Chương 28-2: C.28.2 - Nhân duyên kết 4

Tô Thần nói: “Việc này Chúc gia giữ kín như bưng, chết sống không chịu lộ ra ngoài, bởi vậy hồ sơ Nghi Loan Tư cũng chỉ ghi có một câu, còn vị Trì di nương Tạ thôi quan vừa nói, hồ sơ căn bản không có ghi lại.”

Một gia đình thương nhân bình thường, Nghi Loan Tư cũng không phải ăn no rửng mỡ mỗi ngày đều đi theo nghe ngóng, do đó nội dung ghi chép trong hồ sơ, đều là chuyện từ mấy năm trước, tin tức những năm gần đây đều không có.

Triệu Thụy nói: “Đầu mối bên phía Chúc gia này không được ngắt quãng, phái người điều tra riêng, ngoài ra, vừa rồi Chúc gia cũng có để lộ, Trì Tiểu Hà có người quen ở Trường Càn Lí, cho người cầm bức họa Trì Tiểu Hà đến từng nhà dò hỏi, cần phải tìm ra người.”

Tô Thần nói: “Vâng!”

Triệu Thụy lại nói: “Đi mời Bạch Đồ đến Cao Đào Tư, có lẽ hắn biết manh mối khác.”

Tạ Cát Tường thấy hắn khẽ cau mày, có vẻ không được vui, không khỏi nói: “Phá án chính là như thế, sao có thể phá án ngay trong ngày như lần trước được, chúng ta vẫn nên làm từng bước, làm đến đâu chắc đến đấy đi.”

Đây cũng là lời phụ thân đã từng nói với nàng.

Hiện tại ngược lại là nàng dùng để an ủi hắn.

Xử án là không thể gấp, có đôi khi cần kiên trì và kiên nhẫn quanh năm, làm một Đề Hình quan, quan trọng nhất chính là kiên nhẫn.

Triệu Thụy chỉ là đang tự suy ngẫm vụ án, không ngờ đột nhiên được Tạ Cát Tường an ủi một câu, trong lòng hắn hơi ấm áp, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, dù không có biểu tình gì đặc thù, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng giương lên.

“Mấy cái này ta đều hiểu,” Triệu Thụy thấp giọng nói, “Nhưng một vụ án, không thể kéo dài tới thiên hoang địa lão, vẫn cần phải phá án.”

Án này nhìn như đầy đủ manh mối, tựa hồ như chỉ cần có thể xác định thân phận người chết, rồi xác định hành động của nàng trước khi chết, là có thể biết rốt cuộc nàng bị gϊếŧ hay là chết ngoài ý muốn.

Nhưng mà, ngay chỗ xác định thân phận người chết này, đã có vẻ đặc biệt khó khăn.

Trì Tiểu Hà là người thường, xuất thân cùng quá khứ của nàng đều như một trang giấy trắng, chỉ có xác định nàng từ đâu đến, mới có thể phái người điều tra, từ từ moi ra cuộc sống nàng đã từng trải qua.

Một câu của Triệu Thụy, Tạ Cát Tường đã suy nghĩ nhiều như vậy, nàng dừng một chút, đại khái cho rằng hắn muốn lập công lần thứ hai, liền nói: “Manh mối luôn sẽ xuất hiện.”

“Ít nhất, chúng ta đã có thân phận người chết làm manh mối, án này sẽ không kéo lâu đâu.”

Triệu Thụy gật gật đầu, nói: “Như thế tốt nhất.”

Tô Thần ngồi ở bên cạnh, cảm thấy mình có chút dư thừa, hắn yên lặng tự hỏi một lát, chờ hai người an ủi lẫn nhau xong, trực tiếp ra xe ngựa.

Ôi, vẫn là không khí bên ngoài sảng khoái. 😌

An bài như thế xong, đoàn người cũng đã tới Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Bạch Đồ dựa vào cạnh cửa lớn Cao Đào Tư, trong miệng còn ngậm một chuỗi đường hồ lô.

Cách án mạng Lâm Phúc thẩm đã hơn một tháng, Bạch Đồ nhìn thấy Tạ Cát Tường đi theo bên cạnh Triệu Thụy, vẫn rất khách khí chào hỏi: “U, Tạ thôi quan, lần này lại cần làm phiền ngươi.”

Tạ Cát Tường cười chào hỏi hắn: “Bạch đại nhân tới thật nhanh.”

Bạch Đồ nhìn thoáng qua Triệu Thụy, nói: “Triệu Thế tử gia sai bảo, ta đương nhiên phải tận tâm tận lực.”

Triệu Thụy liếc hắn một cái, không tỏ ý kiến đối với lời trêu đùa của hắn.

“Đại nhân,” một giáo úy từ trong Cao Đào Tư vội vàng đi ra, “Hình đại nhân cho mời.”

Triệu Thụy trực tiếp cất bước, Tạ Cát Tường cùng Bạch Đồ bước nhanh đuổi theo hắn, trực tiếp vào Cao Đào Tư.

Vì còn chưa xác định thân phận người chết, tạm thời không thể nghiệm thi kỹ, cho nên Triệu Thụy cũng không có kỳ vọng đặc biệt nào với bước nghiệm thi sơ bộ của Hình Cửu Niên.

Bất quá dù sao Hình Cửu Niên cũng là tay lão luyện, chỉ dựa vào đặc thù bên ngoài của thi thể, đã đại khái xác định được nguyên nhân chết.

Chờ mấy người Triệu Thụy vào Nghĩa Phòng, Hình Cửu Niên mới nói: “Đại nhân, người chết xác thật là chết cóng, cũng xác thật là sau khi bị tổn thương do giá rét mới đi bộ đến Trường Càn Lí, cuối cùng chết trong hẻm.”

Cho nên, có phải nàng bị gϊếŧ hay không, còn phải chờ khảo chứng.

Tạ Cát Tường nói: “Nếu người chết thật là Trì Tiểu Hà, sau khi nàng cạy khóa phòng chất củi chạy ra ngoài, sao lại còn đi vào hầm băng? Sau khi đi vào sao không lập tức chạy ra, chờ đến khi mình sắp bị đông chết, mới chạy khỏi hầm băng, cũng không xin giúp đỡ, mà trực tiếp đi Trường Càn Lí.”

Đây xác thật là điểm đáng ngờ rất lớn, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện ở hầm băng nào? Là của Chúc gia hay là nhà khác? Nếu là Chúc gia, vậy nàng chạy khỏi Chúc gia trong tình huống thân thể bị tổn thương nặng do giá rét như thế nào?

Các câu hỏi nối tiếp nhau đến nay vẫn chưa có đáp án.

Tạ Cát Tường nói: “Mấy việc này hiện giờ chúng ta cũng không thể nào biết được, nhưng có thể khẳng định chính là, nếu nàng thật là Trì Tiểu Hà, Chúc gia nhất định sẽ không bỏ qua nàng.”

Cho nên, quan trọng nhất chính là xác định thân phận.

Hình Cửu Niên dừng một chút, hỏi: “Các ngươi hoài nghi nàng là di nương Trì Tiểu Hà của Chúc gia? Nàng vào Chúc gia khi nào?”

Triệu Thụy nói: “Hẳn là năm trước, Chúc gia đại thiếu gia xảy ra chuyện gì đó, cho nên Chúc gia thiếu nãi nãi Liễu thị làm chủ nạp thϊếp.”

Hình Cửu Niên nhíu mày, sắc mặt có chút cổ quái.

Triệu Thụy quen biết hắn, biết hắn vì sao như thế, liền hỏi: “Việc này có dị?”

Hình Cửu Niên thở dài.

“Chúng ta làm ngỗ tác, thường thường cũng sẽ vọng, văn, vấn, thiết*, tại hạ tuy bất tài nhưng y thuật cũng tạm dùng được, bệnh nhỏ bình thường đều có thể tự trị.”

*Vọng, văn, vấn, thiết: được gọi là Tứ chẩn dùng trong y học cổ truyền. Nếu các bạn muốn biết rõ hơn thì hỏi bác google dùm tui nhen

Hình Cửu Niên chỉ kể lại bản lĩnh của mình, ngôn ngữ rất bình thường, tựa hồ không có chút nào khoe khoang.

Bạch Đồ liếc nhìn hắn, cười quái dị lên tiếng: “Hình đại nhân quả là lợi hại.”

Hình Cửu Niên không để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường: “Vì không thể kiểm thi tỉ mỉ, nên ta tiến hành vọng, văn, vấn, thiết cẩn thận cho người chết, phát hiện nàng…… Phát hiện nàng hai ba năm trước tựa hồ đã từng bị đẻ non.”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng theo bản năng nói: “Cái gì?”

Hình Cửu Niên thở dài: “Đúng vậy, nàng có thể đã từng đẻ non, hơn nữa, bởi vì sau khi đẻ non không cẩn thận điều dưỡng, dẫn tới nàng không thể tiếp tục mang thai nữa, còn thân thể rách nát thật sự lợi hại, tình hình cụ thể và tỉ mỉ, còn phải kiểm thi kỹ hơn mới có thể biết.”

Tạ Cát Tường khϊếp sợ nhìn về phía Triệu Thụy, Triệu Thụy gật gật đầu với nàng, Tạ Cát Tường mới tìm được giọng nói của mình.

“Nếu nàng là Trì Tiểu Hà, như vậy nguyên nhân Chúc gia nạp nàng làm thϊếp, chính là nghe nói nàng thân thể khoẻ mạnh, có thể sinh con nối dỗi cho Chúc đại thiếu gia.”

Nhưng người chết này, đã không thể mang thai, người khác không biết, trong lòng nàng khẳng định biết rất rõ.

Trong nháy mắt Tạ Cát Tường có chút dao động, nàng sinh ra hoài nghi với phán đoán của mình trước đó, đôi mắt hạnh tròn xoe không tự chủ được nhìn chằm chằm người chết trên giường, ánh mắt bồi hồi trên nốt ruồi ở khóe mắt thi thể không rời.

Sao nàng không phải là Trì Tiểu Hà?

Nếu nàng không phải là Trì Tiểu Hà, vậy nàng là ai?

Giờ khắc này, nội tâm Tạ Cát Tường vô cùng hỗn loạn.

Ngay khi nàng không ngừng xáo trộn, một giọng nói quen thuộc trầm thấp kéo mạnh nàng từ trong sương mù trở về.

“Cát Tường!” Triệu Thụy gọi nhũ danh nàng.

“Cát Tường nhìn ta,” Triệu Thụy ở bên cạnh nàng nói, “Không quản người này rốt cuộc trải qua cái gì, nhìn vào manh mối hôm nay chúng ta có được, nàng có chín phần khả năng chính là Trì Tiểu Hà.”

Tạ Cát Tường chấn động trong lòng.

Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy.

Đôi mắt phượng của Triệu Thụy luôn lạnh như băng, hắn quen nhìn thế nhân một cách thờ ơ, quen lấy thái độ lạnh nhạt đối mặt với thế sự như vũng bùn, nhưng hắn sẽ không nhìn mình như vậy.

Giờ phút này trong đôi mắt phượng nhìn Tạ Cát Tường, có quan tâm cùng chuyên chú nàng quen thuộc.

Chỉ vào lúc nhìn nàng, hắn mới có chút độ ấm này.

Tạ Cát Tường thở hắt ra: “Là ta làm quá rồi.”

Vụ án đầu tiên qua tay nàng rất thuận lợi, chỉ dùng một ngày đã phá xong án, bởi vậy nàng hoàn toàn chưa từng trải qua việc điều tra sai manh mối.

Cho nên lúc này đây, mới có vẻ hơi thất thố.

Nếu không phải Triệu Thụy liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng đang kinh hoảng cái gì, một tiếng gọi kéo nàng về hiện thực, chỉ sợ giờ phút này nàng còn đang lẩn quẩn trong suy đoán của mình, không thể tự kềm chế được.

Tạ Cát Tường thở dài, nói: “Không đi suy xét tùm lum nữa, cứ tra ra thân phận Trì Tiểu Hà trước đã, tìm bạn bè thân thích lại đây nhận thi mới là việc thiết yếu.”

Triệu Thụy thấy nàng đã bình tĩnh lại, liền nói: “Không vội, các giáo úy đã đi ra ngoài tìm, muộn nhất ngày mai sẽ có thể có kết quả.”

Nghi Loan Vệ làm việc, tuyệt đối không sai.

Tạ Cát Tường hơi nhẹ nhàng thở ra.

Đoàn người lại thảo luận một phen, đặc biệt sắp xếp Bạch Đồ dò hỏi nguồn gốc Chúc gia cùng Trì Tiểu Hà, lúc này Triệu Thụy mới đưa Tạ Cát tường về nhà.

Hôm nay không xử lý được gì, Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy hẳn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nên cũng không giữ hắn lại dùng cơm.

Triệu Thụy vội vàng ăn một cái bánh bao Hà Mạn Nương đưa cho, liền rời khỏi Tạ gia.

Án mạng không phá, lại không có bao nhiêu manh mối, Tạ Cát Tường liền có chút không yên, buổi chiều chỉ đành dọn bếp lò nhỏ của nàng ra, bắt đầu làm hương hoa nhài.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Cát Tường tỉnh giấc từ sớm, nàng mặc xong xiêm y, thay giày đế dày dùng khi đi ra ngoài, trực tiếp mang theo một phần đồ ăn sáng đi bộ tới Cao Đào Tư.

Từ hẻm Thanh Mai đến Cao Đào Tư phải đi khoảng nửa canh giờ, thừa dịp sắc trời mờ mờ, gió mát thoảng nhẹ, Tạ Cát Tường một đường đi thẳng đến Cao Đào Tư.

Chờ khi nàng đến Cao Đào Tư, giáo úy thủ vệ còn rất ngoài ý muốn: “Tạ thôi quan, ngài tới sớm vậy.”

Tạ Cát Tường nhoẻn miệng cười cười: “Án còn chưa phá, không thể thảnh thơi, đại nhân đã dậy chưa?”

Giáo úy thủ vệ thật đúng là không biết Triệu đại nhân dậy chưa, hắn nói: “Đại nhân trước đó đã dặn, Tạ thôi quan tới cứ trực tiếp đi vào là được, mời Thôi quan đi bên này.”

Tạ Cát Tường biết rõ tính tình Triệu Thụy, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn, nàng cảm tạ giáo úy, tự mình bước vào hành lang đi hậu viện Cao Đào Tư.

Giờ phút này trời còn chưa sáng.

Trong Cao Đào Tư hầu như không có bóng người, an tĩnh như đêm khuya, Tạ Cát Tường theo thói quan đi vào hậu viện, ngẩng đầu liền thấy hai thị vệ giữ cửa.

Không phải Nghi Loan Vệ, mà là thân vệ Triệu Vương phủ thế tử, cho nên hai người kia đều biết Tạ Cát Tường.

“Tiểu thư an.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Thế tử dậy chưa?”

Hai thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết trả lời thế nào.

Tạ Cát Tường cũng chưa từng tìm Triệu Thụy sớm như vậy, xác thật không biết sáng sớm khi nào hắn mới thức.

“Ta chờ trong viện đi,” Tạ Cát Tường cũng không làm khó người khác, “Chờ hắn dậy lại nói.”

Tiếng nói nàng rơi xuống, Triệu Hòa Trạch liền từ hành lang một bên lắc mình đi ra: “Tiểu thư, thế tử đang tập thể dục buổi sáng, lát nữa sẽ trở về.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn nhìn trời: “Thụy ca ca thức sớm vậy sao?”

Hôm nay nàng bởi vì trăn trở về vụ án, ngủ không yên, lại không ngờ Triệu Thụy đã tỉnh.

Triệu Hòa Trạch thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, quyết định bán thảm cho thế tử nhà mình.

“Từ khi vào Nghi Loan Tư, đã lâu rồi thế tử không còn cảm giác ngủ nướng vào sáng sớm nữa, bình thường giờ Mẹo (5g - 7g) đã phải dậy luyện công, chẳng phân biệt nóng lạnh, không quan tâm mưa tuyết, mới có được thành tích hôm nay.”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt.

Mấy năm nay Triệu Thụy vất vả như vậy, chưa từng nói với nàng.

Kỳ thật nàng cũng hỏi Triệu Thụy Nghi Loan Tư làm được không, lần nào Triệu Thụy cũng tránh nặng tìm nhẹ, nói với nàng: “Không cần nhọc lòng chuyện của ta.”

Không ngờ, Nghi Loan Tư thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Tạ Cát Tường đang muốn nói cái gì, Triệu Thụy xách theo trường kiếm, mặt đầy mồ hôi xuất hiện phía sau: “Hòa Trạch, không được lắm miệng.”

Triệu Hòa Trạch bị hắn liếc “quan tâm” một cái, lập tức cung cung kính kính lui xuống.

Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, khuôn mặt lạnh lùng trong nắng mai dần lên cũng hơi phát sáng, mồ hôi trên mặt hắn như từng viên trân châu trong suốt, làm người không rời được mắt.

Mặt Tạ Cát Tường bỗng dưng đỏ.

Triệu Thụy vẫn nghiêm mặt, nhưng âm thanh nói chuyện lại mang theo chút ý cười: “Sao cứ nhìn ta như vậy? Quá soái?”

“Phi,” Tạ Cát Tường xì hắn, “Mau đi tắm thay xiêm y, đừng để cảm lạnh.”

Ánh mắt Triệu Thụy đảo qua vành tai đỏ bừng của nàng.

Sau đó liền lắc mình vào hậu viện.

“Muội đỏ mặt.” Người đi rồi, thanh âm lại bay ra ngoài.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Cát Tường: Ngươi mới đỏ mặt, cả nhà ngươi đều đỏ mặt.

Triệu Thụy: Đúng, nhà ta xác thật đang đỏ mặt.

Tạ Cát Tường:……