Một động tác thật chậm chạp, thật hoa mỹ, tự nhiên như gió thoảng. Rồi thanh kiếm của hắn từ từ đâm tới xuất phát từ một chỗ không thể ngờ, sau đó lại biến hóa không thể ngờ. Quạ Đen hoảng sợ nhìn hắn, bỗng lớn tiếng :
- Không sai, hắn đã sử dụng chiêu này.
* * * * *
Cỏ đã úa vàng, máu cũng đã khô.
Yến Thập Tam âm thầm ngồi xuống, đối diện với Quạ Đen. Quạ Đen không nhịn được hỏi :
- Sao ngươi biết được chiêu này?
- Bởi vì hắn chỉ sử dụng chiêu này mới đả thương được ngươi.
- Ðó không phải là Ðiểm Thương kiếm pháp cũng không phải là kiếm pháp của ngươi.
- Ðương nhiên không phải.
- Vậy chiêu đó của ai?
- Ðáng lẽ ngươi phải đoán được. Là của Tam thiếu gia.
- Ngoài hắn ra đâu còn ai?
- Ít ra còn có ngươi, còn có Tào Băng.
Yến Thập Tam cười. Hắn không ngờ Tào Băng lại học lén được chiêu này, lúc đo họ đang quá tập trung không hề chú ý đến trong rừng có kẻ khác.
Hắn càng không ngời Tào Băng lấy Quạ Đen để thử sức. Hắn chỉ nghĩ đến một việc. Người kế tiếp mà Tào Băng sẽ tìm nhất định phải là Tạ Hiểu Phong, Tam thiếu gia, Tạ Hiểu Phong của Thần Kiếm sơn trang.
* * * * *
Yến Thập Tam đã gặp ai ở trong rừng, sao họ lại học được kiếm pháp của Tam thiếu gia? Những việc này Quạ Đen đều không hỏi, hắn rất khó hiểu rõ con người của Yến Thập Tam.
- Người muốn đến Thần Kiếm sơn Trang thì hãy mau đi đi, ta ở lại.
Yến Thập Tam quả là muốn đi, Tào Băng đã học lén được chiêu kiếm của Tam thiếu gia thì đương nhiên cũng học lén được chiêu phá giải của hắn.
Hắn thật sự không muốn kẻ khác dùng kiếm pháp của hắn để phá giải kiếm pháp của Tam thiếu gia, đó cũng là vinh dự và quyền lợi của hắn. Cho dù không pháp được chiêu kiếm đó, kẻ chết cũng nên là hắn.
- Nhưng ngươi đã bị thương một mình ở lại đây.
Hắn không thể không lo lắng cho Quạ Đen. Quạ đen là một loài chim không được người ta hoan nghinh. Người muốn gϊếŧ Quạ Đen nhất định không ít. Nhưng Quạ Đen lại cười lạnh nhạt :
- Ngươi yên tâm, ta không chết đâu. Người đáng lo lắng chính là ngươi đấy.
- Chính ta.
- Từ đây đến Lục Thủy hồ không xa lắm, trên đường đi sẽ không có ai trả tiền dùm ngươi đâu.
Tào Băng nhất định đã kiếm được một chỗ xe ngựa thoải mái và nhanh nhất, nhất định đi con đường ngắn nhất. Một người hai túi rỗng chạy bằng hai chân để Thần Kiếm sơn trang, người bại trận duy nhất chỉ có mình hắn thôi.
Quạ Đen :
- Trừ phi ngươi có may mắn đặc biệt, sắp gặp được một người giàu có cưỡi một con ngựa nhanh, cướp tiền của hắn trước rồi đoạt luôn con ngựa của hắn.
- Ngươi yên tâm những việc này ta không làm được đâu.
Quạ Đen cũng cười. Bỗng nhiên hai người đồng thời đưa tay ra, nắm chặt lại.
Quạ Đen :
- Ngươi đi nhanh, chỉ cần ngươi không chết, ta đảm bảo nhất định ngươi sẽ gặp lại ta.
- Nếu ta chết, nhất định ta sẽ nhờ người khác đem tặng ngươi thanh kiếm của ta.
- Ngươi đừng nói một người sắp chết nhất định sẽ gặp may mắn.
- Ðúng.
- Xem ra may mắn của ngươi đến rồi.
* * * * *
Một chiếc xe ngựa chạy đến. Khoãi mã khinh xa, chạy rất nhanh. Họ vừa nghe tiếng ngựa hí thì đã thấy xe ngựa xuất hiện ở ngọn đồi.
Quạ Đen :
- Những việc này nhất định ngươi làm được.
Yến Thập Tam cười :
- Ðương nhiên.
Miệng hắn nói thế nhưng lúc thật sự làm việc này hắn lại ngớ ra. Hắn thật sự không biết phải ra tay thế nào. Hắn bỗng phát hiện muốn làm một tên cướp cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Xem chừng chiếc xe ngựa đã lướt qua bên mình của họ. Hắn còn không biết ra tay thế nào.
Quạ Đen nhíu mày :
- Dịp may không đến với ta hai lần đâu.
- Ta...
Hắn chưa dứt câu đột nhiên xe ngựa ngừng trước mặt họ. Hắn không hề ra tay, xe ngựa lại tự động ngừng lại. Trong xe có giọng nói khô khan mà lạ :
- Muốn gấp rút lên đường thì hãy mau lên xa.
Quạ Đen nhìn Yến Thập Tam, Yến Thập Tam cũng nhìn Quạ Đen.
Quạ Đen :
- Ngươi gặp nhiều may mắn, chưa chắc đã sắp chết.
Yến Thập Tam cười to. Cửa xe đã mở, hắn nhảy vội lên, vẫy tay cười lớn :
- Chỉ cần ta không chết, ta bảo đảm ngươi nhất định cũng sẽ gặp lại ta cho dù ngươi không muốn cũng không được.
* * * * *
Người trong xe là ai? Khinh xa khoái mã. Trong xe sạch sẽ thoải mãi, chỉ có một người mặc một chiếc thụng đen rộng lớn, khăn đen trùm đầu, còn che cả mặt. Yến Thập Tam ngồi đối diện với người đó, chỉ hỏi một câu :
- Ngươi có thể gấp rút đưa ta đến Thúy Vân Phong Lục Thủy hồ không?
- Ðược.
Nghe được tiếng này, Yến Thập Tam nhích lại. Ðãng lẽ hắn còn nhiều việc phải hỏi nhưng hắn không hề lên tiếng. Hắn không phải là một người hiếu kỳ. Người áo đen lại tỏ ra có một chút hiếu kỳ, một cặp mắt lộ ra sau chiếc khăn đen đang trừng nhìn hắn, một cặp mắt rất sáng.
* * * * *
Xe bngựa chạy rất nhanh, Yến Thập Tam luôn nhắm mắt, không biết có ngủ không. Hắn không có ngủ vì người áo đen lấy từ trên xe ra một bình rượu, lúc bắt đầu uống thì cổ họng hắn cảm thấy ngứa ngáy. Người đang ngủ thì không ngửi được mùi hương của rượu. Trong cặp mắt người áo đen có ý cười, đưa bình rượu cho hắn, hỏi :
- Cần làm vài hớp chứ?
- Ðương nhiên cần.
Lúc đưa tay đón lấy bình rượu thật giống như người sắp chết đuối nắm được miếng ván. Nhưng đôi mắt của hắn chưa chịu mở ra. Nếu hắn mở mắt ra, hắn sẽ phát hiện người áo đen có một bàn tay rất đẹp. Cho dù một người đàn ông tao nhã đến đâu cũng rất ít khi có được một đôi tay như thế. Sự thật một đôi tay đẹp như thế, ngay cả đàn bà cũng ít khi có, ngón tay búp măng thon dài, làn da trong như tơ lụa. Lúc Yến Thập Tam trả lại bình rượu, đương nhiên là bình rượu đã sắp cạn, hắn chạm được vào đôi tay này. Chỉ cần hắn còn một chút cảm giác, hắn sẽ phải cảm thấy sự trơn tru mỹ miều của đôi bàn tay này. Nhưng hình như hắn không còn một chút cảm giác, người áo đen lại nhìn hắn hồi lâu bỗng hỏi :
- Ngươi có phải là người không?
Giọng nói vẫn khô khan kỳ lạ, người có một bàn tay như vậy thì tại sao lại có một giọng nói như vậy? Yến Thập Tam trả lời rất đơn giản :
- Ta là người.
- Có phải người sống không?
- Cho đến bây giờ vẫn sống.
- Nhưng ngươi lại không biết ta là ai.
- Ta biết ngươi cũng là người mà còn là một người sống.
- Thế đã đủ à?
- Rất đủ.
- Xe ngựa của ta không phải là để đồ ăn cắp, rượu của ta cũng phải là đồ ăn cắp, tại sao ta vô cớ mời ngươi lên xe, đưa ngươi đến Lục Thủy hồ mà còn mời ngươi uống rượu?
- Tại vì ngươi cao hứng.
Người áo đen chưng hửng hồi lâu bỗng nhiên lại cười ha hả. Bây giờ giọng cười của nàng đã thay đổi, chuyển sang yêu kiều mà dễ nghe. Bây giờ thì dù cho bất cứ ai cũng phải biết nàng là đàn bà, mà lại còn một người đàn bà dễ nhìn. Người đàn bà dễ nhìn, đàn ông nhất định thích nhìn.
Người áo đen :
- Ngươi không muốn nhìn xem ta là ai à?
- Không muốn.
- Tại sao?
- Gì ta không muốn gây phiền não.
- Vậy ư?
- Một người vô duyên cớ mời người ta lên xe uống rượu ít nhiều có chút không bình thường.
- Ta không bình thường hay là có nhiều phiền não?
- Một người không bình thường ít nhiều gì cũng có chút phiền não.
Người áo đen lại cười, tiếng cười càng dễ nghe :
- Không chừng ngươi sau khi nhìn qua ta sẽ cảm thấy dù ta có gây chút phiền não cũng xứng đáng.
- Ồ!
- Tại vì ta là đàn bà mà còn rất dễ nhìn.
- Ồ!
- Một người đàn bà dễ nhìn thường hay vọng được người khác nhìn.
- Ồ!
- Nếu người khác cự tuyệt nàng, nàng nhất định sẽ cảm thấy sỉ nhục, nhất định sẽ đau lòng.
Nàng nhẹ nhàng thở ra :
- Lúc một người đàn bà đau lòng khó chịu thì hay làm những việc kỳ lạ.
- Thí dụ việc gì?
- Thí dụ không chừng nàng bỗng nhiên đuổi người khách mà mình mời đến xuống xe.
Yến Thập Tam bắt đầu thở ra. Lúc bắt đầu thở dài, hắn đã mở mắt ra. Nhưng hắn lập tức nhắm mắt lại, giống như gặp ma vậy. Bởi vì hắn đang thấy, đã không phải là một người mà toàn thân phủ trong lớp áo thụng đen.
Hắn nhìn thấy cũng đương nhiên không phải là ma, cho dù trên trời dưới đất cũng vậy. Hắn nhìn thấy một người đàn bà, một người đàn bà khỏa thân, toàn thân đến một mảnh vài cũng không có. Chỉ có tơ lụa, nàng có một làn da trơn tru mỹ miều như tơ lụa.
* * * * *
Yến Thập Tam đương nhiên tên thật của hắn không phải là Yến Thập Tam nhưng hắn cũng không phải là thằng khờ, càng không phải là Liễu Hạ Huệ. Hắn từng thấy đàn bà, nhiều loại đàn bà hắn đã từng thấy qua. Có người mặc áo quần, có người không mặc áo quần, có người có lẽ đang mặc áo quần nhưng sau đó lại cởi ra, có người cởi rất lẹ làng. Một người đàn bà khỏa thân đáng lẽ không làm hắn kinh ngạc như vậy. Hắn kinh ngạc cũng không phải vì người đàn bà quá đẹp cũng không phải vì nàng có một vòng eo quá hẹp, một cặp nhũ hoa quá đày đặn. Ðương nhiên cũng không phải vì đôi chân thon dài bóng lán của nàng. Những việc này chỉ làm cho tim hắn đạp mạnh chứ không làm hắn kinh ngạc. Hắn kinh ngạc chỉ vì người đàn bà này hắn đã từng gặp qua, lúc này còn gặp qua, còn làm một việc đáng để hắn kinh ngạc. Người đàn bà này dường như không phải là Mộ Dung Thu Ðịch.
Người đàn bà này lại là người vợ Ôn Nhu Hiền Thục của Hạ Hầu Tinh, là nàng dâu của của Hạ Hầu thế gia ở Hỏa Diệm sơn, Hồng Vân cốc.
* * * * *
Kiếm pháp của Hạ Hầu Tinh xem chừng không đáng sợ nhưng gia tộc của họ Hạ Hầu lại rất đáng sợ. Họ Hạ Hầu ở Hỏa Diệm sơn, Hồng Vân cốc không những gia thế hiển hách mà còn gia quy nghiêm chặt. Người của Hạ Hầu sơn trang dù đi đến đâu cũng không được để người khác khinh rẻ sỉ nhục. Ðàn bà của Hạ Hầu sơn trang người khác càng không dám nhìn. Bởi vì nếu người khác dám nhìn rất có thể cặp mắt của người đó sẽ bị móc ra.
Cho nên dù ai bỗng phát hiện nàng dâu lớn của Hạ Hầu thế gia đang khỏa thân ngồi đối diện với mình đều phải giật mình kinh hãi. Ngồi đối diện còn được. Bây giờ Tiết Khả Nhân lại ngồi kề bên hắn, ngồi rất gần, hắn gần như đã cảm giác được hơi thở của nàng. Nàng đang thở đều đều bên tai hắn. Yến Thập Tam hình như đã ngừng thở. Hắn không phải loại người thiếu suy nghĩ, hắn cũng không ngu. Hắn đã tính toán được sau khi ngồi lên chiếc xe này ít nhiều gì cũng có chút phiền não. Nhưng hắn không biết được có bao nhiêu phiền não. Bây giờ hắn đã biết. Nếu hắn sớm biết được quá nhiều phiền não như vậy, hắn thà bò đến Lục Thủy hồ cũng không ngồi lên chiếc xe ngựa này
.
* * * * *
Một người đẹp khỏa thân ngồi kề bên mình người và nhẹ nhàng thở bên tai người. Ðó là một quang cảnh đẹp làm sao, thi vị êm dịu làm sao. Nếu nói rằng Yến Thập Tam không chút động lòng, đó nhất định là lời dối trá, không những người không tin ngay cả chính hắn cũng không tin.
Cho dù hắn biết rõ đàn bà rất nguy hiểm, nguy hiểm như một ngọn núi lửa đang chực chờ sự bùng nổ bất cứ lúc nào. Cho dù có thể nín thở để không gửi được mùi hương phát ra từ thân thể của nàng nhưng hắn không thể làm tim mình ngừng đệp không nhảy. Tim hắn đập rất nhanh. Nếu hắn sớm biết được sẽ xảy ra việc này, giả thật hắn không bao giờ ngồi lên chiếc xe ngựa này. Nhưng bây giờ hắn đang ngồi trong đó. Bên tai hắn không ngừng có hơi thở, có tiếng rúi rít.
- Tại sao ngươi không nhìn ta, ngươi không dám nhìn à?
Yến Thập Tam đã mở mắt ra và đang nhìn nàng. Tiết Khả Nhân cười dịu dàng nói :
- Dù sao ngươi cũng là một người đàn ông, ít ra cũng phải gan dạ một chút.
Yến Thập Tam :
- Nhưng dù cho ta nhìn ba ngày ba đêm cũng không nhìn ra.
- Không nhìn ra cái gì?
- Nhìn không ra ngươi, ngươi có phải là một con người không?
- Ðáng lẽ ngươi phải nhìn ta.
Nàng ưỡn ngực lên, dùi thẳng đôi chân :
- Nếu ta không phải là con người thế thì ta là cái gì?
Chỉ cần có một cặp mắt đều phải nhìn ra nàng không phải là một con người, một người đàn bà, một người đàn bà sống mà còn là một người đàn bà trong đàn bà, mỗi tấc mỗi phân đều là của đàn bà.
Tiết Khả Nhân :
- Ngươi nghĩ không ra tại sao ta làm vậy?
Nàng rất giống đàn bà nhưng việc làm của nàng lại không giống.
- Ngươi nghĩ không ra tại sao ta làm vậy?
- Nếut a nghĩ ra được ta cũng không phải là con người.
- Ngươi cho ta là người xấu?
- Cũng không xấu lắm.
- Quá già?
- Cũng không quá già.
- Có khuyết tật gì?
- Không có.
- Từng có người đàn bà nào thích ngươi không?
- Có vài người.
- Vậy ngươi cảm thấy có gì kỳ lạ?
- Nếu nàng là một người đàn bà khác không những ta không cảm thấy kỳ lạ mà còn không khách sáo nữa nhưng rất tiếc nàng...
- Ta làm sao?
- Nàng đã có chồng.
- Ðàn bà trước sau gì cũng phải lấy chồng, sau khi đám cưới thì nhất định phải có chồng.
Nhưng câu nói hình quá dư thừa nhưng lại không phải. Vì câu nói tiếp theo của nàng thật độc ác :
- Nếu nàng không phải lấy một con người thì nên xem nàng đã có chồng chưa?
Câu hỏi này thật độc đáo, câu nói tiếp theo còn độc đáo hơn :
- Nếu nàng lấy một con dao, một con chí hay một khúc gỗ thì nên xem nàng đã có chồng không?
Yến Thập Tam thật không biết trả lời ra sao, hắn đành hỏi lại :
- Hạ Hầu Tinh là heo?
- Không phải.
- Là một khúc gỗ?
- Cũng không phải.
- Vậy thì hắn là một con chó?
Tiết Khả Nhân thở dài :
- Nếu hắn là một con chó có lẽ là tốt hơn.
- Tại sao?
- Vì một con chó ít ra cũng biết một chút ý người, có một chút tình người.
Nàng cắn môi lộ vẻ bi ai vừa oán hận :
- Hạ Hầu Tinh còn lười hơn heo, không hiểu tình cảm còn thua một khúc gỗ, cắn người còn hơn cả chó, lại còn ra vẻ ta đây. Ta đã lấy ba năm trời, mỗi ngày đều muốn bỏ đi.
- Tại sao nàng bỏ đi?
- Vì ta không có cơ hội. Bình thường hắn không cho phép ta rời hắn nửa bước.
Yến Thập Tam đang tìm kiếm, tìm bình rượu lúc nãy hắn còn chưa uống hết. Hắn muốn lấy bình rượu bịt miệng hắn lại. Vì hắn thật sự không biết nên nói gì.