Chương 23

Cơ Lệ Trì làm sao để ý tới hắn, lại cào thêm lần nữa. Lúc này móng tay cắm vào da thịt, giây lát trước ngực Yến Đệ có năm vệt máu, nhìn giống những sợi tơ đỏ bình thường; lần lượt thay đổi ở trên ngực Yến Đệ. Cơn đau do móng tay cào rách da thịt không thể so sánh với cơn đau trong ngực ban nãy, thật sự là quá nhỏ, nhưng Yến Đệ hít sâu một hơi, nhịn đau rụt người lại, trong lòng đột nhiên sốt ruột không chịu được.

Đầu ngón tay Cơ Lệ Trì dính máu, tay chạm vào má, đầu nghiên một bên. Sau đó đầu ngón tay giữa nhẹ nhàng đặt trên môi Yến Đệ. Mũi Yến Đệ ngửi được mùi máu, đầu khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn né tránh cái vuốt ve này. Mặt Cơ Lệ Trì chậm rãi cười, trong con ngươi đen kịch có ngọn lửa kì quái đang nhảy múa. Yến Đệ ngửi được hơi thở nguy hiểm tràn ngập mà hấp dẫn, hai hàng lông mày hắn cau lại. Tình cảnh này khiến gương mặt xinh đẹp mị hoặc thêm một phần thu hút.

“Bệ hạ...” Hắn thử hỏi.

Cơ Lệ Trì tươi cười giống như hoa xuân mới nở: “Bệ hạ? Ta nhớ rõ ngươi thích gọi ta là đứa ngốc. Ngươi nhất định không biết...” Y một mặt nói xong một mặt cúi người xuống, ở bên tai Yến Đệ nhẹ giọng nói: “Ta thích ngươi gọi ta là đứa ngốc...”

Môi y cách mặt Yến Đệ không đến nửa tấc, bên tai cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc. Thân thể Yến Đệ đột nhiên cứng đờ, ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt đích chậm rãi lan ra, truyền khắp toàn thân, nhất thời nóng tới không chịu nổi, ngay cả mặt cũng dần dần đỏ. Nhìn Cơ Lệ Trì gần trong gang tấc xinh đẹp trước mặt, hắn miễn cưỡng trấn tĩnh, nuốt xuống một ngụm nước miếng, gian nan nói: “Ý bệ hạ là gì?”

Cơ Lệ Trì nhích người lên, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ xuyên thấu hư không nhìn tới chỗ không ai biết đến. Đầu ngón tay y vẫn như cũ chạm vào má Yến Đệ, ngón tay lạnh lẽo không thể làm giảm bớt đi sức nóng ngày càng tăng trên mặt Yến Đệ, ngược lại làm nó trở nên nóng rực, chỉ nghe Cơ Lệ Trì khẽ nói: “Đúng vậy, ý ta là gì? Yến Đệ, năm mười hai tuổi, đã đọc rất nhiều sách, đã hiểu rất nhiều chuyện, cũng hiểu được ta vĩnh viễn không thể có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng có đôi khi ta cảm thấy được ta cái gì cũng không hiểu, bởi vì ta vươn tay ra, chỉ có thể bắt lấy những thứ tương tự nhau. Những thứ này vẫn ở cùng ta, mãi cho đến ngày đó ở Thừa Vân cung nhìn thấy ngươi, ngươi có biết đó là vì sao không?” Ánh mắt y xinh đẹp phủ một tầng ánh sáng, khiến cho y thoạt nhìn càng yêu mị, y nhìn phía Yến Đệ: “Thứ mà ta nói, tên là tịch mịch.”

Yến Đệ đột nhiên nhớ tới, ngày đó, phụ thân cùng hoàng đế đồng thời ly thế, hắn gặp một thiếu niên xinh đẹp nghe lời vào lúc trời giá rét, ánh mắt đen kịt trống rỗng, môi đỏ mọng diễm lệ phát ra tiếng cười thanh thúy không có ý nghĩa. Khi đó, y thật sự là đứa ngốc, ngu ngốc như vậy, mới gặp liền làm hắn không tự chủ được bị dụ dỗ. Hiện tại nhớ tới, đứa nhỏ lớn lên trong tịch mịch, ánh mắt có phải so với một đứa ngốc thật không sai biệt lắm?

Hắn trong đầu đột nhiên rối loạn, hắn cố gắng muốn đem thiếu niên yêu lệ trước mắt này với đứa ngốc cùng năm dưới gốc hoa mai đó tìm điểm chung. Tay Cơ Lệ Trì chậm rãi buông xuông, nhẹ nhàng hạ xuống trên ngực Yến Đệ. Ngón tay tựa hồ có chứa lực đạo kỳ diệu, Yến Đệ cố gắng khống chế không phát ra âm thanh, cũng thập phần vất vả.

Chỉ nghe Cơ Lệ Trì tiếp tục nói: “Ngươi vừa xuất hiện, ánh mắt của ngươi ẩn chứa du͙© vọиɠ nồng đậm, trong mắt ngươi ngoại trừ ngạo khí do sở hữu quyền lực tỏa ra bên ngoài, còn có du͙© vọиɠ phi thường chưa được thỏa mãn. Ta cảm thấy ngươi rất thú vị, ta có một vị lão sư cao minh, không phải là người ngươi biết, nho sĩ Thân Quý Li uyên bác, mà là một vị lão sư khác. Y dạy ta học được cách nhìn ánh mắt người khác, y nói vô luận một người dùng ngôn ngữ hành động che giấu ý đồ thế nào, ánh mắt vẫn có thể bán đứng hắn, tiết lộ bí mật đáy lòng. Ngươi khi đó vẫn là thiếu niên, tuấn mỹ cao ngất giống cây phong ở vườn ngự uyển. Chính ánh mắt của ngươi lại vẫn không thể che giấu nội tâm thiếu niên. Vị lão sư nói qua: không muốn lại được, mà du͙© vọиɠ của ngươi thì nhiều lắm, cho nên ta biết ngươi nhất định sẽ bại.”

Yến Đệ nhíu mày: “Bệ hạ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Cơ Lệ Trì nhợt nhạt lại cười: “Các đại thần trung thành của ta đều rất hận ngươi, mà bọn họ càng cho người hận ngươi nhất là ta.” Y một mặt nói một mặt chậm rãi cởi bỏ xiêm y, lộ ra da thịt tuyết trắng lỏa lồ với đầy vết thương chằng chịt. Da thịt tuyết trắng như bột phấn, Yến Đệ nhắm mắt, nhìn mấy vết thương đó làm hắn hô hấp thêm khó khăn. Cơ Lệ Trì dùng ngón tay chậm rãi thon dài mơn trớn vết thương: “Kỳ thật ta không hận ngươi, trước đó, ta không biết cái gì là đau, là ngươi nói cho ta biết, cái gì là đau. Đối với ta mà nói, trên đời khó chịu đựng nhất không phải đau, mà là tịch mịch. Ngươi mang đến đau đớn cho ta đồng thời, cũng cho ta cảm nhận khoái hoạt, ta bởi vậy mà không hề tịch mịch.”

Y hôn nhẹ, giang tay ôm lấy Yến Đệ, da thịt trần trụi chạm lên ngực cũng trần trụi của Yến Đệ, mặt lạnh như băng chạm vào cổ Yến Đệ, thì thầm thấp giọng nói: “Mỗi một lần ngươi thương tổn ta, ta sẽ đau đến muốn khóc. Trong ánh mắt ngươi có sự hưng phấn, nói cho ta biết du͙© vọиɠ của ngươi được thỏa mãn, thời điểm thống khổ cực độ đã đến, ngươi đồng thời làm ta hưởng thụ đến cực độ. Yến Đệ, ta đã sớm có thể đem ngươi vứt đi, chính là ta vẫn chịu đựng, không nghĩ tới chuyện động thủ. Thời điểm ta thực sợ hãi, bởi vì ta đột nhiên phát hiện vô luận ngươi dùng phương thức hung ác cỡ nào đối với ta; kỳ thật ngươi là người duy nhất trên thế giới có thể làm ta cảm thấy không hề tịch mịch. Ta cũng biết ngươi dùng dao nhỏ cứa vào ta; ngươi hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ này. So với ngươi, ta càng hưởng thụ hơn, loại đau đớn thể xác này, một mực nói cho ta biết phải ta phải hận người mà ta lại hoảng sợ khi phát hiện ta không thể rời bỏ ngươi. Ta lại lần nữa không thể quyết định. Tới khi thái hậu rốt cục không thể nhịn nữa, tất cả mọi người biết ta là đồ chơi của ngươi, nước mắt bọn họ cùng vẻ mặt thống khổ làm ta không thể ích kỷ mà hưởng thụ nữa. Cho nên ta ra tay.”

“Thời điểm đó chắc ngươi cũng muốn động thủ phải không?” Cơ Lệ Trì ngẩng mặt lên, tay cởi xiêm y của Yến Đệ, kéo tới hông, thân thể Yến Đệ đã nóng như lửa, đầu óc giống như sốt cao tới mơ hồ. Cơ Lệ Trì nói thì hắn khi thanh tỉnh khi mê mang, đồng thời trong lời nói ẩn ẩn liệt hỏa thiêu đốt.

Cơ Lệ Trì chậm rãi kéo thắt lưng hắn, cầm du͙© vọиɠ đã muốn đứng lên. Yến Đệ rốt cục không thể chịu đựng được nữa a một tiếng, Cơ Lệ Trì nhướng mi: “Ngươi vì cái gì không gϊếŧ ta?” Y nhắm mắt, hung hăng ở chỗ yếu hại của Yến Đệ nhéo một chút. Sự phấn khích lẫn hồi hộp khiến hắn kêu thành tiếng đến, hắn đè tiếng rên mà cắn môi tới chảy máu. Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi vì cái gì không chịu gϊếŧ ta? Ngược lại nói với thủ hạ của ngươi, muốn gϊếŧ ta trước hết phải gϊếŧ ngươi. Thân tiên sinh sớm đã nói, ngươi mê luyến ta, mê luyến đến không muốn gϊếŧ chết ta, cho nên ta nhất định có thể thắng.”

Yến Đệ buồn bã nói: “Là ngươi thắng.”

Cơ Lệ Trì lắc đầu: “Ngươi không cho người gϊếŧ ta, ngoài ý muốn làm cho ta vui mừng. Cũng cứu chính mạng sống của ngươi. Ta vốn là muốn trả thù, ta muốn người ngươi đầy vết thương, ta cũng ngươi biết cái gì là đau. Ta nghĩ chỉ mình ta chịu quá là thống khổ, muốn tìm lại một chút công bằng, bởi vì ta đã thắng. Ván cờ này hơn mười năm trước đã an bài, rốt cục thành công, ta nghĩ phụ hoàng của ta nhất định có thể sáng mắt ra. Ta phải đoạt giang sơn trở về, nhưng phải gϊếŧ người khiến ta không còn tịch mịch. Ta mê muội nhìn ngươi; ngươi tốt như vậy; đẹp như vậy; ánh mắt của ngươi mang ánh sáng kì quái. Giống như đao trong tay ta có thể chém đầu của ngươi, đối với ngươi mà nói là việc hạnh phúc. Ta thực sự bị mê hoặc. Yến Đệ, thiên hạ thật sự có quan trọng như không? Nhất định phải gϊếŧ chết người có ý nghĩa với mình?”

Yến Đệ cảm thấy hạ thể lạnh, Cơ Lệ Trì không biết làm có được một con dao nhỏ, chậm rãi cắt quần và qυầи ɭóŧ hắn xuống. Hiện tại tứ chi Yến Đệ trần như nhộng lõa thể ở dưới thân Cơ Lệ Trì, bất lợi nhất là tay chân hắn đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể khống chế cục diện, tựa hồ ngoài trừ chuyện thừa nhận ra hắn không có lựa chọn nào khác.

Cơ Lệ Trì chậm rãi cởi hết quần áo mình, chậm rãi ngồi ở trên người Yến Đệ, chỗ tư mật chặt chẽ tương liên. Du͙© vọиɠ của Yến Đệ nóng rực, ngọn lửa sâu kín một mực thiêu đốt trong cơ thể hắn nhất thời hóa thành ngọn lửa cháy. Hắn kêu a một tiếng, thân thể bắt đầu vặn vẹo vì kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

Cơ Lệ Trì cúi xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, quấn hai cánh tay như tuyết trắng quanh cổ: “Yến Đệ, ngày đó ta thắng ta cũng rất mệt mỏi. Đối với giang sơn xã tắc, ta cảm thấy mình không còn sức nữa, ta không nghĩ mình phù hợp làm hoàng đế. Những lời này ta đã nghĩ tới từ sớm. Ta nói ra cũng không ai nghe, có người nghe thì có mấy ai tin. Ta chẳng những phải làm hoàng đế; còn phải chính tay gϊếŧ chết người cùng ta dây dưa

mười năm.” Y thì thào nói xong, Yến Đệ ngày càng khó chịu, y bắt đầu gian nan cúi đầu, hôn trên đỉnh đầu hắn, Cơ Lệ Trì nói: “Ta nghe nói thái hậu phái người độc chết ngươi, khi đó lòng ta giống như chết rồi. Ta nổi điên chạy đến cấm vệ phủ, ta chỉ muốn cứu ngươi ra, sau đó thả ngươi đi. Giang sơn cũng thế, ngôi vị hoàng đế cũng thế, Yến Đệ, khi đó ở trong lòng ta lý mọi thứ đã hoàn toàn không có ý nghĩa. Ta cũng biết nếu ngươi đi rồi, cũng không trở về. Nếu về, ngươi và ta nhất định sẽ có một người sẽ chết, kết cục như vậy thà ta gϊếŧ ngươi. Cũng phải chia lìa, ngươi chết ở trong tay ta, còn hơn sống mà chia lìa. Ngươi hiển nhiên không chết, ngươi thoát vây và ánh mắt ngươi cho ta biết, ngươi vẫn còn có ý chí chiến đấu như cũ, ngươi vẫn đang chuẩn bị trở về cùng ta tranh đấu.”

Y nói xong, thân thể quấn chặt lấy thân thể Yến Đệ, da thịt tiếp xúc. Thân thể Cơ Lệ Trì lạnh lẽo chậm rãi ấm dần, sắc mặt tái nhợt dần đỏ bừng. Ngón tay ở trên người Yến Đệ vuốt ve, Yến Đệ cố gắng không để tiếng rên rĩ thoát qua kẽ răng. Hạ thể cũng cứng lên, hắn thở dài: “Vậy ngươi vì sao lại thả ta đi? Hơn nữa còn tự đâm mình một đao? Là vì đánh lừa thái hậu cùng các đại thần? Lừa người khác là ngươi bị thương?”

Cơ Lệ Trì lúc này đây cười lên tiếng, ngón tay lại không hề báo trước mạnh đâm vào trong cơ thể Yến Đệ, nơi chưa từng có ai chạm qua truyền đến cơn đau đớn như xé rách. Yến Đệ kêu lên đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ra, chỉ nghe Cơ Lệ Trì nói: “Yến Đệ, thái hậu nói đúng, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được lòng ta, ngươi chỉ biết thương tổn nó, chà đạp nó. Yến Đệ, ta yêu ngươi biết chừng nào, là yêu không giấu diếm, ta không dối gạt mình, cũng không gạt người.”

Y nói xong, chậm rãi rút ra ngón tay, ánh mắt âm trầm nhìn Yến Đệ: “Ngươi không biết à?”

Phía dưới Yến Đệ đau đớn giảm đi, sắc mặt chậm rãi hồi phục bình thường, nhìn về phía ánh mắt Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao?” Trong giây lát nhớ tới ác mộng trong núi, nhất thời thấy lạnh sống lưng, chỉ nghe Cơ Lệ Trì lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ ngươi hỏi ta muốn đi đâu, ngươi bảo ta đừng bỏ rơi ngươi. Yến Đệ, ta rất vui, ngươi rốt cục vẫn uyến luyến ta. Khi ta mở mắt ra, thấy mẫu hậu khóc sưng cả mắt, bên giường có rất nhiều người, lại thấy cô đơn vì không có ngươi. Lúc đó, ta hận chính mình còn sống.”

Yến Đệ nghe đến đó lại thở dài. Cơ Lệ Trì sờ mặt hắn, tiếp tục nói: “Mẫu hậu nói ta là đứa ngốc, ngươi sẽ không buông tha cho ta, chỉ cần ngươi còn sống, thứ duy nhất trong lòng ngươi, chính là giang sơn này. Bà nói, nam nhân đều là nô ɭệ của quyền lực. Ta lại không tin, ta rõ ràng nghe được ngươi nói ta đừng bỏ rơi ngươi. Mà mẫu hậu nói lời trong mộng sao có thể là thật? Bà kể rất nhiều chuyện xưa cho ta nghe, kỳ thật ta đều đã đọc qua trong sách, đều là tranh quyền đẫm máu từ xưa đến nay chuyện xưa, có phụ tử tranh chấp, thủ túc tương tàn, vợ chồng phản bội. Ta vẫn không tin, vào lúc ta sắp muốn chết, mỗi ngày mơ thấy ngươi, gần như vậy, mà mỗi lần vươn tay ra, đều chạm vào

khoảng không. Yến Đệ, ngươi từng mơ thấy ta không?”

Có hay không mơ thấy y? Có hay không mơ gặp y, Yến Đệ trong lòng hỏi chính mình. Những ngày ở Bắc đường, chỉ cần ngửi được hương thơm hàn mai, đều làm hắn nhớ đến người xa vạn dặm trong cung. Hắn lại thở dài, lại bị chiếc lưỡi mềm mại của Cơ Lệ Trì luồn vào trong miệng hắn, Yến Đệ ngẩn ra, bắt đầu chậm rãi đáp lại y. Môi lưỡi giao triền, khó phân thắng bại, đột nhiên trong miệng trống rỗng. Cơ Lệ Trì khẽ ngẩng đầu, ngón tay chậm rãi mơn trớn gương mặt Yến Đệ: “Yến Đệ, Bắc đường truyền tin của ngươi tới, tâm phúc Diêu Thuận của ngươi, đem hành tung ngươi báo cáo về. Thì ra trên đời này muốn làm hoàng đế không chỉ có mình ngươi, chẳng phải đó là người ngươi tin tưởng lắm sao? Mẫu hậu nói: con xem, ngay cả tâm phúc Yến Đệ cũng là kẻ hai mặt, trên đời này có ai lại không bị quyền lực hấp dẫn?”

“Ta không tin, ta một chút cũng không tin. Ta biết bà nói đúng. Có một ngày, bà rốt cục muốn cá một ván với ta. Nếu ta thắng, bà sẽ không xen vào nữa chuyện của ta, ta nguyện ý chết vẫn nguyện ý sống cùng một chỗ với ngươi. Ta mặc kệ. Nếu ta thua, ta đồng ý với bà nhất định sẽ gϊếŧ ngươi. Yến Đệ, ta đáp ứng bà gϊếŧ ngươi, ta cũng bị những suy đoán lung tung tra tấn.”

Yến Đệ nhẹ giọng nói: “Kế sách đó của ngươi là rải truyền tin ngươi sắp chết đi? Xem ta có về kinh không?”

Cơ Lệ Trì cũng không trả lời: “Ta cùng với mẫu hậu cá cược: ngươi có thừa dịp ta bệnh sắp chết để giành lấy ngôi vua không. Vốn họ muốn động thủ trong phủ Bành Nghi Tú, mà ta không chịu, ta muốn gặp ngươi. Ta không sợ thua, ta phải tận mắt thấy ngươi đến. Yến Đệ, ta rất muốn gặp ngươi, mà ta lại mong ngươi đừng đến. Giang sơn này, ngươi có thể mang binh đánh vào, cũng tốt hơn ngươi tới bức ta soạn chiếu thư thoái vị.”

Yến Đệ rốt cục lớn tiếng nói: “Ngươi vì sao lại cho rằng ta vượt ngàn dặm chỉ để có ngôi vị này? Cơ Lệ Trì, ngươi ngốc thật đúng không? Nếu có người nói ta sắp chết? Ngươi sẽ thế nào?”

Cơ Lệ Trì nhếch hàng lông mày xinh đẹp: “Yến Đệ, ngươi vẫn còn muốn gạt ta?” Quần áo Yến Đệ sớm bị y dùng đao cắt nát, lúc này thuận tay nhét vải vào trong miệng Yến Đệ, lắc đầu nói: “Ta không muốn nghe ngươi nói nữa. Yến Đệ... Yến Đệ, chỉ mong kiếp sau, ngươi và ta đừng gặp lại.”

Hắn nói xong thân người dính chặt Yến Đệ, tứ chi quấn lấy trên người Yến Đệ, thân thể nóng như lửa. Yến Đệ chịu đựng không được kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, miệng phát ra tiếng ư ư nhỏ, lúc này lại hết sức gợϊ ȶìиᏂ. Cơ Lệ Trì ôm sát thắt lưng hắn, rốt cục động thân đâm vào. Yến Đệ cả người run lên, Cơ Lệ Trì tàn bạo xâm nhập, mang đến đau đớn, cũng mang đến cực lạc. Du͙© vọиɠ đẩy lên cao trào, tựa hồ thiên địa cùng đã hóa thành hư ảo, người có khả năng gần gũi xá© ŧᏂịŧ với hắn chỉ có hoàng đế bệ hạ của hắn, đứa ngốc của hắn, oan gia... của hắn...

Vui sướиɠ cùng thống khổ giao hòa, Yến Đệ không thể phân rõ khác biệt ở đâu nữa. Đột nhiên, trên mặt nóng lên, hình như có giọt nước mưa rơi xuống, hắn hơi mở ra mắt. Mắt Cơ Lệ Trì gần trong gang tấc, đâu mắt sâu và đen, nước mắt từng giọt không ngừng rơi. Nơi tư mật vẫn còn bọn họ siết chặt nhau, mặt Cơ Lệ Trì cũng giàn giụa nước mắt. Yến Đệ ngây dại, hắn từng thấy qua y khóc rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thê thảm như thế. Đó là hình ảnh cuối cùng của Cơ Lệ Trì mà hắn nhớ. Ngay sau đó, ngực đau đớn cực kì, cực đau cũng cực thoải mái, giống như dư vị sau khi lêи đỉиɦ. Hắn cảm thấy được trong lòng vô cùng bình thản, nhắm mắt lại nghe y nói một câu: “Thực xin lỗi...”

Ngọn đèn trên bàn dần tắt, cửa sổ trắng xóa, Cơ Lệ Trì ngồi yên ở bên giường, lẳng lặng nhìn Yến Đệ, đặt trên môi lạnh lẽo một cái hôn rồi chậm rãi đứng dậy. Quần áo dừng ở bên giường, dưới ánh sáng hơi lay động của nên, có thứ màu xanh ngọc bích lướt qua, y khom người nhặt lên. Thì ra là khối ngọc bí truyền kia ở trên đai lưng Yến Đệ, thứ đó nhẹ nhàng xanh biếc, tựa như mây trắng trời xanh, ở giữa khắc một chữ Cơ, dùng sợi đồng tâm kết gắn chặt vào đai lưng. Cơ Lệ Trì nắm ngọc bài kia, nháy mắt cổ họng thấy ngòn ngọt của máu, một ngụm máu tươi phun trên mặt đất. Y xoay người ho khan, trong tay nhắm chặt miếng ngọc kia, giống như là mạng của y.

Sau một lúc lâu y mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng nhìn thoáng qua Yến Đệ đang nằm trên giường, bước tới cửa: “Vào đây!”

Một năm sau tiểu hoàng đế sửa niên hiệu thành Bình Yến, mùa xuân cưới vợ là con gái Bành Nghi Tú vào cung, sắc phong thành hoàng hậu. Ba tháng sau, Bành phu nhân vào cung thăm con, lại phát hiện con gái vẫn còn trinh trắng. Hoàng hậu trẻ ôm lấy mẫu thân kể hết nỗi oan ức trong lòng, Bành phu nhân lại khuyên con phải an tâm nhẫn nạ, nhẫn nhịn tới ba năm. Hoàng hậu vẫn không con, hoàng thất hậu, hoàng đế mười chín tuổi lại không để ý chút nào, quốc gia bị phân chia thành nhiều mảnh sau khi được y thống trị thì đã có sinh khí, các đại thần không còn xem thường. Cách nói lấy phục hưng làm đầu được lưu truyền.

Cả triều văn võ, cũng không ai biết hoàng đế vì sao phải sửa quốc hiệu thành Bình Yến.

Bình Yến năm thứ năm, Bích Vân quán thành tây.

Mùa thu trăng vàng, trời lại không mây, dưới mái hiên một bàn cờ, hai gã nam tử nhìn nhau. Một gã tiểu đồng áo xanh đứng bên, trong viện gió thu ào ào, thổi lá vàng rơi xuống, chỉ nghe nam tử áo xanh cười nói: “Ta thua, lần này lại là ngươi thắng.”

Nam tử áo đen đối diện y ngẩng đầu lên: “Đạo trưởng lần này nương tay với tại hạ?”

Đạo sĩ áo xanh ha hả cười: “Khả năng chơi cờ của ngươi đột nhiên tốt hơn, bần đạo quả là thật không thể thắng.”

Nam tử áo đen quay sang nhìn phương Bắc, lộ ra gương mặt tuấn dật xinh đẹp tuyệt trần, thiếu biểu cảm mà trở nên lạnh lùng. Cảnh này khiến ánh mắt xinh đẹp tinh tường thêm sâu thẳm, giống như là giếng cổ sâu hun hút, đen đặc một mảnh.

Lúc này, cửa bị người đẩy ra, một gã nam tử áo đen thân hình cao lớn tiến vào, trong tay là một phong thơ, xa xa nói: “Đạo trưởng, thư đến.”

Đạo sĩ áo xanh đứng dậy, nhận thư, quay đầu nhìn nam tử ngồi đối diện. Nam tử lại gục đầu xuống, thản nhiên nói: “Muốn thu quân về hướng kia sao?”

Đạo sĩ không nói lời nào, đưa thư tới: “Binh vây quanh thạch cốc...”

“A?” Trên mặt nam tử áo đen vẫn lạnh lùng xẹt qua một tia kinh hoảng, nhưng là rất nhanh tiêu biến, nhận lấy mật tín trong tay đạo trưởng, nhìn vừa thấy, chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu không nói gì.

Nhất thời bốn người đều lặng im, một lúc sau, lại nghe tiếng nhạn kêu, nam tử áo đen ngẩng đầu nhìn trời, nhưng thấy trời xanh không mây, một hàng chim nhạn xếp thành chữ nhân, bay đi hướng nam.

Đạo sĩ lấy thư về, nói với tiểu đồng áo xanh: “Minh Nguyệt, dọn dẹp đi, chúng ta hướng về phía bắc.”

Tiểu đồng tử lên tiếng, chần chờ nói: “Sư phó, Yến công tử bọn họ...”

Đạo sĩ nói: “Yến công tử ở lại đây, hoa cúc tím cũng sắp mở, Yến công tử đã tốn không ít tâm tư chăm sóc, đừng nên bỏ lỡ.”

Nói xong dẫn theo tiểu đồng đi vào nội viện, nam tử áo đen vẫn đang ngồi yên ở dưới hiên, nam tử truyền tin đột nhiên mặt đỏ lên nói: “Công tử, ngài không phải cũng muốn đi sao?”

Nam tử áo đen ngẩng đầu nhìn gã, liếc mắt một cái, cũng không lên tiếng.

Nam tử truyền tin xoa chân: “Công tử, ngài đã quên lúc trước chúng ta sống sót thế nào sao? Hơn nữa, y dẫn mười vạn đại quân, làm sao so với vài người chúng ta?”

Nam tử áo đen cất mấy quân bài trắng đen trên bàn cờ, phát ra thanh âm thanh thúy đơn điệu, chỉ nghe hắn trầm thấp nói: “Xuân Lai, ngươi ở lại. Ta... phải đi.”

Này hai người này là Yến Đệ cùng Phó Xuân Lai.

Phó Xuân Lai sắc mặt lập tức trắng bệch: “Công tử, ngài...”

Yến Đệ nói: “Ta nợ y. Thì phải trả lại cho y.”

Xuân Lai kìm được lớn tiếng: “Công tử người nợ y cái gì? Mạng đã cho y, còn nợ cái gì nữa? Chẳng lẽ ở trong này suốt năm năm làm kẻ vô dụng, còn không có đủ?”

Yến Đệ mỉm cười: “Xuân Lai, năm năm này làm kẻ vô dụng, ngươi vẫn dễ xúc động vậy sao?”

Phó Xuân Lai nghẹn lời, giậm chân, lao ra cửa, Yến Đệ nhìn gã rồi vào phòng mình, khóe miệng nhếch lên, là cười.

Bình Yến năm thứ nhất, Bắc Hồ Khả Hãn đột nhiên hủy hiệp nghị, dẫn đại quân nam hạ, công thành chiếm đất, khí thế hung tợn. Triều đình trên dưới nhất thời lòng người hoảng sợ. Chủ chiến và chủ hòa thậm chí có kẻ muốn hàng địch, người người hỗn loạn. Cơ Lệ Trì nắm đại quyền, biết rõ thực lực quốc gia suy yếu, Bắc Hồ lại nhanh nhẹn dũng mãnh, binh hùng tướng mạnh, triều đình chắc chắn không phải đối thủ, lập tức phái người nghị hòa. Bắc Hồ Khả Hãn đồng ý muốn cùng triều đình thương lượng nghị hòa điều kiện.

Nhưng mà hai quốc gia mới yên ổn hơn một năm, Bình Yến năm thứ ba, Bắc Hồ lần thứ hai xâm phạm. Hai bên quân đội đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thực lực ngang nhau, triều đình khó mà chống đỡ, đành lần thứ hai nghị hòa. Lúc này nghị hòa là Cơ Lệ Trì bất đắc dĩ, đành gả tôn thất quận chúa, chính sách hòa thân đổi được hai năm an ổn. Tính đến nay là năm năm, khí thế quốc gia thay đổi hoàn toàn, là thực lực của một nước cường thịnh, ngày xưa khó có thể sánh bằng. Mùa hè đầu năm, quận chúa quay về kinh, khóc lóc kể lể với thái hậu cùng hoàng đế rằng Bắc Hồ Khả Hãn là kẻ đáng khinh, khẩu xuất cuồng ngôn, không chỉ vũ nhục quận chúa, thậm chí trong lời nói đối hoàng đế cũng khinh bạc. Cơ Lệ Trì trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại hận, âm thầm bố trí lương thảo binh mã, sớm chuẩn bị cho chiến tranh nổ ra.

Bản kế hoạch mùa xuân năm sau liền chỉ huy hướng vế phía Bắc, dẹp yên đất Hồ, thì tháng Tám nhận được chiến báo, Bắc Hồ lại muốn nam hạ, đoạt cả ba ải, thẳng thừng chém gϊếŧ đánh cướp. Bắc Hồ Khả Hãn thậm chí tuyên bố phải đánh vào trong kinh, đem Cơ hoàng đế làm cấm luyến. Cơ Lệ Trì không để ý trọng thần cùng thái hậu phản đối kịch liệt, kiên quyết ngự giá thân chinh.

Yến Đệ trong năm năm, sớm đã biết lão sư thần bí của Cơ Lệ Trì Bích Vân quán chủ Tạ Bích Tiêu. Bích Vân quán cùng hoàng gia quan hệ cực kỳ bí ẩn quỷ dị, Bích Vân quán quán chủ nhiều đời đều là văn võ song toàn, cũng là sư phó chân chính phía sau màn của hoàng đế các đời. Cơ Lệ Trì cũng không ngoại lệ, thể chất của y không thể tập võ, nhưng mà binh thư mưu lược, Tạ Bích Tiêu sớm không phải là đối thủ của y. Yến Đệ biết rõ sở học của Cơ Lệ Trì, Bắc Hồ vốn không phải đối thủ. Nay y ngự giá thân chinh cũng không tính là càn rở, hơn nữa với tâm tính người này, không có mười phần nắm chắc, thì sẽ không đánh.

Cơ Lệ Trì, tâm tư cực kỳ kín đáo, làm việc cực kỳ ẩn nhẫn, y không ra đánh ngay, y đánh thì tất thắng.

Quả nhiên từ khi xuất binh tới nay, có thể nói là tin chiến thắng liên tiếp báo về, liên tiếp đánh mấy thắng trận, chẳng những đoạt lại đất đã mất, ngày càng tiến công vào đất của Bắc Hồ. Mỗi lần tin chiến thắng truyền đến, mật hàm hoàng đế đều gửi đến Bích Vân quán, Yến Đệ năm đó tự mình dẫn binh đánh Bắc Hồ, có kinh nghiệm sa trường, Tạ Bích Tiêu liền đem mật hàm về tình hình chiến đấu cùng hắn xem. Hai người tinh tế tìm hiểu và suy xét lợi hại, Tạ Bích Tiêu viết thư hồi âm và gửi về trong quân, Yến Đệ xem mấy lần, biết rõ Cơ Lệ Trì dụng binh đúng phương pháp, hơn nữa còn tính đánh dài hạn. Lúc này đây quả nhiên là kế tiếp thắng lợi, vốn tưởng rằng chỉ là tác chiến vài lần quy mô nhỏ, rồi khải hoàn quay về, tình huống bây giờ lại đột nhiên thay đổi.