Lúc này mật hàm không phải bút tích hoàng đế, mà là Bành Nghi Tú theo lời dặn của hoàng đế để viết. Ước nguyện ban đầu của Cơ Lệ Trì vốn là đánh Bắc Hồ, đoạt lại đất đã mất, ai ngờ chiến tranh thuận lợi ngoài ý muốn. Bắc Hồ Khả Hãn năm gần đây tính tình tàn bạo, cực kì hiếu chiến, dân chúng thống khổ không sao kể hết, đánh mất lòng dân, mới thất bại thảm hại như vậy. Cơ Lệ Trì thống hận Đan Xích Nguyên ngôn ngữ khinh bạc, mới muốn dẹp yên Bắc Hồ, dẫn quân tiến đánh, mới đầu thật cũng thuận lợi, nhưng mà tới cuối tháng Chín, đột nhiên trời giáng bạo tuyết, thời tiết đột nhiên trở lạnh, đại quân Cơ Lệ Trì có chút bị động.
Vốn dĩ kế hoạch đánh Bắc Hồ khi trận tuyết đầu rơi cũng phải tới tận đầu tháng Mười mới đến, đột nhiên lại nằm ngoài dự đoán. Đại quân binh mã ngoài ý muốn chịu mùa đông lạnh, liền xảy ra rất nhiều chuyện. Lúc này đại quân đã tiến vào Bắc Hồ, chỉ thêm vài ngày nữa, thì có thể đánh tới vương đình, lúc này rút quân, thực không cam lòng. Cơ Lệ Trì do dự, thình lình nghe gần đây có đường nối thẳng tới vương đình, đường tuy rằng không dễ đi, nhưng chỉ cần một đêm tới nơi, lập tức xác minh lại con đường kia, rốt cục quyết định đi vào thạch cốc, men theo bí đạo trong đó, tiến đánh vương đình.
Vì là đánh bất ngờ, liền chọn lựa hai ngàn tinh binh, Bành Nghi Tú muốn dẫn binh tiến đánh, lúc này có thám tử báo lại, Bắc Hồ Khả Hãn đã trở lại vương đình, Cơ Lệ Trì đột nhiên thay đổi chủ ý, lệnh Bành Nghi Tú dẫn đại quân hướng vương đình mà xuất phát, còn y dẫn một ngàn tinh binh đi đánh bất ngờ.
Bành Nghi Tú khó mà khuyên được, chỉ phải tuân chỉ. Lập tức dẫn đại quân chậm rãi hướng vương đình xuất phát. Cơ Lệ Trì đi dặn Bành Nghi Tú nếu như có bất trắc, đem tình hình chiến sự báo cho Tạ Bích Tiêu của Bích Vân quán.
Đêm hôm đó, trời lại nổi bạo tuyết, Bành Nghi Tú đợi một đêm, bình minh tới liền có thám tử chạy về tới báo tin. Tiểu đội nhân mã của Cơ Lệ Trì, bị vây trong thạch cốc. Bành Nghi Tú kinh hãi, muốn dẫn quân đi cứu, phía trước địch lại kéo tới. Bành Nghi Tú biết trúng kế, mang theo đại quân vừa đánh vừa lui, rốt cục cùng quân định đối địch ở một khách điểm nhỏ. Lúc đó tuyết rơi dầy, ngàn dặm núi sông một mảnh trắng xóa. Bành Nghi Tú muốn cứu hoàng đế, lập một tổ binh lính tinh nhuệ, đều bị đánh bại. Lão đành một mặt báo triều đình, một mặt theo lời dặn của Cơ Lệ Trì gửi chiến báo đến Bích Vân quán.
Yến Đệ cơ hồ một đêm chưa ngủ, bằng trí nhớ đem địa hình của hẻm núi mà họa lên kĩ lưỡng, con đường nhỏ tên Ưng Sầu đó hắn cũng nghe nói qua. Trời mưa thì thành khe suối, trời nắng thì thành con đường, nếu có bão tuyết, ngựa rất khó mà đi qua. Năm ngày nay hắn mệt nhọc, suy nghĩ liên tục, liền rốt cuộc không ngủ được, xoay người đứng lên, tỉnh lại giục Xuân Lai đi. Hai người vội vàng thu gom đồ đạc, mở cửa phòng, đã thấy Tạ Bích Tiêu đã sớm chờ ngoài cửa, mỉm cười nói: “Ta định biết công tử sẽ không ngồi nhìn, ngựa đã chuẩn bị rồi, chúng ta cùng đi thôi.”
Trời vẫn một trận bão tuyết tán loạn như cũ, Bành Nghi Tú trong lều thong thả bước đi, đã là canh ba, lão cũng buồn ngủ, trong lòng lại loạn cào cào. Lão một nhà thê nhi già trẻ tất cả đều trong kinh, lần này nếu hoàng đế mất mạng, đó là tội lớn phải tru di mười tộc, không bằng lão chết đi cho xong.
Trời đổ tuyết không ngừng, phía trước kẻ địch như hổ rình mồi, lần này thật sự là lên trời không cửa, xuống đất không đường, đang buồn bực, đột nhiên nghe được có người báo lại, bên ngoài có ba người cầu kiến, Bành Nghi Tú trong lòng buồn bực nói: “Không gặp không gặp, bảo bọn chúng đi đi.”
Tên lính báo tin đưa một thứ cho lão: “Bọn họ nói tướng quân thấy thứ này nhất định sẽ gặp họ.”
Bành Nghi Tú cúi xuống, ngọc bài xanh trắng, hình dạng như ngọc như ý, thì ra đây là Bích Vân Lệnh. Lão nhảy dựng lên nói: “Mau, mau, mau mời vào...” Lão kích động không thôi, nói cũng không rõ chữ, trên người hơi phát run. Khi nghe tiếng bước chân vang ngoài lều, đi trước một người đó là Bích Vân quán Tạ Bích Tiêu. Bành Nghi Tú mặc dù không biết lai lịch thật sự của Tạ Bích Tiêu, nhưng cũng biết y là người Cơ Lệ Trì nể trọng. Lập tức mời an tọa, theo sau y là hai gã nam tử áo đen đều đội nón tránh tuyết, che khuất gương mặt, đứng ở phía sau Tạ Bích Tiêu không nói tiếng nào.
Lập tức Tạ Bích Tiêu cẩn thận hỏi tình hình, Bành Nghi Tú nói sáu bảy ngày không có tin tức của Cơ Lệ Trì, bọn họ trên người mang lương thực cùng nước đủ dùng cho ba ngày, Tạ Bích Tiêu thay đổi sắc mặt, ngay cả hai gã nam tử phía sau đều ồ một tiếng.
Tạ Bích Tiêu nghe xong quay đầu cùng kia hai gã nam tử thấp giọng thương nghị, liền đứng dậy nói: “Tình hình bệ hạ vạn phần nguy cấp, hai vị bằng hữu này năm đó từng sống ở Bắc Hồ, đối với địa hình Bắc Hồ có chút quen thuộc, trước mắt có cách này, có không biết tướng quân có thể điều động quân, nghe lệnh ta hay không?”
Bành Nghi Tú lúc này đã tuyệt vọng thì chuyện gì cũng thử, lập tức đáp ứng: “Được, phái bao nhiêu nhân mã đều được.”
Tạ Bích Tiêu nói: “Năm trăm người cũng đủ. Tướng quân xin chọn ngựa ngày đi nghìn dặm, việc này không nên chậm trễ, thỉnh tướng quân nhanh chóng an bài.”
Bành Nghi Tú vội vàng truyền lệnh xuống, lúc này mới quay đầu lại hỏi: “Không biết Đạo Trưởng tính thế nào?”
Tạ Bích Tiêu mỉm cười: “Chúng ta ban đêm tập kích Tả Dịch.”
Bành Nghi Tú chấn động, Tả Dịch cách nơi này mấy trăm dặm xa, nguyên là cố đô Bắc Hồ, sau lại dời xuống thành Nam Thiên. Tả Dịch vẫn là hậu phương cực kỳ trọng yếu của Bắc Hồ. Mấy đời Bắc Hồ Khả Hãn bại trận, đều lui về Tả Dịch đợi ngày Đông Sơn tái khởi[1]. So với vương đình, đó là nơi quan trọng hơn.
Bành Nghi Tú giật mình, ba người kia cũng không nhiều lời với lão, liền tập hợp năm trăm tráng đinh. Hai gã hán tử áo đen xoay người lên ngựa, một tiếng quát tháo, rơi đi như cuồn phong, Tạ Bích Tiêu ở lại, nói với Bành Nghi Tú: “Tướng quân, bần đạo ở lại đây, trợ ngài phá vương đình?”
Bành Nghi Tú vừa mừng vừa sợ, không thể tin nổi. Tạ Bích Tiêu lại kéo tay lão vào lều, trong ngực lấy ra tấm bản đồ, Bành Nghi Tú vừa thấy dưới chấn động: “Này này... Này không phải là… bút tích… của Yến…?”
Tạ Bích Tiêu bất động thanh sắc: “Bằng không thì tướng quân tưởng ai?”
Bành Nghi Tú trán toát mồ hôi lạnh, trách không được vừa thấy dáng người mạnh mẽ trên lưng ngựa đã biết đó là người quen với kỵ mã. động tác thoải mái. Lão nhìn thấy vài phần quen mắt, nếu không phải đã cách nhiều năm, làm sao không nhớ là người đó được? Trong lòng nửa vui nửa buồn, vui là vì Yến Đệ ngày xưa dụng binh tài tình, đối với tình hình Bắc Hồ rõ như lòng bàn tay. Nay hắn tới, tiểu hoàng đế kia nếu như mạng lớn, tất nhiên có thể quay về. Phiền phức chính là tên ma đầu này lại không chết, thì chính là họa lớn. Chuyện tới hiện tại vẫn cố chấp thế sao.
Đan Xích Nguyên ở trong lều nhìn ra bên ngoài, đã thấy tuyết rơi lâu hơn bình thường, trên mặt mỉm cười, âm thầm nắm chặt tay: “Cơ Lệ Trì, để xem ngươi còn bao nhiêu ngày?”
Gã nửa tháng trước cho người phao tin rằng có con đường nhỏ có thể thẳng đến vương đình, lường trước Cơ Lệ Trì tất nhiên chịu không nổi sự hấp dẫn sẽ đi vào. Quả nhiên người nọ liền nhanh chóng mắc bẫy. Nếu không phải gã muốn y sống, chỉ sợ tên hoàng đế này sớm thành hồn ma dưới suối vàng. Ai ngờ Bành Nghi Tú sốt ruột cứu chủ, chết cũng không buông, chỉ lui mấy chục dặm, vẫn chuẩn bị để tiến công vương đình. Gã đã chuẩn bị đại quân, chỉ đợi tin tức hoàng đế bị bắt truyền đến, quân tâm của Bành Nghi Tú đại loạn, khi đó liền có thể chuyển bại thành thắng. Nghĩ đến lúc này, trước mắt lại hiện ra gương mặt xinh đẹp của Cơ Lệ Trì, không khỏi lòng một trận xôn xao, đang buồn bực, lại nghe thám tử báo lại, Bành Nghi Tú đột kích.
Gã không dự đoán được lúc này Bành Nghi Tú lại đột kích, vội vàng đem đại quân trận sẵn sàng đón quân địch. Quân địch kéo đến quấy rầy, gặp bên ta xông ra, liền lùi về. Đợi cho gã thu binh, đối phương liền đánh trống reo hò một trận, lặp lại như thế nhiều lần, náo loạn một đêm. Đan Xích Nguyên cảm thấy được điều không đúng, rồi lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào. Bình minh ló dạng, địch lại lùi về, đội quân của gã lại kiệt sức, ngựa cũng hết hơi, phải nghỉ tạm. Chạng vạng, đối phương tựa hồ lên tinh thần, lại lần trước, Đan Xích Nguyên lửa giận ngút trời, lại chẳng thể làm gì. Khi đã kiệt sức, đột nhiên có người báo, kẻ địch ban đêm ngàn dặm tập luyện, thế nhưng là kế đánh lạc hướng tấn công Tả Dịch. Đan Xích Nguyên suýt nữa ngã ngựa, Tả Dịch chính là đại bản doanh của Bắc Hồ, sào huyệt lại dâng cho kẻ khác, lập tức đem quân ứng cứu, bên này Bành Nghi Tú lại liều chết bám lấy.
Trận đại chiến này Bắc Hồ đại bại. Đan Xích Nguyên bại trận tự sát, Bắc Hồ phái người nghị hòa, lập tiểu vương tử ba tuổi do quận chúa sinh ra làm tân Khả Hãn. Hai nước từ đó giao hảo hơn trăm năm, chuyện này kể sau.
Yến Đệ cùng Xuân Lai đánh Tả Dịch cơ hồ không phí sức, Tả Dịch nằm sâu trong Bắc Hồ, phòng thủ lơi lỏng, binh lực tinh tráng toàn bộ đẩy ra phía trước tiền tuyến, Tả Dịch chỉ còn người già yếu trấn thủ. Trừ bỏ đường dài bôn tập vất vả, cơ hồ không phí sức đánh bại Tả Dịch, đem vương tộc trong Tả Dịch toàn bộ dùng dây thừng trói lại, áp giải về biên quan.
Yến Đệ chỉ huy, dụng binh như thần, binh sĩ cơ hồ xem hắn là thần mà cúng bái, lập tức Yến Đệ phân phó Xuân Lai giải tù binh cùng binh lính quay về doanh. Còn hắn dẫn theo mấy chục nhân, cưỡi ngựa về phía thung lũng. Xuân Lai cũng muốn đi theo, Yến Đệ nói: “Ngươi dẫn theo những người này quay về, Đan Xích Nguyên vừa thấy nhất định hoảng hốt, khi đó hắn quân tâm sẽ không rảnh bận tâm tới hoàng đế trong thạch cốc, ta dễ dàng tìm được người.”
Xuân Lai lo lắng: “Y nếu còn muốn gϊếŧ ngài, thì sao?” Yến Đệ ngửa mặt lên trời cười: “Xuân Lai ngốc, y muốn gϊếŧ ta, ta có thể sống đến hôm nay sao?” Nói xong, quất roi, phi ngựa về trước.
Hắn chạy vội tới thạch cốc cũng là ngày thứ mười hai, Đan Xích Nguyên quả nhiên đã bỏ chạy. Nhưng mà tuyết rơi dầy, hắn tìm đường vào trong cốc nửa ngày, lại ngay cả đường cũng tìm không thấy một cái. Chung quanh là màu trắng chói mắt, một mảnh tuyết trắng mờ mịt. Trong cốc tĩnh lặng không tiếng động, bọn họ một đội hai mươi người tìm cách tiến vào trong cốc, xung quanh quạnh quẽ. Hắn ở ngoài cốc vòng đi vòng lại không biết bao lần, rốt cục có người phát hiện dấu chân ngựa trên tuyết, lần này vừa mừng vừa sợ, suýt nữa là khóc.
Hắn biết rõ tiểu đội nhân mã bị nhốt bảy tám ngày, cho dù không đói chết, chỉ sợ sớm lạnh chết. Đi theo dấu móng ngựa trước mặt cũng tìm tìm được đường vào, tim hắn như bị treo ngược, lại đi qua một cái khe sâu, trước mặt quả nhiên là một đường nhỏ cực kỳ hiểm trở, lúc này sớm đã bị tuyết che giấu.
Hắn tuy rằng sớm có chuẩn bị tinh thần, vẫn không nghĩ tới tình hình trước mắt, nhưng thấy bên dưới lớp tuyết, là ngựa cùng binh lính đã chết. Có người còn mở to hai mắt, sớm đã đông lạnh, quân sĩ đi theo tất cả đều cả kinh ngây người, lát sau, liền có tiếng nức nở vang lên. Yến Đệ cố không xuống tinh thần, càng ngày lạnh như băng, hắn càng đi, càng lún sâu vào trong tuyết. Cơ Lệ Trì, ngươi không thể chết được, ngươi còn nợ ta mà. Ngươi sao có thể chết được, ta trúng Hàn Băng Chỉ cũng không chết, mà ngươi lại bị tuyết đông chết sao?
Ngươi phải còn sống cho ta,... Còn sống...
Hắn ở trong lòng yên lặng nhớ, Hàn Băng Chỉ đau lắm, cũng không đau đến chết. Tạ đạo trưởng dùng mọi công phu sau một năm, mới cứu sống ta được, ngươi làm sao có thể chết chứ? Cơ Lệ Trì... Cơ Lệ Trì... đứa ngốc này... Ngu ngốc...
Hắn đã ướt sũng, lông mi và chân mày đều kết băng, vẫn một lòng tìm kiếm thi thể. Không phải, đây cũng không phải, không có y, chỉ cần không có y, y sẽ không chết. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của binh lính: “Tướng quân, hình như có cái ao.”
Yến Đệ nhìn lại, quả nhiên dưới lớp tuyết, có một hồ nước, bốc lên từng đợt hơi nước. Bên cạnh có một nhóm người ngựa la liệt, Yến Đệ chạy tới, nguyên lai là ôn tuyền, nhiệt độ nước không cao, so với băng ít ra cũng nóng hơn. Hơi ấm này, lại tụ tập nhiều người, những binh sĩ tìm từng người một, quả nhiên còn mấy người có hơi thở. Yến Đệ lòng như đã chết sống lại vài phần, cùng đội binh lính tìm kiếm. Đột nhiên tay chạm vào một thanh đoản kiếm, hắn rút ra, mắt nóng lên. Trên chuôi đoản kiếm có khắc chữ Yến nho nhỏ, trong lớp tuyết, phát ra vầng sáng tự nhiên. Yến Đệ hoảng hốt, vội vàng dọn lớp tuyết đọng. Bên dưới có hai người gắt gao ôm nhau, một người đem người còn lại gắt gao ôm vào trong ngực. Yến Đệ lau đi tuyết trắng trên mặt người nọ, lộ gương mặt già nua, đúng là nội thị bên người Cơ Lệ Trì, Lý Thời Trung. Ngón tay đặt trên chóp mũi lão, sớm đã không còn hơi thở.
Yến Đệ ngây người ngẩn ngơ, nhẹ nhàng kéo hai tay Lý Thời Trung ra, nhẹ nhàng kéo người trong lòng lão ra. Người này được Lý Thời Trung ôm vào trong ngực, mặt không dính tuyết đọng, hai mắt khép hờ, lông mày tú lệ đen tuyền, môi lại tái nhợt mà lại giống như loại ngọc thạchtốt nhất. Ngón tay Yến Đệ run rẩy chạm vào, quả nhiên là lạnh lẽo, hai tay liền căng ra, cơ thể trong lòng đã không còn hơi ấm. Môi Yến Đệ run run, cơ hồ cái gì cũng không kịp nghĩ, nước mắt liền rơi.
“A!!!!!” hắn ôm chặt
thân thể kia, gào lên một tiếng thảm thiết đến thương tâm liệt phế. Chúng binh sĩ đều cả kinh ngây người, chỉ thấy trong rừng tĩnh lặng một đàn chim bay ra.
Yến Đệ cúi đầu ôm mặt nam nhân kia mà khóc, đã chết, lần này thật sự đã chết. Đứa ngốc này, hắn hốt hoảng, bên tai như truyền đến tiếng cười thanh thúy của đứa nhỏ. Chóp mũi tựa hồ có hương hàn mai, y đang ở nơi nào? Đôi mắt đen kia không phải đang nhìn mình sao?
Cơ Lệ Trì, ngươi không thể chết được. Ta sai, ta đã sai rồi, giang sơn sao lại quan trọng, hoàng quyền sao lại quan trọng. Nếu lúc này ngươi có thể nhìn ta cười, không không không, không cần ngươi cười, ngươi mắng ta, hận ta, chỉ cần ngươi còn sống, Cơ Lệ Trì, ta muốn chúng ta cùng sống ở một chỗ. Mà không phải ngươi lạnh như băng thế này trong lòng ta.
Đứa ngốc này, không, không phải, ngươi không phải đứa ngốc, là ta. Yến Đệ nói không nên lời, nước mắt đã không khống chế được, trong ngực giống như nổ tung, nước mắt trên mặt lạnh dần, Cơ Lệ Trì, Cơ Lệ Trì a...
Mọi người, ngươi, thậm chí là ta, đều cho rằng ta phải có thiên hạ của ngươi, ngôi vị hoàng đế của ngươi, a a, không phải, không phải, Cơ Lệ Trì, ta chỉ là của ngươi, ta muốn chúng ta sống, ở cùng một chỗ.
Nếu ta không chết, ngươi sao lại chết? Chúng ta nhất định không thể một người sống một kẻ chết, tướng quân cái gì hoàng đế cái gì, chúng ta đều không phải, đúng không?
Yến Đệ điên cuồng mà thì thào tự nói, căn bản không chú ý tới cặp mắt nhắm chặt, rơi ra một giọt nước mắt, được ánh mặt trời sau tuyết chiếu thành thứ ánh sáng muôn màu. Sau thứ ánh sáng đầy màu sắc đó, mi mắt bắt đầu cử động, Cơ Lệ Trì chậm rãi mở mắt ra, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống dưới, khiến cho y thấy không rõ nam nhân đang ôm chặt mình là ai. Nhưng mà y không cần thấy rõ ràng, vừa rồi, tại nơi thế giới sâu thẳm lạnh như băng, y nghe được có người một mực gọi y, ấm áp như vậy, khiến cho y liều mạng phải chạy khỏi thế giới lạnh lẽo đó, là hắn, đúng vậy, nhất định là hắn.
Hắn không chết. Tốt quá, ta cùng hắn, đều còn sống.
Yến Đệ, năm năm rồi ta vẫn nghĩ đến ngươi đã chết, ta thỉnh sư phó đem ngươi chôn ở Bích Vân quán, cũng không hỏi qua chuyện của ngươi. Thậm chí nghe được tin tức Phó Xuân Lai đào tẩu ta cũng không truy cứu, gã là người của ngươi, vì ngươi ta buông tha gã. Bởi vì ta đã muốn chính tay chấm dứt mạng của ngươi, ta không muốn nhớ tới người nào có quan hệ với ngươi nữa.
Yến Đệ khóc rống, đột nhiên bàn tay mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh xoa mặt hắn. Ngón tay tinh tế thon dài là thứ hắn cảm nhận được khi nhắm mắt. Hắn mở to mắt, tay này, thực lạnh, cũng rất mềm mại, đó là ngón tay có sinh mệnh. Giọt nước mắt cuối cùng của Yến Đệ rơi trên gương mặt tuyết trắng xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đen kia trào ra nước mắt trong suốt, môi hơi động, Yến Đệ căng tai ra, hơi thở y mỏng manh lại có chứa độ ấm, Yến Đệ rốt cục có thể tin tưởng, y còn sống, nghe y đang gọi: Yến Đệ, ở cùng ta.
Đúng vậy, ở cùng một chỗ với ta, vĩnh viễn.
Ở một chỗ cùng ngươi, chẳng sợ điều gì.
Ngươi, chính là toàn bộ thế giới của ta.
Lịch sử họ Cơ, hoàng đế cực kỳ nổi tiếng thậm chí không phải khai quốc hoàng đế, mà là người được xưng là đứng đầu thời kỳ phục hưng, Cơ Lệ Trì. Bích Vân quán đệ thập tám đại quán chủ Yến Đệ, là quân sự gia nổi tiếng cả đế quốc nhất, một thân bố y phụ tá Cơ Lệ Trì, trở thành một cặp quân thần nổi tiếng lịch sử.
[hoàn][1] Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.