Chương 25

Đây là đoạn H trong lao phòng ở chương 18, tác giả viết tặng bạn, không liên quan tới nội dung chínhYến Đệ đầu óc dần dần thanh tỉnh, trên người cũng hồi phục vài phần khí lực, thấy Cơ Lệ Trì mặt đỏ như đào, sóng mắt trong suốt, mê hoặc nói không nên lời. Từ ngày bắt đầu tới giờ, chưa từng thấy y phong tình như vậy, dù sao sống chết trước mắt, trên người không có khí lực, chỉ biết hôn y thật sâu.

Cơ Lệ Trì không biết trước được hắn tỉnh dậy ở đây, nửa thân mình còn ở trên người Yến Đệ. Lúc này y cũng không biết là xấu hổ hay là giận, là vui hay là buồn. Ngọn đèn dầu chiếu lên mặt y, thành bức tranh tối sáng. Màu tím trên mặt Yến Đệ dần lui, từ từ thành một màu đỏ bừng, trên mặt tựa tiếu phi tiếu. Cơ Lệ Trì đột nhiên hai tay mặt lại, hai chân khóa trên người Yến Đệ, hạ thân cạ vào bụng Yến Đệ, cách lớp quần áo mỏng, trên bụng là thứ gì đó nửa cứng nửa mềm.

Yến Đệ rốt cục cười nhẹ ra tiếng, một tay kéo y. Đột nhiên thắt lưng và chân Cơ Lệ Trì cử động, muốn chạy trốn. Yến Đệ độc tính đã gần như được giải, hồi phục hai ba thành khí lực, lúc này nắm lấy tay y cười nói: “Lúc này hối hận đã muộn rồi....” Lời nói chưa xong, tay trượt xuống dưới, nhẹ nhàng bắt được hạ thể Cơ Lệ Trì. Thân mình Cơ Lệ Trì run lên, một chân nâng một chân lại mềm nhũn nằm bên dưới, chỗ trọng yếu nằm trong tay Yến Đệ, Yến Đệ liền vén lớp áo lên, men theo ống quần sờ soạng dần lên trên, bàn tay mơn trớn, da thịt non mịn, cảm giác như tơ tằm.

Hô hấp Cơ Lệ Trì nặng nề, thân thể căng cứng bây giờ chậm rãi mềm nhũn ra, như một vũng nước nằm ở trên người Yến Đệ. Bàn tay Yến Đệ không ngừng chạm vào y, một bàn tay lại nâng cằm nhọn, tinh tế ngắm y. Cơ Lệ Trì bị hắn nhìn tới mức không được tự nhiên, giãy dụa muốn đứng lên, thân mình lại không nghe sai bảo, vừa xấu hổ lại nghi ngờ chính bản thân mình, chỉ đành cắn răng nhắm mắt, chậm rãi bị Yến Đệ cởϊ áσ ra. Hắn cởi tới thắt lưng, lộ ra một thân da thịt như tuyết trắng, trên da có những vết thương thật nhỏ. Lúc này, ánh lửa làm chúng mang một màu hồng tươi đẹp, ngón tay Yến Đệ chạm vào, biết rõ này đó vết sẹo này đã có lâu rồi, lại vẫn là nhịn không được thở dài: “Ta... Thực xin lỗi ngươi.... Ngươi vẫn không gϊếŧ ta.... Ta lại làm càng.....”

Cơ Lệ Trì vẫn suy nghĩ mờ mịt, nghe xong lời này, mở mắt ra, môi đỏ, hai má ửng hồng. Hai mắt lúc này đen như ngọc lưu ly, óng ánh trong suốt, quả nhiên là thập phần mê người, Yến Đệ nhìn tới chảy nước miếng, làm sao còn có thể nhẫn nại, bèn kéo quần áo còn ở bên hông y ra, eo và rốn đều lộ ra ngoài. Trong giây lát đầu vai đau rát, Cơ Lệ Trì cắn một ngụm ở trên vai hắn, nói đau cũng không đau, nói không đau nhưng cũng hiệ rõ dấu răng trên da. Trước khi bị y cắn, Yến Đệ vốn đã định xoay người y lại mà đặt dưới thân, bị y cắn một cái lại giống như bóng xì hơi, nằm ngửa trên mặt đất. Cơ Lệ Trì cắn một ngụm ở trên vai hắn, càng hưng phấn mà hôn lên môi Yến Đệ. Lúc này chuyện gì cũng quẳng đi hết, ôn nhu triền miên, chậm rãi biến thành cắn xé, tựa hồ tất cả tâm sự không nói ra được toàn bộ biến thành hôn và cắn. Yến Đệ rốt cục chống đỡ không được, rên thành tiếng, ngục tù âm u, nhất thời thành động phòng xuân sắc vô biên.

Hai người áp sát nhau, bất chấp thạch thất lạnh lẻo, không bao lâu liền cởϊ qυầи áo trên người, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau, khó mà tách ra. Hắn không phải tướng quân, y cũng không phải hoàng đế, ôm lấy trong lòng thật chặt, thân thể đối phương mềm mại ôn nhuận, quấn lấy nhau.

Yến Đệ độc tính vừa giải, không thể giống như ngày xưa vậy cậy mạnh, hơn nữa bế Cơ Lệ Trì trong lòng. Tuy là da thịt trơn bóng, trên người lại gầy tới đáng thương, trong lòng so với ngày xưa thương tiếc nhiều hơn. Cơ Lệ Trì ở trong lòng hắn, hai chân siết lấy bên hông hắn. Chỗ tư mật đã cứng hơn nhiều, như muốn đạt cao trào, Yến Đệ bắt được nó trong tay, một mặt ngón tay lên xuống ma sát, một mặt cười nhẹ nói: “Lúc này còn uy phong như thế sao?”

Cơ Lệ Trì vẫn không nói được lời nào, tựa hồ cái gì cũng không muốn nghĩ. Mặt mang sắc đỏ của tìиɧ ɖu͙©, giống bộ dánh trước đây khi y còn giả ngốc, Yến Đệ trong lòng có chút phiền não, thỏa mãn mà trêu đùa hắn, quả nhiên không lâu sau, ở lỗ sáo có trọc dịch chảy ra, Cơ Lệ Trì cắn môi dưới, mặt đỏ như xuất huyết, tóc đen hỗn loạn trên vai, ngực phập phồng không ngừng. Yến Đệ biết y muốn phát tiết, đầu lưỡi liếʍ nhẹ trên mặt y, ôm lấy y nói: “Ngươi nhịn một chút, chúng ta cùng nhau tận hứng.”

Nói xong hai ngón tay như kìm sắt đè chặt lỗ sáo, Cơ Lệ Trì khó chịu ngón tay cắm sâu vào da thịt hắn, cơ hồ muốn chảy máu, y đè nén mấy tiếng thở dốc xuống. Yến Đệ lật người lại, từ từ ấn y trên mặt đất. Phía sau lưng Cơ Lệ Trì vừa tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, giãy dụa một lúc, Yến Đệ nâng một chân y, áp lên người mình, đem một khác chân đặt ở dưới thân, bụng kề sát vào nhau, đem tính khí ngẩng cao đầu của Cơ Lệ Trì nằm giữa hai người. Thắt lưng đâm thẳng vào, cho toàn bộ vào người y, chỉ nghe Cơ Lệ Trì rốt cục rên một tiếng. Đầu y ngửa ra sau, một tay nằm lấy sợi xích trên vách tường, làm sợi xích kêu leng keng. Yến Đệ như bị âm thanh này kí©h thí©ɧ, Cơ Lệ Trì sớm đã mềm nhũn như nước, bên dưới chuyển động theo ý hắn. Trong lao chỉ còn tiếng hai cơ thể giao hợp, tiếng than cháy và tiếng hô hấp nặng nhọc. Ánh mắt cả hai dần chìm vào mê đắm, thanh âm rêи ɾỉ lúc cao lúc thấp. Lửa tình rực cháy, men tình cay nồng, hồn như quên mất thân phận của nhau, suy nghĩ cảm xúc, chỉ muốn triền miên không dứt. Cơ thể không được giải phóng, lòng ngực trống không. Thời gian trôi qua, tương lai là gì cũng không tồn tại, chỉ có giờ khắc chiếm hữu nhau. Hoàng quyền giang sơn thiên hạ xã tắc, bất quá cũng chỉ là hai thân thể đơn bạc, sao có thể gánh vác nhiều đến thế?

Như khách ghé qua trong mộng, tham luyến lại càng nhiều…