Sau khi bị thương vẫn còn chưa hồi phục, hắn chỉ có thể ôm lấy Cơ Lệ Trì hôn lên đôi môi nhợt nhạt. Trong phòng ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ gương mặt y, chỉ cảm thấy trong người trong lòng thân nhiệt ngày càng tăng. Thân thể của hắn cũng nhanh chóng nóng rực, Cơ Lệ Trì vẫn không la lên một tiếng nào, mỗi một nụ hôn môi đều là hung hăng, như tất cả ủy khuất cùng thù hận, thống khổ lẫn sung sướиɠ. Mỗi nụ hôn đều là cắn xé, tựa hồ là nhiều năm qua lần đầu tiên, y là kẻ nằm trên.
Yến Đệ nằm ngửa, thân thể nơi ngọn đèn chiếu qua thành một màu hồng nhạt ôn nhu. Ngón tay Cơ Lệ Trì nhẹ nhàng mơn trớn trước ngực hắn chỗ vết thương. Nơi đó miệng vết thương như đã lành, để lại những vệt hồng. Yến Đệ cảm thấy đau, nhíu mày bắt được tay y, nhẹ nhàng lắc đầu. Ngọn đèn dầu biến nửa thân trần của Cơ Lệ Trì thành một bức tranh tối sáng trên người y, giăng trên những vết thương như tơ hồng, gắt gao bao bọc thân mình như tuyết trắng, hai núʍ ѵú đỏ như máu, nhan sắc kiều diễm ướŧ áŧ. Mặt Yến Đệ đỏ lên, tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cơ Lệ Trì kinh ngạc địa quan sát hắn một hồi, vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Yến Đệ, răng trắng cắn lên môi hồng, lông mày khẽ nhếch. Tay y di chuyển xuống dưới hạ thể Yến Đệ, sờ soạng nơi tư mật. Yến Đệ ý loạn tình mê, lại không biết từ chối thế nào, để ngón tay y dần dần xâm nhập, đột nhiên hắn cười nhẹ ra tiếng: “Chuyện này…”
Mặt Cơ Lệ Trì đỏ bừng để lộ chút đen tối, nghe xong lời này, ánh mắt thay đổi, khóe miệng tràn ý cười. Nét cười yếu ớt, thoáng qua, lại đủ để làm say đắm lòng người. Khó có thể so sánh với lúc y nghiến răng nghiến lợi, lúc này y lại đặc biệt dịu dàng say đắm, ngón tay ôn nhu ở chỗ tư mật của Yến Đệ mà chà xát, ngón tay kia giống như nhuộm trong xuân tình, làm Yến Đệ thấp thỏm, bất tri bất giác liền gắt gao dán lên người y. Cơ Lệ Trì thưởng thức, tựa hồ có phần chần chờ, hạ thể cứng đặt lên bụng Yến Đệ. Yến Đệ thở dài, thả lỏng thân thể: “Bệ hạ, vẫn là để Yến mỗ tới hầu bệ hạ đi...”
Nói xong liền lấn về phía Cơ Lệ Trì, Cơ Lệ Trì rũ mắt, dưới ánh đèn dầu, ánh mắt nhuộm chút phong tình, hạ người, chậm rãi ngồi vào l*иg ngực Yến Đệ.
Cứ mềm mại, dịu dàng như vậy, môi Yến Đệ run rẩy, thử ôm lấy y, chậm rãi áp lên môi y, từng chút một dịu dàng cùng y hôn môi. Hắn cũng chưa bao giờ tinh tế triền miên, Cơ Lệ Trì khép hai mắt, lông mi không ngừng rung động. Môi hắn mυ"ŧ lên da thịt, Yến Đệ cởϊ áσ y ra, quả nhiên chỗ hạ thể như lửa nóng không chịu nổi, chậm rãi đặt y nằm trên giường, để hai chân y chậm rãi đặt trước ngực, rồi đẩy hạ thể của mình vào.
Cơ Lệ Trì phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, ngón tay kéo lấy mái tóc đen trên ngực Yến Đệ. Sợi tóc lạnh lẽo, ngón tay mang theo nhiệt độ của lửa tình, mồ hôi chảy trên thái dương Yến Đệ. Yến Đệ hồn đã quên mất vết thương trên người, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng y hòa thành một. Hậu đình y chặt, mỗi lần ra vào đều đổi lại một trận rêи ɾỉ, Cơ Lệ Trì ôm lấy cổ Yến Đệ, trầm mê gắt gao ôm lấy, eo cũng động. Môi ôn nhuận mềm mại một mảnh đỏ tươi, Yến Đệ càng đâm sâu, như say như dại. Sau cơn triền miên, Yến Đệ thở không ra hơi, bên tai y thấp giọng gọi nhũ danh của y: “Bát Lang.... Bát Lang........”
Cơ Lệ Trì cả người bủn rủn, nửa tỉnh nửa mê, ý loạn tình mê, thình lình nghe thấy hắn gọi như vậy. Trong mắt nóng lên, Bát Lang......., Yến Đệ chưa từng gọi y như vậy, gọi y như vậy chỉ có phụ hoàng.
“Bát Lang, vi phụ không thể không có lỗi với ngươi.....” Năm y mới năm tuổi, lần đầu nhìn thấy phụ hoàng. Y cả đời bên trong hoàng cung, số lần gặp qua phụ hoàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà phụ hoàng gọi y là Bát Lang cũng chỉ một lần, về sau đều chính là gọi y là đứa ngốc, đứa ngốc......
Y là một đứa ngốc. Y một tuổi biết chữ, hai tuổi đã học thuộc lòng, bốn năm tuổi gặp gì đều không quên. Tư chất thông minh, nhưng mà giáo dưỡng sư phó của y cùng nội thị lại giấu diếm tin tức này cực kì kỹ lưỡng, bởi vậy mọi người đều chỉ biết gọi y là ngu ngốc. Y không nhớ rõ chính mình khi nào thì bắt đầu cuộc sống hai mặt này, tựa hồ y sinh ra, liền sở hữu một mặt là ngu ngốc một mặt là thiên tài. Lâu ngày y thậm chí chính mình cũng biết không rõ y rốt cuộc là thiên tài hay ngu ngốc.
Y có khi tình nguyện thừa nhận chính mình là một kẻ ngốc, không biết đau, không biết khổ, không biết yêu hận.
Y bị tìиɧ ɖu͙© đốt cháy sạch sẽ, đầu óc có chút hồ đồ rồi lại thanh tỉnh, trong tay còn cầm lấy tóc Yến Đệ, tiện tay kéo một cái. Yến Đệ đau đến nổi ngẩng mặt lên, chần chờ nhìn y, Cơ Lệ Trì cắn răng thấp giọng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Yến Đệ ngẩn ra, mới định thần, lại cúi đầu gọi y một tiếng: Bát Lang.........
Cơ Lệ Trì nâng mặt hắn lên, Yến Đệ không tránh không né, bị y bạt tai, trên mặt còn rành rành dấu tay. Hắn thở dài: “Bát Lang của ta còn ít tuổi, mi giống như núi xuân, mắt như sóng cuộn. Nếu ở nơi này, cũng không biết hai câu này vốn dĩ để nói về bệ bạ.”
Cơ Lệ Trì lẩm bẩm: “Sao ngươi nghe được hai câu này?”
Yến Đệ nhìn về phía chồng sách, bĩu môi nói: “Sư phó của ngươi, đúng là thơ văn của đại tài tử.”
Cơ Lệ Trì giương mắt nhìn thi tập của Thân Quý Ly, người này văn danh lan xa. Những năm gần đây gã lại không cố ý giấu diếm bộ mặt thật, lấy lại bộ dáng công tử phong hoa tuyết nguyệt, viết vô số văn chương lãng mạng. Ai cũng tưởng là nói về anh em gã, nhưng Bát Lang này không mang ý như vậy.
Yến Đệ tinh tế quan sát gương mặt y: “Quả nhiên là mi giống như sơn xuân, mắt như sóng cuộn...”
Cơ Lệ Trì giọng đầy căm hận nói: “Im miệng. Ta hận không thể gϊếŧ ngươi... Ngươi...”
Yến Đệ khẽ lắc đầu, nhưng cười không nói.
Cơ Lệ Trì sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm thúy phủ một tầng băng sương, trong trẻo lý lộ ra hàn ý: ” Yến Đệ, đừng ép ta.” Y một mặt nói một mặt đứng dậy, ngón tay run rẩy, vạt áo cũng không buộc được.
Yến Đệ thở dài, nắm hai tay y, thay y buộc vạt áo nói: “Bên ngoài trời đông giá rét, bệ hạ phải bảo trọng long thể. Yến mỗ tuy rằng bị bệ hạ nhốt ở chỗ này, nghĩ đến mình cũng làm bệ hạ khó xử, bệ hạ lúc này chắc đang bận rộn.”
Cơ Lệ Trì hừ lạnh một tiếng: “Hiếu tử hiền tôn như ngươi, quả nhiên rất hiếm có.”
Yến Đệ ha ha cười: “Dùng thủ đoạn của bệ hạ, có mười Yến Đệ cũng không phải đối thủ, huống chi là thủ hạ của ta.”
Cơ Lệ Trì nói: “Thủ hạ của ngươi cao nhân rất nhiều, bất quá, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cứu ngươi ra ngoài sao, có mấy phần thắng?”
Yến Đệ nói: “Ở trong tay bệ hạ, một phần cũng không có.” Cơ Lệ Trì cười lạnh nói: “Biết là tốt rồi.”
Nói xong xoay người bước ra ngoài.