Chương 9: Miệng vết thương

Yến Nạo tiến một bước lên trước mặt Thẩm Mật, “Tay.”

Thẩm Mật nhấp môi, do dự một giây, vẫn là đem tay giấu ở phía sau.

Bởi vì vừa rồi giấu tay ở phía sau, máu chảy không ít ở lòng bàn tay, có vẻ có chút khϊếp sợ, Yến Nạo cau mày, xoay người móc ra chìa khóa, “Nâng tay lên, đừng buông.”

Anh nói xong liền xoay người mở cửa phòng khám, Thẩm Mật biết anh muốn làm gì, vội vàng nói: “Ách… Kỳ thật không có gì nghiêm trọng, em trở về dán băng keo cá nhân là được.”

“Trước khi dán băng keo cá nhân cũng phải cầm máu.” Yến Nạo cúi đầu mở cửa, đem cửa cuốn kéo lên, sau đó xoay người, nhìn Thẩm Mật, “Hơn nữa miệng vết thương cần phải khử trùng.”

Nếu là trước kia, Thẩm Mật không biết sẽ có bao nhiêu vui vẻ, nhưng hiện tại, cô thật sự không muốn làm phiền anh, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều xấu hổ…

Thẩm Mật rũ mắt xuống, tránh đi tầm mắt anh, “Thật sự không cần, em tự mình trở về làm.”

Cô dứt lời, cúi đầu định đi, nhưng mới đi được vài bước, cặp sách đã bị người nào đó kéo lại.

Cơ thể cô theo quán tính lùi về sau nửa bước, giơ bàn tay đang chảy máu lên, hơi hơi nâng cằm, đập vào mắt là khuôn mặt của Yến Nạo.

“Có thể giận, nhưng không được bỏ mặc cơ thể.” Yến Nạo không khỏi phân trần nắm lấy quai đẹp cặp của Thẩm Mật, lôi kéo cô vào trong phòng khám.

Mặt Thẩm Mật nóng bừng, tuy rằng cô không giận anh, nhưng vừa rồi bị nói như vậy, làm cô cảm thấy hành vi của mình thật sự có chút hẹp hòi.

“Đừng, đừng kéo em, em tự mình đi được.”

Yến Nạo dừng lại một giây, mới buông cặp sách cô ra, “Đi đến ghế sô pha kia ngồi, anh đi lấy hòm thuốc.”

Thẩm Mật khẽ ừ một tiếng, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Yến Nạo kéo rèm cửa, rũ mắt nhìn bàn tay đang chảy máu, trong lòng thầm mắng bản thân không biết cố gắng, mở cái hộp cũng có thể biến thành như vậy!

Yến Nạo cũng không biết đến đây lúc nào, nhỡ đâu anh cảm thấy cô cố ý dùng khổ nhục kế, kia mới là… Rốt cuộc trước đây cô đã từng dùng…

Rất nhanh, Yến Nạo xách theo hòm thuốc đi ra, thời điểm anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mật, Thẩm Mật còn dịch đi một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người, tuy rằng khoảng cách ban đầu vốn dĩ không tính là gần.

Động tác nhỏ kia sao Yến Nạo lại không cảm giác được?

Anh hơi ngước mắt, khẽ liếc nhìn Thẩm Mật một cái, mở hòm thuốc ra, đầu tiên lấy dung dịch ô-xy già cùng tăm bông, “Đưa tay ra.”

Thẩm Mật cúi đầu, bàn tay hướng lên trên, duỗi qua, Yến Nạo vặn nắp mở dung dịch ô-xy già đặt ở một bên, sau đó chế trụ cổ tay cô.

Thẩm Mật hô hấp hơi ngột ngạt, ngay cả ngón cái truyền đến từng đợt đau đớn dường như nháy mắt đều biến mất, chỉ cảm thấy bàn tay Yến Nạo mang theo độ ấm, năm ngón tay giống như có lực vậy.

“Sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút.” Yến Nạo không chờ Thẩm Mật đáp lại, đổ cái chai tong tay xuống, dung dịch ô-xy già chảy ra, đổ lên miệng vết thương.

“Tê ——” Cảm giác đau đớn bị đánh thức, hơn nữa còn rất kịch liệt, giống như bị xé rách, cả khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mật đều nhíu lại, tay theo bản năng rụt về phía sau.

Yến Nạo sớm đoán được, năm ngón tay giữ chặt, dừng lại khoảng hai giây sau lại tiếp tục dùng dung dịch ô-xy già rửa miệng vết thương.

Thẩm Mật đau đến có chút run, nỗ lực làm chính mình không phát ra âm thanh, chỉ là nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt.

Yến Nạo nhấc mắt lên liếc cô một cái, tầm mắt lần thứ hai dừng ở miệng vết thương, sau khi rửa sạch, vết máu đã loãng, miệng vết thương hiện ra, bị dung dịch ô-xy già cắt đến thịt còn hơi lộ ra bên ngoài.