Chương 14

Sảnh phụ mà Yến Đệ ở, kỳ thật chính là tẩm cung sảnh phụ trong tẩm thất của Cơ Lệ Trì, đối diện tẩm cung của Cơ Lệ Trì cách mấy khóm trúc. Cơ Lệ Trì tự mình chấp chính, mọi chuyện đều xử trí trong này.

Thái y phụng chiếu ngày đêm coi chừng Yến Đệ, nhàn rỗi thường xuyên trông vào đối diện, thấy văn võ trọng thần lui tới. Tình thế bước đầu được định rõ, mọi việc đều đợi lệnh, Cơ Lệ Trì có khi bận tới mức không ăn cơm liên tiếp mấy ngày, cũng ghé thăm. Một hôm nọ, nội thị đem đến một lọ thuốc. Thái y là chuyên gia, ngửi mùi liền biết là linh dược giải độc, vội vàng dùng một cách phù hợp. Quả nhiên mọi chuyện khởi sắc, sốt cao mấy ngày cuối cùng cũng hạ. Một hôm thái y tinh tế quan sát sắc mặt hắn, tuy rằng vẫn là một mảnh xám trắng, nhưng mà một tầng tử khí trong mắt đã giảm. Biết là dược kia hiệu nghiệm.

Đang vui sướиɠ, lại nghe tiếng bước chân vang phía sau, nhìn lại thấy Cơ Lệ Trì dẫn theo một gã nội thị bước vào, thái y vội quỳ xuống thỉnh an. Cơ Lệ Trì nói: “Nghe nói hắn đỡ rồi, ta đến xem hắn thế nào.”

Thái y nói: “Vâng, hồi bẩm bệ hạ, người đã đỡ rồi, độc trong cơ thể nhờ linh dược của bệ hạ, cũng đã giải được. Chỉ là hắn bị thương trong nguyên khí, muốn đợi người tỉnh lại, còn phải chờ chút thời gian.”

Cơ Lệ Trì ừ một tiếng, đi đến trước giường Yến Đệ tinh tế quan sát một lát, quay đầu lại nói: “Ngươi vất vả đã nhiều ngày, thiếu phu nhân quý phủ sắp sinh. Vừa rồi thái hậu đến cầu tình, gọi ngươi hồi phủ. Tất nhiên người khác không đáng ngại, ngươi đêm nay trước hết hãy hồi phủ đi.”

Con dâu thái y đang trong thời kỳ chuyển dạ, sớm muốn biết tin. Lúc này nghe Cơ Lệ Trì cho lão về nhà, không khỏi mừng rỡ, nằm rạp ở trên mặt đất cảm tạ ân, lại nói liên miên lằn nhằn rất nhiều về cách chăm sóc người bệnh thật chi tiết, Cơ Lệ Trì nói: “Cho ngươi đi, ngươi cũng muốn đi, không cần dong dài.”

Thái y liền gấp rút đi ra ngoài, Cơ Lệ Trì thấp giọng nói: “Ngươi chăm sóc cho hoàng đế ba đời, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, không cần ta nói thêm nữa.”

Thái y lại quỳ trên mặt đất nghe bộp một tiếng, nói không lên lời, Cơ Lệ Trì lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói, ngươi là người hiểu chuyện, mau đi đi.”

Thái y đi nửa ngày, Cơ Lệ Trì còn đứng ở trước giường Yến Đệ, Lý Thời Trung nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay một ngày bận rộn, người còn chưa dùng bữa tối đâu, nên đi thôi.”

Cơ Lệ Trì lại đơn giản đặt mông ở bên giường ngồi xuống nói: “Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn ở lại đây một hồi.”

Lý Thời Trung ngẩn ngơ, thở dài, phất tay kêu mấy nội thị theo mình lui xuống, trong phòng im ắng, chỉ còn lại quân thần hai người.

Ngoài điện là những khóm trúc xanh, mùa thu cũng xanh biếc một mảnh, gió lay động búp măng non, thanh âm xuyên qua cửa sổ, vào bên trong, âm thanh sàn sạt càng phát ra, vào bên trong phòng tĩnh lặng khiến người phải sợ hãi.

Cơ Lệ Trì ở bên giường ngồi, hai mắt chăm chú nhìn Yến Đệ.

Yến Đệ sắc mặt tiều tụy, mặt không có chút máu, ngũ quan rõ ràng dị thường. Lông mày đen, lông mi rậm, môi nhợt nhạt, tóc đen trên gối, càng làm khuôn mặt hắn thêm phần thanh lệ. Cơ Lệ Trì vươn tay ra, chậm rãi mơn trớn hàng mi, lẩm bẩm: “Không chết được à? Ta còn thù hận muốn cùng ngươi tính, muốn chết, không như vậy dễ dàng đâu.”

Yến Đệ vẫn là lẳng lặng nằm, không có chút phản ứng.

Tay Cơ Lệ Trì sờ xuống dưới một chút, thân thể của hắn bên dưới chăn bây giờ thật gầy. Y xốc lên chăn, nhẹ nhàng kéo nội y hắn ra, gầy đến mức thấy xương sườn hiện ra trước ngực. Làn da lại bóng loáng vẫn như cũ, trên mặt Cơ Lệ Trì bỗng dưng nổi lên một tầng hồng, dần lan khắp mặt, giống như đang say, sắc hồng có thêm một phần quyến rũ.

Y lại cau mày, răng nanh cắn vào môi, đột nhiên nhéo Yến Đệ một cái, thấp giọng nói: “Ngươi dậy đi, giả chó chết làm gì? Ngươi cho là ngươi giả chết ta liền có thể tha cho ngươi sao? Ngươi hỗn láo, ngươi ngồi dậy đi, lấy dao đến đâm ta đi..... Bảo ta ngu ngốc à.... Ngươi không phải thích nhất bảo ta ngu ngốc sao?”

Y nói thầm, âm thanh hòa cùng tiếng gió, quanh quẩn trong phòng. Yến Đệ trên người còn quấn lấy một tầng băng vải, Cơ Lệ Trì thấp giọng nói, đột nhiên cảm thấy lông mi Yến Đệ run run. Y vội vàng ngồi thẳng dậy, hai tay thu trở về, đợi một hồi, rồi lại không thấy nửa điểm động tĩnh, chỉ có tấm màn trước giường bị gió thổi trúng hơi động mà thôi. Y thở ra một hơi, cúi thấp đầu cẩn thận quan sát nhìn hắn, nhưng thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, không nửa điểm động tĩnh, có thể chính mình hoa mắt. Nhịn không được lại thất vọng, lúc này mặt đối mặt, giống như bọn họ từng ôm nhau mà triền miên vô sốđêm.

Yến Đệ tựa hồ ngủ say, môi hơi hơi nhếch, Cơ Lệ Trì nhất thời say đắm, liền hôn lên môi kia.

Môi hắn cũng lạnh, y trong lòng cả kinh, môi sao lại lạnh như vậy, không phải nên ấm áp sao? Không, không đúng, phải nóng như lửa, ấm như rượu mới đúng. Y ôm lấy đầu Yến Đệ mà hôn, thân thể Yến Đệ đã hết sốt, lúc này bị hắn vén chăn lên, da cũng dần dần lạnh, Cơ Lệ Trì trong lòng hốt hoảng, hắn sắp chết sao?

Sao có thể như vậy? Hận thù qua từng đêm từng đêm còn chưa giảm bớt, vũ nhục cùng thương tổn còn chưa thanh toán hết, Yến Đệ, ngươi hỗn xược, ngươi tỉnh lại cho ta. Y hoảng sợ nghĩ, một mặt gấp rút hôn hắn.

Dần dần môi kia hình như có một chút ấm áp, Cơ Lệ Trì trong lòng mê loạn nghĩ: hắn sẽ tỉnh sao? Sẽ không chết? Bỗng nhiên ánh mắt tối như mực chính nhìn y, ánh mắt đen có chút ý trêu chọc, Cơ Lệ Trì ngẩn người, rốt cục hiểu được, Yến Đệ tỉnh rồi.

Cơ Lệ Trì hiểu, trong lòng có thứ cảm xúc khó nói, trong đầu mất sự trấn tĩnh. Tay lại nhanh chóng tát hắn một bạt tay, làm đầu Yến Đệ lệch qua một bên, khóe miệng chảy máu.

Yến Đệ cả người vô lực, muốn đưa tay lau máu không được, khẽ nghiên đầu, nhìn Cơ Lệ Trì, lẩm bẩm: “Bệ hạ, vì cái gì mà khóc?”

Cơ Lệ Trì a một tiếng, lúc này mới biết mặt y ướt sũng, lấy tay lau mặt, nguyên lai nước mắt chảy trên má lúc nào không hay. Nhất thời cũng không biết đối mặt như thế nào với người này, y đứng lên muốn đi. Yến Đệ lại kéo áo y ngăn y lại, nhất thời không rời được. Yến Đệ nhìn gương mặt ửng hồng của y, có chút tức giận có chút xấu hổ. Xấu hổ và tức giận, hắn thật ra trước kia chưa từng thấy y như thế này bao giờ. Hắn không muốn y đi, cơ thể nghiên qua một bên, kéo ống tay áo ngăn lại. Cơ Lệ Trì cứ muốn đi mà không đi được, thẹn quá thành giận, cổ tay ngửa lên, bên hông lấy ra một thanh đoản kiếm, xoay tay lại cắt ống tay của mình xuống lại, lộ cánh tay tuyết trắng như ngọc.

Yến Đệ nhìn sang, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, vặn vẹo nói: “Bệ hạ thật sốt ruột, Yến mỗ bị thương vô lực, cử động không được, nhưng vẫn còn chút sức buông tay áo ra. Bệ hạ sao lại cắt long bào, mặc dù là điềm xấu, thật cũng ứng với đoạn tụ chi tích[1].”

Từ khi hắn bị bắt, thân thể chịu trói, đầu óc cũng không nhàn rỗi, biết rõ rơi vào trong tay Cơ Lệ Trì thì sẽ không kết cục tốt, cũng không để ý, ngôn ngữ có chút ngông cuồng. Lúc này thấy y giống trẻ con, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua, lời này nói đến một nửa là trêu tức, một nửa lại có chút tình ý.

Cơ Lệ Trì nghe hắn nói như vậy, ngược lại lại bình tâm. Vừa mới nhất thời động lòng, liền bị người này thu vào mắt. Nghe hắn chế ngạo, y đem hận ý tạm thời quên đi quay về trong lòng, xoay người đi đến bên giường Yến Đệ, nói: “Ngươi bất quá so với người chết có nhiều sức hơn một chút, miệng lưỡi còn lợi hạinhư vậy, là ta trừng phạt ngươi chưa đủ sao?” Dứt lời, tay nâng lên, kéo tấm chăn màu xanh ngọc ra. Yến Đệ cao giọng cười to: “Bệ hạ để lộ cánh tay là muốn lột đồ tại hạ trút giận hay sao?”

Cơ Lệ Trì cắn răng nói: “Ta không cởi xiêm y ngươi, ta chỉ lột da mặt ngươi, xem khi đó ngươi còn cười nổi hay không!”

Yến Đệ cảm thấy bên dưới chợt lạnh, quần áo bị Cơ Lệ Trì cởi ra. Hắn trong lòng có chút kinh hoảng, lại không ngớt tiến cười. Hai chân bị người nâng lên, không có dấu hiệu báo trước nào, hậu huyệt đau đớn một trận, cảm thấy có gì đó lạnh băng chen vào giữa. Hắn toàn thân vô lực, mà đau đến mức muốn dùng hết sức để đứng lên, chỉ nghe Cơ Lệ Trì cười lạnh nói: “Sao? Ngươi cuối cùng cũng nếm thử chút tư vị này.....”

Yến Đệ đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, nhất thời nói không nói nên lời. Sắc mặt trắng bệch, có thứ gì đó nhớp nháp chân chảy xuống chân. Biết đó là máu, nhịn không được thở dài nói: “Ngươi phải xả giận, sao không chính ngươi thượng ta? Đây là thứ để chơi đùa kỹ nam.... Vừa lạnh vừa cứng.” Nói tới đây, không nói tiếp được nữa, trước mắt tối sầm, muốn ngất đi.

Cơ Lệ Trì trong cơn thịnh nộ, cắm phần chuôi đoản kiếm vào. Kiếm kia vừa khéo có chuôi kiếm làm bằng ngọc thạch thật còn bóng loáng, hình dáng hơi cong cong. Qua cơn đau, Yến Đệ sắc mặt xám như tro, trông như muốn ngất tới nơi. Cơ Lệ Trì lửa giận bừng bừng, tay ở trên mặt hắn vỗ vỗ: “Mới một chút mà không chịu nổi sao?” Y tạt chén thuốc trên đầu giường lên mặt hắn, Yến Đệ nửa tỉnh nửa mê trung bị y tạt chén thuốc lạnh, nhất thời lại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy hạ thân đau không chịu nổi. Cơ Lệ Trì cũng không dừng tay, Yến Đệ lúc này chỉ có thể để mặc y, miệng lưỡi cũng không chịu thua, cười nói: “Bệ hạ sao lại thế? Chờ Yến mỗ sức khỏe tốt hơn, sẽ hầu hạ bệ hạ thật tốt nha …”

Cơ Lệ Trì vốn có chút muốn nương tay, nghe xong lời này lại đẩy sâu vào một chút. Yến Đệ rốt cục đau đến rên lên thành tiếng, lần này không ngất đi. Hai tay hắn siết chặt nệm, khớp xương trở nên trắng bêch, răng cũng cắn nát môi, thân mình hơi phập phồng run rẩy....... Cơ Lệ Trì tay run lên, ngừng lại.

Yến Đệ nằm thở dốc nửa ngày, quay đầu lại, thấp giọng nói: “Bệ hạ, Yến mỗ không chịu nghe lời người, không chịu sớm quyết đoán, bằng không làm sao lại mang họa như hôm nay.........” Hắn vừa mới giãy dụa, lại làm banh miệng vết thương, máu thấm vào băng trước ngực. Nói tới đây lại không thở được, phải dừng lại há to miệng thở dốc, Cơ Lệ Trì nói: “Ngươi hối hận à? Lúc đó không sớm ngày gϊếŧ ta sao?”

Yến Đệ lắc đầu: ” Yến Đệ ta làm việc, cũng không hối hận. Ta nghĩ ngươi chỉ là một kẻ ngốc cái gì cũng không biết, muốn lưu tính mệnh của ngươi. Mà sau lại...... Sau này lại...... Chưa kể, ta nói cho bệ hạ chuyện này, chính là muốn ngươi sớm gϊếŧ Yến mỗ. Nếu ngươi hôm nay không hạ thủ, tương lai khó tránh khỏi kết cục giống Yến mỗ......”

Cơ Lệ Trì cười lạnh nói: “Muốn chết cũng không dễ dàng sao? Ta không lợi dụng lòng ngươi, ta gϊếŧ hết cả nhà ngươi, lại cố tình không gϊếŧ ngươi. Ta phải gọi ngươi là kẻ thù, chứ không phải người quen..... Ta cũng muốn mọi người đều biết ngươi còn ở trong cung....”

Yến Đệ cất tiếng cười to: “Vì cái gì à? Bệ hạ, chẳng lẽ là yêu thương Yến mỗ? Luyến tiếc tư vị kia rồi sao?”

Cơ Lệ Trì cắn răng, đoản kiếm đâm thêm ba lần, Yến Đệ không rên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Đột nhiên trong phòng tối sầm, đèn bị gió thổi tắt. Gió kia thổi tới bên giường, quét qua cánh tay bộ ra ngoài của Cơ Lệ Trì, chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh. Toàn thân lạnh lẽo, y chậm rãi rút đoản kiếm ra, trên ngọc thạch của chuôi kiếm dính vài vết máu. Hắn không dám nhìn mà ném ra xa. Hai tay ôm lấy bả vai, toàn thân run lên.

Lại nhìn Yến Đệ, hai mắt nhắm ngiền, đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của hắn: Vì cái gì? Vì cái gì không gϊếŧ hắn? Chẳng lẽ là yêu thương hắn?

Ý niệm trong đầu đột nhiên xuất hiện, y nhất thời cả kinh nhảy dựng lên. Nhanh chóng chạy ra cửa, rồi lại quay đầu nhìn, Yến Đệ vẫn nằm đó, trong lòng y đột nhiên hốt hoảng, hắn đã chết rồi sao?

Y lại quay về bên gường, ngón tay đặt lên mũi hắn, vẫn còn thở. Ngọn đèn trước giường lờ mờ, Yến Đệ lẳng lặng nằm đó, không hề có chút sinh khí, đột nhiên nhớ tới chuyện xưa, có một năm y sinh bệnh, người này thức trắng đêm. Nửa đêm y tỉnh lại, người này nằm ngủ ở đầu giường, ngọn đèn cũng là lờ mờ như vậy, tình cảnh cũng tương tự.

Khi đó y ngu ngốc, đột nhiên nghĩ lại mình ngu ngốc cũng được. Ở thượng lâm uyển người này ôm y thật chặt, nói với thích khách: “Muốn gϊếŧ hắn, trước hết phải gϊếŧ ta....”

Mặt y sa sầm, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.