Xuân qua thu tới, một ngày nọ Yến Đệ xử lý công việc hơi lâu, ngẩng đầu nhìn sắc trời thì đã hoàng hôn rồi.
Hắn một mình thong thả xuất môn, hậu viện Đức Thái có một hoa viên nhỏ. Khai quốc hoàng đế xuất thân văn nhân, tính tình có chút phong hoa tuyết nguyệt. Khắp hoàng cung chỗ nào cũng có hoa viên, viên cảnh xinh đẹp nho nhã, mùa xuân có liễu mùa hạ có sen, thu thì có lá đỏ, mùa đông thì có tuyết rơi. Một năm bốn mùa đều có thể thấy được phong tình. Đức Thái điện vốn là nơi để hoàng đế xử lý công vụ, sau khi cha con họ Yến độc chiếm triều chính, đem triều nghị dời lên đại điện, ở đây thành nơi cha con hắn xử lý việc quân chính.
Đi khỏi hoa viên, là tẩm cung của Cơ Lệ Trì.
Y đăng cơ không lâu liền bị Yến Đệ đưa tới viện sau Đức Thái điện, là Minh Hoa cung. Miệng nói là Minh Hoa cung không khí thoáng đãng, tốt hơn Thừa Vân cung tối tăm nhiều. Kỳ thực đó là để tiện cho hắn ra vào.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, cành liễu mảnh nhẹ nhàng đung đưa, hoa viên có hồ nước nhỏ, ở dưới có những con chim sống dưới nước đang đùa nghịch. Yến Đệ nhìn một hồi, thong dong đi qua cây cầu, liền tới cửa viện. Trước mặt là con đường nhỏ lót đá, vài bụi trúc lớn, vừa bước được vài bước thì đi ra khỏi khóm trúc có một người khom mình hành lễ với hắn.
Yến Đệ giương mắt nhìn một chút, người này tuổi ngoài ba mươi, dung mạo văn nhã, vẻ mặt toát vẻ cổ hủ, là sư phó Thân Quý Ly.
Thân Quý Ly vốn xuất thân từ đại gia tộc, nhà hắn ba đời đều là đại nho, văn danh hiển hách. Mà văn nhân thì trước giờ đều thanh cao, không quen nhìn thấy họ Yến lấy thúng úp voi
[1]. Lúc phụ thân hắn còn sống thì đối với Yến gia vẫn kính nhi viễn chi[2], Thân Quý Ly mặc dù tài danh nhưng thái độ làm người viễn vông, xưa nay không am hiểu mánh khóe trong triều. Yến Sĩ Vân ác ý chỉnh gã, dĩ nhiên là đem gã làm sư phó của Cơ Lệ Trì. Nguyên bản là muốn nhìn thấy gã giễu cợt, mọi người chờ gã không đáp ứng. Nhưng không ai biết rằng Thân Quý Ly chỉ cười hì hì. Toàn bộ phải chăng là do thái độ của cha?
Mấy năm nay đối diện với giả tạo, nghe nói Cơ Lệ Trì tới viết tên mình còn không được, cũng may cũng không có người trách gã, bình an vô sự mười năm, trở thành thiên hạ đệ nhất nhàn rỗi.
Yến Đệ dừng bước, “Thì ra là Thân tiên sinh. Sao giờ này còn ở trong cung?”
Thân Quý Ly nói, “À, ngày mai triều nghị có sứ giả ngoại triều tới, hạ quan tới chỉ bệ hạ vài lễ nghi, để không làm mất uy thiên triều.”
Yến Đệ gật đầu cười nói, “Làm sao mà dạy?”
Thân Quý Ly đầu đầy mồ hôi lạnh, “Cái này… cái này… cũng nhờ sự nỗ lực của bệ hạ, chắc sẽ không sao…”
Yến Đệ hừ lạnh, “Mau đi đi, đi trễ ta đóng cửa cung.”
Thân Quý Ly quay người đi, rồi đột nhiên quay lại lên tiếng, “Chuyện này… tối nay tướng quân ngủ ở trong cung sao?”
Yến Đệ ngẩng ra, nhìn Thân Quý Ly, nhìn vẻ mặt của gã nửa phần nói đùa, còn lại là chăm chú hồ nghi. Bản thân hắn nghĩ quay về cũng không được, gãi cằm nói: “Bản tướng lưu lại hay không, không phải chuyện đại nhân ngươi nên hỏi. Về nhà mau đi, đừng lo chuyện người ta.”
Thân Quý Ly nhìn thấy sắc mặt hắn sa sầm, đôi mắt đen lộ ra sát ý. Ngực gã phát lạnh, biết mình hỏi sai rồi, cảm thấy không nên nhiều lời, vội vàng đi ngay.
Yến Đệ bị gã quấy nhiễu có chút loạn, bối rối đi tới Minh Hoa cung. Lúc thấy cửa cung, Cơ Ly Trì đang ngồi quay lưng với hắn. Lý Thời Trung thì đứng canh ở phía sau, từng nét từng nét chỉ Cơ Ly Trì viết chữ.
Yến Đệ không lên tiếng, đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy chữ đẹp trên tờ giấy rơi dưới đất. Nét mực vẫn còn chưa khô, hắn cúi đầu nhìn. Nét chữ tròn đều đoan chính. Mặc dù hắn không biết là chữ của ai nhưng không thể nào là của Cơ Lệ Trì viết được, trong lòng kì quái hỏi: “Đây là chữ của ai?”
Chủ tớ hai người không phòng bị trước câu hỏi của hắn, đều hoảng sợ. Cơ Lệ Trì theo bản năng run lên, một tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Lý Thời Trung.
Yến Đệ nhìn qua, chữ nhỏ thanh tú đoan chính, hắn nhíu mày, tên ngu ngốc này làm sao có thể viết chữ đẹp như vậy?
Hắn tinh tế quan sát Cơ Lệ Trì, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đen long lanh trước ánh đèn toát lên vẻ kiên định, thần sắc vẫn là của một kẻ ngốc.
Hắn cân nhắc hỏi lại: “Là ai viết? Hắn à?”
Lý Thời Trung vội vàng nói: “Hồi tướng quân là nô tài viết. Ban nãy Thân tiên sinh dạy bệ hạ vài chữ, bệ hạ trong nhất thời không theo kịp, là nô tài cầm tay bệ hạ viết.”
Yến Đệ ừ một tiếng, “Ngươi đứng lên, viết hai chữ ta xem.”
Lý Thời Trung không dám nhiều lời, khom người xuống, nâng bút lên viết vài chữ. Yến Đệ ngắm nhìn kĩ càng, quả nhiên phong cách viết giống với chữ ban nãy, hắn trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói, “Thu dọn đi.”
Lý Thời Trung chậm rãi dọn dẹp, Cơ Lệ Trì ngơ ngác nhìn Yến Đệ, ánh mắt không tự chủ được lộ lên vẻ khϊếp đảm. Yến Đệ nhìn gương mặt tái nhợt, trắng óng ánh như ngọc. Hắn có hơi mềm lòng, liền muốn ôm y an ủi. Hắn thấy Lý Thời Trung đang chậm chạp thu dọn đồ đạc, một đôi tay cầm cái này rồi lại bỏ cái kia, nhịn không được nói: “Ngươi gọi người tới giúp ngươi dọn, sao lại chậm chạp như thế.”
Lý Thời Trung đáp: “Bẩm, tẩm cung có mười tiểu thái giám, một vài tên đã đi lấy nước, vài tên đi truyền dạ thiện[3], còn lại không biết đã chạy đi đâu…”
Yến Đệ hỏi: “Cung nữ đâu?”
Lý Thời Trung kinh ngạc nói, “Đều không phải tướng quân đã nói không cho cung nữ vào điện nửa bước, trái lệnh chặt chân sao?”
Yến Đệ có một lần đang bắt Cơ Lệ Trì tiết hỏa, lại bị một cung nữ bắt gặp, sau đó hắn hạ lệnh phàm là cung nữ không được tiến vào trong tẩm điện. Nghe Lý Thời Trung nhắc lại, hắn không hề lên tiếng.
Khó khăn lắm Lý Thời Trung mới dọn dẹp xong xuôi, lui xuống. Yến Đệ nhìn thoáng qua Cơ Lệ Trì ngu ngốc cả người đang run lên. Lông mi thật dài chớp chớp, trông đặc biệt yếu đuối. Đầu khớp xương lộ ra dưới y phục mềm mại màu bạc. Bên dưới xiêm y mộc mạc là thân thể thon gầy. Lòng Yến Đệ mềm nhũn, tay chậm rãi ôm lấy y.
Cơ Lệ Trì không dám giãy dụa, ở yên trong lòng hắn không nhúc nhích. Ngón tay Yến Đệ tại hàng chân mày như hai vầng trăng chạm nhẹ. Lông mi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay, mang đến xúc cảm ôn nhu. Hắn cúi đầu, tại chỗ lông mi đó hôn xuống, một chút khinh bạc nhạt nhẽo, nhưng không ám mùi tìиɧ ɖu͙©. Thân thể Cơ Lệ Trì không run rẩy, một tay nắm chặt ống tay áo của Yến Đệ, trong miệng thì thào gì đó mà Yến Đệ nghe thấy như lại không rõ ràng, chỉ có nhịp thở đều đặn của y là rõ ràng.[1] Lấy thúng úp voi: một việc làm khó khăn, không thể thực hiện được cố che giấu một việc lộ liễu.
[2] Kính nhi viễn chi: ề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó
[3] Dạ thiện: bữa tối