Chương 24: C.24.1 - Lời từ bi (Kết)

Rốt cuộc vụ án đã kết thúc, Tạ Cát Tường nhìn dụng cụ gia đình xinh đẹp, tinh xảo được bày trong sảnh chính Dịch An Trai, thở dài.

"Chỉ làm dụng cụ gia đình này để bán thôi, không phải tốt hơn sao?"

Một hai phải đi tham những thứ tiền tài bất nghĩa đó, cuối cùng cũng vì tiền tài bất nghĩa mà phạm phải trọng tội, cũng không biết rốt cuộc là được hay là mất.

Triệu Thụy đứng dậy, nói: "Hôm nay quá muộn, để ta cho người đưa muội về nhà, chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ đến hẻm Thanh Mai, báo cho người nhà biết kết quả."

Tạ Cát Tường gật gật đầu, biết tối nay hắn còn rất nhiều chuyện cần phải làm, liền nói: "Huynh cũng nghỉ ngơi sớm chút."

Triệu Thụy cong cong khóe môi, quay đầu lại nhìn nàng, cuối cùng duỗi tay chạm búi tóc nhỏ trên đầu nàng: "Nghe muội."

Khi Tạ Cát Tường về đến nhà, Hà Mạn Nương còn chưa ngủ.

Nàng khoác xiêm y ngồi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ.

"Phiền nhũ nương đợi lâu."

Hà Mạn Nương vội mang nước tới, hầu hạ nàng rửa mặt, lại lấy một thùng gỗ đến, một hai phải cho nàng ngâm chân.

"Tiểu thư ngâm chân một chút, chạy cả ngày rồi, ngày mai chân lại đau."

Tạ Cát Tường lúc này đã cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc trung y màu xanh ngọc, nàng nghiêng đầu dựa vào người Hà Mạn Nương, mặt mày dần dần trầm tĩnh lại.

Hà Mạn Nương tháo búi tóc cho nàng, dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc dài.

"Đã có kết quả chưa?" Trong thanh âm Hà Mạn Nương lộ ra hiền từ.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nhàn nhạt nhắm mắt lại.

Nàng hít thở thật sâu, sau đó nói: "Đã bắt được hung thủ."

Hà Mạn Nương cười: "Vậy tốt rồi, tiểu Lâm là người tốt, ông trời sẽ không cho người làm hại nàng ung dung ngoài vòng pháp luật."

Tạ Cát Tường không nói chuyện, chỉ an tĩnh nghe Hà Mạn Nương nói: "Ngày mai hai đứa nhỏ Nguyễn gia phải làm tang sự, nhà bọn họ không có trưởng bối, ta qua giúp đỡ bọn chúng."

"Ừm, con cũng đi."

Tạ Cát Tường an tĩnh trong chốc lát, mới đơn giản kể lại toàn bộ vụ án, cuối cùng nói: "Nếu không có chuỗi Phật châu kia, nói không chừng cũng không có chuyện buồn ngày hôm nay."

Hà Mạn Nương lại nói: "Chuyện trên đời này a, không có nếu như."

Tạ Cát Tường nhớ lại chuyện đã từng xảy ra trong nhà, cuối cùng không cảm thán nữa.

Buổi tối nằm trên giường, nàng nhìn chằm chằm đỉnh mùng phát ngốc, cho rằng có lẽ mình sẽ trằn trọc một đêm, nhưng bất quá chỉ một lát, nàng đã chìm vào cảnh trong mơ.

Một đêm an bình.

Ngày hôm sau, bởi vì đã kết án, phu thê Nguyễn thị không cần tiếp tục nằm tại Nghĩa Phòng, Triệu Thụy liền phái người đưa hai người về Nguyễn gia.

Tỷ đệ Nguyễn thị rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, chưa từng làm đám tang, hàng xóm liền cùng nhau hỗ trợ lo liệu, tốt xấu cũng dựng xong linh đường.

Triệu Thụy vẫn mãi chưa tới.

Hắn không tới, Tạ Cát Tường cũng không thể nói với tỷ đệ Nguyễn thị về vụ án, nên chỉ nói cho bọn họ biết đã bắt được hung thủ, cha mẹ bọn họ có thể an táng.

Nguyễn Liên Nhi nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ có Nguyễn Quế nói: "Như thế, cũng tốt."

Tang sự làm liên tục sáu ngày, đợi cho đến khi mặt trời ngày thứ bảy ló dạng, Triệu Thụy mới mặc thường phục tới cửa.

Hắn đến Tạ gia trước, gọi Tạ Cát Tường ra cửa, để nàng đi Nguyễn gia cùng hắn.

Trong phòng Nguyễn gia, Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi đang thu thập hành lý.

Tạ Cát Tường nhìn từng cái xiêm y bọn họ đã xếp gọn gàng, có chút ngoài ý muốn: "Các ngươi muốn đi đâu?"

Nguyễn Quế dừng một chút, đầu tiên là vấn an hai người, mới nói: "Đa tạ đại nhân hỗ trợ và nói giúp ở chỗ Hộ Thành Tư, ta và tỷ tỷ về sau có thể được nhận hỗ trợ của quan phủ, nhưng trừ cái này ra, chúng ta cũng không có nghề nghiệp khác, nên ta đã viết thư xin sơn trưởng, cho tỷ tỷ ta công việc sai vặt ở nhà bếp thư viện."

"Sơn trưởng đồng ý lấy tiền công của tỷ tỷ ta để làm phí ăn ở cho hai chúng ta, như vậy, chúng ta có thể vẫn luôn ở trong thư viện, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy tỷ tỷ, không sợ một mình nàng ở nhà nguy hiểm."

Nguyễn Liên Nhi đã mười sáu tuổi, nếu chỉ có một mình nàng ở nhà, xác thật không ổn lắm.

Thư viện đều là tiên sinh cùng học sinh, tương đối kín đáo lại đơn thuần hơn, xác thật là nơi đến tốt nhất cho cô nhi hai người bọn họ.

Tạ Cát Tường không nghĩ tới, mấy ngày làm tang sự, nhưng Nguyễn Quế đã sắp xếp xong nơi đến tạm thời của tỷ đệ hai người.

"Cũng rất tốt, hơn nữa tiền hỗ trợ, cũng đủ cho ngươi đọc sách rồi."

Nguyễn Quế nhấp nhấp môi: "Tòa nhà này, ta muốn cho thuê, trên núi cũng có nữ học, đợi khi ta có thể chép sách kiếm tiền, sẽ không cho tỷ tỷ làm lụng vất vả nữa."

Tuy mẫu thân vẫn luôn vất vả nuôi nấng bọn họ đã không còn, nhưng phụ thân suốt ngày bóc lột trong nhà cũng không còn. Nữ học ở Thanh Sơn thư viện, phí nhập học thấp hơn các thư viện khác, vẫn luôn được trưởng công chúa điện hạ giúp đỡ, nếu hai đứa nhỏ không lãng phí, tiết kiệm được tiền hỗ trợ cùng tiền cho thuê nhà, kỳ thật sống cũng không tệ.

Nguyễn Quế đã sắp xếp xong con đường tương lai cho Nguyễn Liên Nhi.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Ngươi như vậy rất tốt, là một đệ đệ tốt."

Nguyễn Quế căng thẳng suốt mấy ngày, rốt cuộc có một chút ý cười.

Hắn nhìn tỷ tỷ có chút rụt rè, kiên định nói: "Cho dù trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, ta cũng không thể để tỷ tỷ đi vào con đường của nương ra, chờ nàng học xong, về sau có thể tự dựa vào mình nuôi sống bản thân, không cần dựa vào trượng phu. Nương ta không có nhà mẹ đẻ, nhưng tỷ tỷ của ta có ta."

Hài tử choai choai, đột nhiên gặp đại nạn, chẳng những không bị khó khăn đánh bại, ngược lại còn tự mình tìm ra một con đường sống.

Triệu Thụy duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Làm tốt lắm."

Nói xong mấy việc này, Triệu Thụy mới đơn giản nói rõ hung phạm rốt cuộc là ai, hắn chưa từng nhắc nhiều đến sòng bạc Cung Hưng, chỉ nói phạm nhân là khách của Tô Hồng Tảo, bởi vì Nguyễn Đại trộm Phật châu, lúc này mới gây thành thảm kịch.

Tỷ đệ hai người trầm mặc nghe xong, hơn nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng Nguyễn Liên Nhi mới nói: "Ta cho rằng hắn chỉ uống rượu đánh bạc, không có trách nhiệm lại làm biếng, không nghĩ tới......"

Không nghĩ tới, Nguyễn Đại còn trộm cắp.

Xét đến cùng, Nguyễn Đại hại chết mẫu thân bọn họ.

Nguyễn Liên Nhi đôi mắt đỏ bừng, rốt cuộc vẫn khóc ra: "Nương ta, nương ta chờ hắn nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

Nguyễn Quế nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tỷ tỷ, lặng lẽ trấn an nàng.

Nói xong việc, Triệu Thụy liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi hắn đi, nhìn lướt qua hành lý Nguyễn Quế và Nguyễn Liên Nhi thu dọn xong, ánh mắt trầm xuống, ngừng bước chân.

"Nguyễn Quế," Tạ Cát Tường nghe giọng nói Triệu Thụy chuyển lạnh, "Trong lòng ngươi biết còn chuyện gì phải không?"

Nguyễn Quế ngây ngẩn cả người.

Tạ Cát Tường theo ánh mắt Triệu Thụy nhìn qua, cũng trầm mặc, không nói gì.

Triệu Thụy thở dài.

Hắn duỗi tay nhéo nhéo mũi, suy nghĩ cuồn cuộn, cuối cùng trầm giọng nói: "Cả đời này, ngươi không thể thi khoa cử, chỉ có thể tìm con đường mưu sinh khác, ngươi hiểu không?"

"Người tâm tư không ngay thẳng, cả đời không được làm quan, Đại Tề cũng không cần quan phụ mẫu như vậy."

Nguyễn Quế không nghĩ tới, vào thời điểm cuối cùng, nhưng vẫn bị đại nhân trẻ tuổi này nhìn ra chân tướng, hắn mím môi, cuối cùng lại cúi đầu một cái thật sâu với Triệu Thụy: "Đa tạ đại nhân."

Tạ Cát Tường không để ý Nguyễn Liên Nhi hoảng hốt thất thần, chỉ hỏi Nguyễn Quế: "Ngươi hối hận không?"

Sao có thể không hối hận?

Nhưng sự việc đã tới hôm nay, Nguyễn Quế cũng chỉ cúi đầu: "Hối hận cũng vô dụng."

Lưu lại chỉ có một tiếng thở dài.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Chờ trở lại Tạ gia, hai người ngồi xuống uống trà, Triệu Thụy mới hỏi: "Muội cũng đã đoán được phải không?"

Tạ Cát Tường cầm chén trà hoa nhài tỏa hương khắp nơi, rũ đôi mắt, không có nhiều lời.

Triệu Thụy khó có khi cười.

Tiếng cười hắn rất êm tai, vừa thấp vừa trong, mang theo rung động tê tê dại dại, thẳng tới đáy lòng người nghe.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy vành tai đều nóng.

Triệu Thụy dần dần dừng tiếng cười, lại hỏi: "Không tin ta sao?"

Tạ Cát Tường vẫn luôn không nhìn Triệu Thụy, hơn nửa ngày mới thở dài: "Không phải ta không tin huynh, chỉ là......"

Chỉ là tự nàng cũng trằn trọc, do dự bất an.

Nàng hoặc là bọn họ làm ra quyết định này, rời bỏ chuẩn tắc nghề nghiệp của bọn họ, cũng...... che giấu chân tướng vụ án.

Mãi cho đến trước khi nói chuyện cùng tỷ đệ Nguyễn thị, Tạ Cát Tường vẫn còn do dự bất an, nội tâm hết sức dày vò, nhưng lúc ấy Triệu Thụy đã đưa ra quyết định, hơn nữa trừng phạt kia có lẽ còn nặng hơn người khác tưởng tượng.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy trầm giọng nói: "Cho dù báo cáo vụ án đúng sự thật, cũng không có bất luận tác dụng gì, còn không bằng bỏ qua cho hắn, nếu không lỗi hắn phạm sẽ vĩnh viễn bị ghi lại trên hồ sơ Cao Đào Tư."

Từ nay về sau, cả đời hắn đều sẽ đeo trên lưng gánh nặng mà sống.

Triệu Thụy vừa cười, hiện tại trên mặt lại không có bất luận nụ cười nào, cặp mắt phượng bình tĩnh không gợn sóng, giờ phút này đang an tĩnh nhìn Tạ Cát Tường.

Ánh mắt hai người giao nhau, tranh chấp im lặng lan tràn giữa hai người, cuối cùng Triệu Thụy dần thu hồi ánh mắt.

"Ta nghe muội" Hắn nói như thế

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng thở ra

Triệu Thụy đột nhiên hỏi: "Muội phát hiện lúc nào?"

Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, nói: "Ở lần đầu tiên thẩm vấn Nguyễn Quế, ta đại khái có một chút suy đoán, nhưng cảm giác này thực mờ mịt, ta không thể nói rõ, cũng không có chứng cứ."

Nàng rất ít gặp Nguyễn Quế, cũng không hiểu thiếu niên này nhiều lắm, nhưng bình thường nàng rất thích quan sát người, đối với Nguyễn Quế chưa gặp mặt mấy lần này, kỳ thật nàng cũng có thể nhớ rõ một vài thói quen của đối phương.

Nguyễn Quế là người đọc sách, từ nhỏ hắn đã ở thư viện đọc sách, được các tiên sinh ở thư viện dạy dỗ thật sự có quy củ.

Rõ ràng nhất là, tuy rằng hắn hay thẹn thùng, nhưng lúc nói chuyện với người ta, hắn nhất định sẽ nhìn thẳng đối phương, tuyệt đối sẽ không dời mắt.

Nhưng khi trả lời vấn đề về rượu thuốc, hắn rũ đôi mắt xuống.

Một chi tiết cực kỳ nhỏ như vậy, đã bị Tạ Cát Tường bắt được.

Triệu Thụy thở sâu: "Muội thật là...... Thật là......"

Tạ Cát Tường cho rằng hắn muốn nổi giận, kết quả Triệu Thụy nói một câu: "Muội thật sự rất thích hợp làm Thôi quan, thật sự không suy xét tới Cao Đào Tư nhận chức tạm sao?"

Tạ Cát Tường: "...... Không đi."

Triệu Thụy lẳng lặng thở dài: "Được rồi, nhưng mà lần sau có vấn đề khó khăn......"

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng nâng mắt, hơi có chút khó chịu nói: "Huynh có thể mời ta làm cao nhân."

Triệu Thụy gật gật đầu, lại nói: "Chuyện Nguyễn Quế, chúng ta không có chứng cứ, bình rượu đã bị Nguyễn Đại uống sạch sẽ, rốt cuộc có phải bình rượu đó vốn thuộc về Nguyễn gia hay không, không có người nào biết, mà Nguyễn Quế cũng đã sớm hủy đi chứng cứ, sẽ không làm người ngoài phát hiện trong đó có dị."

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: "Ta cho rằng, huynh cũng nhớ tới cái gì."

Triệu Thụy lắc lắc đầu, hắn nói: "Không, ta không quen thuộc Nguyễn Quế, mặc dù trong lòng nhận định hắn khẳng định đã làm gì đó trong cái chết của Nguyễn Đại, nhưng không có chứng cứ, ta không thể kết luận vội vàng, cho đến vừa rồi......"

"Vừa rồi trong mớ hành lý hắn thu dọn, ta thấy được một bình rượu thuốc khác."

Vì thế, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, rất nhiều suy đoán liền hiện lên trong đầu hắn.

Rượu thuốc bình thường, cho dù là vật sử dụng ngoài da, tiên linh tì cũng không có khả năng quá liều, Nguyễn Đại uống bình kia đúng lúc quá liều dẫn đến trúng gió.

Hết thảy nhìn như trùng hợp, trên thực tế lại là kết quả tỉ mỉ thiết kế.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng nói: "Ngay từ đầu ta đã nói, đôi tỷ đệ này của Nguyễn gia, đều rất hiếu thuận với mẫu thân."

Cho nên, khi Nguyễn Quế biết Nguyễn Đại có thể sẽ bỏ trốn cùng Tô Hồng Tảo, hắn không muốn nhịn nữa, Nguyễn Đại bỏ trốn, mẫu thân sẽ thương tâm, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy.

Hơn nữa, Tô Hồng Tảo cùng Nguyễn Đại xa rời quê hương, hai người lại không có nghề ngỗng, về sau nghèo khổ thất vọng, nói không chừng còn trở về liên lụy mẫu thân.

Cho nên, trước một ngày bọn họ bỏ trốn, Nguyễn Quế đã trù tính.

Thiếu niên mới chỉ có mười ba tuổi, quyết định ra tay với phụ thân.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người đều không nói nữa.

Mặc dù biết chân tướng, thì như thế nào?

Tiên linh tì xác thật là nguyên nhân thứ nhất dẫn đến trúng gió, nhưng cuối cùng gϊếŧ chết Nguyễn Đại, vẫn là vết máu bầm sau đầu hắn, vẫn do Hà Tử Minh tàn nhẫn xuống tay.

Quan phủ đã bắt được hung phạm, còn trong quá trình đó rốt cuộc phát sinh cái gì, muốn định tội Nguyễn Quế, vậy bình rượu thuốc là mấu chốt. Nhưng bình rượu thuốc sớm đã bị Nguyễn Đại uống sạch sẽ, bên trong rốt cuộc có cái gì, không ai có thể nói rõ.

Không biện pháp định tội, Nguyễn Quế lại chỉ có mười ba tuổi, dựa theo luật Đại Tề hắn xác thật có động cơ gϊếŧ người, cuối cùng mặc dù quan phủ kiên trì, bất quá cũng chỉ bồi thường cho người nhà người chết một chút tiền bạc là được.

Người nhà chính là Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi, trừng phạt như vậy cũng như không có.

Chi bằng không cho hắn tham gia thi cử, làm mấy năm nay vất vả đọc sách của hắn hóa thành hư ảo, hắn mới có thể biết, đi sai đường thì trừng phạt có bao nhiêu nặng.

Việc này so với quan phủ đi ngang qua sân khấu còn tốt hơn nhiều.

Triệu Thụy duỗi tay, búng trán Tạ Cát Tường một cái: "Lần sau không được giấu ta."

"Ai u," Tạ Cát tường hấp tấp che cái trán, vẫn híp mắt cười rộ lên, "Biết rồi Thiếu Khanh đại nhân."

Triệu Thụy buông chén trà, đứng dậy vuốt vuốt ống tay áo: "Ta đi đây, hẹn gặp lại."

Tạ Cát Tường đưa hắn tới cửa, cười nói: "Hẹn gặp lại."

Triệu Thụy ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, xoay người rời khỏi hẻm Thanh Mai.

Thân ảnh hắn thon dài thẳng tắp xuyên qua một mảnh ánh sáng mê ly, cuối cùng biến mất trước mắt Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ngày xuân thoảng qua.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***