Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yên Lung Hàn Thủy

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến Đệ thấy gã, tiền căn hậu quả liền tỏ tường, chính là không biết Cơ Lệ Trì lúc này muốn làm gì. Chỉ nghe Cơ Lệ Trì nói: “Đan Xích Nguyên, kẻ này trúng tử yên túy, võ công bị thuốc phong bế lại, ngươi muốn làm gì đều được cả.”

Yến Đệ mắt thấy vương tử Bắc Hồ kia oán hận nhìn mình, bỗng dưng hàn quang chợt lóe, gã rút ra đao đi săn sáng như tuyết bên hông, từng bước đi tới.

Cơ Lệ Trì lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên cười gian, trong phòng đèn dầu không đủ sáng, mà nụ cười này cũng làm căn phòng tràn đầy gió xuân.

Yến Đệ da đầu run lên, thế nhưng không dám lại nhìn bộ dáng này của y, Cơ Lệ Trì nói: “Vương tử điện hạ, lúc trước ngươi cầu ta điều gì? Bây giờ xin mời động thủ.”

Vương tử Bắc Hồ lại tiến đến vài bước, nhìn Yến Đệ bị trói trên tường. Quần áo Yến Đệ sớm đã bị xe thành từng mảnh. Trên ngực là hồng ấn tạo ra bởi dây xích, tóc dài tán loạn, bộ dáng tuy rằng chật vật, nhưng mà mặt mày anh tuấn, hai mắt sáng ngời, không mảy may suy sụp, tựa hồ vẫn là Yến tướng quân oai phong một cõi như xưa.

Đao săn giơ lên, đặt lên cổ Yến Đệ. Mũi đao cắt sâu vào da thịt. Một dòng máu đỏ chảy xuống trên ngực hắn, Yến Đệ mặt không đổi sắc, lạnh lùng địa nhìn gã. Đan Xích Nguyên thấy thần sắc có chút kiêu căng của hắn. Trong nhất thời, gia cừu quốc hận nhen nhóm trong lòng. Đao lướt xuống, để lại trên cổ và ngực những vết thương, dưới ánh lửa ánh lên sắc đỏ dữ tợn. Vương tử nhấc tay lên, giơ đao, lúc này đây đem đao đặt lên cổ Yến Đệ. Những nhát đao kia, Yến Đệ không rên một tiếng, cắn chặt khớp hàm, cố hết sức cười lạnh nói: “Bệ hạ, Bắc Hồ lòng người dạ thú, người cho rằng chúng giúp người đoạt lại giang sơn, thì người có thể giữ được giang sơn muôn đời sao?”

Cơ Lệ Trì có chút giật mình, dường như không nghe được câu nói kia.

Đan Xích Nguyên không để cho hắn nói câu thứ hai, quát: “Gian tặc, hôm nay không dùng nghìn nhát đao cắt thịt ngươi ra, thâm thù đại hận của Bắc Hồ không thể buông.” Nói xong, đao hạ xuống, một nhát đao xẹt qua, trước ngực Yến Đệ là hai vết thương đầm đìa máu giao nhau. Yến Đệ đau đến khuôn mặt vặn vẹo, đổ mồ hôi đầm đìa, liếc mắt thoáng nhìn thấy Cơ Lệ Trì ngơ ngác quan sát mình, vẻ mặt thập phần quen thuộc. Yến Đệ trong lòng dao động, đau nhưng không thể nghĩ nhiều. Nhát thứ ba chém tới, hai mắt Yến Đệ dần dần bị mồ hôi làm nhòe đi, lại vẫn là kiên quyết cắn răng không rên một tiếng.

Chỉ nghe Đan Xích Nguyên nói: “Được lắm, đúng là họ Yến, ta kính ngươi là hán tử, một đao cho ngươi thống khoái.”

Dứt lời, đao giơ lên cao, hàn quang chợt lóe, Yến Đệ nhắm hai mắt, không biết vì sao, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy được chết ở trước mặt Cơ Lệ Trì, thật ra cũng không phải là điều khó khăn.

Chỉ nghe một người quát: “Dừng tay!” Thanh âm quen thuộc, cực kỳ trống rỗng đơn điệu. Là Cơ Lệ Trì, âm thanh không cao, nhưng trong thạch thất trung nghe cực kì rõ ràng.

Yến Đệ cùng Đan Xích Nguyên đều giống nhau, đang nhìn y.

Cơ Lệ Trì đứng lên, mặt không chút thay đổi, bước tới một bước, chân trần như tuyết trắng bước qua đá rêu xanh, chậm rãi đi đến trước mặt Yến Đệ, ánh mắt đen kịt đánh giá hắn. Đầu ngón tay chậm rãi chạm vào quần áo rách nát của Yến Đệ. Đầu ngón tay dính chút máu, y nhìn chằm chằm rồi đảo mắt nhìn vào Yến Đệ.

Yến Đệ cả người run lên, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo, liều mạng cắn khớp hàm, không rên lên một tiếng.

Cơ Lệ Trì quay đầu đi, nói với vương tử: “Ta có mấy lời muốn nói với vị tướng quân này. Ngươi đi ra ngoài đi.” Thanh âm Cơ Lệ Trì bình tĩnh trước sau như một, không nghe được hưng phấn khi nắm quyền, cũng nghe không được sự phẫn hận đối với kẻ thù, chính là bình thản như nước.

Yến Đệ cùng y sống cùng nhau đã lâu, biết y bình thường nói chuyện như thế, ngẫm lại hắn mười năm sau nhẫn nhịn, lúc này bình tĩnh như vậy, thật cũng ngoài dự đoán.

Vương tử kinh hãi lắp bắp, vội la lên: “Việc này... Bệ hạ không phải đã đáp ứng...... Chuyện này là sao?”

Cơ Lệ Trì nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cái đầu của Yến Đệ, sớm hay muộn cũng là của ngươi. Ta còn muốn cùng hắn tính chút hận cũ, xong việc liền giao trả hắn cho ngươi.

Vương tử do dự địa, liếc mắt nhìn hai người trong mật thất, đột nhiên lúc đó chỉ cảm thấy hai người này quỷ dị tới cực điểm, không nhịn được sinh ra một chút hàn ý, chậm rãi lan ra toàn thân, rốt cục ba chân bốn cẳng bước liền hai bậc thang một lúc, giây lát sẽ không thấy bóng dáng nữa.

Yến Đệ vẫn không lên tiếng, khi vương tử kia đi rồi, hắn mới quay đầu nhìn Cơ Lệ Trì đứng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu. Bộ dáng này năm đó lần đầu tiên thấy y, cũng là ngẩng đầu, gương mặt đỏ tựa hàn mai, trên tuyết trắng, cũng là hai chân trần như vậy, Yến Đệ nói: “Bệ hạ.... thủ đoạn này thật hay, Yến mỗ thua tâm phục khẩu phục.”

Cơ Lệ Trì liền cúi đầu, lộ ra gáy trắng như tuyết, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh, đột nhiên miết lên miệng vết thương của Yến Đệ. Móng tay sắc nhọn bấu sâu vào miệng vết thương, cơn đau làm Yến Đệ đổ mồ hôi lạnh, ướt cả gương mặt. Cơ Lệ Trì tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng gì, giống đứa nhỏ bướng bỉnh, y tiếp tục bấu vào vết thương của Yến Đệ. Yến Đệ đau đến cơ thể run rẩy, lại vẫn không hé môi, chỉ nghe Cơ Lệ Trì nói: “Nguyên lai máu tướng quân, cũng là màu đỏ.”

Yến Đệ cơ hồ muốn chửi ầm lên, cơn đau làm hắn choáng váng, hoàn toàn không nói được tiếng nào

Đột nhiên Cơ Lệ Trì ngước mắt lên, con ngươi đen kịt âm trầm sinh ra một cỗ hàn khí: “Sao? Ngươi không thoải mái? Ngươi không phải từ trước đến nay đều thích xem vết thương có chảy ra máu tươi hay không à? Cũng phải, da thịt tướng quân tuy không trắng trẻo, nhưng cũng trơn nhẵn non mịn lắm. Mà hai vết thương ban nãy, chắc ngươi thích?”

Có lẽ là nhiều năm dưỡng thành thói quen, y nói chuyện không mang theo nửa phần cảm xúc, như nước trắng bình thường không có mùi vị gì cả, truyền vào tai Yến Đệ, làm cả người hắn rung mình.

Lại nghe thấy tiếng cười nhạt của y, mang theo tay đầy máu xoa mặt Yến Đệ: “Rất đau sao? Còn chảy nhiều mồ hôi thế này. Tướng quân, là máu làm ngươi hưng phấn sao?”

Y mang theo đầu ngón tay dính máu ở trước mắt Yến Đệ, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay trắng như ngọc chảy xuống, tuyết trắng cùng máu đỏ, đúng là loại màu sắc cực kì tươi đẹp, Yến Đệ cả người run rẩy, ánh mắt dần dần bị mê hoặc.

Gương mặt Cơ Lệ Trì xinh đẹp tràn đầy ý cười, như là loài hoa yêu dị nơi thạch thất quỷ bí u ám, ngón tay chậm rãi đẩy vạt áo sớm đã rách bươm của Yến Đệ.

Ngón tay lạnh lẻo lướt bên hông Yến Đệ, cái loại cảm giác quen thuộc làm Yến Đệ hít một ngụm hơi lạnh. Hắn vốn tâm tư tỉ mỉ, giỏi về thăm dò tâm tư người khác, nhưng mà Cơ Lệ Trì nhiều năm qua vẫn là một gương mặt ngu ngốc. Hắn đã quen thuộc với hoàng đế ngu ngốc đó, không phải là ánh mắt lạnh lùng trước mặt, là Cơ Lệ Trì trên mặt một mảnh đờ đẫn. Nếu mười mấy năm sau nhớ lại chuyện này, hắn thật sự là muôn lần chết cũng khó trút nổi cơn giận này.

Kỳ quái là hắn đối với tâm tư của hắn không hiểu rõ lắm, hắn đối với xúc cảm ngón tay này lại dị thường nhạy cảm. Bọn họ cùng nhau dây dưa một chỗ trong khoảng thời gian quả thật là quá dài. Ngón tay tinh tế của Cơ Lệ Trì, hơi lạnh, mang theo chút ôn nhu, Yến Đệ trong lòng chậm rãi sợ hãi, da thịt lõα ɭồ chậm rãi nổi một tầng da gà. Trong giây lát hạ thể chợt lạnh, Yến Đệ nhịn không được giãy dụa đứng lên, nhưng mà võ công hắn bị dược lực phong bế, chỉ có dây xích kêu cót két, muốn thoát cũng không thoát được.

Cơ Lệ Trì nói: “Đừng nhúc nhích. Động đậy, tay ta bị lệch đi, vậy không hay đâu.”

Yến Đệ không rõ ý tứ của hắn, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy trong tay Cơ Lệ Trì nắm một thanh đoản kiếm, mũi kiếm đối diện chỗ tư mật của Yến Đệ, tiểu hoàng đế này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn thiến hắn sao?

Lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Yến tướng quân chắc nhận ra thanh kiếm này?”

Yến Đệ nhìn hàn quang của thanh kiếm kia, trong vắt như nước mùa thu, trong giây lát nhớ tới, há to miệng mà không lên tiếng được, chỉ nghe Cơ Lệ Trì chậm rì rì nói: “Thanh kiếm này từng rạch qua chỗ này....”

Y một mặt nói xong tháo vạt áo ra, lộ ra da thịt bên hông, một vết thương màu đỏ sậm rõ ràng, là vào năm nào đó Yến Đệ đâm vào người y. Yến Đệ nhớ lại chuyện cũ, thở dài một hơi nói: “Là ta không đúng, lẽ ra không nên đối với ngươi như vậy.”

Cơ Lệ Trì đờ đẫn nói: “Mấy vết thương này trên người ta không hiếm, đếm cũng đếm không hết. Hôm nay cho ngươi vài nhát, không quá nhiều nhỉ?”

Yến Đệ nói: “Phải, bệ hạ nói đúng lắm.”

Cơ Lệ Trì nắm lấy đoản kiếm, làm bộ muốn đâm. Yến Đệ nhắm mắt chờ, đột nhiên cảm thấy được hạ thân căng ra, tính khí bị Cơ Lệ Trì cách qua lớp quần áo nắm, lần này kinh hãi hét lên thất thanh, nhịn không được a một tiếng.

Cơ Lệ Trì ác độc nhìn hắn nói: “Sợ tới thế này sao?”

Yến Đệ lúc này cắn khớp hàm, “Sao phải sợ, cắt nó đi, chỉ sợ bệ hạ khổ thôi.”

Hai gò má trắng như ngọc của Cơ Lệ Trì

đột nhiên ửng đỏ, cắn răng nói: “Tướng quân quả nhiên là anh hùng bản sắc, thái giám không biết còn kiên cường vậy không.”

Yến Đệ nói: “Thái giám cũng là hầu hạ bệ hạ, chỉ sợ không làm cho bệ hạ khoái hoạt như trước kia.”

Mặt Cơ Lệ Trì càng đỏ hơn, gương mặt vốn đờ đẫn, lại ẩn lên màu hồng tươi đẹp, Phù dung như mặt, liễu như mày[1]

, đoản kiếm nắm ở trong tay không nhúc nhích. Yến Đệ cất tiếng cười to: “Bệ hạ quả nhiên là không rời xa được Yến mỗ.”

Xuân tình trên mặt Cơ Lệ Trì càng đậm hơn, tay nâng kiếm, đem kiếm kia cắm mạnh vào vết thương của Yến Đệ. Tiếng cười của Yến Đệ ngưng bặt, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Bên trong yên tĩnh khiến người phải sợ hãi, chỉ nghe được âm thanh của lửa cháy. Hai chân Cơ Lệ Trì đứng yên trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Yến Đệ đã ngất đi, trong lòng không hiểu, rõ ràng là hận hắn, rõ ràng là muốn làm nhục hắn, rõ ràng là muốn mạng của hắn. Chuyện trước mắt, sao lòng không cứng rắn được?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một lát sau nghe được Lý Thời Trung nói: “Bệ hạ, thái hậu thỉnh bệ hạ hồi cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Cơ Lệ Trì ừ một tiếng, Lý Thời Trung thấy hai mắt y đăm đăm, cũng không biết ý của y là gì. Gã đi theo hầu Cơ Lệ Trì đã lâu, biết rõ Cơ Lệ Trì thuở nhỏ lợi dụng bộ mặt ngu ngốc của mình, dần dà, dưỡng thành tính tình cực kỳ cổ quái, không nói một lời, hoàn toàn không đoán được y trong lòng suy nghĩ chuyện gì. Hỉ nộ ái ố, lại che giấu kỹ lưỡng, Lý Thời Trung theo y hơn mười năm, vẫn hoàn toàn không biết vị chủ tử này trong đầu nghĩ gì.

Đảo mắt nhìn thấy Yến Đệ thảm hại bị treo trên tường, gã trong lòng tức thì cảm thấy thống khoái, lại cảm thấy sợ hãi, đang lo lắng, đột nhiên nghe Cơ Lệ Trì nói: “Nhốt hắn trong này cẩn thận, cho hắn uống nước ăn rau, kêu thái y trị ngoại thương, giữ tính mạng của hắn, vẫn còn hữu dụng.”

Lý Thời Trung có chút không hiểu, Yến Đệ còn lưu một ngày đó vẫn là mầm tai hoạ, Yến gia nắm giữ triều chính nhiều năm, triều đình hơn phân nửa là người của hắn. Lần này bắt được hắn, không nhanh chóng xử quyết, nhốt tại nơi này, phe phái Yến Đệ sớm hay muộn muốn tìm đến nơi đây đến. Nhưng mà Cơ Lệ Trì làm việc bí ẩn, cực kì có chủ trương, suy nghĩ đúng mực. Cũng không dám nhiều lời, gã theo Cơ Lệ Trì ra thạch thất, đã thấy ngôi đình bên dưới tán cây, Đan Xích Nguyên đang đi qua đi lại, bước chân thong thả, vừa thấy Cơ Lệ Trì đi ra, liền nóng lòng chạy vội tới trước mặt y, hành đại lễ nói: “Bệ hạ, Yến Đệ có thể giao cho tại hạ xử trí chưa?”

Cơ Lệ Trì nhìn nhìn gã không rời mắt, Đan Xích Nguyên trong lòng vừa động: tiểu hoàng đế này ngày thường rất xinh đẹp. Lại nghe Cơ Lệ Trì nói: “Vương tử làm gì gấp gáp như thế? Yến Đệ tuy rằng bị bắt, thuộc cấp của hắn có thể từ bỏ ý đồ sao? Chúng ta giữ mạng hắn, dụ người của hắn đến, một lưới bắt hết. Khi đó vương tử muốn ra tay xử lý hắn, ta liền cho ngươi ra tay, muốn chân của hắn thì ta chém cho ngươi, muốn mắt của hắn ta sẽ tự tay móc mắt hắn cho ngươi.”

Đan Xích Nguyên lắc đầu nói: “Không không, bệ hạ, tại hạ chỉ muốn đầu của hắn.”

Tay Cơ Lệ Trì nắm cổ tay gã, bàn con ngươi trong vắt như nước mùa thu yên lặng nhìn gã, nhoẻn miệng cười: “Vương tử, xin yên tâm.” Nụ cười tươi tắn, liền làm vương tử cười mê mang. Cơ Lệ Trì sớm đã đi xa, chậm rãi nâng của tay lên, trên mặt lộ ra nụ cười tự mãn.[1] Phù dung như mặt, liễu như mày: trích hai câu trong Trường hận ca của Lý Bạch: Phù dung như diện, liễu như mi. Mặt như hoa phù dung, chân mày như lá liễu.
« Chương TrướcChương Tiếp »