Chương 31-1: C.31.1 - Nhân duyên kết 7

Đối với thái độ hỏi chuyện rất lạnh nhạt của Triệu Thụy, Tôn ma ma chỉ nói: "Thiếu gia chúng ta thân thể không tốt, lại thích an tĩnh, thường ngày chỉ thiếu phu nhân mới có thể ở bên cạnh, Trì di nương tất nhiên không thể ở chung với thiếu gia."

Triệu Thụy nhìn cũng không nhìn nàng, ánh mắt đặt trên cửa lớn đóng chặt của Mặc Mai Hiên, phảng phất như vấn đề kia không có bao nhiêu quan trọng.

Tôn ma ma ở Chúc gia rất có thể diện, bị đối xử lạnh nhạt như thế tương đối có chút không vui, bất quá nàng chỉ hơi trầm sắc mặt, lập tức tiến lên mở cửa lớn Mặc Mai Hiên ra.

Tạ Cát Tường chú ý, trên cửa Mặc Mai Hiên cũng có một ổ khóa.

"Trì di nương chạy trốn ra ngoài," Tôn ma ma dừng một chút, tựa hồ đang giải thích, "nên tạm thời cửa Mặc Mai Hiên sẽ bị khóa, miễn cho bọn hạ nhân không hiểu chuyện đi loạn."

Lời nói của nàng, hiện tại Tạ Cát Tường có thể khẳng định hoàn toàn không thể tin.

Tôn ma ma tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm nói nửa ngày, mới phát hiện các vị đại nhân đều không để ý tới nàng, cũng xụ mặt, đẩy cửa trực tiếp kêu: "Tiểu Mai, Tiểu Mai mau ra đây."

Không bao lâu, một nha hoàn khoảng hai mươi mấy tuổi từ nhà kề ra tới, vẻ mặt buồn ngủ mông lung: "Ma ma sao tới lúc này? Phu nhân có việc gì sao?"

Tôn ma ma hơi hơi quay đầu đi, ý bảo nàng tự mình xem mấy người ngoài đang ở phía sau: "Các vị đại nhân này tới tra soát chuyện Trì di nương, bọn họ muốn lục soát phòng, ngươi ở bên cạnh đi, hầu hạ cho tốt."

Tiểu Mai hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cười hành lễ: "Các vị đại nhân an, di nương chúng ta ở chính phòng Mặc Mai Hiên, các vị đại nhân theo nô tỳ đi bên này."

Triệu Thụy lười phản ứng đến Tôn ma ma, trực tiếp bước một bước vào Mặc Mai Hiên, Tạ Cát Tường đi theo phía sau hắn, ráng khách khí với Tôn ma ma một câu: "Ma ma mau chóng đi làm việc tiếp đi, chờ chúng ta tra xong bên này, sẽ nhờ Tiểu Mai cô nương dẫn chúng ta rời đi."

Tuy rằng nàng đã nhớ rõ đường đi, nhưng vẫn muốn khiêm tốn một ít.

Tôn ma ma có vẻ không yên tâm mấy người này lắm, nhưng linh đường phía trước xác thật không thể thiếu nàng, đành phải phúc phúc thân lui ra ngoài.

Triệu Thụy nhìn thoáng qua Tô Thần, Tô Thần yên lặng gật gật đầu với hắn, Mặc Mai Hiên xác thật chỉ có một nha hoàn này, nhưng bên ngoài lại có không ít gã sai vặt, có vẻ không thể dạo quanh nội trạch Chúc gia được rồi.

Bất quá, trọng điểm điều tra hôm nay của bọn họ, chủ yếu vẫn đặt ở Mặc Mai Hiên.

Nha hoàn Tiểu Mai rất khéo đưa đẩy, nàng không giống Tôn ma ma, đối với mấy người ngoài này cũng rất nhiệt tình: "Di nương chúng ta không thích đi lại, bình thường đều ở trong Mặc Mai Hiên, đại nhân muốn tra cái gì đều có thể hỏi ta."

Nàng nói như thế, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Triệu Thụy, tựa hồ trước nay chưa từng thấy nam tử tuấn tú như vậy, làm mặt nàng cũng đỏ theo.

Tạ Cát Tường quét mắt nhìn nàng một cái, ôn hòa nói: "Làm phiền Tiểu Mai cô nương."

Mặc Mai Hiên tổng cộng có hai tầng, bên ngoài còn có một cái sân nhỏ, trong sân dựng một giàn nho, nắng ngày hè chói chang, lá xanh bò đầy giàn nho thoạt nhìn hết sức tao nhã mát mẻ, bố cục toàn bộ Mặc Mai Hiên cực kỳ có tâm.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cùng nhau vào chính sảnh lầu một, đứng trong sảnh quan sát khắp nơi, Tô Thần cùng Triệu Hòa Trạch ăn ý tách ra, một người lục soát ngoại viện, một người lục soát phòng trà, theo cách thức huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tạ Cát Tường để ý thấy, bất luận bọn họ lục soát như thế nào, nha hoàn Tiểu Mai đều rất bình tĩnh, căn bản không thèm để ý những người này đang làm cái gì.

Đôi mắt nàng dính chặt trên người Triệu Thụy, quấn quýt si mê trong mắt khiến người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, co vẻ nàng rất có hảo cảm với bộ dạng Triệu Thụy.

Nếu là nam nhân khác, nhất định phải bị nhìn đến kinh hoảng vô thố, nhưng Triệu Thụy từ nhỏ đã bị người nhìn như thế đến lớn, căn bản không để bụng ánh mắt người khác, hắn chỉ bình tĩnh nhìn mấy đồ dùng trong nhà bày biện chỉnh tề trong chính sảnh, trầm mặc không nói.

Bố trí toàn bộ Mặc Mai Hiên đều rất trang nhã.

Đồ dùng trong nhà cũng đều dùng gỗ hoàng dương tốt nhất, nếu nhìn kỹ, bất luận là ghế dựa bốn chân hay là bàn dài bàn vuông, mặt trên đều khắc hoa văn thạch lựu*, sở cầu** không cần nói cũng biết.

*thạch lựu/trái lựu: mang ý nghĩa con cháu đầy đàn, gia tộc hưng vượng, phú quý cát tường

*sở cầu: điều hằng mong muốn

Nhưng mà, mặc kệ bài trí tinh xảo trang nhã như thế nào, toàn bộ chính sảnh đều lộ ra một vẻ không hài hòa, Tạ Cát Tường liếc mắt nhìn sơ một cái, lập tức hiểu ra.

Nơi này căn bản không có hơi người.

Đồ dùng trong nhà, tỉ mỉ bài trí khắp nơi, như quầy trưng bày hàng hóa tinh xảo nhất, trong ngoài đều là quạnh quẽ, ngay cả đệm mềm trên ghế cũng là mới tinh, tựa hồ chưa bao giờ có người ngồi lên.

Chính sảnh và phòng trà, kỳ thật căn bản không cần tra soát, Trì Tiểu Hà cơ hồ đều chưa từng ở hai chỗ này.

Tạ Cát Tường đột nhiên nhìn về phía Tiểu Mai, cười cười với nàng, ôn nhu hỏi: "Thường ngày Trì thị thích ở nơi nào?"

Bộ dạng nàng hoan hỉ, thái độ cũng khách khí, Tiểu Mai tựa hồ không có chút mâu thuẫn nào, ánh mắt nàng tuy vẫn còn dính trên người Triệu Thụy, nhưng lời nói lại rất lưu loát.

"Di nương ngày thường chỉ thích ở phòng ngủ, phòng ngủ lầu hai Mặc Mai Hiên có thể nhìn thấy hồ nước trong nhà, di nương rất thích, cảm thấy rất xứng tên huý* của nàng, thường xuyên nhìn cả ngày."

*tên húy: tên cha mẹ đặt cho khi còn nhỏ

Ngắm cảnh?

Một nữ nhân nửa đời trước bơ vơ không nơi nương tựa, lại từng vào đại lao, gian nan kiếm tìm sự sống, lại thích ngắm cảnh sao?

Tạ Cát Tường không biết, nhưng nàng luôn cảm thấy tính tình Trì Tiểu Hà cũng không phải an tĩnh như thế.

"Chúng ta lên lầu xem đi." Tạ Cát Tường nói.

Triệu Thụy lúc này mới cúi đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng chớp chớp mắt nhìn về phía mình, liền nói: "Được."

Lầu một không có gì để lục soát, Triệu Thụy vẫy vẫy Tô Thần, đoàn người lại lên lầu hai.

Toàn bộ lầu hai đều làm phòng ngủ.

Bên trái cầu thang có một nhã gian, bên trong bày bàn trà, còn bên phải lại là thư phòng, cửa treo sa mành, bố trí độc đáo thanh nhã.

Phòng ngủ phía Bắc cầu thang chính là phòng ngủ Trì Tiểu Hà, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều không hề nhìn nhã thất và thư phòng, trực tiếp vào phòng ngủ.

Trong dự kiến của Tạ Cát Tường, phòng ngủ Trì Tiểu Hà vô cùng sạch sẽ, vật phẩm đang bài trí đều chỉnh tề ngăn nắp, ngay cả đệm chăn trên giường cũng xếp rất ngay ngắn, vô cùng quy củ.

Tiểu Mai muốn theo vào giải thích, lại bị Hạ Uyển Thu duỗi tay ngăn bên ngoài phòng ngủ: "Nơi này không cần ngươi."

Hạ Uyển Thu cao hơn Tiểu Mai khoảng nửa cái đầu, nàng chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua trường kiếm trong tay Hạ Uyển Thu, rốt cuộc rụt trở về.

Dù sao, những người này cũng tra không ra cái gì.

Tuy rằng phòng ngủ rất sạch sẽ, nhưng Tạ Cát Tường có thể khẳng định Trì Tiểu Hà xác thật đã sinh sống ở chỗ này thời gian rất lâu.

Đệm chăn gấp chỉnh tề, nhưng hình thêu trên chăn gấm lại bị tưa chỉ, thoạt nhìn có chút cũ, mà bộ trà cụ đặt trên bàn vuông ở mép giường, Tạ Cát Tường đã nhìn kỹ, miệng chén trà sứ men xanh bị va chạm, làm mẻ một mảnh sứ nhỏ.

"Nơi này đã bị rửa sạch rất nhiều lần," Triệu Thụy nói, "Các vật đặc thù Trì Tiểu Hà từng dùng, đều bị xử lý sạch sẽ."

Tạ Cát Tường lại nói: "Một người sinh sống tại một chỗ, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết, chỉ có một phương pháp có thể hoàn toàn tiêu trừ dấu vết."

Triệu Thụy ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Triệu Thụy rất khen ngợi gật gật đầu: "Xem ra, bá phụ cũng từng được Nghi Loan Vệ chỉ điểm."

Hoàn toàn tiêu trừ dấu vết, chỉ có thể đốt trụi, toàn bộ phòng hóa thành phế tích, mới có thể khiến người không thể tra ra.

Tạ Cát Tường nhướng mày, xoay người đi đến trước tủ y phục, duỗi tay mở tủ y phục ra.

"Đây là cha ta tự đúc kết ra, không liên quan đến Nghi Loan Tư các huynh." Tạ Cát Tường có chút kiêu ngạo.

Tạ Cát Tường nói, liền duỗi tay lấy một chồng xiêm y xếp gọn gàng ra khỏi tủ, nàng chỉ lấy một chồng, chồng xiêm y cũng đã muốn tràn khỏi cằm của nàng.

Triệu Thụy rũ mắt xuống, nhìn nàng ôm chồng xiêm y như sóc con ôm quả tùng, hơi hơi giương khóe môi.

"Để ta làm cho." Hắn nhận xiêm y trong tay Tạ Cát Tường, đặt chúng lên bàn.

Khi Triệu Thụy bận rộn, Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Hạ Uyển Thu: "Hạ tổng kỳ ơi, vào phụ với."

Vì thế, Hạ Uyển Thu lập tức trực tiếp vào phòng ngủ, xoay người ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Xiêm y trong tủ không ít.

Trên hai tầng đều là xiêm y mới, tựa hồ do Chúc gia mới cấp cho Trì Tiểu Hà, ngoại trừ lớn nhỏ có chút không đồng nhất, ngược lại thủ công đều rất tinh tế.

Tạ Cát Tường lật lật, liền ném sang một bên.

Dưới đáy tủ y phục có đặt hai cái tay nải, dùng vải bố bình thường nhất bao lại, Tạ Cát Tường cởi tay nải, mấy bộ xiêm y mộc mạc cũ kĩ ánh vào mi mắt.

Tạ Cát Tường sờ sờ trên miếng vá: "Đây là đồ cũ của Trì Tiểu Hà, sau khi vào Chúc gia tựa hồ vẫn luôn không có mặc, đã có chút ố."

Ánh mắt Triệu Thụy, dừng trên mấy bộ xiêm y có chút dơ này.

"Xiêm y chưa được giặt."

Tạ Cát Tường giũ giũ mỗi một bộ xiêm y ra, cẩn thận sờ soạng mặt trên: "Áo cũ này quá bẩn, lại còn rách, những nha hoàn Chúc gia sống trong nhung lụa, nhất định không chịu giặt."

Triệu Thụy nhìn nàng một chút cũng không chê dơ, trên mỗi bộ xiêm y đều sờ thật sự cẩn thận, không khỏi hơi hơi nhíu mày, đôi tay cũng theo bản năng nắm chặt lại.

Hắn ngại dơ.

Tạ Cát Tường liếc mắt nhìn thấy hắn nắm chặt quyền, buồn cười ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Huynh a, cũng không biết mấy năm trước sao làm được Nghi Loan Vệ."

Đề hình quan vừa bẩn vừa mệt, nhưng Nghi Loan Vệ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Triệu Thụy có thói quen ở sạch, không thể chịu được mấy thứ dơ bẩn, vậy mà lại cố gắng ở Nghi Loan Tư được hai năm.

Nghe Tạ Cát Tường nói, Triệu Thụy chuyển dời tầm mắt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.

Thời gian giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu rọi đến sau lưng, khiến gương mặt lạnh lùng của hắn sáng bừng lên.

"Việc ở Nghi Loan Tư, cũng không khó." Triệu Thụy bất chợt nói.

Hắn vốn cho rằng tiểu cô nương sẽ an ủi thêm vài câu, kết quả đợi nửa ngày cũng chưa thấy Tạ Cát Tường phản ứng, lúc này mới quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Tạ Cát Tường sờ đi sờ lại trên mảnh vá của một bộ xiêm y, trên mặt có hưng phấn cùng chuyên chú quen thuộc.

"Sao vậy?"

Tạ Cát Tường giơ bộ xiêm y lên, đưa vào ánh nắng nhìn kỹ, một lát sau, nàng nhỏ giọng nói: "Nơi này có cái gì."

Ánh mắt Triệu Thụy không nhìn theo cái áo đơn rách tung toé kia, hắn không tự giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Cát Tường.

Đại khái bởi vì tìm được manh mối mới, đôi mắt Tạ Cát Tường càng thêm tươi đẹp, đôi mắt hạnh tròn xoe của nàng dường như đang phát sáng, nhếch khóe môi lộ ra đầy ắp niềm vui.

Triệu Thụy cũng hơi hơi nhếch khóe môi, không phải vì manh mối, đơn giản chỉ vì nàng cao hứng.

"Sao lại chắc chắn muốn lật xem xiêm y vậy?" Triệu Thụy hỏi.

Tạ Cát Tường lấy ra từ túi tiền bên hông một cây kéo nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay Triệu Thụy, động tác nhẹ nhàng cắt đường chỉ ngay miếng vá.

"Huynh còn nhớ cái yếm của nàng không?" Tạ Cát Tường hỏi.

Triệu Thụy: "......"

Triệu Thụy: "Không nhớ, cái gì cũng không nhớ."

Tạ Cát Tường không ngừng tay, nghi hoặc hỏi: "Chuyện mới hôm qua mà hôm nay đã quên rồi? Trên yếm của Trì Tiểu Hà, có thêu một bài thơ."

Triệu Thụy bừng tỉnh đại ngộ: "Muội nói cái này à......"

Tạ Cát Tường không cảm thấy hắn khác thường, chỉ nói: "Lúc ấy ta cảm thấy có chút kỳ quái, sao ngay mép yếm lại thêu một bài thơ, sau đó lại nghe kẻ buôn người kia nói xong, ta đại khái đã hiểu vì sao Trì Tiểu Hà làm như thế."

"Đối với nàng mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng đồ trên người, giấy sẽ bị xé bỏ, ngoại vật cũng đều không giữ được, nhưng xiêm y mặc trên người, sẽ có rất ít người động tới."

Nàng không động vào xiêm y Chúc gia cho nàng, chỉ sửa lại xiêm y cũ mình mang đến, bởi vì nàng rất rõ ràng, nha hoàn Chúc gia tuyệt đối sẽ không động vào những thứ các nàng cho là bẩn thỉu.

Theo Tạ Cát Tường nói, kéo cắt đến đoạn chỉ cuối cùng.

Tạ Cát Tường xốc mảnh vá lên, từ bên trong lấy ra một tấm vải bố lớn bằng bàn tay.

Mặt trên, vẫn dùng đường may xiêu xiêu vẹo vẹo thêu một hàng thơ.

Lục thụ nùng âm hạ nhật trường,

Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường. ①

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Bài thơ "Sơn Đình hạ nhật" - Tác giả Cao Biền

Lục thụ nùng âm hạ nhật trường,

Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường.

Thuỷ tinh liêm động vi phong khởi,

Nhất giá tường vi mãn viện hương.

Dịch nghĩa:

Cây xanh biếc, bóng rậm, ngày hè dài,

Bóng lâu đài in trên mặt ao.

Rèm thuỷ tinh lay động bởi cơn gió nhẹ,

Một dàn hoa tường vi, đầy nhà mùi hương ngát.

Dịch thơ:

Sơn Đình ngày hè

Cây xanh bóng tậm, hạ ngày dài,

Chiếu ngược trên ao bóng gác đài.

Lay nhẹ mành gương hơi gió thoảng,

Tường vi đầy viện ngát thơm hoài.