- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yên Lung Hàn Thủy
- Chương 18
Yên Lung Hàn Thủy
Chương 18
Cơ Lệ Trì đi thẳng tới hoa viên, hoa viên lớn mà vắng vẻ, lặng yên không một tiếng động, chỉ có nụ hồng mai đang hé nở tỏa mùi hương, y dừng bước, nói: “Thái hậu đâu?”
Nội thị đưa tin của thái hậu vội vàng trả lời: “Thái hậu phân phó nô tài, nô tài cũng không biết......”
Hai hàng lông mày của Cơ Lệ Trì khẽ nhếch, nghĩ ngợi, lạnh nhạt nói: “Lý Thời Trung thường nói các ngươi đều chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Ta vẫn không hiểu rõ lắm, rốt cuộc như thế nào là không rơi lệ, hiện giờ xem như có thể hiểu được, lá gan các ngươi thật sự là lớn hơn trời.”
Ngữ khí y bình thản, mặt không chút thay đổi, mấy câu nói đó lại nói chứa hàn khí dày đặc. Nội thị kia hai chân mềm nhũn, quỳ đến ở trên tuyết: “Nô tài thật sự cái gì cũng không biết, chỉ truyền lại chỉ dụ của thái hậu, bệ hạ khai ân....”
Cơ Lệ Trì nhướn mày, quan sát hắn, bất quá là tiểu thái giám mười sáu bảy tuổi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Nói đi, thái hậu hôm nay đi đâu....”
Nội thị sớm đã sợ tới mức mồ hôi lạnh đầy mặt. Cơ Lệ Trì cúi người, dùng ống tay áo thay hắn lau mồ hôi trên trán: “Trời lạnh như vậy, làm sao thế sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này, kì lạ.”
Nội thị gục ở trên tuyết nói: “Thái hậu sáng sớm vào trong cung bệ hạ, bảo nô tài thỉnh bệ hạ đến ngự trong hoa viên, nô tài thật sự không biết gì cả.”
Cơ Lệ Trì thần sắc ngưng trọng, xoay người đi, trở lại tẩm cung thẳng đi thẳng đến phía sau thiên điện. Đúng là người không phòng trống, vài tên nội thị đang quỳ trên mặt đất phát run. Cơ Lệ Trì ngây người sau một lúc lâu, xoay người đi về phía cung thái hậu, chưa tới cửa, liền nghe được Triệu hậu nói: “Trì Nhi, lại đây ngắm mai.”
Triệu hậu đứng cạnh một gốc cây ở trong viện. Dưới táng cây, bàn tay trắng nõn và vươn tới một cành hồng mai. Màu đỏ của hoa nổi bật trên màu da tay trắng như tuyết, trông tươi đẹp bắt mắt. Cơ Lệ Trì nói: “Mẫu hậu, Yến Đệ ở đâu?”
Triệu hậu đưa tay hái hoa mai giao cho thị nữ, quay sang nói: “Hoàng đế, hiện tại con quan tâm chuyện này sao? Đó là phản tặc, bệ hạ tâm địa nhân hậu, niệm công của tổ tiên hắn mà không rat ay sát hại. Ta chỉ thay bệ hạ xử lý ác nhân mà thôi.”
Cơ Lệ Trì sắc mặt trắng bệch: “Mẫu hậu gϊếŧ hắn rồi?”
Triệu hậu nói: “Người này chết chưa hết tội, gϊếŧ hắn như vậy, còn làm lợi cho hắn.”
Cơ Lệ Trì trước mắt tối sầm cơ hồ muốn ngã quỵ, thân người chực đổ, dựa vào cây mai già. Ngực một trận sông cuộn biển gầm, đau đớn như vậy, liền phun ra một ngụm máu trên mặt đất. Trên mặt đất là tuyết trắng, vết máu đỏ sẫm trông rợn người. Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhóm nội thị liền hoảng loạn truyền thái y. Trong một mảnh rối ren đó, chỉ nghe thái hậu lùng nói nói: “Loạn cái gì mà loạn, đưa bệ hạ vào trong.”
Cơ Lệ Trì đau nhói ruột gan, ói ra một ngụm máu, bị nhóm nội thị đưa vào trong phòng, một lát liền tỉnh táo lại, giương mắt liền thấy Triệu hậu ở trước mặt, yên lặng nhìn y. Thấy y tỉnh lại, Triệu hậu thở ra một hơi. Cơ Lệ Trì tâm loạn như ma, quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên thấy cả người căng thẳng. Triệu hậu ôm y thật chặt vào trong ngực, chỉ nghe nàng thấp giọng nói: “Nhi tử của ta, vi nương biết việc này chỉ sợ làm con thương tâm. Con cũng nên hiểu, mẹ không làm chủ được.”
Cơ Lệ Trì thuở nhỏ chịu tang mẹ, Triệu hậu nuôi nấng y giống như thân sinh, nhưng y biết lợi dụng gương mặt ngu ngốc của mình, nuôi dưỡng tính tình thành cực kỳ lãnh đạm. Với thái hậu từ trước đến nay cung kính có thừa, thân thiết không đủ, lúc này bị nàng ôm vào trong ngực, thập phần thấy không được tự nhiên, không tự chủ được đẩy người ra. Triệu hậu ôm chặt lấy y không buông, bên tai y nói: “Trì Nhi, con có biết, thân mẫu của con là ai không?”
Cơ Lệ Trì cả người chấn động, hắn chưa từng gặp thân mẫu mình, chỉ biết đó là Ngọc phi thất sủng rồi bị điên. Nhưng đứa con của một phi tần thất sủng, thuận lợi kế thừa đế vị? Mà tâm phúc trọng thần của tiên đế lưu lại, ai nấy đều khăng khăng một mực toàn lực giúp đỡ? Thái hậu mấy năm nay lại xem y như là con ruột, lúc này nghe nàng nói như vậy, nghi ngờ giăng kín như bụi.
Thái hậu nhẹ nhàng buông y ra, chải tóc nói: “Trì Nhi, con là do ta sinh ra.”
Cơ Lệ Trì ngây ra như phỗng, nhìn nàng.
Nguyên lai năm đó thế lực Yến gia cường đại, Yến gia vừa lộ ra ý muốn tranh đoạt ngôi vị. Trước sau hãm hại mấy hoàng tử của lão hoàng đế, điên điên khùng khùng, có hoàng tử cũng chỉ sống được vài năm. Lão hoàng đế trong lòng hiểu rõ, chính cung có thai, sinh hạ hoàng nhi, chắc chắn Yến gia sẽ tiếp tục mưu hại đứa nhỏ này. Nếu đứa nhỏ đó được một phi tần bị điên sinh ra, ở trong triều Ngọc phi lại không có quyền thế, nhi tử do nàng sinh hạ Yến gia nhất thời cũng chưa hại được nó. Lão hoàng đế nghĩ thấy không ổn, lại sai người rải tin tức, nói Cơ Lệ Trì là một đứa ngốc. Việc này cực kỳ cơ mật, biết việc Triệu hậu có con cũng là mấy người Thân Quý Ly, Triệu Minh.
Triệu hậu đem chuyện cũ ra nói, lau nước mắt: “Ta cùng với ca ca, bỏ con ruột của mình sinh ra, mắt nhìn thấy con ở lãnh cung chịu tội, cũng không dám lộ tung tích. Nhiều lúc nhớ con rất nhiều, cũng chỉ dám xa xa nhìn con, đến lúc con đăng cơ làm hoàng đế, ta lúc này mới dám thân cận với con. Ca ca ta mười năm sau, ở trong doanh của phản tặc, bị đám phản tặc bêu danh làm nhục. Trì Nhi, vì cái gì, chắc con cũng biết?”
Cơ Lệ Trì nghe được đến đây, trên mặt sớm đã không có biểu tình, cảm giác đau trong tim cũng biến mất không dấu vết. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt lại càng thâm thúy, mà trống rỗng. Lúc này nghe Triệu hậu hỏi y, y ngây người thật lâu, rốt cục chậm chạp gật gật đầu.
Triệu hậu lau nước mắt nói: “Con từ nhỏ sống thế nào, mẹ trong lòng hiểu được, Sau khi con làm hoàng đế con lại......” Nàng nói tới đây, thanh âm nghẹn ngào, nghĩ đến đứa con mình phải chịu khuất nhục, cơ hồ nói không nên lời. Tay Cơ Lệ Trì cầm tay nàng, trên mặt mặc dù không có gì biểu tình, trong mắt lại phủ một tần nước.
Triệu hậu nói: “Phụ hoàng từng nói con thông minh trời phú, trọng trách gánh vác giang sơn trong tay con, vi nương muốn nói gì con chắc cũng hiểu.”
Cơ Lệ Trì môi hơi hơi vừa động, thấp giọng nói: “Con hiểu.”
Triệu hậu nói: “Con không trách ta?”
Cơ Lệ Trì nói: “...... Không trách.....”
Triệu hậu ôm hắn nói: “Chuyện triều chính, ta vốn không nên can thiệp, Lý Thời Trung nói con với hắn.... với tên phản tặc nổi lên... nổi lên.... Việc này sao có thể được, mẹ biết con hay mềm lòng, nhưng chuyện này con không được.......”
Cơ Lệ Trì trừ trong lòng nàng ngẩng đầu lên: “Mẫu hậu, thật sự phải gϊếŧ hắn sao?”
Triệu hậu ôn nhu nhìn y, ánh mắt dao động không ngừng, rốt cục nói: “Vi nương đã ban hắn rượu độc, lúc này dược tính sợ đã phát tác.”
Cơ Lệ Trì ngón tay siết chặt áo, lẩm bẩm: “Mẫu hậu cho hắn uống thuốc gì?”
Triệu hậu nói: “Chín tầng mây xanh đọa hoàng tuyền, mây tía lãng đãng chốn Bồng Lai.”
Cơ Lệ Trì cả người run lên, liền muốn lao ra ngoài, Triệu hậu giữ y lại: “Bệ hạ muốn đi đâu?” Cơ Lệ Trì quay đầu lại cười nói: “Con đi xem xem lúc này hắn đã chết chưa.”
Triệu hậu nhìn thấy y cười, trong lòng liền lạnh. Cơ Lệ Trì xinh đẹp trời phú, cười rộ lên càng thêm ưu nhã. Gương mặt đang cười này lại không có một tia vui mừng, con ngươi đen kịt phủ một tầng sương mù, như sương trên mặt nước lạnh căm. Triệu hậu đau xót, ngơ ngác đáp: “Hắn ở cấm vệ phủ, đi mau một chút, có lẽ sẽ còn gặp được... “
Nàng trong lòng rất hận Yến Đệ, xuống tay thì không có nửa phần do dự. Lúc này thấy thần sắc Cơ Lệ Trì, lại có phần hối hận, có lẽ thực ra không nên xuống tay gϊếŧ người này. Vây cánh Yến Đệ đông đảo, giữ hắn lại vẫn là một mối họa. Nàng nhíu mày, Cơ Lệ Trì không nói được một lời liền đi ra cửa, bên miệng nở nụ cười lạnh.
Thị vệ cấm vệ phủ thấy Cơ Lệ Trì tới, không đợi y phân phó liền mở cửa lao, Cơ Lệ Trì chậm rãi bước vào, đi được một lát, thấy hai gã nội thị, một người đang cầm cái khay trong tay, trên mâm là bầu rượu, thấy Cơ Lệ Trì liền quỳ xuống.
Cơ Lệ Trì tay cầm bình rượu, lắc thử, thấy nhẹ tênh. Bình rượu đã cạn rồi.
Nội thị nói: “Phản tặc họ Yến đã uống rượu, nô tỳ đã kiểm tra kĩ càng, đã tắc thở rồi.”
Cơ Lệ Trì ừ một tiếng, trong lao ánh sáng lờ mờ, trên vách đá cắm mấy cây đuốc, ánh lửa chiếu trên khuôn mặt Cơ Lệ Trì, gương mặt như ngọc một mảnh đờ đẫn. Y đem bình rượu nhẹ nhàng đặt trên khay, nói với thị vệ: “Kêu tất cả mọi người đi ra ngoài.”
Thị vệ kia không dám hỏi nhiều, vội vàng phất tay, đem những người đang chờ dẫn ra ngoài. Trong khoảnh khắc chỉ còn mình Cơ Lệ Trì bên trong, trên vách đá đuốc vẫn sáng rực, y ngây người thật lâu, rốt cục vẫn bước tới căn phòng tối.
Nhà lao trên ngoài đốt đuốc, ánh sáng mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy trong phòng là cỏ, có một người, ngồi tựa vách tường, vô thanh vô tức, không biết sống chết.
Cửa phòng giam hé mở, Cơ Lệ Trì bước một bước vào trong, ngồi cạnh người nọ, cúi đầu, tóc dài rũ trên mặt, lông mày xinh đẹp cùng hàng mi đen dày, môi nhợt nhạt. Cơ Lệ Trì chậm rãi vươn tay, ngón tay xoa gương mặt tuấn mỹ trước mắt, chỉ là một mảnh lạnh lẻo, nhất thời lòng chìm vào vực sâu không đáy.
Y nhẹ nhàng phất vuốt tóc rối trên mặt hắn, khuôn mặt Yến Đệ thanh thản hiếm thấy, chân mày giãn ra, tựa hồ như đang ngủ. Hắn bình thường ngủ cũng không thoải mái như vậy. Có vô số đêm, Cơ Lệ Trì ở trong lòng hắn tỉnh lại, khuôn mặt hắn lúc nào cũng tràn đầy vẻ tâm tư, hắn trong mộng cũng luôn đề cao cảnh giác.
Y vốn ngồi chồm hổm, lúc này hai chân mềm nhũn, nửa quỳ trên rơm rạ, bên môi hiện ra nụ cười chua xót. Thì ra chỉ có chết mới có thể thoải mái giải thoát, y nghiêng người về phía trước một chút, ôm đầu Yến Đệ vào trong ngực. Thân thể kia vẫn ấm, mềm mại dựa vào người y.
Cơ Lệ Trì cả người phát run, nhiệt độ thân thể này quen thuộc như thế. Y cúi đầu nâng mặt Yến Đệ lên, nhìn lại một lượt mặt mày miệng mũi. Hắn căn bản không mang thần sắc người chết, ở bên ánh lửa lộ ra chút hồng nhạt, vạt áo hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh, làm Yến Đệ như có thêm một chút nhu nhược, xuống chút nữa liền thấy vết thương còn đỏ hồng, Cơ Lệ Trì lưu luyến hôn lên môi hắn.
Yến Đệ vốn dựa vào tường, lúc này cả người yếu đuối nhu nhược. Dáng người hắn cao lớn, Cơ Lệ Trì ôm chặt không được, cả hai ngã xuống đống rơm. Cả thân mình y đều đã muốn đổ lên trên người Yến Đệ, tư thế này cũng là khi bọn họ giao hoan khi từng làm, Cơ Lệ Trì giật mình, tựa hồ lại nhớ tới màn phù dung ấm áp, nến đỏ trong đêm xuân.
Y liều mạng ôm lấy người Yến Đệ, thấp giọng nói: “Ngươi dễ dàng chết như vậy sao? Ngươi không phải lợi hại lắm hay sao? Ngươi đứng lên, đứng lên cho ta... “
Yến Đệ vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, lông mi đổ bóng dài trên gương mặt. Cơ Lệ Trì lay hắn, rốt cục không đủ lực, buông hai tay, nghe được một âm thanh bị bóp nghẹn. Thân mình Yến Đệ nặng nề ngã lên đống rơm. Cơ Lệ Trì theo dõi hắn, lẩm bẩm: “Giang sơn có cái gì tốt? Hoàng đế làm tốt ở điểm nào? Ngươi muốn sao? Ngươi đứng lên, ta cho ngươi, ta đưa nó cho ngươi. Ngươi..... Ngươi..... Ngươi phải sống cho ta...”
Y như muốn điên loạn, cúi đầu nhìn gương mặt Yến Đệ, xinh đẹp như vậy, hai chân mày đen bóng cao vυ"t, khóe môi hơi nhếch như muốn cười. Đột nhiên dọc theo má Yến Đệ chảy xuống một giọt lệ, rồi lại một giọt, tạo thành một dòng nước, Cơ Lệ Trì cười thảm nói: “Ngươi khóc sao? Ngươi khóc rồi thì không cần giả chết nữa, đứng lên, đứng lên đi.......”
Một mặt nói, một mặt kéo hắn, cọ mặt mình vào hai gò má Yến Đệ, vẫn còn nước, cúi đầu nhìn, thấy ngực mình ướt một mảnh. Y nghi ngờ, lau đi gương mặt đẫm nước mắt.
Kia không phải nước mắt của Yến Đệ, người chết là sẽ không khóc được, đó là chính là nước mắt của y. Y ngây ra như phỗng. Vẫn không chịu thừa nhận, vẫn không muốn nghĩ, vì cái gì không thể gϊếŧ hắn, rõ ràng là hận hắn, cũng không muốn gϊếŧ hắn, vì cái gì đây....
Áo ngoài Yến Đệ đã bị cởi ra, bên trong là tẩm y màu trắng. Tay y nhẹ nhàng kéo vạt áo, quần áo kia mở ra, lộ ra thân thể bóng loáng cân xứng đích. Da đàn hồi, thân thể hữu lực, Cơ Lệ Trì mơn trớn thân mình hắn, mỗi một tấc da thịt đều đã quen thuộc. Thứ duy nhất xa lạ chính là ba vết thương mới kia. Từ chân tới mông, từ mông tới thắt lưng, hắn là gầy rất nhiều, xương sườn đều lộ ra, nơi này là tim. Cơ Lệ Trì khép hờ mi mắt, chạm vào thân thể quen thuộc, chỗ lõm nhỏ này, đó là tim. Ngón tay y run rẩy đi qua, chậm rãi đυ.ng đến núʍ ѵú, trong giây lát, đột nhiên chấn động, chỗ tim có hơi nhảy lên.
Y nghĩ mình cảm giác sai, đưa tay chạm vào chỗ lõm đó, quả nhiên có tiếng tim nẩy lên cực nhỏ. Y vẫn chưa tin, cũng bất chấp rất nhiều, tựa đầu dán lên l*иg ngực Yến Đệ, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên, truyền đến tao là âm thanh cực kỳ mỏng manh.
Người này chưa chết.
Y mừng rỡ, cái gì giang sơn xã tắc, cái gì hoàng quyền thiên hạ tất cả đều quẳng sang một bên, lập tức nâng Yến Đệ dậy, tinh tế nhìn sắc mặt hắn, trắng bệch có chút tím. Trong lòng y cân nhắc một trận, Yến Đệ lúc trước từng trúng độc của nến tử, nến tử ngọc rồi sau đó lại được Triệu hậu ban thưởng. Độc Thanh vân đọa này, chủ yếu là tam thất tím, độc tính tương đương nhau. Độc tính của Thanh vân đọa hung mãnh hơn so với nến tử ngọc. Nhất thời y lại không biết Yến Đệ vì sao lại không chết, đột nhiên nhìn thấy người còn lại đang nằm, là Trương thái y, vị thái này y đối Yến Đệ tận tâm. Lần này lại tự nguyện chết theo, xem ra là tận lực, trước đã cho Yến Đệ dùng dược vật, Thanh vân đọa mới không lấy tánh mạng Yến Đệ.
Y trong ngực lấy ra ngọc tử yên, đó thuốc giải độc, y vẫn mang theo bên người. Suy nghĩ nửa ngày, trước đó y còn muốn cứu hắn. Y đặt ngọc tử yên bên trên ngọn lửa, để sát vào chóp mũi Yến Đệ, nhất thời trong phòng tràn ngập một mùi hương thanh nhã. Khói màu tím nhẹ bay vào mũi Yến Đệ, ngọc tử yên trong giây lát cháy sạch. Sắc mặt Yến Đệ tái nhợt, dần dần sưng tím, Cơ Lệ Trì biết thuốc tính bắt đầu phát tác. Yến Đệ trong ngực cũng bắt đầu phập phồng, ngày càng nhiều hơn, sắc mặt cũng dần có màu hồng. Lát sau, Yến Đệ bắt đầu giãy dụa, giống như ra thở không được.
Cơ Lệ Trì không nghĩ nhiều, ôm lấy hắn, trên môi thổi vào một hơi Yến Đệ, Yến Đệ thực sự bình tĩnh trở lại. Cơ Lệ Trì ôm lấy đầu hắn từng ngụm từng ngụm tiếp hơi cho hắn. Y cảm nhận được hô hấp Yến Đệ dần ổn định, l*иg ngực phập phồng kịch liệt cuối cùng cũng dịu lại. Y trong lòng vui vẻ, đang muốn buông ra Yến Đệ, trong giây lát người như muốn ngất đi, liền vào lúc này, một đầu lưỡi ấm áp đột nhiên quấn lấy đầu lưỡi mình. Y mê mang, không kịp nghĩ, môi bị người khác áp lên, miễn cưỡng mở mắt ra, đã thấy Yến Đệ khép hờ hai mắt, dịu dàng hôn mình. Y ngày càng mơ hồ, ngọc tử yên tuy là giải dược, nhưng cũng khiến người ta bị ảo giác, người không trúng độc hít phải, sẽ choáng váng mắt hoa. Y biết rõ độc của nến tử ngọc trong cơ thể Yến Đệ chậm rãi biến mất. Nó cũng có công dụng làm khơi gợϊ ȶìиᏂ cảm của người khác, lúc này y không chống trả được, đành bị Yến Đệ cợt nhã. Y còn nghĩ Yến Đệ sắp chết rồi, lúc này biết rõ hắn chịu tác dụng của thuốc, tánh mạng chung quy là không ngại. Trong lòng vui mừng nhiều hơn phẫn nộ, dây dưa một lát. Đầu óc Yến Đệ dần dần thanh tỉnh, trên người cũng hồi phục vài phần khí lực, chỉ thấy Cơ Lệ Trì mặt đỏ như đào, sóng mắt trong suốt, quyến rũ nói không nên lời. Từ những ngày đầu, y cũng chưa từng phong tình như vậy, dù sao sống chết trước mắt, trên người không có khí lực, chỉ có thể hôn y thật sâu.
Đang ở triền miên, bỗng nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, Cơ Lệ Trì trong lòng nhất thời thanh tỉnh, có thể thị vệ canh giữ bên ngoài sợ y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này đành phải tiến vào. Y bối rối, đang muốn đẩy ra Yến Đệ, lại nghe Yến Đệ kinh hãi gọi: Xuân Lai.
Cơ Lệ Trì quay lại đầu đi, đứng trước mặt có vài hán tử, đều đang mặc y phục dạ hành, cầm đầu một người mặt tròn mắt to, đúng là tâm phúc đứng đầu của Yến Đệ Phó Xuân Lai.
Phó Xuân Lai vừa thấy Yến Đệ không chết, mừng rỡ, giọng nói run rẩy: “Tướng quân, ta tới muộn, may mà tướng quân vẫn mạnh khỏe, bằng không, Xuân Lai chết không có chỗ chôn. Bên ngoài thủ vệ đã bị ta dụ đi, thỉnh tướng quân nhanh chóng nơi đây.”
Yến Đệ ừ một tiếng, độc tính trong người mới được giải, trên người không có nhiều lắm khí lực. Xuân Lai đến nâng hắn dậy, trong nháy mắt nhìn thấy Cơ Lệ Trì, bên trong ánh sáng lờ mờ, hắn chỉ gặp qua hoàng đế vài lần, đều là cách xa nhau khá xa, lúc này chỉ nhìn thấy người này dung nhan xinh đẹp, phục sức đẹp đẽ quý giá, cùng Yến Đệ thân mật đến kỳ lạ, nhất thời nhận thức không ra người kia là ai. Trong lòng gã cân nhắc hơn phân nửa là cung nữ thân cận của tướng quân trong cung, lúc này nữ cải trang nam trang tới cứu hắn. Liền một tay giúp đỡ Yến Đệ, rồi gã quay đầu lại nói với Cơ Lệ Trì: “Vị đây.... à, xin hãy theo cùng với bọn ta, tướng quân rời khỏi, nàng sẽ bị liên lụy.......”
Vừa dứt lời, Yến Đệ cười nhẹ một tiếng: ” Xuân Lai ngốc, đây là hoàng đế, sao lại cùng chúng ta chạy trốn.”
Xuân Lai nghe được lời ấy lập tức biến sắc, giao Yến Đệ cho một hán tử, từ bên hông rút ra một thanh đao, hàn quang tứ phía, định đâm vào ngực Cơ Lệ Trì, Yến Đệ vội nói: “Dừng tay. Xuân Lai, đừng lỗ mãng.”
Cơ Lệ Trì sớm hiểu được đoàn người này tới cứu Yến Đệ, tuyệt sẽ không buông tha y, cũng không sợ hãi, đơn giản tiến từng bước về phía trước. Ngọn đuốc cành chiếu ánh sáng lên mặt y, Xuân Lai lúc này mới tính thấy rõ thiếu niên này đích thực là hoàng đế, thiếu niên gầy yếu không quá mười sáu bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt tối đen. Y nhìn lưỡi dao sáng như tuyết của gã, lại lộ ra nụ cười mỉm bên môi, không biết vì sao, gã lại lui từng bước.
Chỉ nghe Yến Đệ nói: “Bệ hạ, Yến mỗ phải đi, đa tạ ngươi lưu lại tánh mạng Yến mỗ. Ta từng nói, có ta ở đây, sẽ không để cho người khác làm ngươi bị thương, những lời này vĩnh viễn có hiệu lực. Hiện nay ta phải đi, bệ hạ, ngươi để ta đi thật sao?”
Cơ Lệ Trì nhìn mấy đại hán giống như lang hổ, lạnh nhạt nói: “Tướng quân muốn đến hay đi? Trẫm sẽ chờ ở đây, nhân sinh khổ đoản, tướng quân đừng để trẫm chờ lâu. Trước khi đi, có nói mấy câu muốn nói cùng tướng quân, có thể nói vài lời không?”
Yến Đệ nói: “Xuân Lai, ngươi trước mang mọi người ra cửa, ta cùng với bệ hạ nói nói mấy câu.”
Phó Xuân Lai thấy Yến Đệ như cũ không chịu gϊếŧ Cơ Lệ Trì, mặc dù tất cả không tình nguyện, vẫn thu đao, dẫn theo mọi người lui xa.
Yến Đệ lúc này mới nói: “Muốn nói cái gì, nói đi.”
Cơ Lệ Trì đột nhiên ngọt ngào cười, đến gần vài bước, ở bên tai Yến Đệ nhẹ giọng nói: “Ngươi không sợ ta nhân cơ hội này gϊếŧ ngươi sao?”
Yến Đệ nhếch miệng cười: “Ngươi nếu muốn gϊếŧ ta, sao lại đợi đến lúc này?”
Cơ Lệ Trì ở bên tai hắn nói: “Chỗ này đi ra ngoài, xuyên qua rừng trúc, sau hòn non bộ có đường hầm, thiết lập theo Âm Dương Ngũ Hành, ngươi thấy sẽ hiểu, có thể vượt qua tường thành đi ra ngoài. Vạn nhất sau khi rời cung có người hỏi, giao thứ này ra, ngươi sẽ bình an vô sự.”
Yến Đệ nghe mà không hiểu, sau một lúc lâu mới hiểu được Cơ Lệ Trì đang chỉ con đường cho hắn trốn. Lòng hắn xao động, không kịp nghĩ, thứ trong tay Cơ Lệ Trì đang được nhét vào trong lòng bàn tay lạnh lẽo của gã.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn, rõ ràng trong lúc cấp thiết cũng không thể hiểu được, chỉ nghe Cơ Lệ Trì ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi cùng Phó Xuân Lai đến bí đạo, còn lại những người khác để bọn chúng quay về đường cũ, đánh lạc hướng đại bộ phận thị vệ, ngươi có thể thoát thân.”
Trán Yến Đệ đổ đầy mồ hôi, Cơ Lệ Trì vì cái gì? Mơ mơ màng màng không thể hiểu được, suy nghĩ trong lòng đầu hắn rối bời, lại không thể nắm bắt được. Cơ Lệ Trì đột nhiên hai tay ôm thắt lưng hắn, ôm chặt hắn, rồi lại đẩy hắn ra, quay đầu cười. Nụ cười này có mười phần ôn nhu lưu luyến, Yến Đệ một trận hoảng hốt, liền thầm nghĩ muốn ôm y trong ngực. Bỗng dưng trước mắt kiếm quang chợt lóe, Cơ Lệ Trì đem một thanh đoản kiếm sáng như tuyết đâm vào trong ngực, thân mình ngã ra sau. Yến Đệ cả kinh, hồn phi phách tán, vươn cánh tay ôm lấy hắn, ngực đau đớn không nguôi, nước mắt hỗn loạn chăm chú nhìn Cơ Lệ Trì. Cơ Lệ Trì dùng đầu ngón tay gạt đi nước mắt, bỏ vào miệng nếm thử, khẽ cười rồi bất động.
Phó Xuân Lai xa xa nhìn thấy cảnh này, mặc dù không rõ hoàng đế này vì sao tự sát, nhưng cũng không để ý nghĩ nhiều, kéo Yến Đệ nói: “Đi nhanh tướng quân, bên ngoài có người tới.”
Yến Đệ không nghe gã nói, vẫn ôm Cơ Lệ Trì trong tay. Thấy tình thế cấp bách, Phó Xuân Lai tách mấy ngón tay của Yến Đệ ra, đặt Cơ Lệ Trì nằm dưới rơm, rồi kéo Yến Đệ ra ngoài. Độc trên người Yến Đệ mới giải, không có khí lực, để mặc Xuân Lai kéo đi, mới ra khỏi cửa lao ngục, đã thấy nhiều thị vệ đến nơi rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yên Lung Hàn Thủy
- Chương 18