch.

Yến Nguyên Khải đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống dưới, miệng lẩm bẩm đếm: “5, 4, 3, 2, 1...”

Khi đếm đến “1”, một bóng dáng mặc vest từ dưới công ty bước ra. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, Yến Nguyên Khải cũng có thể nhận ra người này từ mái tóc gọn gàng chỉnh tề đó — Yến Cảnh Đình.

Rất nhanh một chiếc xe dừng lại trước mặt Yến Cảnh Đình, hắn đang cúi đầu xem đồng hồ, thấy xe đến chỉ liếc qua rồi lên xe không chút do dự.

Chỉ có điều, xe vẫn là chiếc đó, nhưng tài xế đã đổi người.

Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo thấp che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra cằm lún phún râu.

Yến Nguyên Khải nhìn chiếc xe khởi động, lao đi như bay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trong mắt dần hiện lên sự khoái trá biếи ŧɦái.

Yến Nguyên Khải lấy điện thoại ra, nói: “Gϊếŧ hắn đi, sạch sẽ vào.”

Tai nghe Bluetooth của tài xế sáng lên, giọng nói gần như điên cuồng của Yến Nguyên Khải vang lên trong tai nghe. Tài xế đổ mồ hôi lạnh, mím môi, ngước nhìn vào gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Yến Cảnh Đình, cảm giác lạnh lẽo đó khiến ông lại toát thêm tầng mồ hôi.

Yến Cảnh Đình tháo tai nghe của ông ta xuống, ra hiệu bằng tay, tài xế lập tức hiểu ý.

Chiếc xe lệch khỏi lộ trình ban đầu, lái về hướng khác.

Yến Nguyên Khải muốn dán chặt tai vào điện thoại, đã quá thời gian đã định mà không nghe thấy tiếng va chạm từ bên kia, anh ta cáu kính chửi: “Gϊếŧ hắn đi, nghe rõ chưa!!”

Phía bên kia vang lên vài tiếng kêu rè rè như kết nối không tốt, tiếp theo là một giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên: “Anh trai à, anh muốn gϊếŧ ai?”

Giọng của Yến Cảnh Đình!

Toàn thân Yến Nguyên Khải lập tức toát mồ hôi lạnh: “Yến Cảnh Đình!”

Yến Cảnh Đình giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu mang chút khó tin: “Chẳng lẽ anh muốn gϊếŧ tôi sao?”

Yến Nguyên Khải nghiến răng nghiến lợi, biết rằng không thể giải thích, đành lật bài ngửa: “Yến Cảnh Đình, đừng tưởng tao không biết những chiêu trò sau lưng của mày. Tao nói cho mày biết, những trò đó chỉ là vô ích. Công ty là của tao, tao mới là con trưởng chính thống của nhà họ Yến, đợi lão gia chết rồi, công ty chắc chắn sẽ là của tao!”

“Cậu mong tôi chết đến vậy sao?”

Một giọng nói già nua và quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Yến Nguyên Khải đứng sững tại chỗ.

Đây là... giọng của lão gia nhà họ Yến!!

Những lời anh ta vừa nói đã bị lão gia nghe thấy hết...

Lão gia không nói thêm gì khác, chỉ trực tiếp cúp điện thoại, những tiếng tút tút vang lên nặng nề như từng đòn giáng vào Yến Nguyên Khải, khiến anh ta không đứng vững nổi. Anh ta biết mình đã không còn kịp nữa rồi.

Triệu Nhược cũng hoảng sợ, vừa khóc vừa trách móc: “Tôi đã sớm nói rồi, cách này không được! Bây giờ lão gia chắc chắn sẽ không giao nhà họ Yến cho anh nữa! Phải làm sao đây, tôi không muốn về nhà họ Triệu để mất mặt…”

Yến Nguyên Khải mạnh mẽ hất tay Triệu Nhược ra, đấm mạnh vào máy tính. Chiếc máy tính tội nghiệp kêu vài tiếng rè rè rồi hỏng hẳn.

Anh ta nghiến răng căm hận: “Tôi chưa thua đâu, chỉ cần kéo được Yến Cảnh Đình xuống, công ty vẫn là của tôi.”

“Kéo hắn xuống! Kéo hắn xuống!” Yến Nguyên Khải đã hoàn toàn hóa điên. Đột nhiên, anh ta nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên sự ác độc “Tống Xuyên... Sao mình lại quên mất người này chứ...”

Yến Cảnh Đình, tao không xong, mày cũng đừng mong được yên ổn!”