- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Yến Kinh Khuê Sát
- Chương 4: Lời từ bi 4
Yến Kinh Khuê Sát
Chương 4: Lời từ bi 4
Tạ Cát tường đang định nói gì đó, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng Triệu Hòa Trạch: “Tạ tiểu thư, Nguyễn tiểu thư, tới Cao Đào Tư rồi.”
Cao Đào Tư?
Tạ Cát Tường chưa kịp nghi hoặc, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu mới phát hiện đoàn người bọn họ lại trực tiếp vào một chỗ thiên viện trong Đại Lý Tự.
Tường trắng ngói đen, trúc xanh xào xạt.
Bên trên cửa hiên, ba chữ Cao Đào Tư to lớn lóe lên ánh sáng bạc, dường như có ngàn vạn lời nói, nói ra hết thảy vui buồn của nhân gian.
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng cũng không biết Đại Lý Tự còn có Cao Đào Tư.
Giờ phút này Triệu Thụy đối mặt với cửa, khuôn mặt thanh tuấn, thon dài đĩnh bạt, bộ quan phục xanh thẳm sinh ra vài phần phiêu dật, khiến người chỉ cần nhìn thấy sẽ không quên.
Hắn bình tĩnh chăm chú nhìn Tạ Cát Tường, khóe môi hơi cong, cười như không cười.
“Tạ tiểu thư, mời vào Cao Đào Tư.”
Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, lập tức biết nơi này hẳn là mới được Đại Lý Tự xây thêm, nhưng còn về nguyên nhân gì thì thật ra không tiện nghiền ngẫm.
Triệu Thụy có chút lạnh nhạt, dẫn mấy người đi vào từ cửa chính, gọi giáo úy canh cửa lại đây làm đăng ký cho mấy người bên ngoài vào.
Tạ Cát Tường thấy giáo úy kia tuy mặc quan phục than chì bình thương, trên thân quan phục cũng không có hoa văn đặc thù, nhưng gương mặt rất lạnh lùng, trên người đều là sát khí.
Trong lòng Tạ Cát Tường có chút suy đoán, dẫn Nguyễn Liên Nhi đến chỗ bên cạnh cửa viết tên họ, địa chỉ nhà ở đâu, lúc này mới đi theo Triệu Thụy vào Cao Đào Tư.
Càng đi vào bên trong, càng biết rõ trong đó còn có khu vực khác.
Chỉ là tiền viện hậu viện đều chưa kịp xem xét, mấy giáo úy uy vũ kia đã dọa tới mức Nguyễn Liên Nhi sợ run cả người, trốn ở sau lưng Tạ Cát Tường không dám hé răng.
Triệu Thụy trực tiếp nhìn Triệu Hòa Trạch gật gật đầu, nói với Nguyễn Liên Nhi: “Nguyễn cô nương, từ sau chỗ hành lang gấp khúc này chính là Nghĩa Phòng, lần này còn chưa thông qua ý kiến của người nhà, bởi vậy chưa tiến hành kiểm tra thi thể, còn nhờ cô nương cân nhắc một chút.”
Khi ở nhà hắn không nói, cố tình chờ đến lúc tới Cao Đào Tư, để Nguyễn Liên Nhi thấy cảnh tượng nha môn nghiêm trang mới mở miệng.
Trong lòng Nguyễn Liên Nhi kinh hoảng, xác thật cũng có hơi khó hiểu đối với cái chết của mẫu thân, liền run run rẩy rẩy hỏi Tạ Cát Tường: “Cát tường tỷ tỷ, tỷ nói…… Phải làm như thế nào?”
Tạ Cát Tường quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng lại vẫn kiên trì đi theo, liền thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn điều tra rõ vì sao Phúc thẩm chết, ai làm hại, vẫn nên đáp ứng kiểm thi.”
Nguyễn Liên Nhi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, cúi đầu xuống không nói thêm lời nào.
Cả nhà bên cạnh này, mẫu thân mạnh mẽ cần mẫn, dựa vào tuyệt chiêu nấu đậu hủ, một tay gầy dựng nghề nghiệp cho cả gia đình, nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhi tử chăm chỉ hiếu học, cứ nghĩ là vô cùng hạnh phúc.
Chỉ tiếc……
Chỉ tiếc không có được một người phụ thân tốt.
Nguyễn Đại, trượng phu Phúc thẩm, cả ngày rong chơi bên ngoài cũng không về nhà, đến khi trở về cũng chỉ lo đòi tiền, nếu không có, động một chút là đánh chửi, ngoại trừ mặt của nhi tử hắn không đánh, còn thê tử nữ nhi chết sống cũng không bận tâm.
Hiện giờ Phúc thẩm chết oan uổng như thế, hắn cũng không thấy bóng người, chỉ có nữ nhi tuổi nhỏ phải đứng ra giải oan cho mẫu thân.
Thực sự vừa đáng giận vừa bạc tình.
Bất quá tuy trong lòng Nguyễn Liên Nhi sợ hãi, nhưng đối với việc mẫu thân uổng mạng lại không dám xem thường chút nào, chỉ cân nhắc một lát liền nói: “Ta đồng ý.”
Một khi đã quyết định, Triệu Thụy nhẹ nhàng phất tay, liền có một nữ giáo úy trẻ tuổi đuổi tới, trực tiếp đi theo bên cạnh Nguyễn Liên Nhi.
Đoàn người thuận theo hành lang gấp khúc bên trái bước ra khỏi thiên phòng, trên đường rừng trúc dày đặc, ngăn cách thời gian, khiến người nhìn không rõ tương lai cùng hậu vận.
Ước chừng nửa nén nhang, một chỗ vô cùng hẻo lánh xuất hiện trước mắt, vì đây là chỗ dùng cho việc làm tang lễ, không gian thoạt nhìn vô cùng quạnh quẽ, ngay cả trước cửa cũng không treo biển tên, chỉ treo qua loa hai cái l*иg đèn trắng.
Bọn họ mới vừa đến, liền thấy Triệu Hòa Trạch từ trong phòng kín mời ra một nam nhân trung niên cao cao gầy gầy, nhìn tựa như mới vừa tỉnh ngủ.
“Sao giờ mới đến?.” Người tới rũ mí mắt xuống, nhìn lướt qua Triệu Thụy.
Triệu Thụy đối với người ngoài luôn không có tính tình tốt gì, nếu có người to gan lớn mật chọc tới trước mặt hắn, phần lớn là trực tiếp cho thân vệ xử trí, nhưng đối với người này, Triệu Thụy lại khó có khi giải thích một câu.
“Người nhà không ở nhà, đành phải mời tiểu thư nhỏ tuổi tới, đã đồng ý kiểm thi.”
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, hắn gom áo kẹp lại, khom lưng mang ủng ngắn vào chân, lúc này mới thét to một tiếng: “Ân Tiểu Lục, mang Nghiệm Thi Cách Mục* tới, nói với người nhà một chút.”
*Nghiệm Thi Cách mục: bảng liệt kê cách thức nghiệm thi
Một tiếng trả lời sáng ngời vọng tới: “Sư phụ, tới liền đâyyyy.”
Theo giọng nói, một thanh niên 17-18 tuổi từ phòng kín chạy ra, khuôn mặt hắn thanh tú, môi hồng răng trắng, lại có vài phần nữ tướng.
Thanh niên gọi là Ân Tiểu Lục trong tay mang theo Nghiệm Thi Cách Mục, trước hành lễ với Triệu Thụy cùng Triệu Hòa Trạch, sau đó chuẩn xác nhìn về phía Nguyễn Liên Nhi: “Nguyễn cô nương, mời cô nương ký tên vào đây, nếu không biết viết chữ, ấn dấu tay cũng được, có gì thắc mắc đều có thể hỏi ta.”
Ngày thường Nguyễn Quế đọc sách ở Thanh Sơn thư viện, trở về nhà cũng sẽ dạy tỷ tỷ, bởi vậy Nguyễn Liên Nhi cũng biết chữ.
Nàng nhận Nghiệm Thi Cách Mục kia, giản lược nhìn nhìn, càng xem sắc mặt càng trắng, cuối cùng cả người đều run lên.
“Sao còn phải.... còn phải mổ.... mổ người ra?”.
“Cô nương không cần sợ, nếu không làm cẩn thận thỏa đáng, chúng ta cũng tra không ra nguyên nhân phu nhân chết đúng không? Làm như thế, vẫn là vì cho người chết một công đạo.” Ân Tiểu Lục thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng thật ra rất biết cách an ủi người khác.
Nguyễn Liên Nhi ký vào Nghiệm Thi Cách Mục, Tạ Cát Tường chào hỏi cùng nam nhân trung niên kia.
Triệu Thụy tự mình giới thiệu: “Tạ tiểu thư, vị này chính là nhất đẳng ngỗ tác của Cao Đào Tư chúng ta, Hình Cửu Niên - Hình đại nhân, còn vị này chính là cao thủ phá án bản quan mời riêng đến, Tạ Cát Tường - Tạ tiểu thư.”
Tạ Cát Tường không dám nhận mình là cao thủ gì đó, nàng chắp tay với Hình Cửu Niên nói: “Hình đại nhân chào, Hình đại nhân gọi ta Cát Tường là được.”
Hình Cửu Niên rũ mắt xuống, cũng không nhìn Tạ Cát Tường, lại nói: “Tuổi còn trẻ, nhưng thật ra là một lão nhân thạo nghề.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, đảo mắt liền cười: “Tạ Hình đại nhân khen.”
Thấy người nhà của người chết đã đồng ý nghiệm thi, Hình Cửu Niên liền lấy chìa khóa trên eo, đi vào Nghĩa Phòng chuẩn bị.
Triệu Thụy nhỏ giọng bên tai Tạ Cát Tường, nói: “Người này là ngỗ tác lợi hại nhất Đại Lý Tự, được Thánh Thượng tự mình lệnh đến đây, rất có thủ đoạn.”
Tạ Cát Tường gật đầu tỏ vẻ nghe hiểu.
Bên kia Nghiệm Thi Cách Mục vừa lúc kí xong, Triệu Thụy liền nói: “Nguyễn cô nương sau khi gặp qua người nhà, cứ ngồi chờ ở phòng khách, vị đại nhân này sẽ đi cùng ngươi.”
Bên này đều an bài xong, liền nghe Hình Cửu Niên ở trong Nghĩa Phòng kêu: “Vào đi.”
Tạ Cát Tường cảm nhận được rõ ràng, cả người Nguyễn Liên Nhi run rẩy dữ dội.
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác, Tạ Cát Tường lập tức nắm lấy tay Nguyễn Liên Nhi, bôi phía dưới mũi nàng một chút dầu cù là.
Nguyễn Liên Nhi cứ đờ đẫn như vậy được nàng đỡ vào Nghĩa Phòng, mới vừa đi vào, ập vào trước mặt là một trận gió âm lãnh.
Bên trong Nghĩa Phòng thực rộng rãi, bất quá chỉ bày ba cái giường gỗ, hai góc trái phải đều đặt chậu đựng đá, dùng để hạ nhiệt độ trong phòng.
Bởi vì bốn phía đều là rừng trúc, nơi này vừa lúc là nơi mát mẻ, dùng để làm Nghĩa Phòng không còn gì thích hợp hơn.
Trên cái giường gỗ đầu tiên phía bên kia, Nguyễn Lâm thị đang ngủ yên trên đó.
Sắc mặt nàng xanh trắng, người cũng hơi sưng vù, càng đáng sợ chính là gương mặt bị cắt một miệng vết thương thật dài, lúc này thoạt nhìn càng đỏ thắm chói mắt.
Tóc dài được cuộn lại đơn giản trên đỉnh đầu, vẫn ướt dầm dề, pha lẫn không ít bùn cát giữa sông, thoạt nhìn rất dơ bẩn.
Hình Cửu Niên đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư nhìn gần chút, đây chính là mẫu thân Nguyễn Lâm thị của ngươi?”
Nguyễn Liên Nhi lập tức khóc thành tiếng, nàng giãy giụa muốn chạy tới chỗ Nguyễn Lâm thị: “Nương ơi, nương!”
Nữ giáo úy kia lập tức túm chặt nàng, không cho nàng bước về phía trước.
“Nương,” Nguyễn Liên Nhi tránh thoát không được, chỉ có thể duỗi tay bắt bắt, “Là nương ta, nương ơi người mở mắt ra nhìn con đi, nhìn con đi!”
“Nương ơi!” Nguyễn Liên Nhi khóc rống nghẹn ngào.
Tạ Cát Tường cũng ôm chặt nàng, im lặng an ủi nàng.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua nữ giáo úy, nữ giáo úy lập tức đỡ nàng lui về sau, Tạ Cát Tường liền nói: “Liên Nhi, ngươi đi ra ngoài trước, để cho các vị đại nhân cẩn thận kiểm tra thực hư, sẽ không để Phúc thẩm chết không rõ ràng.”
Nguyễn Liên Nhi mặt đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, nàng mờ mịt gật đầu, cứ như vậy bị lôi kéo ra khỏi Nghĩa Phòng.
Chờ người vừa đi, Hình Cửu Niên lập tức nói: “Làm việc đi.”
Lúc này trong Nghĩa Phòng tổng cộng có năm người, đều là lão nhân, cũng không cần cố kỵ.
Hình Cử Niên nhận áo khoác tiểu Lục đưa mặc vào, Tạ Cát Tường cũng lấy ra áo khoác của mình tròng lên trên người, trên đầu nàng mang mũ, chỗ miệng mũi cũng mang xong mặt nạ bảo hộ, cũng coi như chuẩn bị thỏa đáng.
Cách ăn mặc này của nàng, cũng không khác gì với Hình Cửu Niên.
Hình Cửu Niên vừa lòng liếc nhìn nàng một cái, nói với Triệu Thụy đang đứng cách đó không xa không gần: “Vị Cát Tường cô nương này có thể còn lão luyện hơn ngươi, nhưng cũng không cẩn thận đến nỗi như ngươi.”
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Triệu Thụy, thấy chỗ miệng mũi hắn đều che đến kín mít, rất bất đắc dĩ nói: “Thế tử, nếu không ngài đi ra ngoài chờ đi.”
Triệu Thụy có chút bệnh thích sạch sẽ, càng thêm mẫn cảm đối với các loại mùi vị hỗn tạp, căn bản không chịu đi đến phía trước nhìn.
Triệu Thụy lại lắc lắc đầu: “Không cần, bắt đầu đi.”
Bất luận Án Sát tư hay là Hình Bộ, cũng bất luận là Đại Lý Tự hay là Nghi Loan Tư, kiểm thi đều có trình tự.
Hình Cửu Niên kiểm chính, hắn liền dẫn Tiểu Lục cùng nhau đốt nhang cho người chết, chờ đốt hai cây sáp ong ở trên bàn, mới nói với Tiểu Lục: “Vĩnh Phong năm thứ tư, mùng tám tháng tư, nghiệm thi án Nguyễn Lâm thị.”
Hắn nói một câu, Tiểu Lục liền nhanh chóng viết một câu.
Tạ Cát Tường không phải ngỗ tác, nàng chỉ đứng ở một bên khác, vừa cẩn thận xem xét vết thương trên người Nguyễn Lâm thị, vừa liên tục cân nhắc trong lòng.
Hình Cửu Niên chỉ trên mặt trước: “Bên trái mặt có vết thương, dài chừng nửa tấc, không phải vết thương do đao búa rùi, nguyên nhân vì núi đá.”
Nếu hắn là nhất đẳng ngỗ tác, nhãn lực cùng kinh nghiệm không phải bàn cãi, các vết thương ngoài da này liếc mắt một cái đã biết.
Nhìn kỹ vết thương trên mặt xong, Hình Cửu Niên lại kiểm tra chân tay. Trên người Nguyễn Lâm thị có rất nhiều vết thương, vì trong miệng vết thương có đá vụn thật nhỏ, cho dù có ngâm trong nước sông, nhưng mơ hồ cũng còn sót lại, thật ra cũng không khó kiểm chứng.
Hắn cân nhắc một lát, nói với Tiểu Lục: “Vết thương trên tay chân tổng cộng có mười tám chỗ, toàn do núi đá bén nhọn cắt trúng, hẳn là vì rơi xuống từ chỗ cao.”
Kiểm tra xong hết thảy, hắn mới bắt đầu cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ khuôn mặt Nguyễn Lâm thị.
Vừa nhìn, hắn lại hơi hơi nhíu mày.
Chỉ thấy máu loãng tí tách tí tách từ trong xoang mũi Nguyễn Lâm thị từ từ chảy ra, nàng giận mở mắt, máu loãng kia phảng phất như huyết lệ, làm lòng người kinh hãi.
Có câu nói chết oan không cam lòng, di hận kéo dài.
Máu loãng giống như huyết lệ, như muốn nói người đã mất, chết không nhắm mắt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Yến Kinh Khuê Sát
- Chương 4: Lời từ bi 4