Chương 34-1: C.34.1 - Nhân duyên kết 10

Từ khi Trì Tiểu Hà đột tử ở đầu đường, đến bây giờ Chúc Cẩm Trình bị độc sát trong nhà, toàn bộ vụ án càng thêm khó phân biệt.

Nhưng bọn họ hoài nghi Liễu phu nhân, hoài nghi đối thủ của Chúc gia, thậm chí còn hoài nghi người quen cũ của Trì Tiểu Hà, lại chưa từng hoài nghi Chúc Phượng Nghi.

Nguyên nhân không hoài nghi hắn, chính là Chúc Phượng Nghi căn bản không có xuất hiện, ngoại trừ lần đầu tiên bọn họ đi Chúc gia, Chúc Phượng Nghi cho quản gia mời người đến phòng khách, từ đó về sau lại không còn tin tức nào truyền ra.

Phàm là bọn họ dò hỏi, Chúc gia đều trăm miệng một lời, nói lão gia bị bệnh, không thể đi lại.

Chúc Phượng Nghi thật sự bệnh nặng sao? Con trai độc nhất tuổi trẻ chết sớm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn là trưởng bối, không cần túc trực bên linh cữu, nhưng dù sao cũng nên tới trước linh đường an ủi một vài câu, đưa tiễn cốt nhục thân sinh một chút.

Nhưng đều không có.

Chúc Phượng Nghi giống như u linh sống ở Chúc phủ, hắn ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ trở thành tấm bảng hiệu sống, vang dội hậu thế của Mặc Văn Trai.

Tạ Cát Tường nói đến đây, ánh mắt Bạch Đồ sáng lên.

Bất luận là Trì Tiểu Hà hay là Chúc Cẩm Trình, điểm đáng ngờ của hai án mạng này vốn không quan hệ đến Chúc Phượng Nghi, Chúc Phượng Nghi căn bản không có giao tiếp với tiểu thϊếp của nhi tử, mà về Mặc Văn Trai, hắn vốn muốn truyền cho con trai độc nhất, không có khả năng làm hại con mình.

Cho nên, bọn họ vẫn luôn không hoài nghi Chúc Phượng Nghi.

Bạch Đồ như suy tư gì nói: “Tạ thôi quan vừa nói, ta mới nhớ tới tiểu nhị kia đã từng nói qua, từ sau khi Hách phu nhân qua đời, Chúc lão gia liền rất ít khi xuất hiện, chỉ ngẫu nhiên có số ít hội giao lưu văn thơ mời hắn, hắn mới ra ngoài, còn bình thường chỉ có số ít tranh Mặc Trúc xuất hiện.”

Các văn nhân mặc khách, danh gia ẩn sĩ gì đó, đều khiêm tốn sống bình thản như thế.

Nếu Chúc gia không xảy ra chuyện đến bực này, hành động của Chúc Phượng Nghi cũng tính hợp lý, nhưng cố tình Chúc gia lại xảy ra chuyện.

Hắn làm phụ thân ruột thịt của Chúc Cẩm Trình, làm đương gia của Chúc gia, cũng làm lão bản Mặc Văn Trai, chợt mất đi nhi tử cũng như người thừa kế duy nhất, nếu lúc này còn không xuất hiện, liền có chút không thể nói nổi.

Rốt cuộc buôn bán trong nhà còn phải làm, Mặc Văn Trai cũng cần phải có người xử lý, nếu giờ phút này Chúc Phượng Nghi xuất hiện, việc kinh doanh của Chúc gia sẽ không bị tổn thất nặng.

Hắn rốt cuộc cũng không quá lớn tuổi, đến nay cũng chỉ 40, chỉ cần chờ thêm mười mấy năm, đứa con mồ côi trong bụng Liễu phu nhân trưởng thành, Chúc gia lại có người thừa kế mới.

Tạ cát tường như suy tư gì nói: “Chẳng lẽ, hắn có lý do gì khó nói, hoặc là, toàn bộ suy luận của chúng ta đối với Chúc gia đều là sai lầm?”

Trên thực tế, vụ án có khả năng không liên quan đến Mặc Văn Trai?

Triệu Thụy đúng lúc mở miệng: “Trên bất luận vụ án nào, thân tình cùng pháp lý đều không thể dùng làm căn cứ phán đoán, cái gì hổ độc không ăn thịt con? Vụ án Nguyễn Đại chính là ví dụ phản diện, vụ án không có người bị tình nghi rõ ràng, hai người chết tựa hồ cũng không có kẻ thù, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận điều tra.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Đại nhân nói rất đúng.”

Triệu Thụy đột nhiên bị nàng gọi đại nhân, có chút không thích ứng được, ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “Vụ án Chúc Cẩm Trình, ta không cho rằng cần chờ chứng cứ xuất hiện, kéo càng lâu vụ án càng khó điều tra.”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng vừa định dò hỏi, liền nghe Bạch Đồ ở đối diện phóng lớn giọng nói: “Ta nói mà, Triệu đại nhân sẽ phá án thôi!”

Đây là sẽ phá án như thế nào?

Chúc gia người ta căn bản không có báo án, mặc dù bọn họ muốn tra án, cũng phải có nguyên nhân.

Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Cao Đào Tư muốn tra án, nhất định phải có người nhà báo án sao?”

Khi Triệu Thụy dẫn một đám người trực tiếp vây trước cửa nhà Chúc gia, Tạ Cát Tường thật sự một câu cũng không nói ra được.

Ngay từ đầu bọn họ chưa từng nói Trì Tiểu Hà đã chết, muốn dựa trên điều kiện tiên quyết là không rút dây động rừng để điều tra rõ vụ án.

Nhưng đêm qua bọn họ mới phát hiện, Chúc Cẩm Trình có thể đã bị độc chết, án này đã không thể tiếp tục lặng lẽ điều tra được nữa.

Triệu Thụy lạnh lùng nhìn Hồ quản gia ngăn ở cửa Chúc gia, lạnh giọng nói: “Cao Đào Tư tra án, người không liên quan không được ngăn cản.”

Sắc mặt Hồ quản gia xanh mét, đã nhiều ngày làm tang sự, hắn bận trong bận ngoài, đến mức sắc mặt xanh trắng, mệt mỏi hoảng hốt, hiện tại lại còn phải đối mặt với các giáo úy mặt lạnh mênh mông ngoài cửa.

Hồ quản gia run run đôi môi khô khốc, một câu cũng chưa nói ra.

Hắn không biết phải ngăn cản như thế nào.

Quan sai lấy ra lệnh điều tra, trên giấy trắng mực đen viết thật sự rõ ràng, Trì thị Chúc phủ uổng mạng đầu đường, Cao Đào Tư vâng mệnh tra án, điều tra nguyên nhân Trì Tiểu Hà chết.

Hai ngày trước bọn họ lại đây chỉ điều tra phòng ngủ Trì Tiểu Hà, chỉ bởi vì nàng có liên quan đến vụ trọng án khác, hiện tại nàng thành người chết, Chúc gia lập tức có hiềm nghi.

Chúc gia đại tiểu thư cùng thiếu phu nhân đều thừa nhận, Chúc đại thiếu gia chết là vì Trì Tiểu Hà làm tức giận quá mức gây ra khó thở, quan phủ tới cửa điều tra là đúng tình hợp lý.

Hồ quản gia căn bản không đạo lý ngăn cản.

Hơn nữa, mặc dù Chúc gia có thể dùng chuyện làm tang sự để cự tuyệt điều tra, nhưng cũng không tới lượt một quản gia như hắn mở miệng.

Triệu Thụy nhàn nhạt nhìn Hồ quản gia, nhìn đến mặt Hồ quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lại vẫn cắn răng không rời đi.

Triệu Thụy dường như đã mất hết kiên nhẫn.

“Hoặc là ngươi tránh ra, hoặc là gọi gia chủ Chúc gia ra mặt, nếu không……”

Triệu Thụy dừng một chút, Tô Thần bên cạnh hắn liền lạnh lùng nói: “Cản trở quan phủ phá án, giấu giếm sự thật, bảo vệ hung thủ chính là trọng tội, Hồ quản gia, tự ngươi nên ước lượng rõ ràng.”

Hồ quản gia run lẩy bẩy, cả người như mới được vớt trong nước ra, hắn hơi há mồm, lại phát hiện mình đã mất năng lực nói chuyện.

Từ trong mắt hắn, Triệu Thụy thấy được nỗi sợ hãi sâu sắc.

Ngay lúc Triệu Thụy sắp dẫn người xông vào Chúc gia, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Triệu đại nhân muốn gặp thảo dân, thảo dân đã tới.”

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Mọi người ngoài cửa Chúc gia, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người mỹ nam tử đột nhiên xuất hiện.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Ánh nắng xán lạn rơi xuống trên đóa hoa trắng treo trên cạnh cửa Chúc gia, cũng chiếu sáng mặt mày người vừa tới.

Đó là tình cảnh như trời quang trăng sáng.

Chúc Phượng Nghi có một gương mặt như thần tiên.

Hắn mặt trắng không râu, tóc dài đen nhánh, mặt mày lộ ra nét không vướng bụi trần, ánh mắt có lạnh nhạt và nghiêm nghị.

Làm một người nam nhân, hắn lại có thể xứng với từ mỹ lệ, mặc dù lạnh nhạt như vậy, cũng làm người nhịn không được đuổi theo ánh mắt hắn.

Hắn đứng ở chỗ này, ngay cả Triệu Thụy luôn luôn anh tuấn bắt mắt dường như cũng mất đi nhan sắc.

Hai nam nhân nhàn nhạt đối diện, một người trong cửa, một người ở ngoài cửa, chớp mắt bắt đầu giằng co.

Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn Chúc Phượng Nghi đứng trong cửa, trong lòng cảm thán: long chương phượng tư* như vậy, thật là người phi thường cũng không sai.

*long chương phượng tư: khí chất của rồng, dáng dấp/vẻ đẹp của phượng, câu này đang ví von khí chất vẻ đẹp siêu phàm của một người

Nhưng vào lúc này, Triệu Thụy đột nhiên mở miệng: “Chúc lão gia sao biết bản quan họ Triệu?”

Chúc Phượng Nghi rũ đôi mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói vẫn trong sáng: “Triệu đại nhân năm lần bảy lượt ra vào hàn xá, nếu còn không biết đại nhân là ai, vậy ta đây thật sự quá mức vô dụng rồi.”

Chữ năm lần bảy lượt này, dùng thật sự tinh diệu.

Triệu Thụy nhìn hắn, muốn nhìn ra chút ít cảm xúc từ trong mắt hắn, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã thu hồi ánh mắt, không thể thăm dò được gì.

“Chúc lão gia nếu biết bản quan điều tra Chúc gia, hẳn là cũng hiểu công vụ trong người không thể qua loa, nếu Trì thị của quý phủ chết bất đắc kỳ tử ngoài ý muốn, quý phủ có hiềm nghi rất lớn, vậy bản quan chỉ có thể vào phủ tra soát.”

Chúc Phượng Nghi dừng lại.

Hắn rũ đôi mắt xuống, lạnh lùng đứng ở cửa, ánh nắng trượt xuống gương mặt hắn, càng làm da mặt hắn trắng như tuyết, không phải tiên lại tựa như tiên.

Nói đến đây, hai người lại cường ngạnh đối đầu, không ai mở miệng.

Nhưng Tạ Cát Tường lại biết, Chúc Phượng Nghi cũng không ngăn được Cao Đào Tư.

Tấm chiêu bài này là do bệ hạ đích thân lập, chỉ vì quét sạch các việc trái pháp luật, làm thiếu khanh đời thứ nhất ở Cao Đào Tư, Triệu Thụy muốn tra án, muốn vào nhà người nào, không ai có thể ngăn trở.

Nấn ná ở cửa này một hồi, chẳng qua là cho Chúc gia vài phần thể diện mà thôi.

Nhưng Chúc gia một hai rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, vậy Triệu Thụy cũng có thể trở mặt vô tình, trực tiếp buộc Chúc gia dừng tang sự.

Rốt cuộc, người chết lớn nhất, Trì Tiểu Hà đột nhiên chết trong hẻm, Cao Đào Tư cũng đã lập án, như vậy nỗ lực điều tra manh mối chính là công vụ hàng đầu của Cao Đào Tư.

Quả nhiên, Chúc Phượng Nghi trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ nói: “Triệu đại nhân, khuyển tử chết sớm, thảo dân bi thống trong lòng, xin đại nhân nể tình thảo dân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đừng quấy nhiễu linh đường thanh tịnh, để cho hắn an tĩnh ra đi.”

Triệu Thụy lại không lập tức đáp ứng, chỉ hỏi: “Nếu Trì Tiểu Hà bị Chúc Cẩm Trình gϊếŧ chết? Bản quan cũng không thể tra sao?”

Giọng nói hắn rơi xuống, Chúc Phượng Nghi vẫn luôn bình tĩnh đạm nhiên cũng không khỏi nâng mắt lên.

Hắn bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thụy: “Không có khả năng, khuyển tử không phải là người ác độc.”

Triệu Thụy nhìn hắn cong cong khóe môi, lộ vẻ nhạt nhẽo trào phúng: “Nga? Sao Chúc lão gia lại chắc chắn như vậy? Có lẽ……”

Triệu Thụy dừng một chút, thanh âm bỗng dưng lạnh lùng: “Có lẽ Chúc lão gia biết một ít nội tình?”

Lời này hắn nói đặc biệt không lưu tình.

Chúc Phượng Nghi nhẹ nhàng nắm chặt tay, động tác hắn rất nhanh, trên mặt cũng không có cảm xúc nào dư thừa, nhưng Tạ Cát Tường vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Dư quang khóe mắt nàng vẫn luôn đặt trên người Chúc Phượng Nghi, thật trùng hợp, nửa thân mình nàng lại đứng sau Triệu Thụy, quan sát Chúc Phượng Nghi mà không dễ bị trông thấy.

Chúc Phượng Nghi tức giận bởi vì Triệu Thụy khıêυ khí©h.

Trong nháy mắt, Tạ Cát Tường đã lĩnh ngộ được, thế gian này nào có tiên nhân gì?

Chúc Phượng Nghi cho dù là trăng sáng trên trời, hay lại là long chương phượng tư, bất quá hắn cũng chỉ là một người phàm.

Là người, sẽ có rất nhiều cảm xúc, là người, thì sẽ có hỉ nộ ái ố.

Triệu Thụy nói hết lời, thấy Chúc Phượng Nghi vẫn không tiếp lời, liền nói thẳng: “Chúc lão gia, bản quan rất bận, không rảnh đứng ở chỗ này giải thích với ngươi, nếu ngươi nhân nhượng, mọi người đều vui vẻ, còn nếu ngươi cố chấp……”

“Nếu ngươi cố chấp không cho, chẳng lẽ bản quan còn không vào được cửa lớn quý phủ?”

Chúc Phượng Nghi rũ mắt, không nói gì.

Gió nóng ngày hè thổi xoáy tới, thổi bay áo tang trắng tinh, cũng thổi bay tóc dài không được buộc lại của hắn.

Một giọng nữ ôn hòa khác vang lên từ trong cánh cửa: “Nếu đại nhân muốn vào hàn xá điều tra, điều tra cũng được, nhưng vì sao phải ở ngoài cửa ác ý phỉ báng người khác?”

Liễu Văn Nhân đỡ cái bụng tròn trịa, tập tễnh đi ra cửa Chúc phủ, sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, trên người đã không còn tinh thần như hai ngày trước, hiện giờ chỉ còn lại ai oán ngập tràn.

Quả phụ nhu nhược đáng thương, khiến cho mọi người động lòng trắc ẩn.

Lập tức có người qua đường từng tới phúng viếng bất mãn, oán hận nhìn Triệu Thụy: “Quan phủ quá là ỷ thế hϊếp người, nhà người ta đang làm tang sự, toàn gia cô nhi quả phụ, các ngươi cũng muốn khi dễ.”

Triệu Thụy nhìn cũng không nhìn hắn, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Chúc Phượng Nghi.

Tô Thần lạnh lùng mở miệng: “Chúc gia bị nghi ngờ có liên quan đến trọng án gϊếŧ người, Cao Đào Tư theo lẽ công bằng chấp pháp, đâu ra khi dễ như vừa nói?”

“Hay là, vị thiếu gia này cảm thấy gϊếŧ người cũng không phải chuyện gì lớn, oan khuất của người chết cũng không cần làm rõ?”

Một lời phản bác của Tô Thần, mọi người qua đường cũng không dám lên tiếng.

Liễu Văn Nhân từ từ đi đến bên cạnh Chúc Phượng Nghi, nàng cúi đầu nhìn các quan sai được huấn luyện nghiêm chỉnh ngoài cửa, cuối cùng thở dài.

“Vào đi, điều tra xong sớm chút, nhanh chóng trả lại thanh tĩnh cho Chúc gia ta.”

Tạ Cát Tường nhìn thấy, tay Chúc Phượng Nghi lại nhẹ nhàng nắm chặt.

Hắn bởi vì thái độ tàn nhẫn của Triệu Thụy, hay là bất mãn Liễu Văn Nhân thay hắn làm chủ?

Cũng có lẽ, trước đây hắn gϊếŧ người, sợ quan phủ điều tra ra?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***