Chương 30-2: C.30.2 - Nhân duyên kết 6

Kẻ buôn người là người từng trải, không dám nói bừa bãi lừa gạt quan phủ, nếu nàng dám mở miệng, vậy chứng tỏ xác thật nàng chỉ biết có nhiêu đó.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Đồ, thấy Bạch Đồ cũng hơi hơi nhíu mày, vẫn rất để ý đến nguyên nhân Hách phu nhân chết.

Triệu Thụy thấy kẻ buôn người này cũng không còn tin tức nào có thể tìm hiểu nữa, liền để giáo úy đưa nàng trở về.

Trong nha môn tại tiền viện, ba người ngồi trầm mặc.

Tạ Cát Tường trầm tư một lát, mới mở miệng: "Trước không đề cập tới nguyên nhân cái chết của Hách phu nhân, chỉ đơn thuần nhìn vào chuyện Trì Tiểu Hà tiến vào Chúc phủ, trong ngoài đều lộ ra vẻ cổ quái."

Triệu Thụy nói: "Bất luận Chúc gia giải thích ra sao, riêng việc bỏ gần tìm xa, không chọn nữ tử xuất thân người hầu làm di nương thiếu đông gia, loại chuyện này rất ít phát sinh tại đại viện của các cao môn đại hộ."

Trên thực tế, trừ phi bởi vì lợi ích phải nạp lương thϊếp vào phủ, đa số di nương của những nhà khác, không phải nha đầu thông phòng của trượng phu, thì chính là nha hoàn hồi môn của thê tử, nếu đều không được thì còn có nhóm người hầu hạ trong phòng, những người này xuất thân cùng phẩm hạnh đều rất rõ ràng.

Chúc gia là dòng dõi phú quý, người hầu trong nhà cũng đều hiểu rõ gốc gác, căn bản không cần phải đặc biệt mua riêng một người bên ngoài về hầu hạ thiếu gia.

Bất luận Chúc gia giải thích như thế nào, Tạ Cát Tường đều cảm thấy trong đó khẳng định có nguyên nhân khác.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, rất đồng ý quan điểm của Triệu Thụy: "Hơn nữa, căn cứ miêu tả vừa rồi của kẻ buôn người, Chúc gia tìm di nương điều thứ nhất là không có vướng bận, không có gia đình quá phức tạp, sau đó là thành thật tuân thủ bổn phận, thứ ba mới là sinh đẻ tốt. Như vậy, cách nói nạp thϊếp để khai chi tán diệp cho Chúc gia, kỳ thật không ổn."

Án này, ban đầu nhìn rất đơn giản.

Mục tiêu chính của bọn họ là tìm kiếm thân phận người chết, sau đó xác định nguyên nhân chết. Nhưng sau khi xác định được thân phận người chết, nguyên nhân chết lại càng không thể phân biệt.

Bọn họ không có người bị tình nghi, không có động cơ gây án, thậm chí không biết người chết là chết ngoài ý muốn hay bị hại.

Hơn nữa, thông qua việc điều tra Trì Tiểu Hà, bọn họ càng sinh ra nhiều nghi ngờ đối với Chúc gia.

Triệu Thụy thấy vẻ mặt Tạ Cát Tường u sầu, án này tra xét một ngày tựa hồ cũng không có kết quả gì, liền nói: "Không bằng đến Chúc gia một chuyến, phòng Trì Tiểu Hà còn chưa tra, hầm băng Chúc gia cũng chưa tìm kiếm, nếu Chúc gia đồng ý điều tra, không còn gì tốt hơn."

Tạ Cát Tường nói: "Được, đi thử một lần trước, cho dù không thể tra soát hầm băng, nhưng phòng Trì Tiểu Hà hẳn là có thể tra soát một lần."

Nói xong làm liền.

Triệu Thụy đứng dậy, nhìn về phía Bạch Đồ: "Bạch đại nhân đi cùng chúng ta, hay tiếp tục tìm kiếm manh mối trước khi Trì Tiểu Hà vào Chúc phủ?"

Bách Hiểu Sinh có phương thức tìm manh mối của riêng mình, Bạch Đồ lắc lắc đầu: "Ta tự mình tìm là được, còn có......"

Hắn dừng một chút, trên mặt có vẻ nghiêm túc khó được: "Về cái chết của Hách phu nhân, ta cũng muốn tiếp tục tìm hiểu."

Triệu Thụy rất dứt khoát: "Được, làm phiền Bạch đại nhân, nếu thực sự có manh mối quan trọng, cho dù là bản án cũ cũng có thể khởi động lại."

Hộ Thành Tư khả năng không có quyền làm thế, nhưng Cao Đào Tư nhất định có, bệ hạ thiết lập riêng Cao Đào Tư, chính là vì có thể quét sạch không khí Yến Kinh, phàm là có trọng mạng, nhất định tra xét tới cùng.

Bạch Đồ không ngờ Triệu Thụy sẽ thận trọng như thế, cũng ôm quyền chắp tay nói: "Đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định dốc hết toàn lực."

Hắn nói xong, gật gật đầu với Tạ Cát Tường, xoay người vội vàng rời đi.

Tạ Cát Tường nhìn nhìn Triệu Thụy, do dự một lát, vẫn hỏi: "Vừa rồi có phải ta đã nói sai không."

Đối với án mạng, nàng nghiêm túc hơn bất cứ người nào, nhưng đôi khi bởi vì quá mức nghiêm túc nên quá thẳng thắng.

Xong việc nhớ lại, Tạ Cát Tường cũng cảm thấy cách mình nói chuyện rất không thỏa đáng.

Triệu Thụy lại nói: "Chúng ta đều đang làm việc, đàm luận đều là chuyện công, trên chuyện công không có đúng sai, chỉ có manh mối chính xác hay không."

Triệu Thụy đi đến bên cạnh Tạ Cát Tường, duỗi tay chọc búi tóc trên đầu nàng: "Muội a, không cần nghĩ nhiều như vậy, Bạch Đồ không phải người lòng dạ hẹp hòi, hiện tại chỉ sợ đã quên hết rồi."

Đối với Tạ Cát Tường, Triệu đại thế tử lúc nào cũng vô cùng kiên nhẫn.

Tạ Cát Tường duỗi tay che búi tóc được búi gọn gàng của mình: "Đừng phá, nhũ nương cẩn thận búi cho ta đó!"

Triệu Thụy quấy rầy như vậy, thấp thỏm trong lòng Tạ Cát Tường lập tức tiêu tán hết, không hề rối rắm đoạn tranh cãi kia nữa.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Hẻm Vũ Hoa rất gần.

Ngồi xe ngựa chỉ mất một khắc (15p) đã tới cửa Chúc gia.

Lúc này đã là buổi sáng ánh nắng chói chang, xe ngựa mới vừa dừng lại, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy năm sáu chiếc xe ngựa đợi bên ngoài Chúc gia, người lại đây phúng viếng nối liền không dứt, thủ vệ giữ cửa Chúc gia đã đổi thành Hồ quản gia, trên eo hắn cột khăn trắng, vừa xướng tụng vừa báo danh cho gã sai vặt phía sau.

Tới hôm nay, tang sự ở Chúc gia mới tính đúng thể thống.

Tuy Tạ Cát Tường và Triệu Thụy tới tra án, nhưng trên đường bọn họ cũng đã thương lượng xong, chính là tạm thời không nói đến chuyện Trì Tiểu Hà đã chết, nếu cái chết của nàng thật sự có liên quan đến Chúc gia, chỉ sợ Chúc gia ra tay phá hủy chứng cứ.

Cho nên, lúc này bọn họ muốn vào Chúc gia, vẫn phải lấy cớ đến phúng viếng.

Hồ quản gia hôm qua đã gặp hai người bọn họ, nên vẫn có chút ấn tượng, thấy bọn họ tới cửa lần nữa, sắc mặt vốn đang hết sức mỏi mệt lại càng thêm khó coi.

"Hai vị đại nhân, nhà chúng ta đang làm tang sự, nếu có chuyện gì, chờ xong xuôi tang sự lại nói được không?"

Hồ quản gia nói như thế, mặt Triệu Thụy lạnh hơn vài phần.

Nếu đang làm tang sự là có thể khiến cho việc điều tra trọng án phải nhượng bộ, vậy Cao Đào Tư do Triệu Thụy chấp chưởng cũng không cần mở cửa làm việc nữa.

Tô Thần hôm nay vừa vặn đi theo bên cạnh Triệu Thụy, cảm nhận được Triệu Thụy lạnh lẽo, liền cũng mặt lạnh bước về trước một bước.

"Liên quan đến trọng án, đại nhân chúng ta cũng không muốn phí công qua lại, mặc kệ nhà các ngươi đang có chuyện gì, cũng không thể cản trở triều đình phá án."

Mặt Hồ quản gia lập tức xám ngắt một mảnh.

Hắn há miệng thở dốc, vẫn không lệnh cho gã sai vặt tránh ra, chỉ nói: "Ta chỉ là một hạ nhân, còn phải hỏi qua lão gia mới có thể biết được."

Tô Thần lạnh lùng nói: "Cho ngươi một khắc (15p), nếu một khắc sau còn chưa có đáp án, Cao Đào Tư không ngại xông vào."

Cao Đào Tư lập ra được một tháng, đa số bá tánh bình thường không biết Cao Đào Tư rốt cuộc là cái gì, nhưng tên tuổi này lúc nói ra, lại rất có tác dụng dọa người.

Hồ quản gia thấy phía sau Triệu Thụy có bao nhiêu giáo úy to cao như vậy, biết hắn nhất định nói được làm được, vội vàng phái người đi thông truyền.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy cứ đứng ở cửa như vậy, bị người tới phúng viếng ngó tới ngó lui đánh giá, nhưng không hề khϊếp đảm.

Không bao lâu, gã sai vặt đi thông truyền trở về nói nhỏ bên tai Hồ quản gia vài câu, Hồ quản gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Đại nhân, lão gia nói đại nhân có thể vào nhà tra án, nhưng hiện tại trong nhà thật sự quá loạn, chuyến này đại nhân đi vào xin bớt vài người, mong đại nhân thứ lỗi."

Lời này là nói thẳng với Triệu Thụy.

Lúc này Triệu Thụy mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trực tiếp chỉ Triệu Hòa Trạch cùng Tô Thần đi theo mình, Hạ Uyển Thu đi theo bên cạnh Tạ Cát Tường, sau đó lập tức trực tiếp vào Chúc gia.

Triệu Hòa Trạch đi sau cùng, thậm chí còn bỏ qua nghi thức tang lễ, một chút mượn cớ cũng không có.

Hôm nay Chúc gia có thể còn náo nhiệt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Trong ngoài linh đường quả thực có thể nói là dòng người chen chúc xô đẩy, Tạ Cát Tường quét mắt nhìn sơ qua một cái, liền biết khách tới viếng không phú thì quý, còn có không ít thư sinh mũ xám áo xanh hỗn loạn trong đó, hiển nhiên là khách quen ở Mặc Văn Trai của Chúc gia.

Thê tử Liễu thị của Chúc đại thiếu gia cùng muội muội Chúc Thuyền Quyên giờ phút này đang quỳ gối trong linh đường, đáp lễ cùng khách tới viếng.

Vóc dáng Tạ Cát Tường hơi lùn, nhìn không thấy tình hình trong linh đường, nhưng Triệu Thụy lại có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt mọi người Chúc gia.

Có lẽ bởi vì đã thức hai đêm, sắc mặt mỗi người đều xanh trắng, lộ ra cực kỳ mỏi mệt cùng bi ai.

Đoàn người đang nhìn, Tôn ma ma đi theo Liễu phu nhân liền đi đến đây, nhàn nhạt hỏi: "Các quan gia, phu nhân chúng ta cùng tiểu thư đều không tiện gặp khách, các vị nếu có chuyện gì, lão thân sẽ thay truyền đạt."

Triệu Thụy nhìn cũng không nhìn nàng ta, Tô Thần trực tiếp mở miệng: "Chúc lão gia có ở đây không? Phu nhân tiểu thư không thể gặp khách, giờ phút này lão gia không ở trong linh đường, không biết có thể hỏi thăm vào câu được không."

Tôn ma ma dừng một chút, chỉ nói: "Thật không dám giấu giếm, từ sau khi đại thiếu gia bệnh mất, lão gia cũng bị bệnh, hiện tại cũng chưa khỏe lại, nếu không phải như thế, phu nhân chúng ta cũng không cần vác bụng to gặp khách."

Vị Chúc Phượng Nghi cũng quá nhu nhược rồi, còn không kiên cường bằng con dâu của mình.

Tô Thần muốn nói cái gì nữa, Triệu Thụy lại vẫy vẫy tay, hắn nhàn nhạt nhìn về phía Tôn ma ma: "Quý phủ đang làm tang sự, vốn không định quấy rầy, nhưng thϊếp thất Trì thị của quý phủ lại liên quan đến một vụ trọng án, nhất định phải gấp gáp điều tra, cho nên bản quan phải có mặt ở đây."

Tôn ma ma không nói chuyện.

Quan phủ tra án, không phải tra Chúc gia, chỉ muốn tra một mình Trì Tiểu Hà, nàng tiếp tục ngăn cảm cũng không quá thích hợp.

Triệu Thụy nói: "Chúng ta chỉ tra soát phòng ngủ Trì thị, trong vòng hai canh giờ (4 tiếng) tất sẽ rời đi."

Nếu chỉ tra phòng ngủ Trì thị, cũng không phải không được, Tôn ma ma hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Như vậy, chờ lão thân đi báo phu nhân, đại nhân chờ một lát."

Chờ nàng đi xa, Tạ Cát Tường mới nói: "Nàng vừa mới thở phào."

Triệu Thụy hơi hơi cúi đầu, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Ta nói muốn gặp Chúc Phượng Nghi, nàng vô cùng khẩn trương, nếp nhăn trên mặt đều chen chúc vào nhau, đôi mắt không ngừng đong đưa, nhưng ta lùi lại cầu việc khác, chỉ nói muốn điều tra phòng ngủ Trì Tiểu Hà, nàng lập tức liền thả lỏng."

Trên người hắn vốn đã nóng, khi ghé vào bên tai nàng nói chuyện, Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy dường như mình đang đứng trong l*иg hấp, cả người đều muốn bốc khói.

"Hoặc là Trì Tiểu Hà không quan trọng gì đối với Chúc gia, hoặc là chắc chắn không tra được gì từ nàng."

Triệu Thụy nhìn vẻ mặt thả lỏng của Tôn ma ma khi quay lại, trong lòng âm thầm gật đầu.

Lúc này Tôn ma ma khách khí hơn vừa rồi rất nhiều: "Các vị đại nhân, phu nhân nói nếu Trì thị thật sự phạm tội, Chúc gia nhất định bụng làm dạ chịu, tuyệt không che giấu tội phạm, đại nhân cứ việc tra."

Nàng dẫn mọi người đi tới hậu viện, trực tiếp đến trước cửa Nguyệt Môn ngăn cách hậu viện và tiền biện, duỗi tay lấy chùm chìa khóa móc trên eo.

"Đại nhân thứ lỗi, trong nhà nữ quyến nhiều, cho nên tương đối cẩn thận."

Triệu Thụy nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt đảo qua trên chùm chìa khóa lít nha lít nhít của nàng.

Bước qua Nguyệt Môn, tựa hồ chính là nội trạch*.

*nội trạch: nhà trong, nơi gia đình sinh sống, cũng là phạm vi sinh hoạt của nữ nhân thời xưa

Cây cối trong nội trách Chúc phủ rất nhiều, hai bên đường nhỏ tất cả đều là rừng trúc, khiến người đi bộ trong đó, chỉ cảm thấy bị từng mảng thúy trúc xanh biếc bao phủ, thấy không rõ phía trước phía sau.

Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày, nội trạch vốn cũng không quá rộng rãi, cũng bởi vậy, ngày mùa hè chỉ sợ sẽ vô cùng oi bức.

Người nhà bình thường sẽ không trồng nhiều cây như vậy, mặc dù có yêu thích phong cảnh điền viên, cũng sẽ không làm thế.

Tôn ma ma tựa hồ rất thưởng thức nội trạch Chúc gia bố trí như mê cung này, vừa đi vừa nói chuyện: "Thúy trúc trận này của Chúc gia chúng ta rất có tiếng, rất nhiều khách quen trong nhà đều nghe tiếng mà đến, nhưng chỉ đứng thưởng thức thúy trúc xanh um tươi tốt này từ bên ngoài Nguyệt Môn."

"Đại nhân cẩn thận dưới chân, gần tới rồi, Trì di nương ở tại Mặc Mai Hiên, nha đầu Tiểu Mai hầu hạ nàng đang chờ trong Mặc Mai Hiên, đại nhân có việc có thể hỏi nàng."

Mọi người theo Tôn ma ma rẽ trái rẽ phải trong rừng trúc, rốt cuộc dừng lại trước mảnh sân độc lập.

Chỗ sân viện này không lớn không nhỏ, nhìn có vẻ rất mộc mạc, Triệu Thụy không phản ứng đến nàng tự biên tự diễn, đột nhiên hỏi: "Trì di nương không ở cùng thiếu đông gia?"

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***