Phương Huyền Chi nghe Dương Vãn Tú nói thì thở dài một hơi, sau khi cảm ơn liền gọi điện thoại cho Lý Thời Dương, nói là muốn vào thành một chuyến.
Lý Thời Dương vừa thức dậy, sau khi nhận được điện thoại của anh liền rửa mặt đi tới.
Phương Huyền Chi có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua chân của mình, vết thương này mau chóng tốt lên, nếu không xuất hành thật sự là rất bất tiện.
Anh lái xe tìm Cảnh Yến Quy một vòng cuối cùng cũng tìm được cô trước xưởng nhuộm phía nam thành phố, mà lúc này cô đã thành công bán sạch toàn bộ trứng gà còn lại của cô, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Chừng trăm cái trứng, ở giữa lợi nhuận chỉ có không đến mười khối tiền, cái này kiếm tiền tốc độ nàng cảm thấy có chút chậm, theo tốc độ này nàng muốn thực hiện làm giàu cái này mục tiêu thật sự là có chút khó khăn.
Nàng đang suy nghĩ, nghe được có người gọi nàng, nàng quay đầu vừa nhìn liền thấy Phương Huyền Chi cùng Lý Thời Dương, nàng có chút ngoài ý muốn, hướng bọn họ cười cười.
Khuôn mặt Phương Huyền Chi lạnh lùng thoạt nhìn không phải quá cao hứng, Lý Thời Dương thì có chút ranh mãnh hướng nàng chớp mắt, cười hì hì hô: "Chị dâu tốt, cám ơn chị dâu!"
Vẻ mặt Cảnh Yến Quy không hiểu ra sao: "Anh cám ơn tôi cái gì?
Hôm nay Huyền Chi cho tôi một miếng thịt lợn rừng lớn, nói là chị dâu tặng tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn chị dâu. "Lý Thời Dương cười giải thích.
Cảnh Yến Quy vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, lập tức chỉ cười, Lý Thời Dương còn nói: "Chị dâu còn chưa ăn điểm tâm sao?
Lý Thời Dương không nói còn tốt, vừa nói nàng thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy nàng cười gật đầu.
Phở Trùng Khánh là nhất tuyệt, dùng gạo sáng làm, kết hợp với đậu phụ mộc nhĩ mới xào, cắn một miếng, bún giòn, đậu phụ và mộc nhĩ đều được nấu rất ngon miệng, đáy dầu đỏ, thơm cay xông vào mũi, khiến người ta vừa ăn liền không dừng lại được.
Cảnh Yến Quy cảm thấy cả đời này mình chưa từng ăn bún gạo, lúc này cô lại đói bụng, liền trực tiếp bảo ông chủ mang lên bát bún gạo lớn, sau đó trong ánh mắt giật mình của Lý Thời Dương ăn hết bát bún gạo kia.
Mà lúc Lý Thời Dương và Phương Huyền Chi tìm cô thì ăn một cái bánh bao lót đáy, lúc này bọn họ ăn cơm ngược lại là bát nhỏ, nhìn thấy cô tao nhã cùng ăn hết một bát bún lớn, biểu tình trên mặt bọn họ khác nhau.
Lý Thời Dương có chút khϊếp sợ, khϊếp sợ thân thể mảnh mai của cô lại có thể ăn được một bát bún lớn như vậy, quan trọng nhất là, tướng ăn của cô từ đầu đến cuối còn rất đẹp mắt.
Phương Huyền Chi thì là có chút đau lòng, nàng sáng sớm chạy đến trong thành mua trứng gà, cũng không biết trước ăn chút gì lót đáy, nhìn đem nàng đói bụng.
Ba người sau khi ăn xong bún gạo là Phương Huyền chi trả tiền, việc này Cảnh Yến Quy cũng không có cùng hắn tranh, cùng lắm thì lần sau nàng mời hắn là tốt rồi.
Ăn xong bún gạo Cảnh Yến Quy mới nhớ tới hỏi Phương Huyền Chi: "Sao anh lại tới đây?
Tìm anh. "Phương Huyền Chi đen mặt nói:" Không nên ỷ vào vết thương của mình hồi phục nhanh, nếu ngã đau cũng là anh.
Cảnh Yến Quy sờ sờ mũi, Lý Thời Dương liền cảm thấy mình có chút dư thừa, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi hút thuốc xong rồi, đi mua bao thuốc.
Cảnh Yến Quy nghe được chữ thuốc lá này ánh mắt sáng lên, cô nhớ rõ thời đại này thuốc lá hình như vẫn là kế hoạch chế độ, phạm vi bán thuốc lá là có hạn chế của tỉnh thành, kể từ đó, sẽ có thuốc lá bán tốt ở chỗ này cùng thuốc lá bán không tốt ở chỗ khác.
Nếu như có thể tìm được tài nguyên chỉnh hợp một chút, đây chính là món lãi kếch sù, chỉ là trong lòng nàng cũng rõ ràng, việc này là nhất định phải có quan hệ, bằng không là làm không được.