Chương 37: C.37.1 - Nhân duyên kết 13

Loại bất lực này, vô cớ khiến lòng người chua xót.

Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái, nàng nhìn Triệu Thụy nói: “Ta vốn cũng chỉ suy đoán thoáng qua, Trì Tiểu Hà dốc lòng tìm kiếm Cố Đông, tuyệt đối không phải bởi vì oán hận, nàng từ nhỏ mất đi cha mẹ, phải tự kiếm sống nuôi lấy bản thân từ rất sớm, gặp gỡ Cố Đông từ hồi mười mấy tuổi, hai cô nhi đến bên nhau rất nhanh.”

“Năm đó khi hai người đi trộm bị bắt, khẳng định là đã từng thương lượng qua, mới đẩy tội cho Trì Tiểu Hà lần đầu phạm tội chịu phạt, đến lúc Trì Tiểu Hà ra tù, hai người vẫn có thể ở bên nhau, chỉ là sau đó Trì Tiểu Hà mang thai.”

Hai người vẫn luôn lang bạt kỳ hồ muốn sống cuộc sống an ổn, người vẫn luôn dựa vào trộm cắp để kiếm sống như Cố Đông, rốt cuộc ý thức được, hắn sắp làm phụ thân rồi.

Cho nên, hắn đảo ánh mắt đến hẻm Vũ Hoa huy hoàng tráng lệ.

Hắn muốn làm một vụ lớn cuối cùng, để bọn họ có thể thuê một tiểu viện, cho hài tử một mái ấm, lại không nghĩ rằng hành động cuối cùng này, lại trở thành vĩnh biệt.

Triệu Thụy dừng một chút, hắn lại không mềm lòng như Tạ Cát Tường, hắn chỉ nói: “Cát Tường, nếu hắn không có ý xấu, cũng sẽ không rơi vào kết cục bỏ mạng trong hồ nước như hiện nay.”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, một lát sau, nàng thở phào một hơi: “Là ta đắm chìm quá mức vào chuyện đã qua.”

Chuyện đã qua cho dù có thuận tai, cũng che giấu không được động cơ Cố Đông xâm nhập vào Chúc phủ, ăn cắp đã vốn là phạm tội.

Triệu Thụy nhìn nàng có chút thương cảm, liền nói: “Nếu người này thật là Cố Đông, như vậy có thể nhìn nhận vụ án rõ ràng hơn.”

Kẻ gϊếŧ người, nhất định ở ngay Chúc gia, không thể chạy ra khỏi mảnh rừng trúc âm trầm khắp viện này được.

Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường bước vào trong rừng trúc, nhỏ giọng nói: “Trương Trung không chết, rất có thể hắn cũng chưa rời khỏi Chúc gia, như vậy ba năm này khẳng định có một người lặng yên không một tiếng động bị người khác thế thân, lại không ai phát hiện ra.”

Một người như vậy, ngày thường khẳng định không có liên hệ gì với người khác, cũng rất ít khi nói chuyện, đột nhiên đổi thành người khác, chỉ cần vẫn sống khiêm tốn không gây chú ý, thật đúng là sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi.

Triệu Thụy lệnh cho Tô Thần tìm kiếm, chính là một người nam nhân như vậy.

Một mình đơn độc làm việc ở Chúc gia, không còn bất luận người thân nào, có lẽ còn có chút tàn tật, công việc của hắn phải ở nơi vắng vẻ, không cần giao tiếp với người ngoài, tuổi cũng không chênh lệch với Trương Trung bao nhiêu.

Ấn định phạm vi tìm kiếm như thế, người lập tức rất dễ tìm.

Tạ Cát Tường cẩn thận suy tư những điểm đáng ngờ của vụ án, sau đó nói: “Huynh cảm thấy, hung thủ sẽ là Trương Trung sao?”

Triệu Thụy trầm mặc.

Án này thật sự quá khó phân biệt, một người chết liên lụy ra người thứ hai, người thứ ba, thậm chí…… Khả năng còn có người thứ tư.

Rốt cuộc Hách phu nhân chết như thế nào, không người nào ở Chúc gia có thể nói rõ.

Hai người cùng nhau bước chậm bên bờ hồ, cảm nhận được từng cơn gió nhẹ từ rừng trúc phất tới, đột nhiên đồng loạt nói: “Ta không cho là hắn.”

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười.

Triệu Thụy để Tạ Cát Tường nói trước.

Tạ Cát Tường nói: “Án này nhìn như phức tạp, kỳ thật cũng đơn giản, nó tổng cộng có hai nhánh.”

“Nhánh thứ nhất, đó là vụ án Hách phu nhân ba năm trước đây, sở dĩ nhận định nàng bị người hại, là bởi vì nguyên nhân nàng chết không rõ ràng, còn vì sao chết không rõ ràng, có thể khẳng định, cái chết của nàng lúc ấy, có liên quan đến đứa bé Chúc gia che giấu, cũng có liên quan đến Trương Trung cùng Chúc Phượng Nghi, bất luận là nàng tự sát hay là bị gϊếŧ, cuối cùng cái chết của nàng cũng làm bí mật về hài tử kia không bị phơi bày ra ngoài.”

Rất có thể hài tử được bí mật sinh ra, cuối cùng sinh sống ở Chúc gia, không ai biết hắn tồn tại, hắn sống cô độc một mình, ngày qua ngày tự mình hát khúc hát ru kia.

Cho đến khi Chúc Cẩm Trình đột nhiên bị đánh gãy chân, rồi Trì Tiểu Hà vào Chúc gia, có liên hệ với Chúc Cẩm Trình.

Trương Trung ẩn núp ở Chúc gia, rốt cuộc ngồi không yên, xuất hiện trước mặt Chúc Cẩm Trình.

Ba năm trước, vì sao hắn nén giận, gánh danh xấu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với chủ mẫu, làm hại chết chủ mẫu, mà vẫn có thể ẩn núp tới bây giờ?

Nếu thật sự hắn mang theo oán hận trong lòng, không thể thấy Chúc gia sống tốt, trong ba năm này hắn có vô số cơ hội động thủ, nhưng lại cố tình chọn thời điểm hiện tại.

Vì sao lại như vậy?

Tạ Cát Tường không biết, Triệu Thụy cũng không phỏng đoán được, nhưng trong lòng hai người đều có suy đoán, khả năng Trương Trung là hung phạm, tuyệt đối không đến năm phần.

Nhưng nếu không phải Trương Trung, như vậy, chỉ còn lại ba chủ nhân Chúc gia có hiềm nghi lớn nhất.

Chúc Phượng Nghi, Chúc Thuyền Quyên, Liễu Văn Nhân.

Ba người này, nhìn như đều có động cơ, nhưng lại như không hề có động cơ.

Chúc Phượng Nghi chỉ xuất hiện một lần, lại tiếp tục im hơi lặng tiếng, Chúc Thuyền Quyên lòng tràn đầy kiên định, hiện tại cũng là vẻ mặt bàng hoàng.

Mà Liễu Văn Nhân, từ đầu đến cuối đều chắc chắn kẻ gϊếŧ người là Trương Trung.

Tạ Cát Tường rũ mắt suy nghĩ sâu xa một lát, nhìn về phía đôi chị dâu em chồng cách hồ sen xa xa, đột nhiên nói: "Chuyện cũ sau lưng vụ án này đã biến hóa rất nhiều lần, ngay từ đầu chúng ta tưởng tiểu thϊếp ăn cắp chạy trốn rồi chết cóng, sau đó phát hiện Chúc gia có ẩn tình khác, tiểu thϊếp chỉ sợ cũng không phải chết ngoài ý muốn, mà đại thiếu gia Chúc gia vừa mới mất, cũng là bị người hại chết, kết hợp hai án mạng, nhanh chóng xâu chuỗi tới vụ án cũ ở Chúc gia ba năm trước đây.”

“Liên quan đến vụ án này, người Chúc gia nói mỗi người một kiểu, mỗi người đều có cách nói của mình, Chúc Thuyền Quyên cho rằng mẫu thân xác thật có tư tình với Trương Trung, thế cho nên đột phát bệnh mà chết. Liễu Văn Nhân lại cho rằng Trương Trung oán hận Chúc gia, hại chết bà bà cùng trượng phu, như vậy Trương Trung nghĩ như thế nào? Còn Chúc Phượng Nghi lại nghĩ như thế nào?”

Tạ Cát Tường nói tới đây, đột nhiên thở dài: “Chúng ta chỉ có thể tìm hiểu nguồn gốc để thẩm tra manh mối, nhưng án mạng ba năm trước đây đã thành vụ án cũ, các manh mối vốn có đã không còn tồn tại nữa, mặc dù xác nhận được thân phận Cố Đông, cũng chỉ có thể chứng minh Trương Trung còn sống, còn ẩn núp tại Chúc gia.”

“Mà hiện tại mới vừa phát sinh hai án mạng, bởi vì đều phát sinh ở Chúc gia, bên trong bên ngoài Chúc gia đều quét tước sạch sẽ, ngay cả chỗ hẻo lánh như hầm băng, cũng không còn một manh mối nào còn sót lại, thế cho nên Trì Tiểu Hà có bị tổn thương ở hầm băng Chúc gia không, cũng không thể kết luận.”

Vụ án này, còn phức tạp hơn vụ án Nguyễn Lâm thị, cũng khó điều tra hơn, mà điểm chết người chính là, bọn họ không nắm giữ manh mối mấu chốt nào.

Tạ Cát Tường thở dài: “Sao khó như vậy chứ?”

So sánh vụ án lần trước với vụ án lần này, cơ hồ có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Cả quá trình bọn họ đều đi theo manh mối, cuối cùng chỉ ra và xác nhận người bị tình nghi, khiến vụ án kết thúc chỉ trong một ngày.

Nhưng vụ án hiện tại, mỗi manh mối bọn họ tìm được, phần lớn đều là dò hỏi được các cho tiết khác nhau từ miệng người nhà, cũng chỉ làm vụ án càng thêm phức tạp, lôi kéo ra thêm nhiều ẩn tình và vụ án mạng cũ.

Tạ Cát Tường có chút phát sầu, nếu cuối cùng tra ra người bị tình nghi nhưng không cách nào định tội, vậy phải làm thế nào mới được đây?

Triệu Thụy nhìn vẻ mặt Tạ Cát Tường u sầu, ngược lại hắn rất lạnh nhạt, hắn cong lưng, nói nhỏ bên tai nàng vài câu, Tạ Cát Tường lập tức mở to hai mắt.

“Như vậy cũng được?”

Triệu Thụy cười nhàn nhạt, trấn an nội tâm đầy phiền muộn của Tạ Cát Tường: “Vì sao không được?”

Hắn duỗi tay búng nhẹ trên trán Tạ Cát Tường một cái: “Nha đầu ngốc, muội chỉ cần tra án là được, những chuyện khác có ta. Hơn nữa, chúng ta còn chưa thẩm vấn Chúc Phượng Nghi đâu.”

Đúng vậy, người có khả năng bị tình nghi nhất, bọn họ còn chưa cẩn thận dò hỏi.

Tạ Cát Tường thở sâu: “Đi thôi.”

Ánh mắt hai người, cùng nhau dừng trên mái hiên lờ mờ của Mặc Trúc Hiên.

Hôm nay bọn họ xông vào Chúc gia, đã xem như rút dây động rừng, mặc dù Chúc Phượng Nghi không đồng ý điều tra Mặc Trúc Hiên, bọn họ cũng không điều tra được thêm bao nhiêu chứng cứ, nhưng vẫn có thể dò hỏi Chúc Phượng Nghi.

Triệu Thụy dặn dò giáo úy coi chừng cặp chị dâu em chồng kia, liền cùng Tạ Cát Tường sóng vai bước vào Mặc Trúc Hiên.

Giờ phút này Mặc Trúc Hiên, và Mặc Mai Hiên hoang vắng quạnh quẽ kia, tựa hồ không hề có chút khác biệt nào.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp dày đặc rừng trúc, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy rẽ trái rẽ phải mới đến được trước Mặc Trúc Hiên.

Mặc Trúc Hiên là toàn bộ chủ viện Chúc gia, gia chủ vẫn luôn cư trú ở chỗ này, bởi vậy sân rộng rãi hơn các viện còn lại, trong viện cũng là cỏ xanh như thảm, đào hồng liễu xanh.

Tạ Cát Tường phát hiện, các sân viện Chúc gia đang có, chỉ có nơi này khiến người kinh diễm nhất, cũng có phong cách lịch sự tao nhã nhất.

Mặc Mai Hiên (viện tiểu thϊếp Trì Tiểu Hà ở) đơn điệu thanh lãnh, Mặc Lan Hiên (viện đại thiếu gia Chúc Cẩm Trình ở) trống trải thanh lịch, đều không so được với Mặc Trúc Hiên ưu nhã độc đáo.

Giờ phút này, cửa lớn Mặc Trúc Hiên đóng chặt, bên trong an tĩnh không tiếng động, thậm chí Tạ Cát Tường còn không biết bên trong có người không.

Triệu Thụy quay đầu lại, Triệu Hòa Trạch lập tức tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Có ai không?” Triệu Hòa Trạch cao giọng hỏi.

Một cơn gió nóng mùa hè thổi qua, hoa cỏ trong Mặc Trúc Hiên đón gió lay động, phát ra tiếng sàn sạt.

Không ai trả lời.

Triệu Thụy rất kiên nhẫn đợi trong chốc lát, cho đến khi Triệu Hòa Trạch gõ cửa lần thứ hai không có kết quả, mới hơi nhíu mày: “Xông vào.”

Hắn lạnh lùng nói.

Nhưng hắn vừa dứt lời, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa theo tiếng mở ra từ bên trong, một thân ảng trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong cửa.

Làn da Chúc Phượng Nghi vốn đã trắng nõn, đứng như thế dưới ánh mặt trời, càng giống như người tuyết, toàn thân như phát ra ánh sáng.

“Chuyện gì?” Chúc Phượng Nghi nhàn nhạt hỏi.

Triệu Thụy tiến lên một bước, đứng thẳng ngoài cửa, đối diện trực tiếp với Chúc Phượng Nghi.

“Chúc lão gia, có vài vụ án cần dò hỏi, chẳng biết đi vào trong nói chuyện được không?”

Ngữ khí của Triệu Thụy, hiếm khi tương đối khách khí.

Nhưng Chúc Phượng Nghi lại trầm mặc.

Lần đầu tiên Triệu Thụy dò hỏi có thể tra soát Mặc Trúc Hiên không, Chúc Phượng Nghi liền do dự thật lâu, cuối cùng không đồng ý, lúc này đây, đoàn người đứng thành hàng ngăn trước cửa Mặc Trúc Hiên, chờ xem Chúc Phượng Nghi lựa chọn như thế nào.

Tạ Cát Tường nhìn khuôn mặt trắng đến phát sáng của Chúc Phượng Nghi, giấu bên trong cánh cửa, hắn trầm mặc, tựa hồ đang lưỡng lự.

Nhưng rối rắm cùng do dự trong mắt hắn, lại làm Tạ Cát Tường cảm nhận được rõ ràng.

Cánh cửa này hắn tựa hồ rất muốn mở, chỉ là có thứ gì đó cản trở hắn, không cho hắn mở cánh cửa ngăn cản mọi người ra.

Cuối cùng, Chúc Phượng Nghi thở dài: “Xin lỗi, đi ra ngoài nói chuyện đi.”

Cuối cùng hắn cũng không cho phép mọi người tiến vào Mặc Trúc Hiên.

Chúc Phượng Nghi hơi hơi hé cửa lớn ra, lách qua khoảng hở giữa hai cánh cửa đi ra ngoài, sau đó xoay người đóng chặt cửa viện lại.

“Triệu đại nhân có gì muốn hỏi?”

Triệu Thụy đi thẳng vào vấn đề: “Chúc lão gia, ngươi cũng biết Trương quản gia quý phủ vẫn chưa chết? Người chết ở hồ sen cũng không phải là Trương Trung.”

Sắc mặt Chúc Phượng Nghi vẫn lạnh nhạt như cũ.

Hắn nhẹ nhàng rũ mắt, trên mặt không hề có một chút biến hóa, vài câu nói này của Triệu Thụy, tựa hồ cũng không thể khiến cho hắn kinh hoảng.

“Thật sao?” Chúc Phượng Nghi nhẹ giọng đáp.

Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn, sau một lát lại hỏi: “Căn cứ theo lệnh ái💥 thuật lại, ba năm trước đây nàng nghe được Trương Trung từng có cãi vã cùng lệnh chính💥, nội dung mơ hồ đề cập đến tư tình của hai người, xin hỏi Chúc lão gia có biết việc này không?”

Nghe được hai chữ tư tình, thân thể Chúc Phượng Nghi hơi động, Tạ Cát Tường chú ý tới, hắn lại nắm chặt lòng bàn tay.

Tựa hồ như, phương thức biểu đạt tình cảm của hắn đều không phải là vẻ mặt, mà là nắm tay giấu trong tay áo.

“Không……” Chúc Phượng Nghi lần thứ hai mở miệng, thanh âm khô khốc, “Không, hai người bọn họ tuyệt đối không có tư tình.”

Lúc này đây, rốt cuộc Chúc Phượng Nghi cho mọi người một đáp án ngoài dự đoán.