Nội tâm Sở Thiên đang đấu tranh giữa thiện và ác.
Ta có thể qua ánh mắt hắn đoán ra được giằng xé trong lòng hắn giờ phút này.
Một giọng nói đang nói: "Cô là thái tử, sao có thể hôn nữ nhân đã có chồng? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng một đời của cô sẽ bị hủy hoại.”
Một giọng nói khác lại đang rít gào: "Hủy thì hủy thôi, ai bảo nàng là nữ nhân cô yêu nhất, cô hôn thì sao!"
Giọng nói thứ hai chiến thắng giọng nói thứ nhất.
Sở Thiên ôm ta vào trong lòng ngực, hôn lên đôi môi ta.
Thu Diệp vốn định vào mang trà cho chúng ta, thấy cảnh này, giống như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, che mặt lặng lẽ lui xuống.
Môi của ta đã bị Sở Thiên hôn đến mức không còn son, gần như không thở được mới buông ta ra.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, vô cùng phấn khích.
Ta cười nhạo: "Thái tử điện hạ, hôn nữ nhân có chồng cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác thực tuyệt." Sở Thiên chưa đã thèm, tâm tình vui vẻ, "Phi Nhi, tối nay cô sẽ trèo tường tới tìm ngươi, trước mặt phu quân của ngươi hôn ngươi, đến lúc đó ngươi đừng nhận thua."
Trước mặt Kỳ Lỗi luôn hả?
Được, ai nhận thua là chó.
Sở Thiên đi xong khoảng nửa canh giờ sau Kỳ Lỗi trở lại.
Giao nhân nằm ở bệ nước, lúc Kỳ Lỗi gọi người nâng giao nhân tiến vào phòng, nàng dùng tay đẩy nắp bể nước lên, lộ ra nửa khuôn mặt.
Mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Lúc cùng đứng trong sân nàng nhìn thoáng qua ta, ánh mắt nhìn về phía ta, bảy phần vô tội, ba phần thách thức.
Dường như nàng biết ta là tướng quân phu nhân.
Kỳ Lỗi đi theo sau, dặn dò thuộc hạ cẩn thận một chút, đừng bị va chạm.
Hắn phân phó nha hoàn đổ nước vào trong bồn tắm, tạm thời nuôi giao nhân trong bồn tắm.
Chờ hắn ổn định mọi thứ xong, mới chú ý đến ta đang ngồi trong sân.
Hắn đi về phía ta, không có niềm vui được gặp lại sau bao lâu, chỉ có xa lạ.
Hắn mở lời: "Yên Phi, giao nhân kia tên là Dung Yên, sau này sẽ ở lại trong phủ, nàng có thai, ngươi giúp ta chăm sóc nàng nhiều hơn."
Kiếp trước, hắn cũng nói với ta như vậy.
Lúc đó ghen tuông trong ta mọc lan tràn, cãi nhau với hắn một trận, hai người tan rã trong không vui.
Bây giờ, hắn lại nói với ta những lời tương tự lần nữa.
Ta còn lãnh đạm hơn cả hắn: "Trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, cần gì ta phải chăm sóc? Nếu tướng quân sợ nàng ta chịu uất ức, tự mình chăm sóc là được, ta không có thời gian rảnh rỗi đâu."