Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
(*thành ngữ,ý nói cùng hổ thương lượng cần lột da của nó ra. Ý của câu này là đừng bảo người khác làm những việc gây tổn hại cho chính họ, muốn làm thì trực tiếp ra tay)

Mắt thấy thân trên Tô Vân Cẩm không mặc gì, cười tà từng bước tới gần, sắc mặt Vân Nhiễm không khỏi khẽ biến, hai bàn tay nắm chặt, liền muốn làm loạn lên, nhưng đảo mắt thoáng nhìn trên người hắn cơ bắp căng cuộn, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, lập tức thay đổi chủ ý, chỉ cắn môi lui về phía sau mấy bước. Tô Vân Cẩm cười nói: “Đừng sợ, ngoan ngoãn nghe lời, bản tọa tự sẽ nhẹ nhàng thương ngươi.”

Vân Nhiễm lui lại hai bước, bỗng giữa hai chân bị vấp, nguyên lai đã lùi tới bên giường. Tô Vân Cẩm nhào lên phía trước, đưa tay ôm nàng vào lòng, trong miệng cười nói: “Cẩn thận, đừng ngã.”

Vân Nhiễm chỉ cảm thấy hắn hai tay hắn như sắt tinh luyện đem chính mình ôm thật chặt vào trong lòng, tiếp xúc thân thể đều là các cơ thịt rắn chắc, trong nháy mắt trong đầu chuyển quá vô số suy nghĩ, Tô Vân Cẩm đã cười nhẹ ôm lấy nàng ngã xuống giường, đưa tay cởi bỏ sa y trên người nàng ra.

Vân Nhiễm sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rơi vào đai ngọc nạm vàng bên giường, nhẹ nhàng “A” một tiếng, dịu dàng nói: “Đại nhân đai lưng này… Vân Nhiễm vừa rồi nhìn thấy có vị khách cũng cầm chiếc đai giống y của ngày.” Tô Vân Cẩm nghe nói thế động tác trên tay liền dừng lại, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, đứng dậy hỏi: “Là người nào? Ở đâu gặp phải?” Vân Nhiễm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: ” Ngoài hành lang, là vị nhìn có vẻ ngoài cao lớn, Vân Nhiễm thấy trong đai lưng trên tay hắn đẹp đẽ tinh xảo, liền nhìn nhiều một chút, dường như còn nghe hắn nói một câu ‘Trộm long chuyển phượng’ gì gì đó…” Mặt Tô Vân Cẩm biến sắc, lập tức xoay người xuống giường, vội vàng đem đai ngọc nạm vàng bên giường nắm chắc trong tay.

Vân Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thấy Tô Vân Cẩm đưa tay cầm đai ngọc ấn nhẹ một bên, lại ở một bên khác nhẹ nhàng kích hoạt, chỉ nghe “coong” một tiếng vang nhỏ, liền cảm thấy trong phòng một trận hàn ý bức người, ánh sáng màu tím ánh lên, một nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve từ đó bắn ra, hạ xuống bên trên bàn gỗ bên giường, lập tức một bên góc bàn cắt xuống.

Vân Nhiễm tuy phỏng đoán trong đai ngọc tất có huyền cơ, nhưng cũng chưa từng ngờ tới bên trong lại cất giấu một thanh bảo kiếm như vậy, nàng nhìn nó ngẩn ra, trong lòng mừng rỡ, lập tức nghĩ tới đối sách.

Tô Vân Cẩm đem chuôi nhuyễn kiếm cầm trong tay quan sát một hồi, ngạo nghễ cười nói: “Trong giang hồ người muốn Tử Kinh nhuyễn kiếm này của ta nhiều không kể xiết, nhưng muốn quỷ thần không biết mà trộm long chuyển phượng, haha, chỉ sợ là khó như lên trời.”

Hắn đang muốn đem nhuyễn kiếm thu hồi trong đai ngọc, chợt nghe phía sau một âm thanh kiều mị khẽ gọi: “Đại nhân?” Quay đầu nhìn lại, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong bụng một trận lửa dục bùng cháy. Chỉ thấy Vân Nhiễm đã đem sa y cởi xuống, lộ ra một thân trắng mướt như ngọc, đôi ngực phập phồng dưới cái yếm màu hồng khói càng nhìn càng làm cho người ta ngứa ngáy, thấy hắn quay đầu lại, liền đỏ mặt hướng hắn miễn cưỡng cười, ấp úng nói: “Từ mama dạy Vân Nhiễm một vài phương pháp, nói có thể… Có thể hầu hạ đại gia cao hứng, đại gia có muốn thử một chút hay không?”

Tô Vân Cẩm nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ bé hớp hồn của nàng, thấy nàng lắp bắp hướng hắn nói chuyện trăng gió, biểu tình trên mặt lại nũng nịu chờ mong, nóng lòng nhịn không nổi liền buông bảo kiếm, xoay người lại lao nhanh về phía nàng, hơi thở nóng bỏng nói: “Được, để ta thử.”

Nhiễm vân cúi đầu cắn môi, nắm bàn tay hắn, đưa hắn dẫn tới bên giường ngồi xuống, thò tay cởi dây yếm, thấy đôi mắt Tô Vân Cẩm nhìn mình chằm chằm, mặt nàng đỏ lên, nói: “Đại nhân trước nhắm mắt lại.” Tô Vân Cẩm cười haha, nói: “Cái này cũng là do Từ mama dạy? Cách này cũng kích thich quá đấy chứ.” Hắn lập tức nghe lời nhắm liền hai mắt lại, đang mơ màng bỗng cảm nhận được một trận hàn khí đập thẳng vào mặt, ngực liền nhận thấy một trận đau đớn, vội vàng trợn mắt, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt chứa đầy vẻ tàn khốc của Vân Nhiễm cùng với nhuyễn kiếm Tử Kinh đã đoan đoan chính chính cắm trước ngực mình.

Hắn kêu lên đầy đau đớn, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ của Vân Nhiễm, định dồn lực bóp chết nàng nhưng Vân Nhiễm đã nhanh chóng lấy kim bạc từ búi tóc bắn về phía mắt trái của Tô Vân Cẩm, đồng thời thả chuôi kiếm ra đưa tay đè miệng hắn, ngăn hắn phát ra tiếng kêu thảm

Tạ Phong trên mái ngói, một đường bí mật đi tới sương phòng của Tô Vân Cẩm, nhẹ nhàng cúi người xuống, vạch ra một vài miếng ngói quan sát tình hình bên dưới đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Dự đoán cuộc hoan ái vẫn chưa diễn ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tạ Phong khẽ nhíu mày, đang do dự, chỉ nghe thấy một âm thành cực thấp truyền vào trong tai: “Đắc thủ, xuống đây đi.” Tạ Phong nghe được rõ ràng, người nói chuyện chính là Vân Nhiễm.

Hắn theo lời vạch thêm mấy cái ngói, nhảy vào trong phòng, thấy Vân Nhiễm trên người khoác lụa mỏng, sắc mặt nhàn nhạt, vẫn xinh đẹp đứng trước mặt mình, lập tức bất chấp sự kinh ngạc trong lòng, hướng nàng trầm giọng hỏi: “Tô Vân Cẩm đâu?” Vân Nhiễm bất động thanh sắc, đi tới bên giường vạch màn che ra, bên trong hiện ra thi thể của Tô Vân Cẩn.

Tạ Phong duỗi tay tìm tòi bên gáy của hắn, gật đầu, thấy mắt trái Tô Vân Cẩm cắm kim trâm, trước ngực lại có một vết máu khác, trong lòng hãi dị, quay đầu hỏi: “Ngươi dùng binh khí gì để phá Thiết bố sam của hắn?” Vân Nhiễm nhẹ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh: “Hóa ra từ đầu ngươi đã biết hắn có Thiết bố sam hộ thể.” Tạ Phong ngượng ngùng cười, ánh mắt chuyển xuống bên hông của Tô Vân Cẩm, hỏi: “Cái đai ngọc nạm vàng đâu?” Vân Nhiễm từ trên bàn lấy ra một cái bọc nhỏ xách trong tay, lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi gặp đại đương gia của các ngươi, một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Tạ Phong nghiêng đầu hướng nàng nhìn thật kỹ, trong mắt lộ ra ý thưởng thức, nhẹ giọng cười, nói: “Được.”

Trong Túy Nguyệt lâu, bên trong sương phòng lầu hai, Tề Mạc trên mặt đấy ý cười, đem bình rượu Hoa điêu ủ mười năm đổ đầy vào hai chén rượu, cười nói: “Thất gia mời.” Được hắn gọi Thất gia, là một vị nam tử trung niên phong thái thanh tao lịch sự, người này khoảng bốn mươi tuổi, quần áo tinh xảo quý giá, thần sắc ung dung, giữa trán lộ ra mấy phần không màng danh lợi cùng cơ trí. Chỉ thấy nam tử trung niên đưa tay nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nói: “Tề môn chủ, ngươi ta hợp tác nhiều lần, mà vẫn còn khách khí như thế, thật sự làm cho Lạc mỗ sợ hãi vô cùng.”

Tề Mạc trong miệng khiêm nhượng, nhưng trong lòng thì cảm thấy không kiên nhẫn: Tính canh giờ Tạ Phong sớm nên đến rồi, chẳng lẽ nửa đường đã xảy ra biến cố gì? Đúng vào lúc này, Thẩm Dạ đi vào trong phòng, thấp giọng nói: “Đại đương gia, Tạ Phong đã trở về.”

Tề Mạc mỉm cười, nói: “Còn không mau cho hắn tiến vào, chẳng lẽ không biết Thất gia cùng ta đều đang chờ hắn?” Thẩm Dạ muốn nói lại thôi, thấy môn chủ liếc mắt một cái, tựa hồ đang không vui, liền không dám nhiều lời, xoay người cho truyền.

Một lát sau rèm cửa bị nhấc lên, Tạ Phong mặc cẩm bào đi vào trong phòng, Tề Mạc cau mày nói: “Sự tình đã làm thỏa đáng chưa? Tại sao lâu như thế?” Tạ Phong hì hì cười, nói: “Việc cũng không nên trách ta, Vân cô nương nhất định bắt ta cùng nàng đi mua y phục trước rồi mới đến đây.” Tề Mạc nghe nói thế thì ngẩn ra, thấy Vân Nhiễm một thân lục y, trong tay mang theo một bao quần áo, đi theo phía sau Tạ Phong.

Ánh mắt của nàng lãnh đạm xẹt qua Thất gia, dừng ở trên mặt Tề Mạc, nụ cười hơi mang theo ý vị thâm trường: “Tề đại đương gia, may mắn không làm nhục sứ mệnh.” Tề Mạc hơi nhướng mày, nhìn nàng hỏi: “Vân cô nương đã gϊếŧ chết Tô Vân Cẩm?” Tạ Phong đương nhiên biết môn chủ đang hỏi mình, ở bên cười nói: “Đúng vậy, trưc tiếp lưu loát, hoàn toàn nhìn không ra là người mới vào nghề gây nên.”

Tề Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Nhiễm, khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao?” Vân Nhiễm đón nhận ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói: “Việc đã làm thỏa đáng, Tề đại đương gia đường đường là đứng đầu một phái, chắc hẳn sẽ không nuốt lời.” Tề Mạc bật cười nói: “Đó là tất nhiên.”

Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa cho Vân Nhiễm, mỉm cười nói: “Ở đây là một trăm hai mươi lượng vàng, Vân cô nương mời xem qua, cái đai ngọc nạm vàng kia…” Vân Nhiễm tiếp nhận ngân phiếu, rũ mắt xuống nhìn, gật gật đầu, rồi đem ngân phiếu cất vào trong ngực, lại cầm bao quần áo trong tay đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tề đại đương gia mời kiểm đồ.” Tạ Phong tiến lên cởi bao quần áo ra, Tề Mạc thấy bên trong quả nhiên là đai ngọc nạm vàng, quay đầu hướng nam tử trung niên cười nói: “Vẫn là mời Thất gia tự mình kiểm tra.” Nam tử trung niên kia hơi gật đầu, tiến lên cầm lấy đai ngọc, đưa tay ở bên trái ấn nhẹ một cái, đồng thời nhẹ nhàng ấn một bên khác kích hoạt cơ quan, sau đó nhìn vào bên trong, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Trống không.” Tề Mạc cùng Tạ Phong đồng thời biến sắc, đồng loạt quay đầu hướng nhìn Vân Nhiễm.

Tề Mạc giọng nói có chút lạnh lẽo, nói: “Vân cô nương chẳng lẽ muốn chơi trò gian trá cùng Tề mỗ?” Vân Nhiễm mặt không đổi sắc, rủ mi nói: “Tề đại đương gia, hai mươi lượng vàng, đương nhiên là giá trị của đai ngọc nạm vàng này. Còn nếu ngươi thật sự muốn Tử Kinh nhuyễn kiếm bên trong, chỉ sợ chúng ta còn phải bàn bạc lại một chút.” Nàng mỉm cười, trong con ngươi dường như xuất hiện một tia xảo quyệt, giương mắt nhìn về phía Tề Mạc: “Chẳng lẽ Tề đại đương gia thật sự nghĩ rằng hai mươi lượng vàng, liền có thể đổi được binh khí sếp thứ hai trong các món thần khí sao?” Tề Mạc trên mặt hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm ánh mắt có chút đen tối khó hiểu.

Nam tử trung niên vẫn ở bên im lặng không lên tiếng, nghe thấy Vân Nhiễm nói như thế, bỗng nhiên cười xen vào nói: “Vị cô nương này, vậy ý ngươi muốn ra giá bao nhiêu, mới bằng lòng trả lại Tử Kinh nhuyễn kiếm?” Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Một vạn lượng vàng.” Tạ Phong vừa mới bưng chén trà đưa lên miệng uống, nghe nói thế thì “Phụt” một tiếng, đem nước trà trong miệng phun hết ra ngoài, nhìn Vân Nhiễm ha ha nói: “Một vạn lượng bạc? Ngươi cô nương này lòng ham muốn cũng đủ lớn!” Tề Mạc hơi híp mắt, trầm ngâm trong chốc lát, liền cười vang nói: “Được, một vạn thì một vạn.”

Hắn từ trong ngực lấy ngân phiếu ra, cầm trong tay, nhìn Vân Nhiễm cười nói: “Vân cô nương, tại hạ còn có một đề nghị nho nhỏ. Ngươi thân là nữ tử mà một thân một mình phiêu bạt giang hồ, lại là tội phạm quan trọng bị triều đình phát lệnh truy nã, hành sự bất tiện, không ngại suy nghĩ cẩn thận ra nhập Tuyệt Sát môn của ta, Tề mỗ bảo đảm không quá hai năm, liền khiến ngươi ở trong giang hồ bộc lộ hết tài năng, không biết Vân cô nương ý như thế nào?”

Vân Nhiễm cụp xuống mí mắt, đưa tay nhận lấy ngân phiếu, trong miệng lạnh lùng nói: “Vân Nhiễm đầu óc ngu đốt, mỗi lần hành sự đều rơi vào kế hoạch của người bên cạnh mà không hay, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm được trọng trách này, lòng tốt của Tề đại đương, Vân Nhiễm cũng chỉ có thể nhận ở trong lòng.”

Nàng thò tay lấy ra Tử Kinh nhuyễn kiếm, thản nhiên nói: “Tử Kinh nhuyễn kiếm ở đây, mời Tề đại đương gia kiểm chứng, Vân Nhiễm xin từ biệt.” Tề Mạc thấy nàng nhếch môi, sắc mặt lạnh lùng, biết trong lòng nàng đối với mình có phần oán trách,cũng không nhiều lời thêm nữa, hắn chỉ mỉm cười, tiến lên nhận lấy Tử Kinh nhuyễn kiếm. Tạ Phong đứng ở bên cạnh Tề Mạc, cùng hắn đồng thời nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Vân Nhiễm, nhịn không được chậc miệng cười nói: “Tiểu cô nương này lúc tức giận, cũng thật lợi hại.”

Tề Mạc lắc đầu, mắt lộ ra ý cười, chậm rãi nói: “Ta ngược lại có chút hối hận lúc trước lừa nàng như vậy.”

Vân Nhiễm bước ra khỏi Túy Nguyệt lâu, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, trong một ngày, danh chấn thiên hạ Không Động chưởng môn cùng Tuyệt Sát môn chủ lần lượt thua trong tay mình, dù là nàng xưa nay lãnh đạm tự nhiên, lúc này trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, nhẹ nhàng cười ra tiếng. Chợt nghe phía sau một người ngậm cười nói: “Vân cô nương xin dừng bước.”‘
« Chương TrướcChương Tiếp »