Nhà họ Thẩm lăn lộn một thời gian, bắt đầu nghiên cứu các trường đại học, cuối cùng chọn cho Thẩm Mật một trường đại học không tồi.
Thẩm Mật trong lòng khó chịu, tuy rằng bị mắng mấy ngày, nhưng cuối cùng người trong nhà vẫn vì tương lai của cô mà bận trước bận sau.
Tuy rằng cô muốn học trường y, nhưng lại không nghĩ điểm thi kém như vậy, cô cũng không muốn, chỉ là từ sau ngày đó, cả người cô đều mơ màng hồ đồ, ngay cả thời điểm đi thi cũng như thế…
Yến Nạo mãi cho đến lúc cha Thẩm cùng mẹ Thẩm đưa Thẩm Mật đi nhập học mới nhìn thấy cô.
Anh ngồi ở bên trong phòng khám, theo thói quen nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy cha Thẩm kéo rương hành lý, còn cầm một cái túi du lịch lớn, mà mẹ Thẩm đang nghiêng đầu, kéo tay Thẩm Mật nói gì đó.
Yến Nạo theo bản năng đứng lên, đi một bước rồi lại không nhúc nhích, chờ một nhà ba người Thẩm Mật đi qua phòng khám, anh mới đi ra cửa, nhìn bóng dáng ba người.
“Ở bên ngoài, phải khiêm tốn, không được tùy tiện cùng người khác xung đột, thiệt thòi một chút cũng được, nếu không giải quyết được thì gọi điện thoại về nhà…” mẹ Thẩm luyến tiếc Thẩm Mật, hơn nữa con gái từ nhỏ chưa từng rời khỏi người mình, cũng rất lo lắng, không ngừng nói giảng giải.
Thẩm Mật đi qua phòng khám có chút thất thần, đang muốn gật đầu, đột nhiên lại ngẩn ra, bởi vì cô cảm giác có ánh mắt đang nhìn cô ở phía sau.
“Mẹ nói con có nghe hay không a?”
“Nghe được.”
Mẹ Thẩm nhíu mày, “Mẹ vừa rồi nói cái gì?”
“Mẹ nói, ở bên ngoài phải khiêm tốn, tình nguyện thiệt thòi một chút cũng không nên cùng người khác xung đột, có chuyện gì liền gọi điện về nhà.” Trí nhớ Thẩm Mật vẫn luôn tốt, cho nên thành tích học tập cũng tốt, đây cũng nguyên nhân nhà họ Thẩm rất khó tiếp thu kết quả thi đại học lần này.
Mẹ Thẩm thở dài, “Mẹ cũng không biết nên nói với con cái gì…”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm chỉ đọc sách tham khảo mà cha chuẩn bị cho con, đến lúc đó tốt nghiệp, con sẽ thi công chức, sẽ không làm cho mẹ thất vọng nữa.”
Lời này nói ra, hơn nữa còn là thái độ nhận sai, thật sự khó có thể trách cô, mẹ Thẩm tuy rằng trong lòng không muốn, lại cũng không biết nên nói gì, tiếp tục các loại công đạo.
Thời điểm một nhà ba người đi đến chỗ ngoặt, Thẩm Mật rất muốn quay đầu lại nhìn một cái, bởi vì cô cảm thấy, từ lúc đi ngang qua phòng khám, vẫn luôn có nhìn cô, cô muốn xác định.
Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn không quay đầu lại, cô sợ, sợ nếu quay đầu phát hiện không có ai, chỉ là ảo giác, lúc đó cô sẽ thất vọng…
Yến Nạo đứng ở cửa phòng khám nhìn Thẩm Mật biến mất ở chỗ ngoặt, khẽ cau mày, cảm giác cổ họng càng thêm giống như bị kim đâm vào.
Cha Thẩm cùng mẹ Thẩm tự mình đưa Thẩm Mật đến trường học, giúp cô đem hành lý lên ký túc xá, giúp cô dọn giường thật tốt, còn cùng bạn cùng phòng của cô chào hỏi, nhờ mọi người giúp đỡ cô rồi mới rời đi.
Thẩm Mật không tính là xinh đẹp, nhưng lại rất hài hòa , hơn nữa ngoài mặt, sẽ không tỏ ra lấy lòng người khác, cùng ba người bạn cùng phòng ở chung không tồi.
Đảo mắt một cái một học kỳ qua đi, trước kỳ nghỉ, cha Thẩm gọi điện thoại cho cô, nói sẽ đến đón cô nhưng cô cự tuyệt, cô nói, cô đã trưởng thành, có thể tự mình trở về.
Thẩm Mật trở lại tiểu khu đã là 3 giờ chiều, xe taxi chạy vào trong, từ xa cô đã nhìn thấy một thân ảnh mặc áo trắng ngồi trước cửa phòng khám.
Sau khi tiến lại gần, Thẩm Mật phát hiện, cái người ngồi ở ghế dựa kia, không phải ông nội Yến, mà là Yến Nạo.
Trái tim không biết cố gắng lại một trận rung động, Thẩm Mật cúi đầu, khẽ siết chặt ngón tay.
Yến Nạo đang dựa vào ghế mây phơi nắng, nghe thấy tiếng ô tô, anh đứng dậy, thì thấy một chiếc taxi đang cách mình hai mét, trong xe có người cúi đầu, bị tóc dài che một nửa khuôn mặt, chớp mắt lướt qua người anh.
Tiểu Mật… Đã trở lại…