Chương 48

Một chiếc Rolls-Royce chạy trên đường vào ban ngày thực sự thu hút ánh mắt của nhiều người, nhất là lúc nó chạy chầm chậm khi gần đến đích.

Sau khi tài xế mở cửa xe, Trác Sở Duyệt khoác chiếc áo len dài màu đen bên ngoài, chân đi giày cao gót bước xuống xe và lập tức khiến người đi đường phải chú ý.

Đôi khi vẻ đẹp được tạo nên bởi bầu không khí, mọi người chỉ thấy Trác Sở Duyệt đi vài bước đã vào bên trong tòa nhà tráng lệ, thứ cuối cùng họ nhìn thấy là mắt cá chân trắng nõn một cách lạ thường, vốn còn chưa kịp thấy rõ mặt cô nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta giật mình.

Mẹ cô rất thích nhà hàng này, họ chỉ phục vụ trà chiều cho khách hàng thân thiết.

Khi Trác Sở Duyệt còn bé, mẹ đã từng dẫn cô đến đây, rất ít nhà hàng dùng gỗ để lót sàn như nơi này. Chiếc đèn chùm giống như những ngọn nến với đủ loại màu nâu đậm nhạt khác nhau và được tô điểm bằng màu vàng đồng.

Mẹ cô ngồi xuống được một lúc, trên tấm khăn trải bàn màu trắng có đặt hộp đựng thuốc lá bằng kim loại và một bình hồng trà Sri Lanka.

Bà tao nhã quay sang hỏi cô, “Hôm nay họ có bánh socola và kem dừa, con muốn ăn món nào?”

Trác Sở Duyệt trả lời, “Lúc còn nhỏ con đến đây và từng ăn một loại bánh ngọt, lớp dưới cùng là bánh mì đen, sau đó đến bơ đậu phộng và kem ở trên cùng.”

Mẹ cô không nhớ món này lắm, “Để mẹ hỏi.” Bà giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ.

Từ lâu Trác Sở Duyệt đã không còn thích đồ ăn ngọt nhưng cô vẫn nhiệt tình gọi món hoa quả rưới ganache (1), bánh mì lúa mạch đen và trứng cá muối.

(1) Ganache là một loại sốt socola có thể ứng dụng được trên nhiều loại bánh cũng như nhiều món tráng miệng khác nhau, đặc biệt trong việc sáng tạo và trang trí món ăn theo phong cách riêng của người đầu bếp.

Trong quá trình trò chuyện, Trác Sở Duyệt quan sát mẹ cô, có vẻ bà rất biết cách chăm sóc bản thân, làn da của bà vẫn căng bóng, lại không có nếp nhăn hay bị nám, chỉ có một nơi không thể che giấu được tuổi tác, đó là đôi mắt.

Chính xác mà nói là tròng mắt.

Nếu người cao tuổi nào mà có đôi mắt vẫn còn sáng và đầy sức sống, còn mang theo chút duyên dáng thì chắc chắn cuộc sống của người đó trôi qua vô cùng thoải mái, không phải lo lắng hay buồn phiền gì.

Mẹ cô đặt tách trà xuống, lẩm bẩm, “Có lẽ không nên cho cậu ấy làm gia sư của con.”

Trác Sở Duyệt cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên món quà nhỏ tặng kèm của nhà hàng, đó là socola được gói bằng giấy thiếc, có ba màu đỏ, xanh, vàng.

“Nếu con làm theo mong muốn của bố mẹ, quen biết một chàng trai tốt, sau đó tìm hiểu cặn kẽ về nhau rồi sống chung một nhà trong nhiều năm, còn phải chiều theo thói quen sinh hoạt của người ta thì con không muốn như vậy.”

“Mọi cuộc hôn nhân đều đòi hỏi người ta phải chịu đựng, tất cả đấy.” Mẹ cô nhấn mạnh.

Trác Sở Duyệt chọn gói màu xanh, mở ra xem thì đó là socola trắng, cô đưa cho mẹ rồi mới lên tiếng, “Con không thích socola trắng, nhưng con chưa bao giờ nói với bố mẹ điều này, nếu bất kỳ ai đưa cho con hộp socola trắng thì con đều cười và nói “Cảm ơn, tôi rất thích”.”

Cô bọc lớp giấy thiếc lại rồi bỏ xuống chỗ cũ.

“Con chỉ có thể nhận món quà không hợp ý vài lần, cơm ở nhà không hợp khẩu vị thì con có thể đợi lớn lên rồi chuyển ra ngoài sống, nhưng mẹ muốn con chịu đựng một người con không yêu, cả đời ba bữa cơm đều không hợp khẩu vị thì rất đáng sợ, mẹ à, con không làm được.”

Cũng không biết tại sao lại kỳ lạ như vậy, toàn bộ các món ăn mà dì Văn nấu đều không phải là món Trác Sở Duyệt thích, cô từng thử đề nghị vài món, nhưng cuối cùng khi bưng lên bàn thì nó khác hẳn với miêu tả của cô như ngày với đêm vậy.

Lúc Trác Sở Duyệt nói ra những lời này, cô thầm mong dì Văn không nghe được, như vậy sẽ không làm dì ấy buồn, à mà quên, cũng có thể dì Văn chỉ quan tâm đến khẩu vị của bố mẹ thôi. Thế nên cô vội vã lên tiếng, “Con xin lỗi.”

Mẹ cô áy náy nói, “Không sao đâu, mẹ cứ nghĩ là con thích.”

“Con đã chịu đựng mười mấy năm rồi.”

Mẹ cô thở dài.

Trác Sở Duyệt nói tiếp, “Từ khi con mười ba, mười bốn tuổi thì đã thích Lương Minh Hiên rồi, lúc đó tình cảm rất đơn thuần, thậm chí con chỉ coi anh ấy như một cuốn nhật ký, con nói cho anh ấy biết tất cả mọi chuyện, từ chuyện thích đến không thích…”

Lương Minh Hiên không chỉ lắng nghe những lời tố cáo và đòi hỏi của cô mà anh còn thấu hiểu, dù thỉnh thoảng cũng yêu cầu Trác Sở Duyệt ăn những món cô không thích, nhưng anh biết đó là món cô không thích nên không cần phải giả vờ cảm ơn.

“Con cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh ấy, con sẽ không từ bỏ anh ấy đâu.”

Mẹ cô gật đầu, “Mẹ hiểu rồi.”

Trác Sở Duyệt nhớ tới một chuyện, sau đó lấy chiếc phong bì ra đặt trước mặt bà.

Mẹ cô mở phong bì ra, nhìn thấy sấp thẻ quà tặng thì giật mình im lặng một lúc.

Trác Sở Duyệt không hiểu sự im lặng của bà, định lên tiếng hỏi.

Mẹ cô bỗng nói, “Sở Duyệt, con phải nhớ kỹ, đừng bao giờ mở miệng xin tiền cậu ấy.”

Trác Sở Duyệt sững sờ, “Đây là tấm lòng của anh ấy mà, không phải con đòi đâu.”

“Mẹ không nói chuyện này, con rất thông minh, chắc con hiểu ý mẹ chứ?” Bà nghiêm túc nhìn cô, “Không bao giờ được nói.”

Trác Sở Duyệt kiên định thốt lên, “Con không hiểu.”

Trác Sở Duyệt cho rằng mẹ không hiểu tình cảm giữa cô và Lương Minh Hiên, mối quan hệ của họ không có chuyện gì là không thể nói.

Mẹ cô giải thích, “Đời người ở những giai đoạn khác nhau sẽ có suy nghĩ khác nhau, bây giờ con còn trẻ, đợi con lớn tuổi thêm chút nữa, đàn ông con thích sẽ biến thành kiểu khác… Sau này, bất kể con muốn gì cũng không được nói với cậu ấy, cho dù cậu ấy có biết hay không, con phải khẳng định rằng mình không thay lòng đổi dạ.”

“Con sẽ thú nhận và để anh ấy tự quyết định xem có nên tha thứ hay không, con không muốn làm tổn thương anh ấy.”

“Con thú nhận thì không phải cũng làm tổn thương cậu ấy hay sao?”

Trác Sở Duyệt không cãi được.

“Trước đây, bố con từ chối hợp tác là bởi vì áp lực từ bố cậu ấy. Hậu quả khi cậu ấy chống đối bố mình sẽ khác hẳn việc người khác chống đối bố cậu ấy. Cho nên, con không thể không bận tâm đến người nhà Lương Minh Hiên, tốt nhất là để cậu ấy quay về với gia đình, con sẽ nhận được nhiều hơn. Nếu con không định giải quyết mối quan hệ giữa cậu ấy và người nhà, chẳng khác nào con đẩy khó khăn cho cậu ấy, Lương Minh Hiên là đàn ông, không phải thần linh, có cảm xúc thì sẽ có mệt mỏi. ”

Trác Sở Duyệt lập tức trả lời, “Con không nghĩ như vậy, con sẽ đối mặt với chuyện này.”

Mẹ cô nói, "Mẹ không dọa con đâu, mẹ muốn con lắng nghe và hiểu rõ điều đó."

"Vâng..."

Bà thanh toán tiền, sau đó giơ sấp thẻ quà tặng lên trước mặt Trác Sở Duyệt, “Đi thôi, chúng ta đừng phụ tấm lòng của cậu ấy.”

Trong một hai năm trở lại đây, Trác Sở Duyệt rất nhiệt tình với việc mua sắm đồ trang trí nhà cửa, mà ở các cửa hàng thời trang đều không tìm được những thứ này, vậy nên cô chỉ lựa chọn quần áo thời trang cao cấp cho mẹ. Khi thấy chiếc áo khoác dạ tweed, cô hét lên như một đứa trẻ, “Mẹ ơi, mau tới đây xem thử…”

Mẹ cô cười, “Chỉ là một chiếc áo khoác thôi mà, đáng để con hưng phấn vậy sao?”

“Con rất thích màu sắc của chiếc áo này, màu xanh ngọc lại còn khâu tơ vàng, mẹ mặc thử xem!”

Để có qua có lại, mẹ chọn cho cô một đôi hoa tai ruby màu đỏ huyết bồ câu nạm kim cương. Sau khi Trác Sở Duyệt đeo lên, cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, “Con thích màu này quá.”

Trác Sở Duyệt soi gương, cảm thấy nó đẹp vô cùng, không thể rời mắt được, “Con cảm ơn mẹ.”

Để trả tiền chiếc hoa tai, mẹ cô lấy thẻ của mình ra rồi nói với nhân viên cửa hàng, “Trả góp nhé.”

Trác Sở Duyệt hơi ngạc nhiên, định ngăn lại. Mẹ cô quay sang nói với cô, “Mẹ tặng quà cho con mà.”

Trác Sở Duyệt cực kỳ cảm động, cô ôm lấy cánh tay mẹ, tựa đầu lên người bà, “Đợi con kiếm được nhiều tiền, con sẽ tặng mẹ một căn nhà lớn.”

“Còn bố con thì sao?”

Cô cười rộ lên, “Kệ ông ấy đi!”

Dạo phố rất tốn thời gian nhưng mẹ cô lại không có ý định ăn tối. Trong lòng Trác Sở Duyệt lén thở dài, cũng không nhắc mình đang đói bụng.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Trác Sở Duyệt lại đến siêu thị nhập khẩu mua trái cây, cô chỉ mang một hộp nho Muscat (2) về khách sạn.

(2) Muscat là tên của một trong những họ nho lâu đời nhất và phổ biến nhất trên thế giới. Giống nho mà ngày nay với tên Muscat - được cho là có nguồn gốc từ Trung Đông - đã được sử dụng trong sản xuất rượu vang từ thời Hy Lạp cổ đại.

Trong phòng không có người, Lương Minh Hiên nhắn tin báo mình đã tan làm từ lâu, hiện đang ở phòng tập gym của khách sạn.

Phòng tập gym có không gian rộng lớn nhưng đặt rất ít thiết bị, khoảng cách giữa các máy chạy bộ tối thiểu là mười bước, thật khó để nói chuyện với nhau.

Lương Minh Hiên thay bộ đồ thể thao giản dị để chạy bộ, trên TV đang phát chương trình thời sự.

Trác Sở Duyệt lặng lẽ đến gần, cô ngồi xuống chỗ thiết bị không có người sử dụng, cằm chống lên mu bàn tay, lén nhìn anh.

Cô rất muốn nhìn thấy anh chỉnh tề trong bộ âu phục được cắt may thủ công, phong thái khác xa người bình thường.

Không lâu sau, Lương Minh Hiên lấy khăn lau mồ hôi rồi bước xuống máy chạy bộ, đi về phía cô một cách chính xác.

Thấy anh đi đến trước mặt, Trác Sở Duyệt tò mò hỏi, “Sao anh thấy được em?”

Lương Minh Hiên khẽ cười, “Bóng em phản chiếu lên cửa kính.”

Thật là một câu hỏi ngu ngốc.

Bước vào thang máy, bởi vì trên người anh có mồ hôi, trước đó lại chưa tắm nên anh giữ khoảng cách với cô như với mấy người quen nhưng không thân thiết.

Lương Minh Hiên hỏi, “Hôm nay em với mẹ nói chuyện gì vậy?”

“Làm thế nào để trở thành người vợ tốt của Lương Minh Hiên.” Trác Sở Duyệt muốn tạo ra một câu đùa nghiêm túc nhưng cô vẫn thấy xấu hổ khi nói điều này.

Lương Minh Hiên rất hứng thú, “À, vậy em học được gì rồi?”

“Đừng bao giờ xin tiền anh.”

Anh buồn cười hỏi, “Tại sao vậy?”

“Có lẽ mẹ em lo rằng anh sẽ cảm thấy mục đích của em không trong sáng.” Cô nhún vai trả lời, “Mẹ em không hiểu rõ lắm, trước mặt anh, em là người không có bí mật, nếu có thì chỉ giữ tối đa được một năm.”

Anh hơi ngạc nhiên, “Một năm ư? Cũng đủ lâu đấy.”

“Bởi vì chúng ta chiến tranh lạnh tròn một năm mà.”

Lương Minh Hiên hơi ngẩng đầu lên, giống như đang nhớ lại, “Ừ, cũng là một năm hiệu suất công việc của anh cao nhất.”

“Hóa ra không có em quấy rầy thì anh càng tập trung làm việc à?”

“Em hiểu sai rồi, không có em anh rất buồn chán nên đành phải làm việc.” Sau khi tập thể dục, anh khá thoải mái nên giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều, “Anh nói rồi, anh không phải là người cuồng công việc.”

Trác Sở Duyệt cong môi, vui vẻ đáp, “Vâng.”

Ra khỏi thang máy, cô bước tới mở cửa phòng, Lương Minh Hiên đang đứng phía sau bỗng nhiên véo lỗ tai cô.

Trác Sở Duyệt sờ lên tai mình, khó hiểu quay đầu lại.

Lương Minh Hiên nhìn thẳng vào đôi hoa tai của cô, nói, “Nó rất hợp với em.”

Trác Sở Duyệt lên tiếng cảm ơn, sau đó mở cửa bước vào phòng rồi hỏi, “Ngày mai chúng ta về nhà chứ anh?”

Lương Minh Hiên rất hài lòng khi cô dùng từ “về nhà”, anh đáp, “Chuyến bay lúc mười giờ sáng ngày mai.”

“Khi nào thì gặp người nhà anh ạ?”

Vẻ mặt Lương Minh Hiên như đang hỏi ý kiến, “Cuối tuần tới được không?”

Trác Sở Duyệt trịnh trọng gật đầu, “Vâng.”

“Em đừng lo, có anh ở đây rồi.”

“Em không lo đâu, họ sẽ thích em.”