Cô đứng ở cửa nhìn một lát, sau đó cất bước đi vào.
Hai năm qua đi, người ở đây vẫn như cũ…
“Xin hỏi bao nhiêu người?” Người phục vụ đi lên, cũng nhiệt tình giống như hai năm trước.
“Một người.” Thẩm Mật nói, tới chỗ bên cạnh cửa sổ, nơi cô từng ngồi với Yến Nạo.
Sau khi gọi cà phê, nhớ lại chuyện năm đó, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy giống như cũng không thể không chịu nổi, chỉ cảm thấy quả nhiên khi đó còn quá nhỏ tuổi.
Thật vất vả mới đợi tới trời tối, cô tính tiền ra khỏi cà phê, sau đó đi tìm quán bar.
Loại địa phương như quán bar cô đã đến hai lần, nhưng vẫn rất xa lạ, không dám đi chỗ nhiều người, tìm một chỗ trang trí không tồi, ít người đi vào, tới một góc ngồi xuống, gọi hai ly rượu bắt đầu uống.
Nhưng mới uống được nửa ly, cô liền uống không nổi nữa, lại xin thêm ly nước, ngồi đến 9 giờ rưỡi, nhịn không được lấy ra di động gọi điện thoại cho Yến Nạo.
Vốn dĩ kế hoạch là sau mười giờ, gọi đến càng muộn càng tốt, chính là loại hoàn cảnh lạ lẫm này, cô không thể ngồi một mình, hơn nữa giống như càng ngày càng nhiều người tới.
Giờ phút này Yến Nạo ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, đã cầm hơn nửa giờ, vẫn là trang số 79.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh ngẩn ra, bởi vì đó là tiếng chuông đặc biệt anh cài cho số của Thẩm Mật.
Anh vội vàng từ trên bàn cạnh giường lấy di động qua, ấn xuống để sát vào tai, “Xin chào?”
Điện thoại nghe quá nhanh, vốn Thẩm Mật đang chột dại nghe được giọng nói Yến Nạo thì kinh hãi, há hốc mồm, lời thoại đã chuẩn bị liền quên mất.
Yến Nạo nghe được đầu kia điện thoại lộn xộn, xen lẫn tiếng nhạc, nháy mắt nhíu chặt mày lại, “Xin chào? Tiểu Mật?”
Thẩm Mật môi giật giật, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nhéo đùi mình, “Anh trai Yến…”
Mang theo âm thanh khóc nức nở, làm Yến Nạo hoảng sợ, đột nhiên ngồi dậy, “Em làm sao vậy?”
“Em… Anh ấy cùng em chia tay…”
????
Chia tay?!
Yến Nạo mắt mở to, “Chia tay?”
“Đúng vậy, anh ấy cùng em chia tay…” Thẩm Mật tận lực làm giọng nói chính mình trở nên ủy khuất.
Yến Nạo cảm thấy lúc này, anh không nên vui sướиɠ khi có người gặp họa, chính là khóe môi anh lại dương lên, bởi vì tảng đá trên ngực khiến anh không thở nổi nháy mắt liền biến mất.
“Anh ấy không phải đến gặp em, anh ấy… Ô ô…”
Thẩm Mật vừa khóc, lực chú ý của Yến Nạo lập tức dồn vào tiếng nhạc trong điện thoại truyền đến.
“Chờ đã, em trước đừng khóc, nói cho anh biết em đang ở đâu?” Yến Nạo nói, một phen xốc chăn lên, xuống giường.
“Em ở quán bar.”
Quán bar?! Khó trách ồn như vậy!
Yến Nạo nhíu mày, “Em ở cái quán bar nào?”
“Ách… Em nhìn xem…” Thẩm Mật vì thể hiện mình đang say, nói tên quán bar với giọng nói lâng lâng.
Đáng tiếc Yến Nạo cũng là cái loại người không ra ngoài chơi, nói tên quán bar anh mới phát hiện, anh căn bản không biết nó ở đâu.
Anh vừa định hỏi Thẩm Mật, lời nói đến bên miệng lại chuyển thành, “Em gửi định vị cho anh.”
“Ồ, em hiện tại gửi cho anh.”
“Chờ chút, em uống rượu đúng không?”
“Em uống một chút, cũng chỉ có… ba ly…”
Ba ly còn một chút?!
Yến Nạo hết chỗ nói, “Em treo điện thoại liền gửi định vị cho anh, đừng chạy loạn, anh hiện tại liền chạy qua chỗ em.”
“Ồ…”
“Trước như vậy, nhớ kỹ đừng chạy loạn, có người đến gần cũng đừng để ý tới, đừng uống đồ người lạ đưa.”
Nhưng cô đâu phải đứa trẻ ba tuổi?!
Thẩm Mật không nói nên lời nhưng lại vui vẻ, bởi vì từ trong giọng nói lo lắng của Yến Nạo, không khó nghe ra anh thật sự rất để ý tới cô, hơn nữa… Anh tới! Thật sự tới!
Cô dùng giọng nói ngốc ngốc trả lời, sau đó cúp điện thoại, đem định vị gửi cho Yến Nạo, sau đó lập tức gọi người phục vụ đem nước lấy đi, lại muốn hai ly rượu.
Thành công hay thất bại nhờ một lần ngã nhào, giả say cũng phải giống một chút!
Bên kia, nhận được định vị, Yến Nạo đổi giày, từ sô pha lấy áo khoác liền lao ra cửa, ông nội Yến vừa mới chuẩn bị đi ngủ, quay đầu nhìn cửa đóng lại, nửa ngày nhíu mày mở miệng, “Gần nửa đêm, vội vàng như vậy là đi đâu?”