Chương 13

Đan Xích Nguyên được Lý Thời Trung dẫn vào tẩm điện, chung quanh đèn đã được thắp, trừ nội thị, không nhìn thấy bóng dáng Cơ Lệ Trì. Lý Thời Trung đi phía trước dẫn đường nói: “Điện hạ, mời đi theo lão nô.”

Tẩm điện sâu thẳm, Cơ Lệ Trì bình thường gặp đại thần đều là ở bên ngoài điện. Đan Xích Nguyên là sứ thần ngoại tộc, đây cũng là lần đầu tiên đến đây, cũng không rõ Lý Thời Trung dẫn gã tiến nội điện là ý gì, gã nhìn thấy màn đỏ thẫm thêu chỉ vàng nửa buông lỏng, khói tím nhẹ nhàng bay ra, chóp mũi tràn đầy một mùi hương.

Lý Thời Trung vén rèm lên một chút nói: “Điện hạ mời vào.”

Đan Xích Nguyên thần sắc hoảng hốt từng bước đi vào, bên trong bày biện cực kỳ đơn giản, đồ vật lớn nhỏ đều gọn gàng. Tất cả điều được làm bằng gỗ tử đàn, giường đã được trải nệm chăn, bên trong là huân hương, giữa phòng bày án thư. Trên án thư, đặt bình trà bằng men ngọc với hoa cúc tím, Trời đã cuối thu, Cơ Lệ Trì lại mặc nội y hơi mỏng, thắt lưng được thắt miễn cưỡng. Xiêm y kia cắt vừa người, vạt áo cùng cổ áo đều có hoa văn tinh xảo. Gương mặt Cơ Lệ Trì ngày càng thanh lệ, càng ngày càng xinh đẹp.

Đan Xích Nguyên sinh trưởng ở phía Bắc, chưa bao giờ thấy chỗ ở tinh xảo phú quý như vậy, hoàng đế lại xinh đẹp như nữ tử. Tim đập thình thịch, tay chân long ngóng, gấp gáp hành lễ, lại nghe Cơ Lệ Trì lười nhác nói: “Vương tử mời ngồi. Không cần đa lễ.” Nói xong chỉ vào ghế gấm ở cạnh tư án.

Đan Xích Nguyên bất an ngồi, trên án thư là bức tranh được vẽ phân nửa, trời đất ngập tuyết, hồng mai ở góc tường vươn ra. Hồng mai kiều diễm, băng tuyết trắng noãn, bức tranh sinh động. Trái phải nhiều chỗ còn trống, hiển nhiên bức tranh chưa hoàn thành.

Đan Xích Nguyên nhân tiện nói: “Nguyên lai bệ hạ ở đây vẽ tranh, tại hạ tới mạo muội, chỉ sợ làm phiền nhã hứng của bệ hạ.”

Cơ Lệ Trì lắc đầu, đem bút đặt trong chén rửa bút, nói: “Vương tử lúc này muốn gặp ta, có chuyện gì sao?”

Đan Xích Nguyên do dự một chút nói: “Vừa về tới dịch quán, nhận được chiếu của kha hãn, phụ thân nhiễm trọng bệnh, vi thần phải lập tức về nước.”

Cơ Lệ Trì lông mày nhíu lại nói: “Ồ, có việc gấp. Vậy Vương tử phải đi ngay sao?”

Đan Xích Nguyên nói: “Kha hãn bệnh nặng, tại hạ lòng nóng như lửa đốt, tối nay liền quay về, cho nên lúc này vào cung, thứ nhất là chào từ biệt, thứ hai.......”

Cơ Lệ Trì nói: “Thứ hai vẫn là muốn đầu Yến Đệ?”

Đan Xích Nguyên đứng lên nói: “Bệ hạ thánh minh. Yến Đệ cùng Bắc Hồ ta có thâm cừu, cầu bệ hạ đem người này ban thưởng Bắc Hồ ta xử trí.”

Cơ Lệ Trì không nói, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đan Xích Nguyên. Hương trầm bay qua, càng làm đôi mắt kia mê ly động lòng người. Đan Xích Nguyên tim đập loạn xạ, tựa hồ một chút tính toán trong lòng mình kia toàn bộ đều nằm ở trong mắt đối phương.

Cơ Lệ Trì nói: “Vương tử trong nước có việc, vẫn là sớm về nước cho kịp. Nghe nói kha hãn dưới gối bốn người con, thương yêu nhất đó là ngươi. Lúc này cho dù ở tha hương, bệnh trong người, tự nhiên trong lòng cũng nhớ thương. Vương tử nên sớm về cho kịp. Chuyện Yến Đệ, trẫm chắc chắn sẽ giao cho Bắc Hồ các người.”

Đan Xích Nguyên nghe xong lời này, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, không biết nói thêm gì đi nữa. Tiểu hoàng đế thoạt nhìn nhu nhược xinh đẹp này cũng sẽ không giao Yến Đệ cho gã, càng không thể bị y thăm dò chuyện khác. Không biết vì sao, tưởng tượng đến ánh mắt đen kịch kia, trong lòng gã liền lo lắng, biết rõ ánh mắt này như là bảo thạch bị hạ chú trong truyền thuyết, chạm đến không được, lại còn cố tình muốn nhìn thêm vài lần. Gã cảm thấy được bản thân có chút mê muội, lúc này đột nhiên nghe y nói gia sự, như lòng bàn tay, liền tạm thời đem ý niệm hồ đồ trong đầu vứt bỏ. Trong lòng biết hoàng đế này giỏi giả vờ, bằng không người như Yến Đệ làm thế lại lọt vào bẫy.

Lập tức không dám nói thêm gì nữa, đứng dậy nói: “Bệ hạ, Thiên triều thánh quân, một lời nói ra Đan Xích Nguyên không thể không tin. Tại hạ về nước trước, đợi tin lành của bệ hạ.”

Cơ Lệ Trì uể oải ngồi trên ghế, cười nhẹ nói: “Vương tử xin yên tâm. Hai nước tương giao, vốn là lễ thượng vãng lai[1], về sau chỉ sợ còn có việc phiền tới vương tử.”

Đan Xích Nguyên ngay cả nói mấy lời cũng không dám, Cơ Lệ Trì liền không nhắc lại, lập tức chuyển mắt tới án thư, cầm bút lên. Đan Xích Nguyên còn ngây ngốc đứng, Cơ Lệ Trì treo bút lên giá, ngẩng đầu thấy gã vẫn còn chưa đi, nhân tiện nói: “Vương tử còn có việc gì sao? Giờ này không còn sớm, vương tử không phải phải gấp về có việc à?”

Đan Xích Nguyên a một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, đi một nửa, lại quay đầu lại: “Tệ quốc sản vật không phong phú như Thiên triều, nhưng vẫn có những thứ giống nhau. Bệ hạ nếu yêu thích hàn mai, trong nước ta có hồng mai nhạt nổi danh, sau khi trở về định cho người đưa tới. Mà hàn mai rời nước có sống được không, tiểu vương không biết. Mong bệ hạ có thể đến Bắc Hồ một lần, thỉnh bệ hạ xem xét.”

Nói xong, cũng không chờ Cơ Lệ Trì đáp lại, vội vàng rời khỏi.

Cơ Lệ Trì nghe xong lời này ngẩn ra, bút trong tay cũng không dừng lại. Một lát sau họa lên một người, tuy là vài nét bút ít ỏi, nhưng mà dáng người này là của Yến Đệ. Y tập trung nhìn vào, sinh khí, liền muốn xé rách nó, lại nghe tiếng bước chân vội vàng, Lý Thời Trung chạy vào.

Cơ Lệ Trì nhíu mày, cảm xúc y cực ít biểu lộ trước mặt người ngoài, chỉ có lão nô hầu hạ y trước mặt từ nhỏ thì biểu cảm có vài phần thật lòng. Lý Thời Trung biết y có chút phiền não, nhưng cũng không quan tâm, vội nói: “Bệ hạ, Trương thái y báo lại, người nọ.... Người nọ có thể sẽ......”

Cơ Lệ Trì a một tiếng, bút trong tay rơi xuống, xoay người đi ra ngoài.

Thái y ở dưới bậc thang đại điện, thấy Cơ Lệ Trì vội vàng đi ra, vội vã bước lên chào, Cơ Lệ Trì nói: “Thôi, ngươi nói xem xảy ra chuyện gì?”

Thái y khom người nói: “Yến tướng quân tình hình không ổn, theo lý ngài ấy đánh trận đã lâu, ngoại thương mặc dù nặng, tánh mạng cũng không phải lo, không chịu nổi tại vì trong máu có độc....”

Cơ Lệ Trì ừ một tiếng nói: “Hiện tại như thế nào?”

Thái y nói: “Hiện nay hôn mê bất tỉnh, mạch đập cực yếu, tình hình rất hung hiểm.”

Cơ Lệ Trì lại càng không nhiều lời, nhấc chân rời đi. Lý Thời Trung thấy hắn còn mặc áo ngủ, vội vàng quay về điện cầm áo lông cừu theo, đã không thấy bóng dáng thái y cùng Cơ Lệ Trì đâu, vội vàng đuổi theo về hướng thạch thất.

Cơ Lệ Trì hai hàng lông mày nhíu lại, một chữ không nói. Thái y mặc dù không phải lần đầu tiên cùng tiểu hoàng đế này nói chuyện, nhưng thời điểm đó Cơ Lệ Trì vẫn còn đang giả ngốc. Lúc này đi theo phía sau y, thân hình kia vẫn mảnh khảnh, mà lại mang cảm giác uy nghiêm. Đi ở phía sau, Cơ Lệ Trì không hỏi lão, lão cũng không dám mở miệng, chớp mắt đã tới thạch thất, Cơ Lệ Trì di chuyển cơ quan, bước tới trước rồi đi xuống.

Thạch thất âm lãnh, bốn vách tường mặc dù có ánh lửa, hàn khí dày đặc vẫn ập đến, Cơ Lệ Trì ăn mặc đơn bạc, hắt xì một cái. Thái y kia theo bản năng, lúc này mới nhìn thấy vị tiểu hoàng đế này còn mặc áo ngủ, chân mang vớ lụa không đi giày, mặt đầy lo âu. Bộ dạng hoàng đế uy phong lẫm lẫm đâu mất rồi? Hình như.... hình như là......, cuối cùng, thái y đối với hoàng gia vẫn có vài phần kính sợ, không dám nghĩ thêm, làm tròn bổn phận nói: “Đêm thu trời lạnh, bệ hạ phải bảo trọng long thể.”

Cơ Lệ Trì tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, chỉ vào người đang bị treo trên tường: “Không phải nói không được rồi sao? Sao lại còn treo hắn?”

Lý Thời Trung lúc này đã theo kịp, đem áo lông cừu choàng cho y, một mặt nói: “Không có thánh dụ của bệ hạ, chúng nô tài không dám tự ý.”

Thái y lắc đầu giận dữ nói: “Thương thế lúc này của Yến tướng quân, lẽ ra nên thả, để máu lưu thông, treo như vậy, máu đông nhanh hơn.” Hàm ý phản bác.

Lý Thời Trung nói: “Trương đại nhân nói mà không nghĩ, đây là phản tặc làm sao còn là tướng quân? Bất quá thì gọi là loạn thần thôi.” Cơ Lệ Trì một chữ cũng không nói, chậm rãi đi đến trước mặt Yến Đệ, ngẩng đầu nhìn hắn. Yến Đệ cúi đầu xuống, tóc dài buông xõa, dính với máu trên người, kết thành từng lọn từng lọn bết dính, tán loạn ở trước ngực và vai. Lý Thời Trung cùng Cơ Lệ Trì tiến lên từng bước, một tay vén tóc hắn lên, lộ ra khuôn mặt, đầu hắn vẫn cúi thấp. Trên mặt không hề thấy huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền. Lông mi dày đổ bóng lên gò má không hề có chút huyết sắc dưới ánh sáng mờ mờ. Dáng vẻ ngang ngược bình thường như biến mất, đôi môi mỏng cũng tái nhợt, thoạt nhìn yếu đuối kì lạ. Cơ Lệ Trì đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt này, chỉ thấy lạnh lẽo, nhịn không được nói: “Đã chết rồi sao?”

Thái y vội nói: “Không phải. Tướng quân trúng độc lạ, vi thần dùng hết cách cũng không có thể loại bỏ sạch sẽ. Độc tựa hồ không phải hạ một lần, mà đã hạ nhiều lần rồi, độc tố thâm nhập vào cơ thể, lại càng không thể loại trừ. Ngoại thương là vấn đề tiếp theo, chính là mất nhiều má, có chút suy yếu. Độc này chậm rãi xâm nhập, chỉ sợ độc đi tới tâm mạch, khó mà cứu chữa. Bệ hạ nếu phải giữ tánh mạng hắn, phải tra đây là độc gì, vi thần mới có thể đúng bệnh mà hốt thuốc. Thứ hai, thạch thất này âm lãnh, ngàn vạn lần không nên ở đây. Nếu không thần tiên tái thế, cũng không thể xoay chuyển trời đất.”

Cơ Lệ Trì nghe xong lời này, im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu làm động tác tay với thị vệ hai bên. Bọn thị vệ liền chậm rãi tháo xích sắt. Yến Đệ yếu ớt té trên mặt đất, Cơ Lệ Trì ngồi chồm hổm, cẩn thận quan sát hắn.

Môi Yến Đệ mím chặt, hàm cắn chặt. Đầu ngón tay tựa tuyết trắng của Cơ Lệ Trì đặt trên cằm hắn. Đầu của Yến Đệ yếu ớt tránh đi, trong nháy mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khuôn miệng xinh đẹp này từng phun ra ngôn từ ác độc đích, khóe miệng cười lạnh, tận đáy lòng, y hận không thể bóp nát khuôn mặt này, nhưng mà lúc này nhìn hắn không hề có chút sinh khí nằm ở nơi này, đột nhiên trong lòng đau đến khó chịu.

Y đưa lưng về phía mọi người, không ai biết y ngồi xổm trước Yến Đệ mặt làm cái gì. Sau một lúc lâu, Cơ Lệ Trì thẳng đứng dậy nói: “Đưa hắn tới sảnh phụ phía sau chính điện, trông chừng cẩn thận. Phải cứu sống hắn. Có chuyện bất trắc...... Trẫm.....” Nói tới đây, lại im lặng không nói, ánh mắt nhất nhất đảo qua mọi người, mỗi người đều cảm thấy ớn lạnh.

Cơ Lệ Trì thuở nhỏ lấy bộ mặt ngu ngốc lừa người, sau khi đăng cơ cũng không tự xưng trẫm. Ở khu vực săn bắn bắt giữ Yến Đệ, đem họ Yến diệt sạch, sát phạt quyết đoán. Trong triều mới xưng trẫm, sau này có lẽ là thói quen nhiều năm, rất ít xưng trẫm, lúc này đột nhiên xưng một tiếng trẫm, liền im miệng không nói nữa. Tất cả mọi người là cả kinh, nếu Yến Đệ mà chết, chỉ sợ mọi người ở đây không ai có kết cục tốt.

Thái y nghĩ Cơ Lệ Trì hận Yến Đệ tận xương, không để hắn chết dễ dàng thống khoái, nhất định tra tấn, nhận hết khổ sở, lúc này mới để hắn chết. Chỉ có Lý Thời Trung âm thầm kinh hãi, Cơ Lệ Trì thông minh tuyệt đỉnh, việc này lại quá mức rõ ràng, gϊếŧ thì không gϊếŧ, còn muốn thái y tận tình cứu trị, chẳng lẽ tương lai còn muốn thả hổ về rừng sao?[1] Lễ thượng vãng lai: chỉ phép cư xử, có đi có lại. đuổi theo