Chương 10: Nếu

“Vết thương có chút sâu.” Yến Nạo nói, buông tay Thẩm Mật ra, cầm chai nước muối sinh lí, “Bên trong vết thương cũng phải rửa sạch, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng.”

Thẩm Mật vốn đã rất đau, hơn nữa không biết nói cái gì, cắn cắn môi gật đầu.

Yến Nạo lấy tăm bông thấm nước muối sinh lí, đem tăm bông tẩm ướt hoàn toàn, lại cầm lấy tay Thẩm Mật.

Thẩm Mật cắn chặt răng, lần thứ hai run rẩy duỗi tay qua, Yến Nạo không nắm tay cô, mà nói: “Đừng nhìn, đem đầu xoay qua đi.”

Thẩm Mật không hé răng, nhưng vẫn nghe lời quay đầu đi, chỉ là dư quang dưới mắt vẫn có thể nhìn thấy động tác của Yến Nạo, trái tim co rút lại, là sợ đau.

“Đừng khẩn trương, đây là nước muối sinh lí, sẽ không đau như vậy.” Phải nói, bởi vì vừa rồi kịch liệt đau đớn, cô thậm chí còn không kêu đau, nhưng lúc dùng tăm bông chạm vào bên trong vết thương, anh sợ trong lòng cô chịu không nổi.

“Ừm.”

Yến Nạo vì để làm cô thả lỏng, trước rửa hai lần, cảm giác hô hấp Thẩm Mật dịu xuống, mới dùng tăm bông bắt đầu lau sạch.

Bị dung dịch ô-xy già chạm vào miệng vết thương, cũng không đau đớn mãnh liệt, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái.

Yến Nạo cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, sau đó lại giúp cô bôi thuốc, thấy máu chảy ra không còn dữ tợn như vừa rồi, cũng không cần bôi thuốc cầm máu, lúc này mới cầm miếng băng, cắt xuống một nửa, kéo tay Thẩm Mật qua giúp cô băng bó.

Động tác trên tay Yến Nạo rất ôn nhu tinh tế, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Thẩm Mật trộm nhìn sườn mặt anh, sau đó vội vàng rũ mắt xuống.

“Được rồi.”

“Cảm ơn anh.”

“Không cần khách khí.” Yến Nạo quay lại, bắt đầu thu thập hòm thuốc.

Thẩm Mật mím môi đứng lên, “Em đi về trước.”

Yến Nạo dừng tay, ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mật từ đầu bên kia sô pha đi vòng qua, nhíu mày gọi cô lại, “Thẩm Mật.”

“…”Thẩm Mật không hé răng, chỉ là dừng lại bước chân nhìn anh.

“Ngày hôm qua… Anh cùng em nói những cái đó cũng không có ác ý.”

Thẩm Mật trái tim căng thẳng, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Em biết.”

Ánh mắt cô quá thản nhiên, ngược lại làm trong lòng Yến Nạo có chút không thoải mái, nếu anh có thể ở trong mắt cô tìm được một chút oán hận, khả năng anh còn sẽ dễ chịu một chút.

“Tuổi này của em, tốt nhất nên ở nhà đọc sách, nếu anh nhớ không lầm, còn có hai tháng, em phải thi đại học.”

Thẩm Mật lần thứ hai gật gật đầu, “Vâng, em biết, em sẽ đọc sách thật tốt.”

“…”Yến Nạo bỗng nhiên cảm giác cổ họng như bị mắc kẹt thứ gì đó, rất không thoải mái, nuốt không được, phun cũng không ra.

Thẩm Mật đợi hai giây, thấy Yến Nạo không hé răng, chỉ là cứ như vậy nhìn mình, cô nỗ lực cong khóe môi lên, “Không còn chuyện gì nữa, vậy em đi về trước.”

“Được.”

Sau ngày hôm đó, Yến Nạo cơ hồ không nhìn thấy Thẩm Mật nữa, mặc dù trong đó có hai ngày giữa trưa, anh cố ý không đóng cửa, nhưng cũng không thấy được cô.

Ông nội Yến nhìn thấy ông nội Thẩm, sẽ lải nhải tại sao không thấy Tiểu Mật, ông nội Thẩm cười vui vẻ, nói nha đầu muốn thi đại học, con bé nói muốn thi đậu trường y, mới không làm ông nội Yến thất vọng.

Ông nội Yến cười đến không khép được miệng, trái tim Yến Nạo cũng dần dần buông xuống.

Mãi cho đến khi thi đại học kết thúc, thông báo điểm, cảm giác như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không được, phun không ra, cảm giác lần thứ hai dây dưa Yến Nạo.

Bởi vì Thẩm Mật thi trượt đại học, điểm không chỉ không vào được trường y, thậm chí chỉ có thể vào được đại học hạng ba.