Chương 17: C.17 - Lời từ bi 17

Tên trộm này tuổi không lớn, thoạt nhìn mới vừa làm trộm không bao lâu, xem chừng vẫn chưa lão luyện.

Chuỗi Phật châu đeo tay thông thường số lượng Phật châu đều không giống nhau, có mười bốn, mười tám, hai mươi mốt hoặc hai mươi bảy, nhưng dựa theo đánh giá về phẩm chất cùng độ lớn nhỏ của hạt châu để nói, vòng tay mười tám hạt châu được lựa chọn tương đối nhiều.

Vùng Yến Kinh cũng chỉ lưu hành một loại này, tục xưng thập bát tử, chỉ chính là mười tám giới, tức sáu căn, sáu trần, sáu thức.

Rất hiển nhiên, dây xâu chuỗi Phật châu Tiểu Diệp Tử Đàn này đã bị đứt, từng hạt châu rơi rải rác khắp nơi, nếu tên trộm có tay nghề tốt, như thế nào cũng có thể lấy được bảy tám hạt, kết quả hiện tại trong tay hắn chỉ có lẻ loi bốn hạt.

Tạ Cát Tường duỗi tay, nắm bốn viên Phật châu vào trong tay.

Vừa vào tay, Tạ Cát Tường liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Nàng nhẹ nhàng vuốt một tầng bột bao bên ngoài viên Phật châu, hơi chau mày, thoạt nhìn rất nghi hoặc.

Triệu Thụy vẫn luôn chú ý biểu tình của nàng, thấy nàng như thế, liền ngưng thẩm vấn, quay đầu nhìn về phía nàng.

“Sao vậy?”

Tạ Cát Tường đưa hạt châu cho Triệu Thụy: “Ta không thể nói rõ được, mấy hạt châu này cho người ta cảm giác rất quái dị, có chút không giống Phật châu bình thường.”

Ngày thường nàng không để ý mấy món này, nên rốt cuộc có gì khác biệt cũng không thể nói rõ, còn Triệu Thụy lại là người thạo nghề.

Hắn mới vừa cầm vào tay, lập tức đã biết Phật châu này có gì không đúng.

Hạt châu quá nặng.

So sánh với Phật châu Tử Đàn có kích thước tương tự, còn muốn nặng hơn gấp đôi, nằm trên tay nặng trĩu, cảm thấy vô cùng rắn chắc.

Triệu Thụy lẳng lặng gật đầu với Tạ Cát Tường, quay đầu nói với tên trộm kia: “Nếu muốn đi tìm tên áo xám kia, ngươi có khả năng tìm được không?”

Tên trộm thấy có cơ hội chuyển biến: “Nếu có thể tìm được, đại nhân có thể tha lần này không?”

Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn một cái, tên trộm lập tức run run, xua tay nói: “Đại nhân tùy ý, đại nhân tùy ý, dù sao đi vào đó cũng có thể ăn cơm chùa mấy ngày.”

Thái độ này của hắn, ngay cả Triệu Thụy đều nhịn không được cong cong khóe môi.

“Tô Thần, đưa hết thảy người tới sương phòng bên cạnh, che mắt bọn họ lại, để tiểu tử này đi nhận người.”

Chờ tên trộm bị mang đi rồi, Triệu Thụy mới nói với Tạ Cát Tường: “Đây không phải Phật châu bình thường, bên trong còn thêm sắt mạ, cho nên sẽ rất nặng.”

Tạ Cát Tường có chút nghi hoặc: “Vì sao phải thêm sắt mạ? Chẳng lẽ tử đàn bán theo cân nặng?”

Triệu Thụy kỳ thật cũng không hiểu sâu, hắn nói: “Chờ chúng ta trở về, có thể hỏi Bạch Đồ một chút, hắn rất am hiểu mấy thứ này.”

Nói tới đây, Triệu Thụy liền nhìn đôi môi có chút trắng của Tạ Cát Tường, hắn liền đẩy chén trà đến trước mặt nàng: “Lúc nào cũng vậy, cứ quên uống trà.”

Tạ Cát Tường nâng chén trà lên, miệng nhỏ uống một ngụm: “Lúc này mới thấy khát.”

Khi nàng tự suy ngẫm chuyện gì thì cực kỳ chuyên chú, cơ hồ đều quên phải làm chuyện khác, ngày thường khi ở nhà có nhũ nương thúc giục, ra bên ngoài, cũng có Triệu Thụy quan tâm.

Ngược lại cũng không cần nàng tự nhọc lòng.

Uống hết một chén trà, Tô Thần liền vội vàng đi vào: “Đại nhân, tên trộm nhận ra năm người, nói màu sắc xiêm y cơ hồ giống nhau, năm người này chiều cao cũng xấp xỉ, hắn nói lúc ấy hắn có chút hoảng loạn, không thấy rõ mặt, cụ thể là người nào hắn xác nhận không được.”

Tạ Cát Tường có chút ngoài ý muốn: “Mấy tên trộm này lá gan đều lớn như vậy sao? Phạm vào án mạng còn không biết chạy, vẫn đang nấn ná trên núi?”

Lúc này thật ra Tô Thần có thể trả lời: “Tạ Thôi quan có điều không biết, kẻ trộm sở dĩ làm kẻ trộm, đó là bởi vì bọn họ có lòng tham, từ hôm qua đến hôm nay, tuy Kim Đỉnh sơn đã qua thời điểm náo nhiệt nhất, nhưng vẫn còn rất nhiều gia đình giàu có chưa xuống núi.”

Kẻ có tiền còn ở trên núi, bọn họ có khả năng tiếp tục trộm được tiền bạc, sao lại dễ dàng rời đi?

Tạ Cát Tường cũng không biết nói gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cảm tạ lòng tham của bọn họ.”

Nhân chứng vẫn còn, vụ án vẫn có thể tiếp tục điều tra.

Triệu Thụy cho Tô Thần dẫn năm người kia tiến vào, năm người áo xám này đều bị bịt mắt, diện mạo cũng đều rất bình thường, kiểu dáng y phục cũng chỉ có khác biệt rất nhỏ, ngoài ra khác nhau không lớn.

Loại y phục vải bố xám này, các tiệm y phục trong thành bán chạy nhất, do rất rẻ, rất nhiều thanh niên trai tráng lao động chân tay ở Yến Kinh, đều mặc y phục như vậy.

Năm người này ngay cả chiều cao cũng xấp xỉ, muốn tìm ra một người nắm giữ Phật châu đầu tiên, quả thực khó càng thêm khó.

Nhưng Tạ Cát Tường lại không nhụt chí.

Nàng đứng dậy, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt năm người, tỉ mỉ xem xét khuôn mặt bọn họ.

Những người này suốt ngày trộm cắp, ăn cơm tù là chuyện bình thường, căn bản không sợ bị quan gia bắt được, cho dù bị bịt mắt xác nhận, một đám người cũng rất bình tĩnh, căn bản không kinh hoảng.

Tựa như tên trộm kia đã nói, cùng lắm thì đi vào đó ăn cơm tù mấy ngày, còn đỡ phải tự kiếm sống nuôi bản thân.

Tạ Cát Tường xem xét rất nghiêm túc.

Ánh mắt nàng đảo qua trên thân mỗi người, từ đầu đến chân, không bỏ sót chỗ nào.

Sau khi xem xét xong cả năm người, Tạ Cát Tường về trước mặt người đứng giữa.

Nàng rũ đôi mắt xuống, nhìn chằm chằm giày người này.

Bá tánh bình thường, đặc biệt là nam nhân, thích mang giày có đế nhất. Loại giày vải đế mềm bình thường này đi đường rất thoải mái, bất luận là thủ công hay là mang hằng ngày đều rất thỏa đáng, vấn đề duy nhất chính là dễ hỏng, mài mòn quá mức, một hai tháng lại phải đổi một đôi.

Năm người này, có ba người mang đều là giày có đế.

Còn lại hai người mang chính là giày dạng ủng đế dày, giày này không thấm nước, thích hợp mang vào ngày mưa.

Nam nhân đứng giữa này, mang chính là giày có đế.

Tạ Cát Tường xem xét rất nghiêm túc.

Tuy rằng bị bịt mắt, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm nhận được phía trước mình có người hay không, khi Tạ Cát Tường đi qua một vòng lại về tới trước người mình, còn dùng thời gian dài nhìn mình chăm chú, người đứng giữa này bất giác khẩn trương lên.

Ánh mắt Tạ Cát Tường dịch từ giày hắn lên trên, theo ống quần leo núi có vẻ lầy lội hơn người khác của hắn, cuối cùng nghe được hắn không ngừng xoa ngón tay vào lòng bàn tay thô ráp đầy mồ hôi.

Trên ngón tay hắn, có một vệt son phấn không phải rất dễ nhìn thấy.

Tạ Cát Tường vừa rồi vẫn đang lo lắng, đột nhiên bình tĩnh lại.

Nàng xoay người trở về bên cạnh Triệu Thụy, nhìn Triệu Thụy nhỏ giọng nói: “Là người ở giữa kia.”

Triệu Thụy gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rõ, hắn căn bản không hỏi Tạ Cát Tường phán đoán ra sao, trực tiếp mở miệng: “Cho các ngươi một cơ hội, nếu chịu khai ra sự thật mình phạm tội, bản quan có thể mở một mắt nhắm một mắt, cho các ngươi ở trong tù có thể thoải mái một chút.”

Ở đây đều là người lão luyện thạo nghề, rất rõ việc trong quan phủ, cũng rất chú ý việc ngồi trong đại lao.

Có thể ăn ngon uống tốt, đương nhiên so với đói bụng ngồi tù một tháng thì tốt hơn nhiều, Triệu Thụy vừa dứt lời, liền thấy trong năm người kia đã có ba người hơi có động tĩnh.

Người ở giữa Tạ Cát Tường vừa chỉ ra, cùng người đầu tiên bên phải đều không có hé răng.

Nhưng Tạ Cát Tường phát hiện, người ở giữa này càng khẩn trương hơn.

Hoặc là tội hắn phạm quá nhiều, nhất thời không biết nói từ đâu, hoặc là phạm tội quá nặng, một khi bị bắt, vậy không phải chỉ ngồi tù một hai tháng đơn giản như vậy.

Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, Triệu Thụy liền phân phó Tô Thần: “Đưa ba người có chút hiểu chuyện này xuống dò hỏi riêng, chỉ cần thẳng thắn thành khẩn, bản quan nói được thì làm được.”

Hắn vừa mở miệng như thế, người đầu tiên bên phải kia cũng không nhịn được: “Đại nhân, ta cũng khai.”

Triệu Thụy mở miệng: “Rất tốt, đều đi xuống đi.”

Trong nháy mắt, căn phòng này tựa hồ như không còn ai.

Chỉ sót lại người áo xám kia đứng lẻ loi trong sương phòng, trán hắn đều là mồ hôi, dần dần làm ướt miếng vải đen che mắt, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương.

Nhưng Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng chưa nói chuyện.

Trong lòng hai người có một suy đoán lớn mật.

Lâm Phúc thẩm chết, nhất định có liên quan đến người này!

Trầm mặc cùng an tĩnh, chính là cực hình tra tấn người nhất.

Người áo xám một mình đứng trong sương đã bắt đầu run rẩy, cách không xa Tạ Cát Tường đều có thể nghe được tiếng hàm răng hắn va chạm nhỏ vụn.

Ánh mắt Triệu Thụy nhàn nhạt đảo qua người giữa phòng, cuối cùng rơi xuống trên mặt Tạ Cát Tường.

Giờ phút này Tạ Cát Tường đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm “Người bị tình nghi” này.

Triệu Thụy làm khẩu hình, hỏi nàng: “Sao nhìn ra là hắn?”

Tạ Cát Tường duỗi tay chỉ chỉ giày người này.

Đó là một đôi giày dính đầy bùn dưới đế, thoạt nhìn có hơi lâu năm, đế giày trắng đã dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả chỉ khâu cũng bị bung vài chỗ, bị người dùng dây cỏ quấn lại lần nữa, nhưng tùy thời đều có thể rớt đế ra ngoài.

Tại một mảnh dơ bẩn, Triệu Thụy thật đúng là nhìn ra được một chút khác biệt.

Đế giày hắn có màu đỏ.

Tuy rằng chỉ có một điểm nhỏ, cũng bị bùn che lại, nhưng vì chủ nhân đi tới đi lui, vẫn làm lộ ra màu sắc vốn có.

Không phải máu, lại còn muốn tươi hơn cả máu.

Tạ Cát Tường bưng chén trà lần nữa được Triệu Thụy rót đầy lên, nhàn nhạt nhấp một ngụm, sau đó, nàng lại nhẹ nhàng thả chén trà về trên bàn.

Lạch cạch.

Trong thời gian xem xét cùng im lặng dài dằng dặt này, một tiếng động vang lên, làm suy sụp bức tường cuối cùng trong lòng người bị tình nghi.

Đầu gối hắn mềm nhũn, “Thịch thịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, há mồm liền kêu khóc ra tiếng: “Ta không cố ý gϊếŧ người đâu!”

Tạ Cát Tường biến sắc.

Hắn chưa nói ăn trộm, chưa nói đến Phật châu, cũng chưa nói mình đã từng làm ra những chuyện gì.

Hắn chỉ nói, ta không cố ý gϊếŧ người.

Vậy... gϊếŧ ai?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com/tac-gia/nhamy111***