- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Yến Nạo
- Chương 27: Có thể
Yến Nạo
Chương 27: Có thể
Thẩm Mật ngồi chỗ không hề khuất, hơn nữa có định vị, chưa tới 20 phút, xe Yến Nạo đã dừng ở trước cửa quán bar.
Anh xuống xe, bước chân hừng hực đi vào quán bar, đứng ở cửa nhìn xung quanh một vòng, dễ dàng tìm được Thẩm Mật ngồi ở trong góc ánh đèn mờ ảo.
Giờ phút này Thẩm Mật đang cầm ly rượu, không có biện pháp, tuy rằng có điểm hơi say, nhưng cũng chỉ là hơi say, cô cũng muốn uống một chút, cô sợ Yến Nạo nhìn thấy sẽ bị lộ tẩy.
Yến Nạo cau mày, nhẹ nhàng thở hắt ra, ba bước đã đi đến trước bàn trong góc.
Cảm giác bỗng nhiên có người đứng bên cạnh mình, Thẩm Mật ngẩn ra, ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Yến Nạo, môi đang ngậm rượu run lên, nặn ra ba chữ, “Anh trai Yến…”
Yến Nạo không nói chuyện, tầm mắt đảo qua tay cô còn cầm ly rượu, kéo ra ghế bên cạnh ngồi xuống, “Sao lại thế này?”
Thẩm Mật khẽ chớp mắt, lập tức rũ mắt xuống, dùng giọng nói vô cùng đáng thương, “Em còn tưởng rằng anh ấy tới gặp em, thuận tiện cùng em trở về trường học, kết quả… Kết quả buổi chiều ăn cơm xong, anh ấy nói muốn đến trường học trước, còn nói… bọn em không thích hợp.”
“Anh đã nói rồi, thằng nhóc kia không đáng tin em còn không tin, hiện tại đã biết?”
“???”Không phải nên an ủi cô sao? Như thế nào biến thành giáo huấn?
Đỉnh đầu Thẩm Mật hiện ra ba cái dấu chấm hỏi, vừa ngẩng đầu iền thấy Yến Nạo quay đầu nhìn về phía quầy bar, giơ tay vẫy vẫy, sau đó lại quay đầu.
Thẩm Mật vội vàng rũ mắt xuống, tiếp tục làm ra bộ dáng ủy khuất, mà Yến Nạo nhìn lướt qua bốn ly rượu đặt trên bàn.
“Em đã uống bao nhiêu?” Anh hỏi, tùy tay cầm lấy một ly chưa chạm vào để sát vào môi uống cạn.
Yến Nạo đảo khách thành chủ làm Thẩm Mật sửng sốt mấy giây mới trả lời, “Bốn, bốn ly rưỡi.”
“Còn nhớ rõ chính mình uống bao nhiều chính là chưa có say.” Yến Nạo buông ly rượu, đem áo khoác màu nâu cởi ra.
Lúc này, người phục vụ quầy bar cũng đi tới, anh đặt áo khoác sang ghế bên cạnh, nhìn người phục vụ nói: “Lại lấy thêm mười ly nữa.”
Gì?! Lại lấy thêm mười ly?!
“Được, anh chờ một lát.” Người phục vụ đáp ứng, lập tức xoay người đi lấy rượu.
Thẩm Mật cả người đều ngốc, lúc này Yến Nạo quay đầu, cong môi cười với cô, “Anh bồi em uống.”
“…”
Một giờ sau, Yến Nạo đỡ Thẩm Mật chân trái chân phải đi đường ra khỏi quán bar.
Kỳ thật Thẩm Mật lúc sau uống hết hai ly, còn lại đều là Yến Nạo uống, vì sao thế giới của cô lại xoay chuyển, anh giống như một chút việc đều không có.
“Không nghĩ tới anh có thể uống như vậy…” Thẩm Mật dựa người vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ghế lại nhìn Yến Nạo đang cúi đầu lật xem di động.
“Mỗi ngày ăn cơm anh đều phải bồi ông nội uống hai chén, không phải anh nói với em rồi sao?”
“Không có.” Tuy rằng đã say đến mức không thể đi thẳng, nhưng cô còn nhớ rõ mục đích của mình, “Nói mới nhớ, bộ dáng này của em trở về, phỏng chừng sẽ bị ông nội cùng cha em đánh chết.”
“Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên anh đang xem phòng.”
Gì?! Anh đang xem phòng?!
Lời Lý Ấu Vi dạy cô còn chưa nói đâu!
Thẩm Mật tim đập loạn, Yến Nạo liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Phía trước 500 mét có một cái khách sạn, nhìn hình ảnh không tồi, xếp hạng cũng cao, trước ở tạm một đêm đi.”
“Ồ… Được a…” Thẩm Mật ngơ ngác đáp.
Yến Nạo không có nói nhảm, buông di động xuống, lái xe đi thẳng 500 mét về phía trước.
“Cái kia, anh trai Yến.”
“Hả?”
“Lát nữa anh có về nhà không?”
“Không về, em một mình ở khách sạn anh không yên tâm.”
Trái tim Thẩm Mật mới vừa nhảy lên, Yến Nạo lại nói: “Anh nhìn rồi, có hai phòng liền nhau, buổi tối có cái gì em gọi anh là được.”
Thẩm Mật nhíu mày nhìn về phía Yến Nạo, “Không thể ở cùng một phòng sao?”
Cô vừa nói xong, xe liền dừng lại, tuy rằng lái không nhanh, nhưng cơ thể Thẩm Mật vẫn bị nghiêng về phía trước, nháy mắt đầu một mảnh choáng váng.
“Em mới vừa nói cái gì?” Yến Nạo bình tĩnh giơ tay đỡ lấy trán Thẩm Mật.
Thẩm Mật ngước mắt, đập vào mắt chính là mặt Yến Nạo bỗng nhiên trầm xuống, mà ánh mắt nhìn cô cũng tối lại.
Tuy nhiên tục ngữ có câu, tửu tráng túng nhân đảm, nếu muốn thay đổi ngày thường, Thẩm Mật khẳng định héo rũ, mà hiện tại cô không chút nào yếu thế nhìn lại anh nói, “Em nói, không thể ở cùng một phòng sao?”
Yến Nạo gắt gao mím chặt môi, cũng không nói lời nào, liền như vậy nhìn cô, thấy Thẩm Mật say rượu được tiếp thêm dũng khí, chợt gật đầu, một lần nữa khởi động xe.
“Có thể.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Yến Nạo
- Chương 27: Có thể