Chương 20: Thất thố

Yến Nạo nói nửa ngày, thấy Thẩm Mật không phải ngơ ngác gật đầu, chính là dạ, thì nhíu mày, “Anh nói em hiểu không?”

Trong lòng Yến Nạo rất có thể đã sớm có ý tứ với cô, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, Thẩm Mật dừng lại một giây mới phản ứng lại Yến Nạo đang hỏi cô, vội vàng gật đầu thật mạnh, “Hiểu!”

Phản xạ trực tiếp của cô chậm một nhịp làm Yến Nạo thiếu chút không thở được.

Yến Nạo môi hé mở, muốn nói cái gì, lại sợ nói nặng lời, cuối cùng nghẹn xuống, cúi đầu mang trà lên để sát môi nhấp một ngụm.

Anh chính là không nói lên lời, dù sao Tiểu Mật cũng là con gái nhà họ Thẩm, không phải của nhà họ Yến, anh rốt cuộc gấp cái gì!

Thẩm Mật được mọi người trong tiểu khu thích như vậy, không chỉ bởi vì lớn lên có vẻ ngoài ngọt ngào, mà cũng là vì cô có thể quan sát, biết cách lấy lòng, cho nên cô sao có thể không nhìn ra bộ dáng Yến Nạo không nói lên lời, bên trong nghẹn hờn dỗi chứ?

“Anh trai Yến, em rất hiểu.” Thẩm Mật trong lòng cười, nhưng trên mặt lại rối rắm, “Em cảm thấy anh nói rất có đạo lý, nhưng là…sao anh lại nói thế? Em nghĩ anh ấy đối với em không tồi, anh ấy vì theo đuổi em…”

Lần này đến phiên Thẩm Mật đem chuyện Vương Xán theo đuổi cô ném ra.

Cái gì hối lộ bạn cùng phòng, cái gì thư tình lễ vật linh tinh, cái gì vườn trường ở đại thụ chờ chỉ để được nói chuyện với cô, bao gồm đêm giáng sinh hôm đó bày tỏ tình yêu gây chấn động toàn bộ ký túc xá.

Đương nhiên, sự kiện cưỡng hôn bị bỏ qua.

Yến Nạo càng nghe càng trầm mặc, chỉ cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng nhẹ gật đầu tỏ vẻ nghe thấy, nhưng nội tâm đã nhịn không được mà phun trào.

Báo đáp ân tình, thư tình..., hiện tại con trai đều theo đuổi con gái như vậy sao?!

“Cũng chính là đêm giáng sinh đó em đáp ứng cùng anh ấy kết giao, sau đó chúng em…”

“Cái gì?!” Yến Nạo không nhịn nổi ngẩng đầu lên hỏi.

“Ai?”

“Em vừa rồi nói cái gì?”

Bị Yến Nạo híp mắt nhìn, Thẩm Mật ngẩn ra, cảm giác người này cùng Yến Nạo trong nhận thức của cô khác xa,…

“Em, em nói đêm giáng sinh đó đáp ứng cùng anh ấy kết giao.” Thẩm Mật nhỏ giọng noia.

“À.” Yến Nạo cười, thập phần khinh miệt cái loại này, “Chỉ bởi vì hắn chạy đến dưới túc xá các em hát… Cái bài tình ca gì đó?”

Thẩm Mật chớp chớp mắt, “Bằng không thì sao?”

“Em chẳng lẽ không cảm thấy rất thô lỗ cùng đáng xấu hổ sao?”

Ngọa tào! Yến Nạo nói những lời khắc nghiệt như vậy làm gì? Cô ngồi phía đối diện, cảm thấy trong cái lạnh lùng kia còn có chút đáng yêu?

“Không, không, em cảm thấy rất lãng mạn…”

Yến Nạo vẻ mặt vô ngữ giơ tay vỗ nhẹ cái trán, vừa tức giận vừa buồn cười hỏi Thẩm Mật, “Vậy em nói cho anh, như thế nào là lãng mạn?”

“Ách…” Thẩm Mật trả lời không được, bởi vì cô cũng cảm thấy không lãng mạn, mà là mọi người cảm thấy lãng mạn.

“Nhìn đi, chính em còn không biết lãng mạn là như thế nào.”

“…”Tuy rằng cô không thể nói, nhưng chuyện tình cảm… Là nhất định có thể nói ra sao?

“Em rốt cuộc có thích người ta hay không?”

Vấn đề này trả lời lên có chút khó khăn, Thẩm Mật cân nhắc hai giây mới đáp, “Rất có hảo cảm, nếu không em cũng không có khả năng đáp ứng cùng anh ấy kết giao.”

Yến Nạo cảm giác trong lòng dường như bị thứ gì đó đâm vào, nhíu mày hỏi: “Em xác định?”

Thẩm Mật bị anh như vậy làm cho nơm nớp lo sợ, có chút nói lắp, “Xác, xác định đi…”

“Nhìn em như vậy chính là không xác định!” Yến Nạo rất khẳng định nói: “Tuy rằng em cũng đã học năm hai, nhưng chuyện tình cảm nam nữ, mặc kệ tuổi lớn hay nhỏ đều không phải có thể chơi đùa! Nếu em không thật sự thích người ta, anh khuyên em nhân lúc còn sớm thì chia tay, thời gian kéo càng dài, sẽ càng làm tổn thương sâu sắc đến người ta.”

“…”Không phải cô nói có hảo cảm sao? Như thế nào còn nói cô kết giao với người khác sẽ làm tổn thương họ!

Đây chẳng lẽ chính tẩy não....trong truyền thuyết...?!