Chương 21: C.21 - Lời từ bi 21

Trong lúc cân nhắc vụ án, bọn họ đã ngừng lại trước nhà làm nghề mộc thứ hai có tên là Dịch An Trai.

Trong tay bọn họ đều giơ đèn l*иg, nhưng phố Đông vẫn tối tăm mông lung như cũ, khiến người không thể phân biệt cảnh sắc trước mắt.

Chưa người nào trong số bọn họ cảm thấy gian nan, cũng không ai kêu khổ, mỗi người đều khom lưng cẩn thận xem xét, sợ bỏ lỡ bất luận dấu vết còn lại nào.

Ước chừng xem xét khoảng một khắc (15"), Tạ Cát Tường đột nhiên hỏi Bạch Đồ: “Bạch đại nhân, người sau lưng sòng bạc Cung Hưng, bên chỗ ngươi có manh mối gì không?”

Bạch Đồ đang nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt của Dịch An Trai xem xét, nghe vậy trầm mặc một lát: “Nhờ phúc của đại nhân, ta có thể xem xét một phần hồ sơ tại Nghi Loan Tư, mặc dù vậy, cũng không tra được bao nhiêu manh mối của sòng bạc Cung Hưng, chỉ có thể nhìn thấy mấy thương hộ thường xuyên cung cấp rượu, còn lại đều không có ghi chép trong hồ sơ, huống chi là chủ nhân chân chính sau lưng.”

Nghe nói chủ nhân sòng bạc Cung Hưng họ Tôn, Tôn gia tại toàn bộ Yến Kinh hình như chỉ là một phú hộ, cũng không có quan hệ khác.

Nhưng nếu thật sự chỉ là người bình thường, cũng không có khả năng đứng sừng sững nhiều năm ở Yến Kinh như thế, nhưng mà Nghi Loan Tư cũng không có hồ sơ; hoặc là hồ sơ về sòng bạc Cung Hưng càng cơ mật hơn, trước mắt lấy quyền hạn của Cao Đào Tư không thể xem xét được.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, ánh mắt dừng trên bậc thang trước cửa Dịch An Trai, sạch sẽ đến nỗi một hạt bụi một mảnh lá khô đều không có.

“Nếu tra không được, chứng tỏ không muốn bị người khác tra ra,” Tạ Cát Tường thở dài, “Liên quan đến sòng bạc Cung Hưng, lòng ta luôn cảm thấy không yên.”

Triệu Thụy ở bên cạnh nàng, đưa đèn l*иg của mình vào soi sáng thêm cho nàng: “Mặc kệ người phía sau màn rốt cuộc là ai, sớm muộn gì đều sẽ bị lôi ra, cứ việc chờ xem.”

Thủ đoạn của sòng bạc Cung Hưng quá mức bỉ ổi, chờ hồ sơ của toàn bộ việc này được trình lên, ước chừng bệ hạ cũng sẽ tức giận.

Kể từ đó, sòng bạc Cung Hưng sẽ không cần bọn họ tiếp tục quan tâm nữa.

Tạ Cát Tường dừng một chút, nàng không tiếp tục đề tài này, chỉ là đột nhiên nhìn Triệu Thụy nói: “Cửa tiệm nhà này, có chút kỳ quái.”

Đoàn người bận hơn nửa canh giờ, rốt cuộc có manh mối, mọi người đều phấn chấn tinh thần, Triệu Thụy nói: “Nơi nào kỳ quái?”

Tạ Cát Tường giơ đèn l*иg, ý bảo mấy người lui ra phía sau cùng nàng, sau đó liền giơ đèn l*иg lên cao cao, chiếu sáng toàn bộ mặt tiền cửa hiệu Dịch An Trai.

Mặt tiền cửa hiệu Dịch An Trai tương tự cửa tiệm nhà thứ nhất, kinh doanh chính là đồ dùng trong nhà, cửa hiệu mặt tiền tổng cộng có tám cánh cửa, trước cửa đặt một cái lu nước cực lớn, để phòng ngừa hoả hoạn hủy hoại hàng hóa trong cửa tiệm. Ban ngày nếu toàn bộ cửa đều được mở ra, có vẻ sẽ đặc biệt sáng sủa.

Nếu hiện tại dùng đèn l*иg miễn cưỡng nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy một phần sảnh chính bày biện một bộ bàn ghế gỗ đỏ, chạm trổ rất tinh tế. Hai bên sườn đang bày bộ tủ sáu cửa khí phái, nhìn rất phú quý.

Bất luận thấy thế nào, đây đều là một nhà làm nghề mộc bình thường.

Nhưng Tạ Cát Tường lại nhíu mày.

“Hiện tại là nửa đêm canh ba, chúng ta đốt đèn l*иg nhìn không rõ lắm, nhưng vừa rồi ta sờ sờ bậc thang cùng mặt đất của cửa tiệm này, một hạt bụi cũng không có.”

Đây xác thật quá kỳ quái.

Đêm qua vừa có mưa, sáng nay lại là một trận mưa nặng hạt, cửa tiệm mở cửa cả ngày, cho dù buổi chiều khi vẽ mẫu thiết kế đã quét tước sạch sẽ mặt đất, cũng không có khả năng một chút nước bùn cùng bụi bẩn đều không.

Mặt tiền của mấy cửa tiệm khác, không có bậc thang cửa tiệm nào sạch sẽ như Dịch An Trai này.

Tạ Cát Tường nói: “Hơn nữa ngoại trừ bậc thang ở ngoài, ván cửa vốn có của cửa lớn đều được lau khô, ta vừa mới sờ qua, mặt trên song sa* còn có chút ướt dính, hẳn là ban ngày vừa đổi mới.”

*song sa: vải mỏng dán cửa

Rốt cuộc gặp phải tình huống như thế nào, mà trong thời tiết mưa dầm này lại hấp tấp đổi mới song sa trên cửa?

Ánh mắt Triệu Thụy từ bậc thang quét đến cửa sổ, lại nhìn hướng lên trên, trong ánh sáng đèn l*иg tối tăm, ba chữ Dịch An Trai to lớn cổ xưa an tĩnh đứng ở nơi đó, cờ treo trên lầu hai phiêu diêu theo gió, tựa như đang nói đêm xuân vô cùng sảng khoái.

Bạch Đồ thấp giọng nói: “Dịch An Trai tại năm thứ mười ba Vĩnh Thành đã tọa lạc ở phố Khánh Lân, ông chủ họ Hà, dựa vào tay nghề khắc hoa dụng cụ gia đình điêu luyện mà nổi tiếng, truyền đến hôm nay đã là đời thứ ba, gia chủ hiện giờ tên là Hà Tử Minh, vừa qua tuổi xây dựng sự nghiệp (30 tuổi), còn lại đều không biết.”

Hành động sau lưng các thương nhân này Bạch Đồ có thể sẽ tra không ra, nhưng lão bản mỗi cửa tiệm trên phố Khánh Lân là ai, rồi từ khi nào tiến vào mở cửa tiệm tại phố Khánh Lân, Bạch Đồ còn có thể biết một ít.

Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống: “Hà Tử Minh?”

Sẽ là người này sao?

Bạch Đồ cũng không thể khẳng định, hắn nói: “Nghe nói người này làm người trung dung*, chỉ muốn kéo dài tổ nghiệp, không có ý muốn phát triển lớn mạnh rực rỡ”

*Trung dung có nghĩa là dung hòa, duy trì mọi việc, mọi vật ở mức độ vừa phải, cân bằng

Tạ Cát Tường nhìn về bên trái, lại quay về bên phải nhìn ngọn đèn l*иg xán lạn ở phố Tây, nàng thấp giọng nói: “Nguyễn Đại từ trong nhà cầm rượu thuốc đi ra, trên đường khẳng định nhịn không được, mà hắn lại thích rượu, tối hôm qua ở Tô trạch có người ngoài, hắn không thể uống rượu, lúc này khẳng định không nhịn nỗi nữa.”

“Chờ khi hắn đi đến đầu phố Khánh Lân, hơn nửa bình rượu thuốc kia hẳn đã bị uống cạn, lúc này men say còn chưa phát tác, hắn không có khả năng say ngã ở đầu hẻm,” Tạ Cát Tường lưu chuyển sóng mắt, cuối cùng bình tĩnh rơi xuống trên bảng hiệu Dịch An Trai, “Nhưng nếu một đường lảo đảo đi vào nơi này, men say vừa vặn đi lên, trong rượu thuốc có chứa tiên linh tì, cả người hắn sẽ khô nóng khó nhịn, lúc này cần nhất cái gì?”

Mọi người nghe tiếng nói trong trẻo của Tạ Cát Tường, ánh mắt vô tình rơi xuống lu nước trước cửa Dịch An Trai.

Lúc này Nguyễn Đại, rất cần nước.

Tạ Cát Tường để sát vào lu nước, bình tĩnh nhìn vào bên trong, dựa vào ánh sáng đèn l*иg u ám, chỉ có thể nhìn thấy mặt nước yên tĩnh trong lu nước.

Nàng thở sâu, vừa muốn khẳng định suy đoán của mình, đột nhiên lại cảm thấy bên tai một trận tiếng gió ào ào.

“Người nào!”

Nàng chỉ kịp nghe Triệu Thụy quát một tiếng chói tai, liền bị thân ảnh cao lớn của Triệu Thụy che kín mít ở phía sau.

Một cái bóng đen đạp gió, lao thẳng tới nơi Tạ Cát Tường vừa mới đứng thẳng.

Trường kiếm trong tay đối phương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, mang theo sát ý nồng đậm, không chút do dự đâm tới.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***

Tạ Cát Tường theo bản năng nhắm hai mắt.

Ngay sau đó, chỉ nghe “Ping” một tiếng, Triệu Thụy lập tức ném cây quạt xếp vẫn luôn cầm trong tay thưởng thức ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lên chắn lại.

Quạt xếp kia nhìn như bình thường, nhưng phảng phất như được làm bằng sắt, cứng rắn chặn đứng mũi kiếm đối phương.

Người tới đại khái không ngờ quan gia mặc bộ y phục quan văn, lại là người biết võ, trong lúc kinh ngạc chưa kịp thu kiếm.

Tại khoảnh khắc này, Triệu Thụy dùng lực trên tay, “Bang” một tiếng khép quạt xếp lại, kẹp mũi kiếm kia giữa nan quạt.

“Hạ tổng kỳ!” Triệu Thụy quát nhẹ một tiếng, tay trái đẩy, liền đẩy Tạ Cát Tường đến sau lưng Hạ Uyển Thu.

Lúc này, người tới đã ý thức mình đυ.ng phải cao thủ.

Tay hắn co rụt lại, muốn rút trường kiếm về, lập tức thoát khỏi hiện trường.

Nhưng Triệu Thụy nào cho hắn cơ hội này.

Hắn nắm thật chặt quạt xếp, cây quạt kia như nặng ngàn cân, tay phải Triệu Thụy nắm lại, tựa hồ sắp sửa đánh vào lòng ngực người tới.

Tạ Cát Tường mở to hai mắt nhìn, ánh mắt lay động theo góc mặt nghiêng tuấn lãnh của Triệu Thụy.

Thân thủ Triệu Thụy lợi hại, nhưng người tới cũng không kém, thấy giáo úy bốn phía nhanh chóng xông lên, hắn quyết đoán buông tay phải, trực tiếp vứt trường kiếm lại cho Triệu Thụy.

Nhưng Triệu Thụy đã sớm đoán được hắn sẽ quăng kiếm, tay phải vung lên, chuôi trường kiếm liền bị quạt xếp linh hoạt quăng mạnh ra ngoài, thẳng phóng đến mặt người tới.

Trong thời gian thở dốc, trường kiếm đã qua tới.

Đến cùng trường kiếm, còn có quạt xếp sắc bén của Triệu Thụy, hắn khụy chân một chút, cúi người tiến lên, quạt xếp ưu nhã lóe lên ánh sáng lạnh, hướng thẳng tắp đến cổ người tới.

Có thể nói nhanh như chớp.

Người tới nhún chân, liên tục lui về phía sau, chân dẫm lên đường đá xanh, phát ra tiếng vang “cộc cộc”.

Hắn không kịp nghĩ thêm, tay trái hấp tấp xuất một chưởng đánh vào đuôi trường kiếm, trực tiếp đánh rớt trường kiếm kia xuống đất.

Hóa giải một uy hϊếp, nhưng quạt xếp của Triệu Thụy vẫn không buông tha, truy đuổi đến trước mặt.

Người tới xê dịch trái phải, tay phải vung lên, đột nhiên ném một vật xuống đất.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một trận sương khói bay đầy trời, lập tức che mắt Triệu Thụy.

Nhưng Triệu Thụy không dao động, cho dù nhìn không thấy, vẫn đánh thật mạnh về trước.

Quạt xếp dường như lướt qua vật mềm mại nào đó, tay phải Triệu Thụy không ngừng, lần thứ hai xuất chiêu.

Nhưng lúc này, hắn không đánh trúng thứ gì nữa.

Triệu Thụy ngừng lại.

Hắn an tĩnh đứng trong sương mù, tai phải giật giật, tựa hồ đang cẩn thận nghe ngóng.

Hắn ngừng thở, chờ sương khói dần dần tan đi, hắn mới nói: “Hắn bị thương, hẳn là chỗ vai trái, các người cần phải đuổi kịp.”

Trong bóng đên, truyền đến một thanh âm bình thường không gì đáng chú ý: “Vâng.”

Còn chưa kịp nói thêm câu nào, Triệu Thụy liền cảm thấy một đôi tay nhỏ mềm như bông, đột nhiên cầm cổ tay của hắn.

“Thụy ca ca, Thụy ca ca huynh không sao chứ.”

Là Tạ Cát Tường.

Người tới, hoặc là nói là sát thủ, dùng ám khí rất lợi hại, mảnh sương khói nửa ngày còn chưa tan, Tạ Cát Tường thật sự lo lắng cho Triệu Thụy, lúc này mới không quan tâm vọt vào trong.

Con ngươi hung ác lạnh băng của Triệu Thụy, rốt cuộc tan dần đi huyết sắc khiến lòng người run sợ.

Tay nhỏ của Tạ Cát Tường còn đang sờ cánh tay hắn.

“Thụy ca ca sao huynh không nói lời nào vậy? Có phải bị thương rồi không? Huynh mau nói chuyện đi a!”

Tạ Cát Tường sắp khóc tới nơi rồi.

Triệu Thụy thở sâu, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, lạnh lẽo trên mạnh đã rút đi toàn bộ, giờ phút này chỉ còn lại ôn nhu không dễ thấy.

“Ta không có việc gì.”

Hắn nói như thế, nhẹ nhàng cầm tay Tạ Cát Tường, kéo nàng lui về phía sau.

“Sao muội lại đây, không phải để muội đi theo Hạ tổng kỳ rồi sao,” Triệu Thụy bất đắc dĩ nói, “Khói này nếu có độc thì làm sao đây?”

Tạ Cát Tường không hé răng.

Triệu Thụy lẳng lặng cười cười.

Hai người lui về sau hai mươi mấy bước, rốt cuộc đã lui ra khỏi sương khói đi ra ngoài.

Vừa rồi Tạ Cát Tường thật sự sốt ruột, còn đẩy Hạ Uyển Thu ngăn cản nàng một phen, hiện tại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Hạ Uyển Thu, lập tức liền có chút ngượng ngùng.

Nàng thậm chí cũng chưa ý thức được tay mình còn bị Triệu Thụy nắm, chỉ buông tay bình thường, đi đến trước mặt Hạ Uyển Thu: “Hạ đại nhân, xin lỗi.”

Hạ Uyển Thu đánh giá nàng trên dưới, thấy nàng xác thật không sao, lúc này mới nhàn nhạt lắc đầu: “Không sao, lần sau chú ý.”

Tạ Cát Tường: “…… Nga.”

Bên kia, toàn bộ giáo úy tản ra khắp nơi đã trở về trong hẻm, đều nghiêm mặt đứng cạnh Triệu Thụy.

Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường không chú ý tới phía bên mình, mới nói: “Sát thủ xông thẳng vào trong, các ngươi không một người nào phát hiện, trở về tự mình chịu phạt.”

Nghe tự mình chịu phạt, các giáo úy trẻ tuổi không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đồ, Bạch Đồ nói: “Người này thân thủ xuất chúng, công phu dưới chân lợi hại nhất, nếu hạ quan không nhìn lầm, bước chân hắn hẳn là Mê Tung Bộ, thuật truy tung này chạy trốn là thoả đáng nhất, nhưng nếu muốn ám sát, liền kém quá nhiều.”

Cho nên nói, nếu một kích không trúng, người tới lập tức phải chạy trốn.

Triệu Thụy gật gật đầu, ánh mắt hắn lạnh như băng dừng trên bảng hiệu Dịch An Trai an tĩnh.

“Mời Hà Tử Minh đến chiếu ngục, bản quan cần nói chuyện với hắn.”

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***