Chương 25: Thấp thỏm

Ngày hôm sau, Thẩm Mật như cũ sáng sớm thức dậy liền rời giường.

Bất quá cô không vội vã đi tìm Yến Nạo, sau khi tắm xong, lục tìm quần áo thử hơn nửa giờ, còn cố ý trang điểm, chuốt lông mi dài.

Thời điểm xuống lầu đã là 10 giờ rưỡi, Yến Nạo còn thấy kỳ quái, hôm nay Thẩm Mật như thế nào còn chưa xuất hiện, liền nghe được tiếng cô gọi.

“Anh trai Yến.” Thẩm Mật đứng ở cửa phòng khám, tay cầm túi xách, khóe môi cong lên, nhảy loạn xạ.

Thời điểm nghe được giọng cô gọi miệng Yến Nạo còn cong lên, nhưng lúc tầm mắt ở dừng ở trên người cô, nụ cười nháy mắt liền tắt trên môi.

“Em… Đây là muốn ra ngoài?” Yến Nạo hỏi.

“Đúng vậy!” Thẩm Mật cười trả lời, còn cố ý hơi hơi rũ hạ mắt xuống, làm ra bộ dáng e lệ thẹn thùng.

Yến Nạo cảm giác không tốt, “Hẹn người?”

“À… Là bạn trai tới gặp em.”

Quả nhiên, nhưng Yến Nạo vẫn cảm giác máu có chút đông lại.

Mặt anh vô biểu tình nhìn Thẩm Mật, dừng lại hai giây mới nhẹ gật đầu, “Nhớ rõ về nhà sớm một chút, con gái ở bên ngoài quá muộn rất nguy hiểm.”

“Được.” Thẩm Mật gật đầu.

“Đi đi, đừng để người ta chờ.”

Hơi thở lạnh lùng của Yến Nạo bỗng nhiên làm trái tim Thẩm Mật run rẩy, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, dường như chỉ có thế nhịn xuống.

“Ừm, cái kia, em đi trước.”

Yến Nạo không hé răng, giật giật khóe môi, cúi đầu nâng chén trà lên.

Thẩm Mật dùng ngón tay siết chặt túi xách, thấp thỏm xoay người ra khỏi tiểu khu, tâm loạn thành một mảnh.

Đem chén trà để sát bên môi Yến Nạo bỗng nhiên phát hiện, cái chén này căn bản không có trà, mà anh thế nhưng không chú ý tới, nhấc mắt nhìn ra không có một bóng người, đầu ngón tay cầm chén trà đến nỗi nổi gân xanh.

Thẩm Mật đi ra khỏi tiểu khu càng muốn Yến Nạo bất an như vậy, bỗng nhiên cảm thấy chỉ cần giống phía trước như vậy, mỗi lần đi tìm anh, anh có thể nhìn cô cười, cùng cô tâm sự, kỳ thật có làm hay không đều không sao cả.

Cô rất sợ Yến Nạo thờ ơ xa cách, phi thường sợ!

Vì thế cô lập tức gọi cho Lý Ấu Vi cầu phương pháp bổ cứu, kết quả cô gấp đến độ muốn chết, Lý Ấu Vi lại cười.

“Gấp cái gì? Có phản ứng là chuyện tốt, đại biểu thật sự đối với cậu có ý tứ, ai quan tâm cậu đi gặp ai?”

“Cậu xác định?”

“Không cần, cậu hiện tại trước đi ăn gì đó một chút, sau đó hết thảy theo kế hoạch hành sự.”

“…”

“Trước cứ như vậy, chờ tin tức tốt của cậu, tạm biệt.”

Lý Ấu Vi dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại, Thẩm Mật cầm điện thoại hóng gió một hồi lâu, mới chặn một chiếc xe taxi, đi ăn trước.

Ăn xong cơm trưa, cô tới rạp chiếu phim, mua hai vé, chụp đăng vòng bạn bè, sau đó lại một mình xem phim.

Hai mươi phút sau, ăn xong cơm trưa, Yến Nạo mở di động ra, liền nhìn Thẩm Mật người chưa bao giờ đăng bài cư nhiên có trạng thái mới, nhíu mày mở ra, nhìn đến hai vé xem phim, nháy mắt máu như nghẹn trong cổ họng.

Chính là ngoài việc tức giận anh có thể làm gì? Tẩy não hơn nửa tháng, kết quả…

Đầu Yến Nạo vụt qua hình ảnh vừa rồi Thẩm Mật đứng ở cửa cười, bộ dáng e lệ thẹn thùng, thì gắt gao nắm chặt di động, khớp xương đều có chút trắng bệch.

Tiểu Mật vẫn luôn nhìn trộm anh đã… Là của người khác, hơn nửa tháng, vẫn chỉ coi anh như anh trai, giống như lúc đó anh coi cô là em gái vậy.

Bên kia, Thẩm Mật xem xong phim rảnh rỗi ở trên phố, vừa vặn đi ngang qua quán cà phê năm đó Yến Nạo hẹn cô.