Cô ngẩng đầu lên. Vẫn là giọng nói đó, vẫn là hình dáng đó đã khắc sâu vào trái tim cô. Đến với cuộc đời cô như một cơn gió bất ngờ nhưng mát mẻ, thơm tho đến lạ thường và biến mất đi cũng như một cơn gió lạnh đêm đông. Y chỉ nhìn lướt qua cô . Dù vậy cũng đủ trái tim đập loạn một nhịp. Từ trước đến nay, cô luôn tưởng mình thích Minh vương nhưng đến khi khi gặp y cô chợt nhận ra một điều:" Cô không hề yêu Minh vương mà hắn mãi mãi chỉ là thế thân". Đến đây lòng chợt thấy bồn chồn không yên lại có chút lo lắng, tội lỗi. Bao nhiêu uất ức với hắn suốt 2 năm nay mà thay vào đó là cảm giác có lỗi. Lòng cô có cảm giác bi thương khó tả.
Ngay lúc này đây, khi Minh vương nhìn thấy cô biến đổi như vậy, lòng hắn chợt xôn xao một dự báo không tốt. Hắn nghĩ rằng hắn có lẽ sẽ mất cô từ giây phút này, sẽ không còn là người trong lòng của cô." Tuy nhiên, khi cái ý nghĩ ấy len lỏi vào trong đầu hắn cố gắng xóa bỏ đi ý nghĩ ấy mà cho rằng không bao giờ được có tình cảm với người phụ nữ đã chia cắt hắn và Ngưng Sương. Và chỉ một chốc nữa thôi , lúc hắn nhìn kĩ dung nhan của đệ đệ mình, hắn sẽ nhận ra câu trả lời của bản thân mình đặt ra. Dung nhan ấy thật đẹp nhưng cũng thật giống hắn, giống đến 5,6 phần. Đến đây hắn mới vỡ lẽ ra tất cả mọi chuyện : " Hóa ra, hóa ra người nàng thích không phải là hắn mà là hoàng đệ của hắn. Suốt mấy năm nay, nàng chỉ coi hắn là thế thân. Có lẽ vì vậy nàng chưa từng để ý đến sủng ái của hắn, cũng chưa từng quan tâm hắn sủng ái Hoa quý cơ và hắn cũng tự bao giờ đã đưa nàng vào trong trái tim mất rồi."
Thế gian mọi việc đều khó lường. Tưởng rằng là sự thật hóa ra là hư vô. Tuyết Linh Đan cũng không hiểu minh đối mặt với con người này như thế nào nữa con người mà nàng hay gọi là Khang ca ca. Cũng khong còn mặt mũi nhìn Minh vương. Cô cứ bất động như vậy một lúc lâu cho đến khi y đến trước mặt cô thì mới bừng tỉnh sau giấc mộng dài. Hồng Hoa ở đằng sau nhắc nhở cô. Cô chấn định lại tâm tư của mình dứt khoát đứng lên, giọng nói lạnh như băng lại chút hờ hững như chưa từng quen biết:
- Căm tạ Thụy vương giúp đỡ. Không biết nên báo đáp thế nào.
Hắn nhìn cô như vậy , khuôn mặt mang chút bất mãn tuy chỉ trong phút chốc, hắn cười xòa mang chút phóng đoãng của người ngaoo du tứ phía đã lâu:
- Không có gì. Hoàng tẩu không cần phải nói như vậy. Hôn lễ của hoàng tẩu với hoàng huynh, đệ còn chưa uống chén rượi mừng. Thật qua thất lễ. Hôm nào đệ sẽ đến phủ uống bù tiện thể tặng quà tân hôn cho hai người luôn. Không biết đệ có được chào đón hay không?
Nghe hắn nói, cô trả lời lại một cách thông thường:
- Tất nhiện, Minh vương phủ luôn mở rộng cánh trào đón đệ.
Rồi nâng chén rượi lên, uông một hơi cạn sạch. Hắn thấy vậy thốt lên:
- Khí phách. Đệ kính tẩu một ly.
Sau đó hướng đến chỗ thái tử nói chuyện. Yến hội có thêm Thụy vương hắn lại càng náo nhiệt hơn. Chẳng hiểu làm sao chợt lòng thấy chán ghét nơi đây mà cũng muốn trốn tránh sự thật. Cô quay sang Minh vương nói hắn một tiếng để hắn không tức giận:
- Thϊếp chợt thấy mệt mỏi muốn đi dạo một chút.
Hắn gật đầu bảo cô đi đi. Bỗng cô thấy thái độ của hắn có chút khác thường nhưng hôm nay đã qua nhiều sự việc khiến cô không muốn nghĩ nữa mà nhanh chóng dẫn Hồng Hoa rời đi . Cô cứ men theo con đường đó đi thẳng chợt nhớ ra mình để quan ngọc bội tùy thân của mình không còn đeo trên người hình như là rơi ở yến hội liền nói với Hồng Hoa quay trở lại tìm cho cô. Con bé nghe lời nhắc nhở trước khi đi còn nhắc nhở cô nhớ cẩn thận. Cô ừ một tiếng sau đó lại bước tiếp trên con đường lạnh lẽo không bóng người mà âm u hết sức. Cảnh vật cũng tối dần đi, ánh sáng củ yến hội nhạt nhào dần chỉ còn lại ánh trăng, những cơn gió đêm lạnh thổi qua, đung đưa hàng cây, thổi mái tóc cô phấp phới. Chẳng biết từ khi nào cô đã đứng trước một căn nhà nhỏ không tên có lẽ vì vậy nó không thuộc sự quản lý của nội thị giám. Muốn quay trở lại mới nhớ mình đã không biết đương chợt hận mình đã vô ý. Đây không phải vương phủ cũng càng không phải tướng phủ mà là hoàng cung không thể tự tiện đi lại được.
Lúc cô không biết nên làm thế nào thì bước chân đã không tự chủ bước vào bên trong. Căn phòng này trông rất bình thường lại giống như thư phòng ngoài ban ghế , kệ sách,.. thì chẳng còn gì. Tuy nhiên, điểm nổi bật của nó là bức tranh treo đối diện với cửa ra vào.
Bức tranh vẽ hình dáng của một mĩ nhân trên đề câu thơ:
Kỳ hình dã,
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà,
Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba.
( Dịch:
Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu,
Tươi rạng như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,
Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong. )*
Phía dưới đề câu thơ:
Tự tòng nhất kiến khanh khanh hậu. Trần thế giai nhân tổng thị vô.
( Dịch:
Kể từ một lần gặp được khanh khanh, thì tất cả giai nhân trên đời này coi như không còn nữa).**
Hai câu thơ rất hay. Tuy nhiên cái chính không phải câu thơ đó mà là dung nhan của người con gái trong tranh này.
Giống như câu thơ đầu vẻ đẹp đến mức tuyệt luân không thể sánh nỗi, một cái nhìn cũng đủ nước mất thành đổ. Quan trọng hơn hết người con gái ấy rất giống mẹ của cô cả trang phục cũng là bộ váy cô từng thấy trong chiếc thùng cũ.
Nhớ năm ấy khi cô tìm đồ vô tình lục được chiếc váy đó, nó rất đẹp, cô nhìn mà cảm thấy hoa mắt, cầm bộ vậy lên cô ướm thử lên người rồi xoay xoay người vài vòng . Tự hỏi mẫu thân lấy đâu ra chiếc váy đẹp như vậy trong lòng lại còn có ý xin mẫu thân nữa. Nhưng mẫu thân cô vừa thấy thì sắc mặt biến đổi, trầm lại mang vẻ tức giận giật chiếc áo cất vào trong hộp, liền hỏi cô lấy ở đâu ra lại còn mắng cô một chận. Đó là lần đầu tiên mẫu thân nặng lời như vậy với cô. Lúc ấy cô còn cho rằng mẫu thân cô hẹp hòi.
Nhắc đến bà lòng cô thấy chua xót. Bà rất đẹp, đep vô cùng. Dù năm tháng vất vả gian lao, ngày đêm tần tảo sớm hôm, cật lực làm việc mà người chỉ luôn mặc chiếc váy củ rách nhưng vẻ đẹp của bà vẫn luôn sáng ngời. Vì thế mà nhiều hộ phú gia trong vùng dù biết bà chửa hoang cũng mong muốn thu nạp bà làm thϊếp nhưng bà luôn luôn từ chối."
Nay nhìn bà trong bức tranh cô hoảng sợ đến chêt chân tại chỗ. Nam đó , cô cung biết vì một chuyện gì đó động trời mà phụ thân không thể chứa mẫu thân và mẫu thân phải dứt khoát ra đi tìm nơi hẻo lánh. Mãi nghĩ cô không để ý đến bước chân đang hướng vào căn phòng.
Thì ngay lúc đó một bóng hình vụt tới, ôm chầm lấy cô nấp sau bức tường, cô định thét lên kêu cứu thì một giọng nói vang lên:
- Là ta đừng sợ.
Hóa ra là hắn , lúc chưa kịp nghĩ , hỏi hắn tại sao biết cô ở chỗ này thì bóng người mặc bộ hoàng bào chân đi giầy thêu hình rồng đích thực là hoàng đế nói lên một tiếng khiến cô sững người, trong giọng nói ấy mang chút buồn rầu, đau đớn, bi thương,mất mát, cô đơn đến tuyệt vọng:
- Kỳ Nhi !
Tên mẫu thân cô! Tại sao hoàng đế lại biết mẫu thân ? Ngay lúc này đầu cô dặt ra hàng vạn câu hỏi .
Chú thích:
* Trích trong bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực con Tào Tháo. Đoạn trích miêu tả vẻ đẹp của Chân Mật.
** Là câu nói cuả Đoàn Dự . Trích trong tiểu thuyết " Thiên long bát bộ " của Kim Dung