Chương 51-2: C.51.2 - Hồng nhạn tổn thương 13

Vừa rồi Nhan ma ma vẫn luôn trầm mặc, nàng tựa hồ không phải là người nói nhiều, mặc dù bị đại phu nhân đánh chửi cũng không cãi lại, vẫn luôn trầm mặc quỳ gối nơi đó.

Hiện tại nghe Kim đại lão gia nói thế, mới rốt cuộc nhịn không được cười lạnh ra tiếng.

“Ta thu mua tên họ Ngô này, bất quá vì dự trù cho bất kỳ tình huống nào xảy ra, còn những lý do thoái thác đó, tự hắn cũng có thể bịa đặt ra sau khi gϊếŧ người, vu oan cho ta, vậy thì có quan hệ gì đến ta?”

Nhan ma ma nói như thế.

Ngô Đại Lượng quỳ gối bên cạnh nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn về phía Nhan ma ma: “Họ Nhan kia, sao ngươi có thể nói không giữ lời? Ta đều làm theo lời ngươi nói, ngay từ đầu cũng gánh tội gϊếŧ người, nhưng vì sao ngươi vẫn gϊếŧ tức phụ ta? Ngươi có biết không……”

Ngô Đại Lượng vừa nói, vừa rơi nước mắt lã chã.

“Ngươi có biết không, nàng có thai?” Ngô Đại Lượng nức nở nói.

Theo lời hắn nói ra, Ngô Hàn thị kêu rên một tiếng: “Cái gì?”

Ngô Đại Lượng khóc rống lên.

Hắn vốn là người không có tiền đồ, một đại nam nhân nằm liệt dưới đất, khóc đến mức không kềm chế được.

“Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận,” Ngô Đại Lượng ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía Nhan ma ma, “Ngươi biết tối đó Kim Hồng Minh có thuyền buôn về, cũng biết ngươi nói chuyện với ta xong, đại ca ta sẽ đến tìm ta, lúc ấy ta nhất định sẽ đi Nam Giao, cũng nhất định sẽ đăng ký tên lên thuyền buôn Kim gia các ngươi.”

Chỉ cần Ngô Đại Lượng đi bến tàu Nam Giao, lập tức sẽ có ghi chép lúc ấy hắn ở ngay bến tàu nhỏ phụ cận Kim gia, như thế nào cũng tránh không khỏi.

“Chỉ là lúc ấy ta cũng sợ hãi,” Ngô Đại Lượng nói, “Ta sợ các ngươi trở mặt không nhận người, lúc ấy rõ ràng nói chỉ cần ta làm thay ngươi một chuyện, kết quả đối mặt chính là vụ giao dịch chém đầu, sao ta có thể không phòng bị?”

Trên gương mặt có chút dơ bẩn của Ngô Đại Lượng đều là nước mắt, hắn nhìn chằm chằm Nhan ma ma, trong thanh âm có chút thống khoái.

“Lúc ấy ta cùng ca ta đi bến tàu, sau khi đăng ký xong ta liền tìm một quán bán hoành thánh, ngồi ở đó suốt một canh giờ (2h), một canh giờ đó trên bến tàu người đi đường qua lại đông đúc, không riêng gì chủ quán hoành thánh, kể cả mấy cái quán bán hàng rong bên cạnh, cũng đều nhớ rõ ta ngồi ở nơi đó.”

Ngô Đại Lượng xả ra một nụ cười giống như khóc: “Bởi vì ta ngồi ở đó hơn một canh giờ, nhưng một đồng cũng không trả, chủ quán đuổi như thế nào ta đều không đi, cứ nhất quyết phải ngồi ở quán người ta, nếu ta là quán chủ, nhất định nhớ rõ có một người như vậy.”

Ngô Đại Lượng thoạt nhìn ngốc ngốc, một chút đều không giống bộ dáng có tâm nhãn, nhưng hắn lại cố tình gây ra chuyện lớn như vậy ở phía sau, chính là để chừa lại cho mình một con đường sống.

“Ta ngồi ở quán hoành thánh vào thời gian trước lúc cấm đi lại ban đêm, mới trở về bến tàu dọn hàng cùng ca ta, lúc Kim nhị cô nương chết, ta không có khả năng gϊếŧ người ở Kim gia.”

Tiếng nói Ngô Đại Lượng vừa dứt, sắc mặt Nhan ma ma đột biến.

Mà Tạ Cát Tường lập tức như có như không liếc mắt một cái về phía Ngô Đại Quang, thấy vẻ mặt hắn vẫn trấn định như cũ, hiển nhiên rất là chắc chắn.

Thấy Ngô Đại Lượng cũng đã nói xong, Tạ Cát Tường mới một bước trở lại trên chỗ ngồi, vững vàng ngồi xuống, nàng nhìn thoáng qua Nhan ma ma có chút hoảng loạn, nhàn nhạt mở miệng.

“Khi Kim nhị cô nương bị hại, Ngô Đại Lượng và Nhan ma ma đều không có mặt, cũng đều không có biện pháp gấp rút trở về, người... tự nhiên không phải do hai người này gϊếŧ chết.” Tạ Cát Tường đưa ra một câu kết luận.

Nghe được lời này, không biết vì sao Kim Trạch Long đột nhiên lại nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng nữ nhi đã chết khiến hắn thực thương tâm, nhưng Kim gia vẫn muốn thể diện, không thể vứt hết mặt mũi ra ngoài, như vậy mới là hỏng bét.

Chỉ cần Nhu Nhu không phải do người trong nhà gϊếŧ chết, vậy so với cái gì đều thỏa đáng.

Hắn vừa mới nhuận khí được một chút, lại nghe Kim đại phu nhân thê lương kêu lên: “Không có khả năng! Sao có thể không phải tiện nhân đó, nếu không phải nàng, nữ nhi ta đây là do ai gϊếŧ? Chẳng lẽ do quỷ gϊếŧ?”

Nàng không thuận theo vẫn tiếp tục gặng hỏi, người trong sảnh chính liền thật cẩn thận nhìn về phía Tạ Cát Tường.

Tiểu Tạ thôi quan trẻ tuổi này hiển nhiên là tâm phúc của Triệu thế tử, Triệu thế tử tin cậy nàng có thừa, mặc kệ nàng có bản lĩnh hay không, đều không thể bác bỏ mặt mũi.

Kim Trạch Long vừa muốn mở miệng, lại nghe Tạ Cát Tường nói: “Đại phu nhân đừng nóng vội, chuyện nhị cô nương đặt sang một bên trước đã, nhưng ngược lại ta biết Chu Tử Quyên là do ai gϊếŧ chết.”

Kim đại phu nhân lập tức không còn lên tiếng.

Nàng trừng đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, tựa hồ hiện tại mới hiểu được, giữa hai vụ án mạng tất nhiên có liên hệ.

Khi biết Chu Tử Quyên là do ai gϊếŧ, lập tức có thể biết nữ nhi mình do ai ra tay.

Kim đại phu nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc an tĩnh ngồi trở lại vào ghế.

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng thở ra, nàng không sợ đối mặt với người chết, không sợ đối mặt với sát thủ hung ác, nhưng sợ nhất chính là người điên khùng không màng tất cả như vậy.

“Nhan ma ma, rạng sáng đêm qua đến giờ Dần (3g - 5g sáng), nếu ngươi không có trên Kim Đỉnh Sơn, vậy ngươi đi được nơi nào?”

Theo lời Tạ Cát Tường nói, ánh mắt mọi người một lần nữa trở về trên người Nhan ma ma.

Lúc này bọn họ mới ý thức được, vừa nãy Ngô Đại Lượng mới nói, tức phụ hắn là do Nhan ma ma gϊếŧ?

Nhan ma ma lại mặt không đổi sắc: “Ngày hôm trước ta cùng cô nương lên núi, kết quả tuổi lớn sức khỏe kém, khi tới chùa Kim Đỉnh cả người đau nhức, liền nằm trong sương phòng một buổi trưa, cho đến buổi tối cũng không ăn uống gì nổi, bất quá khi ta ra ngoài giải sầu, vẫn được đại cô nương nhìn thấy.”

Nhan ma ma tránh né toàn bộ câu chuyện mình đi tìm Ngô Đại Lượng trước đó, trực tiếp phủ nhận.

Nếu Ngô Đại Lượng tự tìm nhân chứng cho mình, vậy việc hai người gặp mặt, tự nhiên không người nào có thể chứng minh, nàng không cần thiết tự tìm phiền toái.

“Dạo bước trên núi một lát, vẫn cảm thấy không được thoải mái, nên trở về sương phòng ngủ, vẫn luôn ngủ đến sáng sớm thức dậy chuẩn bị đi hầu hạ cô nương, đυ.ng phải Diêu Noàng.”

Lời nàng nói ra, toàn bộ hành trình đều không có người chứng minh, nàng có ở tại Kim Đỉnh sơn hay không.

Cho nên, Tạ Cát Tường căn bản cũng không hỏi có nhân chứng hay không.

Nàng chỉ hỏi: “Vừa rồi Ngô Đại Lượng chỉ ra và xác nhận ngươi gϊếŧ hại thê tử hắn - Ngô Chu thị, ngươi có lý do thoái thác không?”

Nhan ma ma nâng mí mắt lên, vẻ mặt không thể hiểu được: “Ta không hề quen biết người này, vì sao phải gϊếŧ tức phụ hắn? Nhà hắn thì có quan hệ gì với Kim trạch?”

Ngô Đại Lượng cơ hồ muốn tức đến hộc máu: “Ngươi! Ngươi vô sỉ!”

Vụ án nói tới đây, tựa hồ lại rơi vào bế tắc.

Nhưng Tạ Cát Tường lại khí định thần nhàn, không hề kinh hoảng, cũng không nặng nề như mọi người.

Nàng nói: “Nhan ma ma, trước đó ngươi tốn sáu mươi lượng bạc giải quyết chuyện cho Ngô Đại Lượng, lại đem giấy vay nợ của hắn trở về từ chợ, nói vậy người trên chợ cũng đã gặp qua ngươi, biết ngươi và Ngô Đại Lượng kỳ thật có quen biết.”

Đây là một điểm giao nhau.

Nhan ma ma cũng rất đạm nhiên: “Đúng, nhưng gặp rồi thì có làm sao? Tâm ta tốt, không thể thấy người khác bị lừa, lúc này mới ra tay tương trợ, có gì không thể?”

Tạ Cát Tường cười nhẹ: “Xác thật là chuyện tốt, chỉ là sau khi việc này phát sinh được một tháng, thanh niên ngươi đã cứu này, thê tử hắn cũng đã chết, mà ngươi vừa lúc có động cơ cùng thời gian gϊếŧ nàng, còn có thời gian tỉ mỉ chuẩn bị hết thảy.”

Ánh mắt Tạ Cát Tường, từ đầu đến cuối đều đặt trên người Nhan ma ma.

Nàng nói như thế xong, Nhan ma ma giương giọng cười to: “Buồn cười, quá buồn cười, ta không quen biết cái người tên Ngô Chu thị này, vì sao ta phải gϊếŧ nàng? Chẳng lẽ ta điên?”

“Người quan phủ mướn,” Nhan ma ma cười đủ rồi, đột nhiên nhìn về phía Triệu Thụy, “bất quá cũng chỉ dựa vào quan hệ thôi chứ gì!”

Triệu Thụy nhàn nhạt cười.

Hắn không để ý tới khıêυ khí©h của Nhan ma ma, chỉ rũ mắt nhìn Tạ Cát Tường vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt nở rộ quang hoa.

Tiểu cô nương ngày thường mềm mại, chưa bao giờ nổi giận, cũng rất ít khi gắt gỏng với người khác, nhưng mỗi lần phá án, ý chí chiến đấu của nàng lại tràn đầy, bất luận kẻ nào đều có thể nhìn thấy tinh quang trên người nàng.

(nhamy111: tui hiểu câu này là trên người pé Tường như có đốm lửa xẹt xẹt bắn chíu chíu - hào quang nữ chính 🤣)

Tạ Cát Tường nhìn Nhan ma ma, cuối cùng thở dài: “Ngươi vì sao phải gϊếŧ nàng?”

Giọng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ, nhưng nói năng lại rất có khí phách.

“Đó là bởi vì, chỉ khi ngươi gϊếŧ Chu Tử Quyên, mới có thể trao đổi được với Ngô Đại Quang đi Kim gia gϊếŧ Kim nhị cô nương.”

Trong sân chính Kim gia, lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người ngây ngốc tại chỗ, tựa hồ nghe không hiểu lời Tạ Cát Tường nói.

Tạ Cát Tường nói: “Chuyện cần phải nói bắt đầu từ hai tháng trước.”

“Kim nhị cô nương thế chỗ Kim đại cô nương định ra hôn sự cùng Định Quốc Công gia, như vậy hôn sự giữa Kim gia cùng Tưởng gia phải trở thành phế thải, nhưng Kim gia không chịu từ bỏ cửa giao dịch tốt này, lập tức động não chọn tam cô nương, người có tuổi tác thành thân tương đương,” thanh âm Tạ Cát Tường lãnh khốc, mang theo lạnh lẽo không thể nói rõ, “Nhưng tam cô nương biết Tưởng nhị thiếu gia là dạng người gì, nàng không muốn gả qua chịu tội, liền đau khổ cầu xin đại lão gia ngươi, nhưng ngươi không đồng ý, có phải thế không?”

Sắc mặt Kim Trạch Long xám trắng, hắn nặng nề gật gật đầu, chỉ sợ hiện tại trong lòng chỉ còn lại vô biên hối hận.

“Kim gia cuối cùng vẫn kết nhân duyên cùng Tưởng gia, Kim tam cô nương rất tuyệt vọng, không bao lâu liền tự sát, chẳng qua nàng đang ở khuê các, người hầu bên người thành đàn, tự nhiên không chết được, mới vừa thắt cổ liền được cứu xuống. Bởi vậy còn bị phụ mẫu nhẫn tâm răn dạy, nói nàng không nghĩ cho đại cục, không hiểu chuyện.”

Tạ Cát Tường nói tới đây, Kim tam cô nương run lên dữ dội.

Nàng vốn đã mảnh mai, lại sinh bệnh nặng một hồi, giờ phút này sắc mặt càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn đáng thương thật sự.

Ai nhìn đều không đành lòng, huống chi ma ma hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn.

Tạ Cát Tường nói: “Nhan ma ma không giống Thư ma ma của nhị cô nương, ngươi là nhũ mẫu của tam cô nương, sau đó nam nhân và hài tử chết ngoài ý muốn, bởi vậy một lòng một dạ đặt trên người tam cô nương, thấy tam cô nương ủy khuất như vậy, tâm ngươi sinh khó chịu, liền nổi lên ý xấu.”

“Có lẽ là ở bến tàu Nam Giao, cũng có lẽ là ngẫu nhiên ở ven đường, ngươi gặp được Ngô Đại Quang cũng mang vẻ mặt sầu khổ đầy hận ý, nói hết nội tâm oán hận với nhau.”

Một đoạn này, là Tạ Cát Tường đoán, nhưng giáo úy đã đi ra ngoài kiểm tra, tin tưởng một lát sẽ có đáp án.

“Các ngươi đã biết lòng phẫn hận của nhau, cũng biết đối phương đều có người hận thấu xương, đều không muốn để kẻ thù thoải mái cả đời, vì thế các ngươi bắt tay với nhau, lập tức quyết định thay đối phương gϊếŧ kẻ thù.”

“Nhan ma ma ngươi đi gϊếŧ tức phụ Chu Tử Quyên của Ngô Đại Lượng, còn Ngô Đại Quang thì lẻn vào Kim gia, thay ngươi gϊếŧ Kim nhị cô nương, người đã đẩy Kim tam cô nương vào hố lửa. Chuyện phát sinh khi màn đêm buông xuống, các ngươi một người không ở nhà, một người khác cũng không ở trong thành, mặc dù có thù hận quá lớn cùng hiềm nghi, cũng không đủ để kết tội.”

Tạ Cát Tường thở dài: “Các ngươi rất thông minh, dùng rất nhiều phương pháp, ý đồ giấu trời qua biển, không chỉ phỏng theo bố trí hiện trường tử vong tại Ngũ Lí Bảo mười lăm năm trước, thậm chí còn kéo cả Ngô Đại Lượng vào, muốn cho hắn làm kẻ ngu xuẩn chết thay.”

“Phương pháp này, nếu làm được bí ẩn mà nghiêm cẩn, xác thật có thể thiên y vô phùng*, nếu quan phủ không điều tra tỉ mỉ, nói không chừng tới chỗ Ngô Đại Lượng cũng đã kết thúc, nhưng các ngươi lại bị Cao Đào Tư phá án.”

*Nghĩa bóng của thành ngữ “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.

Tạ Cát Tường cười nhạt một tiếng: “Nói như thế nào đây? Hay nói thời vận không tốt?”

Nàng nói chuyện cả buổi, kỳ thật căn bản không có bất luận chứng cứ nào, nhưng mà, lại có thể phân tích toàn bộ vụ án trước mặt mọi người, làm mọi người hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

Mặc kệ có chứng cứ hay không, suy luận này cũng là lưu loát nhất.

Ngô Đại Quang không nhìn phụ mẫu cứng đờ cùng thê tử ngốc lăng bên cạnh, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại không giống Nhan ma ma, kiểu bình tĩnh này của hắn, mang theo đắc ý người bình thường không cảm nhận được.

Triệu Thụy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, đối với loại ánh mắt này, hắn quá quen thuộc.

Năm đó trên linh đường mẫu thân hắn, Phùng Hiểu Nhu (mẹ kế Triệu Thụy) cũng đã dùng ánh mắt như vậy để khóc.

Ngô Đại Quang hỏi: “Tạ thôi quan, các ngươi có chứng cứ không? Nói miệng không bằng không chứng, chúng ta cần dựa vào chứng cứ để nói chuyện đi chứ.”