Lý Thời Trung một mặt dùng áo cừu vội vàng phủ lên người hài tử, một mặt quanh co nói.
Yến Đệ sắc mặt âm trầm, lần thứ hai quát giọng nói. “Nói mau.”
Lý Thời Trung làm sao không biết, thiên hạ này bảy phần họ Yến, ba phần họ Cơ. Yến Đệ tuy là ấu tử của Yến Sĩ Vân, mười ba tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường, mười bốn tuổi liền chiến công hiển hách, danh chấn thiên hạ. Mười bảy tuổi, hắn đã được phong làm Kiêu Kỵ tướng quân, phụ tử nhà hắn sớm đã dưới một người, trên vạn người. Gã sao lại đắc tội?
Ngay ập tức, gã kéo hài tử trong ngực ra nói, “Khởi bẩm tướng quân, đây là… đây là bát hoàng tử.”
Yến Đệ trong long nhanh chóng điểm qua những vị hoàng tử một lần, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thốt lên nói: “Đây là do Ngọc phi điên loạn sinh ra?”
Mắt thấy Lý Thời Trung, hắn biết mình không sai.
Ngọc phi là người Tây Cương, vốn đã xinh đẹp có tiếng. Lão hoàng đế một năm đi tuần tới Tây Cương. Quan lại địa phương đưa Ngọc phi tiến cung, ai ngờ Ngọc phi đã có ý trung nhân. Bị ép nhập cung, khiến nàng có hơi điên. Hoàng đế lại ham gương mặt xinh đẹp của nàng, dẫn theo về kinh, không để ý tinh thần và thể xác của nàng. Dung nhan phai tàn, không được nửa năm, thần trí nàng cũng biến mất hoàn toàn. Hoàng đế từ từ nhàm chán, nhưng Ngọc phi lại mang long thai, không đầy tám tháng đã hạ sinh Bát hoàng tử.
Ngọc phi sinh non, buông tay quy thiên.
Sau này nghe nói, Bát hoàng tử ngu ngốc nên làm Ngọc phi tức chết. Hoàng đế từ lâu đã yêu thích phi thần khác, còn nhi tử này trời sinh ngu ngốc không trách được nơi ở lại mộc mạc như vậy, hoàng đế cũng không đem hài tử này đặt ở trong lòng.
Yến Đệ nội tâm kiên cường, cũng không cảm thấy hoàng đế làm thế là không thích hợp. Hắn nhìn lại hài tử ngốc nghếch đó, chậm rãi nói, “Lý Thời Trung, ngươi đúng là một nô tài trung thành. Tiểu tử này trong cung không có địa vị, ngươi lại đi nịnh bợ nó, vì cái gì?”
Lý Thời Trung
chẳng biết phải trả lời thế nào thì bên ngoài có tiếng người, “Thiếu tướng quân, lão gia phải về phủ.”
Yến Đệ lên tiếng đáp lại, đi được vài bước quay lại nhìn hài tử đã được mặc ấm. Sắc mặt cũng ửng hồng, như mỹ ngọc bừng tỉnh sinh ra ánh sáng. Yến Đệ nói, “Hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt, tốt xấu gì cũng là chủ tử của ngươi.”
Lý Thời Trung đáp ứng, Yến Đệ cất bước đi, vừa rời khỏi đã nghe thấy tiếng cười giòn.
Trở về đại điện, hắn đã thấy phụ thân mình chắp tay nói lời cáo biệt với quần thần, còn hoàng đế đã đi từ lúc nào rồi.
Yến Sĩ Vân thấy nhi tử đang đi tới, thấp giọng nói: “Sự tình có biến, mau hồi phủ.”
Yến Đệ nhìn thấy phụ thân sắc mặt hồng nhưng ở giữa lộ ra màu xám suy sụp, ở giữa trán mơ hồ một cỗ hắc khí. Trong lòng hắn cảm thấ kinh hãi, không nói nhiều nắm chặt tay phụ thân chậm rãi đi ra cửa chính đại điện. Qua nhiều hành lang quanh co, Yến Sĩ Vân lảo đảo, suýt nữa đã ngã. Yến Đệ xưa nay trầm ổn ngang ngạnh, nuốt tiếng kêu sợ hãi vào bụng, bất động thanh sắc áp sát vào phụ thân hắn, một bên vai chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ của phụ thân. Hắn dùng ánh mắt sai một binh sĩ đứng bên kia, binh sĩ đó cũng thật lanh lợi, đến giúp hắn một đỡ Yến Sĩ Vân. Ba người dính vào nhau, không một kẽ hở.
Bọn họ lên kiệu hồi phủ, mà vừa hạ kiệu thì Yến Sĩ Vân đã nửa hôn mê.
Trong phủ họ Yến nhân tài có đủ, lập tức đại phu tiến tới bắt mạch rồi hướng về phía Yến Đệ lắc đầu, dùng ngân châm châm vào đầu ngón tay Yến Sĩ Vân chỉ thấy máu đen chảy ra. Đại phu lần thứ hai lắc đầu, nói, “Chất độc đã thấm vào huyết mạch, đã không cứu được nữa.”
Yến Đệ thay đổi sắc mặt nói: “Ngươi không phải là Độc Thánh Thủ sao? Ngươi sao lại không giải được độc.” Hắn tóm lấy vạt áo đại phu rồi định cho binh sĩ đến kéo lão ra ngoài.
Trên giường Yến Sĩ Vân từ từ tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “Đệ Nhi, đừng vội trách oan đại phu. Con tha cho hắn đi, phụ thân còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với con.”
Yến Đệ thấy phụ thân tỉnh lại, trong lòng cũng an tâm một chút, cho thả đại phu. Yến Sĩ Vân nói: “Để bọn họ lui xuống dưới.”
Yến Sĩ Vân sắc mặt xám tro, hai gò má lõm xuống, đang hấp hối. Yến Đệ không dám không tuân theo, ngồi cạnh giường phụ thân.
Yến Sĩ Vân cầm tay hắn nói, “Đệ Nhi, lão già Cơ Tuyên đã dùng chiêu ngọc đá cùng nát, hắn đã hạ độc trong rượu, nhưng tự bản thân hắn đã uống trước. Tất nhiên hắn cũng chỉ chống đỡ không quá hôm nay.”
Yến Đệ nhíu chặt chân mày, “Phụ thân, người đã biết trong rượu có độc, tại sao lại còn để lão đạt được mục đích?”
Yến Sĩ Vân thở dài một tiếng, “Vi phu ngang dọc nửa cuộc đời, mắt thấy đại nghiệp sắp thành, sao đồng ý ưỡn cổ chờ chết? Nhưng số mệnh của vi phu nửa năm trước bị trúng tên, nội mạch trọng thương, ta tự biết không qua nổi xuân này, Cơ Tuyên dùng kế ngọc đá cùng nát này…”
Yến Đệ ngầm oán hận, “Lão đương nhiên muốn cùng với người ngọc đá cùng nát, để họ Cơ an tâm độc chiếm thiên hạ. Nếu con đoán không sai, phụ thân đã sớm âm thầm đổi di chiếu?”
Yến Sĩ Vân nằm trên gối gật đầu, thở dốc cười lạnh nói, “Chiếu thư hắn tuyên triệu Tứ hoàng tử kia chỉ sợ chưa ra khỏi kinh thành, Tứ hoàng tử không có nhiệt huyết đó đã phụng chiếu tự sát rồi.”
Yến Đệ trong lòng im lặng, lão Hoàng đế có tám người con, Trưởng hoàng tử cùng tam hoàng tử và ngũ hoàng tử chết trẻ, nhị hoàng tử năm ngoái bệnh chết, lục hoàng tử bị Yến gia cùng kế loại trừ. Thất hoàng tử hoang da^ʍ háo sắc, hắn chưa bao giờ được hoàng đế yêu thích, gian da^ʍ với phi tần của hoàng đế, bị lão hoàng đế ban cái chết. Bát hoàng tử trời sinh ngu ngốc. Chỉ có Tứ hoàng tử thông minh lanh lợi, sớm đã nhìn ra dã tâm của phụ tử Yến gia. Vì để bảo toàn tính mệnh, y xin xuất cung, trốn ở Mai Châu xa xôi. Nhưng mà người này thông minh tháo vát, cũng là người chí tình chí nghĩa. Thuộc hạ của Yến Sĩ Vân mô phỏng nét chữ của hoàng đế, viết một phong thư khiển trách, mạnh mẽ chê trách y vì tránh họa mà xuất cung, không màng tới phụ hoàng và giang sơ xã tắc, cầu cho tính mệnh mình an toàn. Thư tầng tầng lớp lớp lời trách mắng hạ xuống, không nói rõ phải tự sát, nhưng y xấu hổ và tức giận, vậy là tự nảy suy nghĩ nông cạn.
Tính ra, nếu hoàng đế băng hà thì leo lên ngôi hoàng đế là Bát hoàng tử Yến Đệ gặp ban sáng.
Yến Sĩ Vân nói, “Cha đem cẩm tú giang sơn giao lại cho con, vốn là Yến gia ta ba đời máu chảy đầu rơi để giành được giang sơn, sớm nên là vật của Yến gia ta. Chỉ tiếc cha không có phúc hưởng. Đệ Nhi, con có trí có mưu, ta không có gì lo lắng. Nhưng con rết trăm chân, chết mà không ngã. Giang sơn họ Cơ một nửa nằm trong tay Yến gia, nhưng việc đăng cơ, vạn nhất không được nóng vội, ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ.”
Màn đêm buông xuống, canh ba, Yến Sĩ Vân đột ngột qua đời, không nói thêm gì nữa, chỉ ngâm nga vài tiếng rồi từ trần.
Yến Đệ ngồi bên cạnh giường phụ thân hắn, thẳng tới canh năm, tai nghe tiếng trống canh thanh thanh. Hắn đứng dậy, mở cửa sổ, chỉ thấy bầu trời phía đông, mây trôi tản mác, lộ ra ánh ban mai, bầu trời quang đãng.
Lúc này, có người tới báo, lễ bộ thị lang tới thăm.
Yến Đệ trầm giọng không nói, lát sau gia nhân mang áo tang màu đen tới cho hắn thay, tóc đen nổi bật trên dải lụa trắng dài nhẹ nhàng buông xuống trước ngực. Trắng đen tương phản, đặc biệt thê lương.
Hắn thức trắng đêm chưa ngủ, sắc mặt tái nhợt, bị màu đen của áo tang làm nổi bật. Khí chất oai hùng giảm xuống, ngược lại tôn thêm cảm giác thanh lệ yếu nhược. Đôi mắt đen nhánh vẫn tràn ngập ánh sáng lạnh, giống như huyền bang ngàn năm, lạnh tới thấu xương.
Hắn chậm rãi đi tới tiền thính, Lễ bộ thị lang Cố Trinh Lập sớm đã đứng ngồi không yên, thấy hắn đi ra nhân tiện hỏi: “Tướng quân, Hầu gia đã thức dậy chưa?”
Yến Đệ cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện Cố Trinh Lập, đợi gia nhân dâng trà lên rồi mới nói: “Cố đại nhân là quan lễ bộ, chẳng lẽ không nhận ra bổn tướng quân đang mặc trang phục gì?”
Cố Trinh Lập lúc này mới nhìn thấy hắn đang mặc áo tang, thất kinh nói: “Thiêu tướng quân, chẳng lẽ Hầu gia… Hầu gia ngài ấy…”
Yến Đệ cầm chén trà đặt lên bàn, vang lên một tiếng đinh. Đôi mắt trong trẻo lạnh lung nhìn Cố Trinh Lập. Cố Trinh Lập không lý do bỗng rung mình, thất thanh nói, “Thật là đúng lúc…”
Yến Đệ nói, “Sao? Đúng lúc cái gì?”
Cố Trinh Lập phục hồi tinh thần, cuống quít nói, “Thiếu tướng quân, trong triều xảy ra chuyện lớn. Bệ hạ, bệ hạ băng hà rồi.”
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của Yến Đệ yên lặng nhìn gã, khóe miệng lộ ra một chút mỉa mai, đáp, “Ồ?”
Cố Trinh Lập trong khoảnh khắc không biết trong lòng vị thiếu tướng này rốt cuộc có ý gì.
Tâm tư của Yến Sĩ Vân, trong quần thần không ai không biết. Có kẻ đầu cơ trục lợi từng chút một đã lâu nhưng bề ngoài lại bày ra vẻ tận trung. Những kẻ nhạy bén nhưng lại có điểm nông cạn như Cố Trinh Lập chỉ mong lập công to, mưu mô có được tiền đồ vạn lý.
Yến Đệ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chiến công hiển hách, bình thường trầm mặc không nói chỉ theo sát phụ thân. Gương mặt tuyệt lệ không chút biểu tình, ai cũng nhìn không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Mà lúc này hắn cũng chỉ ồ một tiếng không rõ ràng làm Cố Trinh Lập không biết làm sao đứng lên.
Một lúc sau nghe Yến Đệ nhỏ giọng nói, “Gia phụ trước lúc đi luôn dặn mãi, nói Cố đại nhân là người túc trí đa mưu, hết sức chân thành quân tử, ra lệnh cho Yến Đệ xem là thầy mà đối đãi. Cố đại nhân, ngài nói xem hiện tại ta phải làm thế nào.”
Cố Trinh Lập giống như đang đứng ở nơi tối đen như mực, lại gặp ngọn đèn sáng, liền nói mấy câu như không dám nhận rồi nghiêng người về phía trước, mặt ghé sát vào má Yến Đệ: “Tướng quân, tại hạ được mật báo, Tứ hoàng tử ở Mai Châu đã tự sát. Tướng quân tay nắm trọng binh, sơn hà cẩm tú, dễ như trở bàn tay.”
Hai khuôn mặt sát nhau như vậy, Cố Trinh Lập mới phát hiện ra, vị thiếu tướng chiến công hiển hách này lộ ra vẻ mặt đăm chiêu. Một lúc lâu, Yến Đệ dùng đôi mắt khép hờ nhìn lên, ẩn dưới lông mi rậm là đôi mắt lạnh lẽo, môi đỏ khẽ mở, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh nắng sớm như lóe lên, “Cố đại nhân, nói lời này sẽ bị rơi đầu đó.”
Yến Đệ nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp động lòng, mang theo điệu cười quỷ dị.