Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yên Hoa Nhất Mộng

Chương 41: - Trận chiến Nam Thủy Địa (Phần ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rừng Nam Thủy Địa yên tĩnh vào đêm, bất kỳ tiếng động lớn nào phát ra dù có là ngoài bìa rừng thì người bên trong vẫn có thể nghe thấy, điển hình như tiếng báo hiệu của quân Dĩ Án ngoài bìa rừng. Tiếng trống là ám hiệu của Dĩ Án cho nên Thập Nguyệt Quân nghe cũng không thể hiểu được, nhưng thông qua biến đổi trên sắc mặt của một vài tên sát thủ đứng phía dưới, Mạc Thanh Trần cũng có thể nhận ra điểm khác thường.

Vì muốn tránh xảy ra chuyện bất trắc nên Mạc Thanh Trần buộc phải giải quyết chuyện ở đây càng nhanh càng tốt, nàng phất tay ra hiệu cho Thập Nguyệt Quân bắt đầu tấn công, mục đích là dồn bọn người Dĩ Án xuống đầm lầy mà không cần phải đối đầu trực diện.

Các cây nỏ của nhóm sát thủ dùng nỏ đêm hôm qua đã được nhóm của Diệp đem đến và bố trí sẵn ở mọi góc độ xung quanh khu vực đầm lầy, đòn bẩy bắn được nối với dây thừng kéo đến chỗ Diệp Vy để nàng có thể dùng đao cắt đứt chỉ trong một lần. Lệnh của Mạc Thanh Trần vừa phát ra, Diệp Vy đã hành động ngay lập tức, một đợt tên bắn như mưa về phía trung tâm như mấy trăm cung thủ đồng loạt phát tiễn khiến rất nhiều người của bọn chúng trở thành cái bia tập bắn, chết như ngả rạ.

Bằng mọi giá phải bảo vệ Quận chúa chính là việc quan trọng nhất của đám người Dĩ Án ngay lúc này, chúng nhanh chóng dàn trận vây quanh tiểu Quận chúa rồi ra sức chống đỡ nhưng vẫn không khả quan là mấy, càng ngày xác người nằm xuống la liệt dưới mặt đất ngày càng nhiều, mà Đan Xí thân là thủ lĩnh lại không thể tìm được điểm mấu chốt nào để thoát ra.

Một nhóm sát thủ Dĩ Án khi hoạt động sẽ có số lượng dao động từ năm tới mười người, lần này Lục Nguyên vương gia điều động mỗi nhóm hơn bốn mươi người cho thấy hắn rất xem trọng giá trị của Thiết Mộc Ngân. Ấy vậy mà chỉ trong vòng một ngày một đêm chúng đã bị nữ tôn của tộc Chiến Thần diệt trừ hơn một nửa, đây chính là một tổn thất rất lớn.

Vì chỉ có thể chuẩn bị các cạm bẫy trong vòng một đêm nên số lượng mũi tên rất hạn chế, tuy nhiên, nhờ cách bố trí theo hình vòng cung mà hướng các mũi tên bắn ra khá linh hoạt, cộng thêm yếu tố bất ngờ vì bị dẫn dụ đến nơi vây hãm nên tính đến thời điểm hiện tại, gϊếŧ được mười người của đám sát thủ này đã là thành công lớn đối với Diệp Vy.

Tên bắn đã gần hết, Diệp Vy lập tức chỉ đạo cho Tào Dực thả bẫy kẹp người xuống phía cánh trái. Đan Xí trông thấy các mảnh gỗ lớn cắm đầy cọc nhọn ập tới thì hoảng hồn kéo tiểu Quận chúa sang một bên, để lại phía sau hơn mười mấy tên thuộc hạ bị hai mảnh gỗ kẹp chặt, cọc nhọn đâm xuyên qua người mà chết.

"Đồ xấu xí, ta tự lo được..."

"Nằm xuống!!"

Đan Xí vừa kéo tiểu Quận chúa thoát khỏi cánh trái, mắt trông thấy cánh phải không có ai canh giữ thì ả liền muốn dùng khinh công kéo tiểu Quận chúa thoát ra nhưng lại không ngờ Ngô Dực hiện đang đứng ở tít trên cao.

Nếu cánh trái có Tào Dực thả bẫy kẹp người thì bên cánh phải đã có Ngô Dực nắm giữ. Ngô Dực theo hiệu lệnh của Diệp Vy, đem theo Hắc Kích Sát phóng lên thân cây cao nhất, đánh thẳng vào các thân cây to phía trên để thả chúng lao xuống chỗ của đám sát thủ Dĩ Án.

Các thân cây này to gấp đôi cơ thể của Ngô Dực, khỏi phải nói nếu chúng rơi trúng vào thân thể của tiểu Quận chúa thì nàng sẽ trở thành hình dạng như thế nào?

Các thân cây lớn từ phía trên lao xuống như vũ bão khiến Đan Xí và tiểu Quận chúa mặt mày tái mét. Nhanh như chớp, Đan Xí xoay người đẩy tiểu Quận nằm sấp xuống mặt đất để tránh được các thân cây đó, những tên sát thủ còn lại không thể tránh kịp nên lập tức bị đánh bay thẳng xuống đầm lầy, đến cả hai người họ cũng chỉ suýt nữa đã rơi vào đó.

Bàn tay trầy xước đầy máu thấm đẫm tay áo của Đan Xí giữ chặt đỉnh đầu tiểu Quận chúa, không cho nàng ngồi dậy, thân thể của ả cũng che chắn lấy tiểu Quận chúa ở phía dưới, hai người trơ đôi mắt kinh hoàng nhìn các thuộc hạ của mình dần dần bị đầm lầy nuốt chửng mà run cầm cập.

"Quận chúa, nàng... đừng cử động..."

"Đồ xấu xí, chúng ta sẽ không thoát được."

Đan Xí không nhìn thấy biểu cảm trên mặt tiểu Quận chúa, nhưng ả có thể nhận ra giọng nói của nàng có chút run rẩy, đôi mắt đượm buồn phía sau chiếc mặt nạ cũng không ngăn nổi sự đau lòng đến rơm rớm nước mắt.

"Ta sẽ bảo vệ nàng, ta bảo đảm nàng sẽ thoát được khỏi đây..."

"Đ..."

"......"

"Không có gì..."

Đứng ở góc độ của Thập Nguyệt Quân thì để quan sát kỹ càng tình hình bên dưới rất khó, huống hồ chi trời còn rất tối, Mạc Thanh Trần cũng chỉ có thể nhìn thấy Đan Xí đang nằm sấp dưới đất tránh ám khí chứ không tài nào nhận ra bên dưới ả vẫn còn một người nữa, lúc này nàng quay sang hỏi Diệp Vy.

"Còn bao nhiêu cạm bẫy?"

"Tiểu thư, thân cây gỗ của Ngô Dực kết thúc thì còn một đợt tổng tấn công bẫy rắn."

"Quét được hai phần ba nhóm sát thủ này chỉ sau ba cạm bẫy đã là thành công lớn.", Mạc Thanh Trần không nhịn được khen ngợi.

Diệp Vy bật cười, "Do bọn chúng bất ngờ khi bị dẫn dắt vào góc tường nên bọn ta mới có thể thành công được như vậy. Nếu không phải là kế sách của tiểu thư thì ta dám cá quá nửa những người ở đây sẽ chọn cách để lục thiếu gia đi về hướng đông hoặc bắc rồi."

Mạc Thanh Trần nhận lời khen nhưng không kiêu ngạo, nhiệm vụ chính của Thập Nguyệt Quân là giải cứu Thiết Mộc Ngân, nếu huynh ấy không an toàn thì lời ngợi khen có nhiều cách mấy cũng vô ích, "Lục ca của ta đâu?"

Diệp Vy vô cùng tự tin đáp, "Tiểu thư yên tâm, theo lệnh của người, ta đã để lục thiếu gia ẩn nấp ở phía nam rừng Nam Thủy Địa. Nếu quân cứu viện của tam thiếu gia và tứ thiếu gia đến thì lục thiếu gia sẽ là người đầu tiên được an toàn."

Mạc Thanh Trần kinh ngạc hỏi, "Các ngươi xử lý hết nhóm sát thủ bên kia sao?", nàng biết người Dĩ Án không gϊếŧ được Thiết Mộc Ngân, nếu kết hợp với huynh ấy thì nhóm Diệp Vy cũng không quá khó khăn khi diệt nhóm sát thủ dùng nỏ, nhưng đoán là một chuyện, nghe trực tiếp bằng tai thì lại có cảm giác khác.

Đối mặt với ánh nhìn đầy kinh ngạc lẫn tự hào của Mạc Thanh Trần, Diệp Vy chỉ biết xấu hổ cúi đầu, nàng chột dạ nói, "Tiểu thư, ta xin lỗi, có hai tên trốn thoát. Nhưng ta nghĩ chỉ với hai người thì chúng sẽ bỏ chạy thôi, ai lại lấy trứng chọi với đá bao giờ?"

Ánh nhìn sắc bén của Mạc Thanh Trần lập tức biến đổi thành cảnh giác cao độ, "Còn hai người? Ngươi không quên lần trước chỉ với hai người nhưng chúng đã làm cho Bạch Sơn náo loạn như thế nào chứ?"

Diệp Vy, "......"

Mạc Thanh Trần rất nhạy bén với các vấn đề phát sinh bất ngờ, vừa nghe Diệp Vy nói thì nàng lập tức phóng tầm mắt tìm kiếm thứ gì đó? Gió mùa đông có hướng thổi từ tây bắc sang đông nam, nếu trong thời điểm trời nhiều gió mà có một chiếc lá bay ngược thì chắc chắn là vừa có vật thể nào đó cản gió lại, nói cách khác chính là có người vừa di chuyển ngược hướng gió.

"Cánh phải có người!!"

Hai kẻ sống sót của nhóm bắn nỏ quay trở lại giải vây cho thủ lĩnh của chúng và tiểu Quận chúa, nếu chúng trở về mà tiểu Quận chúa mất mạng thì cũng sẽ bị chém đầu, có khi còn liên lụy tới người thân. Thay vì thế thì thà hy sinh cứu tiểu Quận chúa, gia đình của chúng có thể nhờ vậy mà được vương gia bảo hộ và nâng đỡ tốt hơn nhiều. Xuất phát từ suy nghĩ này, chúng đã không tiếc cái mạng của mình mà ập vào Ngô Dực đang đứng ở cánh phải, nhất quyết mở ra đường máu cho hai người kia chạy thoát.

Đan Xí và tiểu Quận chúa nghe thấy âm thanh va chạm phía cánh phải, ngẩng đầu lên thì đã thấy phía đó đang giao chiến dữ dội. Thấy người của nhóm bắn nỏ đang ứng phó bên đó thì hai người họ biết cơ hội đã đến, Đan Xí nắm lấy thời cơ, cõng tiểu Quận chúa trên lưng rồi đp5 khinh công phóng tới vị trí của Đỗ Kiều Hoa, quyết định đột phá vị trí này.

Đỗ Kiều Hoa là xạ thủ nên không có khả năng đánh cận chiến tốt, khi thấy Đan Xí phóng tới chỗ mình thì nàng không tài nào kịp ứng phó nên đã bị ả dùng chưởng lực đánh thẳng vào người. Chưởng lực của Đan Xí không chút niệm tình đánh Đỗ Kiều Hoa trọng thương, nàng văng xuống mặt đất tới tư thế cúi đầu xuống, nguy hiểm vô cùng. May mắn Diệp Vy vừa kịp chạy tới tiếp ứng, nàng nhanh tay níu lấy Đỗ Kiều Hoa và thành công giúp nàng ta không bị ngã chết.

"Kiều Hoa, ngươi không sao chứ?"

"Không... sao... Diệp Vy, cẩn thận!!"

Diệp Vy nhìn qua sắc mặt của Đỗ Kiều Hoa, thầm cảm thấy may mắn vì Đan Xí đã bị kiệt sức nên không còn đủ sức dùng Thạch Cường Chưởng, nếu không lần này Đỗ Kiều Hoa xem như vong mạng. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Đỗ Kiều Hoa đã hô lớn, phía sau Diệp Vy đã xuất hiện luồng kình phong tạt như gió của Đan Xí khiến nàng hãi hùng.

Diệp Vy có nội lực cũng không hơn gì Đỗ Kiều Hoa nhưng nàng cũng không thể nhắm mắt chờ chết, không còn cách nào, nàng đành phải liều mạng đối chưởng với Đan Xí nhưng nào ngờ mới chỉ chạm vào nhau nửa nhịp thì nàng đã bị chưởng lực của Đan Xí đánh đến dập phổi, lục phủ ngũ tạng bị chưởng lực khủng khϊếp đó đánh đến trào ngược, hộc máu ngã xuống đất và lập tức bất tỉnh.

Đỗ Kiều Hoa hoảng hốt kêu to, "Diệp Vy!!"

Tiểu Quận chúa thấy khoảng trống đã lộ ra thì lập tức ra lệnh.

"Đổ xấu xí, không còn thời gian nữa chúng ta phải chạy ngay!!"

Tuy không cam tâm tha cho đám người của Mạc Thanh Trần nhưng mà lời tiểu Quận chúa nói thì Đan Xí cũng không cách nào cãi lại, ả lập tức đạp khinh công bỏ chạy, thành công đột phá khỏi vòng vây nhờ hy sinh tính mạng của hai người thuộc nhóm sát thủ. Mắt nhìn ra đằng sau, Đan Xí thấy Thập Nguyệt Quân đuổi theo sát nút thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Bọn khốn kiếp..."

Ánh mắt lại nhìn loạn về phía trước, nội thương mà Đan Xí bị Mạc Thanh Trần gây ra đêm qua đã lần nữa bộc phát sau hai chưởng lực kia, máu bắt đầu trào ra từ miệng và tràn ra ngoài chiếc mặt nạ sắt khiến hình ảnh của ả lúc này trông không khác gì cô hồn dã quỷ.

Tiểu Quận chúa được Đan Xí cõng trên lưng nên không nhìn thấy tình trạng tệ hại của ả, nàng chỉ nhìn thẳng về phía trước, thở hổn hển hỏi.

"Đồ xấu xí, tiếng trống lúc nãy là ám hiệu rút quân, ở bên ngoài có chuyện rồi..."

"Nàng yên tâm, viện quân đã vào rừng từ đêm qua, chắc chắn bây giờ họ vẫn chưa rút hết đâu. Ta sẽ đưa nàng đến chỗ viện quân, cùng bọn họ xông ra ngoài!!"

Trong tình huống cấp bách, Đan Xí không còn giữ thái độ quá nhút nhát như thường ngày nữa, ả nói chuyện có chút lớn tiếng nhưng vẫn không kém phần cung kính khiến cho tiểu Quận chúa kinh ngạc, đang định lên tiếng hỏi thì đột nhiên Đan Xí mừng rỡ reo lên.

"Kia rồi!!"

Trước mặt hai người họ chính là lực lượng quân cứu viện của Dĩ Án được phái vào rừng Nam Thủy Địa từ đêm hôm qua sau khi nhận được pháo hiệu. Tiểu Quận chúa nhìn thấy cũng tròn mắt mừng quýnh, nàng hô lên.

"Hay quá... Khoan đã, cái gì kia?"

Ngữ điệu của tiểu Quận chúa từ vui mừng trở nên hoảng sợ không thể giấu, Đan Xí cũng câm nín khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Lực lượng quân cứu viện của Dĩ Án đang bị lực lượng quân cứu viện tộc Chiến Thần đánh ngược về phía trong, tất cả bọn họ đang bị kẹp chặt từ hai phía.

Đan Xí mang theo tiểu Quận chúa phóng xuống phía sau lưng của quân Dĩ Án, thấy bọn chúng cuống cuồng như rắn mất đầu thì Đan Xí lập tức hét to.

"Các ngươi làm gì vậy? Mau chóng phá vòng vây!!"

"Không được rồi... "

Vẻ hoảng loạn hiện lên từng gương mặt của đám binh sĩ Dĩ Án, chúng không còn phân biệt được hai người vừa lên tiếng là thủ lĩnh Đan Xí và tiểu Quận chúa, vị tướng quân làm chủ lực lượng quân cứu viện lại vừa bị gϊếŧ cách đây không lâu nên hiện không ai có thể thống lĩnh đám quân cứu viện này được nữa, tình hình phút chốc trở nên rối loạn vô cùng.

Một tiếng trống lớn từ xa vọng lại, mang theo phía sau là tiếng hò reo lớn từ bìa rừng vang lên, đây là tiếng trống cổ vũ lòng quân của tộc Chiến Thần, chứng tỏ Tứ Lang đã ra lệnh tấn công đám tàn quân Dĩ Án mắc kẹt trong rừng rồi.

Tràng âm thanh này kéo dài là để cổ vũ quân của tộc Chiến Thần, hơn hết còn có ý nghĩa đánh vào lòng quân Dĩ Án khiến chúng bị lung lay. Nhờ thế, tộc Chiến Thần còn chưa tấn công mà đám người Dĩ Án đã sợ muốn ngất xỉu, đứng phía sau, Đan Xí và tiểu Quận chúa cũng không ngoại lệ mà rét lạnh sống lưng.

"Làm sao bây giờ?"

Đan Xí kinh sợ nhìn về phía sau thì thấy Thập Nguyệt Quân đã đuổi tới, nhìn Mạc Thanh Trần khí thế bức người chỉ muốn nhắm tới bản thân mình thì ả liền hiểu nàng muốn trả thù chuyện lần trước. Mà nếu Mạc Thanh Trần đã muốn trả thù Đan Xí thì ả lại càng không thể để cho Mạc Thanh Trần biết Quận chúa cũng đang ở đây.

Đan Xí vừa cuống quýt tìm cách che giấu tiểu Quận chúa, vừa vội vàng kéo nàng chạy lẫn vào đám quân Dĩ Án. Đứng giữa gió tanh mưa máu, quân Dĩ Án bị chém chết la liệt dưới tay tộc Chiến Thần khiến người ta vừa thống hận vừa run sợ, nhưng Đan Xí lại chỉ đứng yên một chỗ suy tính đường lui cho tiểu Quận chúa.

Một cái xác binh lính Dĩ Án ngã xuống ngay dưới chân Đan Xí đã lập tức đầu óc ả bừng tỉnh, lợi dụng thời điểm loạn lạc, Đan Xí nhanh chóng đẩy tiểu Quận chúa nằm xuống đất rồi khẩn trương kéo xác của tên binh lính Dĩ Án vừa chết dưới chân mình đến, đặt lên người tiểu Quận chúa để che đậy nàng lại.

Tiểu Quận chúa bị hành động của Đan Xí làm cho kinh sợ, nàng liền ngồi bật dậy hỏi.

"Ngươi tính làm cái gì?"

Đan Xí sợ nàng làm loạn nên lập tức điểm huyệt để nàng nằm im, sau đó ả run rẩy nói.

"Quận chúa, Thần Xung Mạc Thanh Trần muốn trả thù, ả nhất định sẽ lật tung Nam Thủy Địa để tìm ta. Nhưng còn nàng thì khác, ả không hề biết nàng đang có mặt ở đây. Bây giờ, ta giấu nàng đi thì sẽ không ai phát hiện được..."

"......", tiểu Quận chúa mở lớn mắt nhìn Đan Xí, không biết là do nàng đang sợ hãi vì sắp bị chôn vùi dưới xác của rất nhiều binh sĩ hay là vì điều gì mà tròng mắt cũng dâng lên ánh nước, mất khoảng mấy nhịp sau nàng mới ngỡ ngàng hỏi, "Ngươi sẽ... chết sao...?"

Đôi mắt dịu dàng phía sau chiếc mặt nạ của Đan Xí rơi vào ánh nhìn của tiểu Quận chúa, dưới mí mắt của ả vẫn còn đó vết sẹo rất sâu mà chỉ khi nhìn thẳng mặt như vậy người ta mới có thể trông thấy. Tình cảnh này khiến tiểu Quận chúa nhất thời nghẹn lời.

"Ngươi..."

Dù biết rõ tiểu Quận chúa không hề nhìn thấy nhưng Đan Xí vẫn nâng môi cười, giọng nói cũng mang đầy ngữ điệu trấn an.

"Hai chân của nàng vẫn ổn chứ? Hãy nằm yên và kiên nhẫn đợi quân của tộc Chiến Thần rút đi, huyệt sẽ tự giải, lúc đó nàng hãy chui ra. Nàng nhớ phải cẩn thận, rất có thể chúng sẽ để lại người canh giữ Nam Thủy Địa. Hãy trở về thành, bảo toàn mạng sống của mình, được chứ?"

"Đan..."

Chữ còn lại của tên Đan Xí còn chưa kịp nói ra thì tiểu Quận chúa đã được che khuất bởi một cái xác khác. Sau đó tiểu Quận chúa đã không còn thấy cái bóng khom lưng lù đù quen thuộc của Đan Xí cạnh bên mình nữa, giờ đây bên tai nàng chỉ còn lại tiếng chém gϊếŧ vang lên khắp mọi nơi, xung quanh là tiếng binh khí va chạm hỗn loạn nhưng nàng lại chỉ nhớ được đôi mắt đẫm nước của Đan Xí trước lúc rời đi.

Vì sao...?

Đan Xí phải đem lực lượng của tộc Chiến Thần cách càng xa bãi xác có tiểu Quận chúa càng tốt, ả liều mạng mở đường, đem theo mấy chục binh sĩ còn sót lại của Dĩ Án xông ra bìa rừng, đám người này đã chống đỡ điên cuồng đến mức khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Hồng Ân rụt vai nấp sau lưng Tư Phàm, rêи ɾỉ bảo.

"Người đó là ai mà lợi hại quá...?"

Tư Phàm đứng lẫn trong đám binh sĩ bắn cung của Tứ Lang, nhìn thấy người kia mà đáy lòng cũng lạnh đi, tự nhiên vết thương ở ngực trái cũng phát đau.

"Theo như ta hóng hớt được thì đó là thủ lĩnh của đội sát thủ, chuyên thực hiện các nhiệm vụ ám sát tướng lĩnh của Lục Nguyên vương gia."

Tứ Lang đứng cạnh nghe thấy thì bật cười, hắn khen ngợi nàng.

"Tư Phàm cô nương hiểu biết thật rộng!! Hai năm trước, anh trai của Lục Nguyên vương gia - Lục Bân vừa vực dậy thế lực, muốn lật đổ Lục Nguyên vương gia để cai trị Dĩ Án thì chính người phụ nữ tên Đan Xí này đã trợ giúp Lục Nguyên vương gia ám sát Lục Bân, từ đó giúp vương gia giữ được thế lực của mình."

Chuyện này Tư Phàm không hề biết, vấn đề nội loạn của tộc Dĩ Án, họ dĩ nhiên không cho Minh Càn quốc biết. Vậy mà tộc Chiến Thần lại nắm rõ như vậy, điều này đã làm cho Tư Phàm kinh ngạc không thôi.

"Nói vậy người này võ nghệ rất cao cường sao?"

"Cô nương không tin sao?", Tứ Lang cười cười, hắn vừa cầm cung tên lên vừa nói, "Nữ tử đó từng tránh được mũi tên của lão ngũ, khinh công rất trác tuyệt..."

Tứ Lang vừa cười nói vừa giương cung lên ngắm theo bóng lưng của Đan Xí, không chần chừ thả tên bắn thẳng vào ả. Đan Xí bị vây giữa quân của tộc Chiến Thần, phát hiện mũi tên của Tứ Lang bay tới thì nghiêng người tránh được.

Cảnh này không làm Tứ Lang giận, hắn chỉ có chút xấu hổ gượng cười.

"Dĩ nhiên, ta càng không thể bắn trúng được. Tư Phàm cô nương, thật ngại quá, kỹ năng bắn cung của ta đã khiến ngươi chê cười rồi. À, nói về bắn cung thì trong tộc Chiến Thần không ai qua được lão ngũ."

"Ngũ thiếu gia bắn cung rất hay sao?", Tư Phàm dĩ nhiên biết Mạc Vĩnh Ngạn là người thế nào? Danh tiếng của hắn không phải tự nhiên mà có.

Tứ Lang rất tin tưởng Tư Phàm, vừa nói đến Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn thì hắn liền tự hào cười lớn, "Đúng thế, lão ngũ còn được cho phép thành lập một đội ám tiễn riêng nữa."

"Ám tiễn?", Tư Phàm trầm mặc trong lòng, "Là đội quân riêng chuyên về bắn cung sao?"

Đan Xí nhìn về phía người vừa bắn mũi tên thì thấy Tứ Lang đang cầm cung, đáng lý là ả sẽ căm thù và muốn gϊếŧ chết kẻ vừa bắn lén mình, nhưng vào lúc này, tròng mắt ả lại chỉ nhìn thấy mỗi Tư Phàm đang ngồi trên ngựa ở kế bên.

Ban đầu, ả tự hỏi sao gương mặt của nữ tử đó lại giống tên nam tử kia như vậy? Sau đó lại nghĩ tới chính nữ tử này là người đã bắn tên vào cái hôm chạy khỏi núi Bạch Sơn khiến mình khổ sở vô cùng thì nảy ra ý nghĩ.

"Nữ giả nam? Bọn chúng là một sao?"

Mặc kệ là có đúng hay không, Đan Xí quyết định đánh cược một phen, ả nghĩ ra một cách để thoát thân, đó là chỉ cần bắt được Tư Phàm, đem nàng ra làm con tin thì chắc chắn sẽ uy hϊếp được Mạc Thanh Trần. Tuy không chắc là sẽ thành công nhưng tình huống này ả không còn lựa chọn. Được ăn cả, ngã về không.

Đan Xí siết chặt nắm tay, hiện giờ ả đã bị trọng thương nhưng muốn bắt người yếu ớt như Tư Phàm không phải chuyện khó, chỉ cần thoát được Tứ Lang mà thôi. Nghĩ là làm, ả liền phát kình lực đẩy đám binh sĩ ra xa rồi dùng khinh công bay thẳng tới chỗ Tư Phàm.

Hành động của Đan Xí khiến Tứ Lang giật mình rút trường đao dài hai thước ra tung chiêu đánh thẳng, nhưng mà liều ăn nhiều, Đan Xí đã thoát được sát chiêu này chỉ trong tích tắc khiến Tư Lang kinh ngạc ghì lại cương ngựa.

"Võ nghệ tốt, đáng tiếc trận chiến này không cân bằng."

Tứ Lang cứ nghĩ Đan Xí vì muốn trả thù mình nên mới liều mạng như vậy, hắn xoay người lùi ra, tình huống này không cần thiết phải liều mạng vì một kẻ điên, hắn phất tay muốn sai người tiếp tục bắt giữ ả, chứ hắn há nào lại hạ mình đi xuống ngựa để đánh nhau với phụ nữ, lại còn là một kẻ không tỉnh táo?

Trên chiến trường, dù là nam hay nữ, thứ khiến cho một vị anh hùng phải xuống ngựa một cách bất đắc dĩ chỉ có thể là bị đánh bại mà thôi.

Nhưng Tứ Lang không thể ngờ Đan Xí cũng nắm được điểm này, Đan Xí biết Tứ Lang sẽ không xuống ngựa để trực tiếp đánh mình nên khi thấy hắn lùi ra thì ả lập tức quay lưng chạy tới chỗ Tư Phàm khiến hắn kinh hoảng thốt lên.

"Cái gì? Tư Phàm cô nương cẩn thận!!"

Tư Phàm biết mà, nàng vừa thấy Đan Xí phóng tới gần đây thì đã biết ả đang âm mưu gì đó, vừa mới chuẩn bị bảo Hồng Ân đứng ra chắn tầm mắt ả để mình lùi về sâu hơn thì ả đã phóng như bay về phía nàng rồi.

"Chết thật!!"

Thứ khiến Tư Phàm tức giận nhất là khi Đan Xí phóng tới thì tự nhiên Hồng Ân lại quay đầu bỏ chạy, để một mình nàng đối mặt với Đan Xí. Tư Phàm sợ hãi vô cùng nhưng nàng cũng không có thời gian căm tức ai, nàng hoàn toàn không có khả năng chống cự lại một cao thủ, với công phu ít ỏi của mình, khi bị Đan Xí tấn công thì nàng chỉ có thể đỡ lại được vài đòn, sau đó đã bị ả nắm lấy cổ áo vật một phát thẳng xuống ngựa vô cùng tàn nhẫn.

Tư Phàm đau đớn nắm lấy cổ tay Đan Xí muốn lật lại thì ả liền ra sức bóp lấy cổ nàng siết chặt bằng lực rất lớn. Sau khi khống chế được Tư Phàm, Đan Xí nhìn về phía Mạc Thanh Trần vừa mới đến nơi hét lớn.

"Ngươi dám tới đây, ta sẽ gϊếŧ cô ta!!"

Mạc Thanh Trần nhìn chiếc cổ trắng ngần của Tư Phàm bị Đan Xí siết đến đỏ ửng thì cơn giận cuồn cuộn nổi lên, giọng nói của nàng lạnh như băng áp thẳng xuống đầu của ả.

"Ngươi dám làm hại nàng, ta sẽ khiến toàn tộc Dĩ Án trở thành bình địa!!"

Tứ Lang tức giận nên chĩa đao về phía Đan Xí, gầm lên đe dọa.

"Đan Xí, bây giờ nhà ngươi đã không còn đường thoát. Hãy ngoan ngoãn chịu hàng, thả Tư Phàm cô nương ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!!"

"Tránh đường.", Đan Xí hồng hộc thở, ả không quan tâm tới Tứ Lang. Chỉ nhìn vào thái độ những người ở đây thôi thì Đan Xí đã biết địa vị của Tư Phàm quan trọng đối với ai nhất, ả nhìn Mạc Thanh Trần quát lớn, "Tránh đường cho ta!!"

Tư Phàm bị bóp cổ mạnh tới mức sắp ngất, chỉ cần ả dùng thêm một chút lực thì nàng sẽ gãy cổ chết. Chứng kiến cảnh này, hơi thở nặng nề của Mạc Thanh Trần đã trở nên lạnh lẽo, ánh nhìn lãnh khốc của nàng xoáy vào Đan Xí rất lâu như đang cố nhẫn nhịn rồi cuối cùng vẫn nuốt xuống, ra hiệu tránh đường cho Đan Xí, còn thả một con ngựa đi về phía ả.

Đan Xí cầm lấy cương ngựa nhưng lực đạo dùng lên Tư Phàm vẫn không hề thuyên giảm, ả lo sợ chỉ cần mình vừa quay lưng đi thì sẽ bị đánh lén, trong trường hợp ả chết thì nhất định sẽ kéo Tư Phàm chết theo, để cho Thần Xung Mạc Thanh Trần sống không được mà chết cũng không xong.

Nhưng Đan Xí trăm lần ngàn lần không hề biết rằng hành động này của ả đã nhen nhóm vào lòng Mạc Thanh Trần một tia sát ý như thủy triều trào dâng. Vào đúng cái lúc mà Đan Xí nắm lấy dây cương và đạp chân nhảy lên lưng ngựa thì Mạc Thanh Trần bùng nổ, nàng dùng sức phóng thanh Bạch Phụng Lam Huyết về phía Đan Xí, thanh kiếm lao đi như sấm chớp đâm xuyên qua cánh tay nắm lấy cổ Tư Phàm khiến Đan Xí buộc phải buông tay ra.

Tứ Lang cũng chớp thời cơ rất nhanh, hắn mất không tới nửa nhịp để phóng ngựa đến, cầm đao chém đứt lìa cánh tay bẩn thỉu của Đan Xí. Hắn tức giận chỉ thẳng vào mặt ả mắng lớn, "Gan to tày trời, dám làm loạn trước mặt tộc Chiến Thần. Nhà ngươi chết không hết tội!!"

Cái đầu Mạc Thanh Trần như một quả bộc phá vừa được kích nổ, sau khi cứu được Tư Phàm thì nàng nổi điên lên, siết chặt nắm tay xông tới chỗ Đan Xí muốn đại khai sát giới.

Đan Xí bị mất một cánh tay, không còn gì để mất khiến ả liều mạng tấn công Mạc Thanh Trần, ả đánh trả một cách điên cuồng, phá chiêu tàn bạo làm cho Mạc Thanh Trần không thể một đòn kết thúc được. Tuy nhiên ả cũng đã bị trọng thương, còn Mạc Thanh Trần thì thể lực mạnh mẽ nên vài đòn đánh của ả không thể làm nàng dừng bước, nội lực của nàng dâng lên áp đến khiến ả không tài nào chống cự nổi và liên tục bị dồn lùi về sau.

Tứ Lang không có ý định xen vào, hắn giơ tay ra lệnh cho toàn bộ quân lực của tộc Chiến Thần không được can thiệp, tất cả chỉ đứng yên lặng một bên sẵn sàng xông vào bảo vệ Mạc Thanh Trần bất cứ lúc nào. Hơn hết, Tứ Lang càng muốn Mạc Thanh Trần tự tay kết thúc trận chiến ở Nam Thủy Địa.

Thực lực của nhóm sát thủ Dĩ Án rất cao, với bốn mươi người dàn trận thì đến cả Thiết Mộc Ngân còn phải khốn đốn. Nên nếu Mạc Thanh Trần không hạ được toàn bộ lực lượng của chúng ở trong rừng thì e là Tứ Lang khó lòng quét sạch chúng đơn giản như vậy. Cho nên, nếu sắp tới Mạc Thanh Trần gϊếŧ được Đan Xí thì Tam Lang và Tứ Lang nhất định sẽ đem công lao lớn nhất trận chiến Nam Thủy Địa này trao hết cho nàng.

Đặc biệt có một việc khiến Tứ Lang cảm thấy rất hài lòng, đó chính là ở tộc Chiến Thần, chưa từng có ai nhìn thấy Mạc Thanh Trần nổi giận, vậy mà lần đầu tiên nàng phát tiết lại là Tứ Lang tận mắt chứng kiến, đúng là vừa mở mang tầm mắt, vừa kinh hãi. Nhưng nghĩ tới chuyện mình có thể đem chuyện này kể với mấy người còn lại, thể nào họ cũng ghen tị đến đỏ mắt thì Tứ Lang cảm thấy an ủi.

"Có điều tính tình tiểu Thanh vốn trầm lặng, ít nóng nảy, việc phát tiết như vậy là lần đầu tiên mới xảy ra. Chuyện này là do Tư Phàm cô nương bị Đan Xí đả thương sao?"

Bầu trời hừng sáng, các cột pháo hiệu ở phía nam từ màu đỏ đã dần chuyển sang màu xanh từ lúc nào, quân lực của Dĩ Án đi bổ sung cho phía nam rừng Nam Thủy Địa được nửa đường thì nghe tin quân doanh bị tấn công nên phải quay đầu chạy về nhưng tất cả đã quá muộn.

Quân doanh chính của Dĩ Án đã bị tam thiếu gia của tộc Chiến Thần dùng kỵ binh quét sạch, trong số các cháu trai đời thứ ba của tộc Chiến Thần thì Tam Lang chính là người có tốc độ hành quân nhanh nhất, kỵ mã quân dùng trường mâu dài ba thước của hắn chuyên thực hiện các cuộc tấn công đường vòng để chặn đứng lực lượng chính của địch, hỗ trợ Thiết Mộc Ngân càn quét trực diện ở chiến trường chính.

Nhìn quân doanh chính của tộc Dĩ Án lửa cháy lan ra đồng cỏ như địa ngục nơi trần gian, không còn ai có thể nhận ra đây từng là một phòng tuyến mạnh nhất của bộ tộc này nữa.

Ở phía này, khu vực rừng đầm lầy đất xốp khắp nơi, bước chân không vững thì sẽ bị trượt ngã nhưng cả hai nữ tử đang giao chiến với nhau đằng kia, dù có tốc độ ra chiêu nhanh như bão táp thì cũng chưa ai trong số hai nàng bị hụt một bước nào cả.

Đan Xí rất đau đớn, ả không thể dùng Thạch Cường Chưởng được, sức lực lại cạn kiệt rất nhanh nên suốt lần so chiêu vừa qua, ả không một lần nào thực hiện được chiêu nguy hiểm.

Mạc Thanh Trần cũng bị cơn giận xộc lên não, nàng ỷ mình nội lực mạnh mẽ nên lập tức tung một chưởng về bên trái nhưng cố tình nhắm trật để Đan Xí tránh về bên phải, sau đó nàng nhanh như chớp tung liền một chưởng về hướng bên phải và thành công đánh trúng Đan Xí một chưởng.

Chưởng lực này của Mạc Thanh Trần mang theo toàn bộ mười phần nội lực của nàng, khi nàng xuất chưởng thì kình lực càn quét hất vạt áo của nàng tung bay như đứng giữa trời giông, nhìn vừa oai phong vừa mãnh liệt khiến Tư Phàm nhìn thấy mà bất giác ngẩn ngơ đỏ mặt, rêи ɾỉ trong lòng.

"Đẹp quá..."

Chưởng lực của Mạc Thanh Trần đến cả một người không có nội công như Tư Phàm còn cảm nhận được sự dữ dội thì đừng nói chi tới người trực tiếp trúng chiêu là Đan Xí. Một chưởng này của nàng hướng thẳng lên trên đầu mà đánh, nếu là bình thường thì tuyệt đối không ai sống nổi nhưng vì Đan Xí đang đeo một chiếc mặt nạ sắt nên mạng sống của ả vẫn vớt lại được, tuy nhiên mặt và đầu của ả thì bị chấn động cực mạnh, mặt nạ vỡ toang, thổ huyết nhiều đến mức nhìn vào còn tưởng ả sẽ bị cạn máu mà chết.

Khoảnh khắc mặt nạ của Đan Xí nổ tung như pháo, lộ ra gương mặt ẩn đằng sau đó thì không gian xung quanh tức thì im lặng như tờ, ngay cả sát chiêu tiếp theo của Mạc Thanh Trần cũng nhất thời dừng lại, không thể xuống tay.

Hồng Ân lập bập từ phía sau cùng của đám binh sĩ lên đứng cạnh Tư Phàm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì nàng ta sợ đến suýt són ra quần, nhăn mặt thét lên.

"Mặt của ả bị sao vậy? Thật là tởm..."

Lời nói của Hồng Ân như ghim vào trái tim vụn nát của Đan Xí, ả không thể tin được sau bao nhiêu năm, gương mặt của mình lại bị phơi bày ra trước mặt đông người như vậy, lần cuối cùng có người nhìn thấy gương mặt của ả... chính là vì chiều lòng tiểu Quận chúa...

Lúc đó, tiểu Quận chúa có biểu hiện không khác gì những người này, thậm chí nàng còn sợ tới mức cầm chén trà nóng trên tay ném thẳng vào mặt Đan Xí.

Đan Xí từng có một khuôn mặt dễ nhìn, tuy không rạng rỡ tinh ranh như tiểu Quận chúa, không băng lãnh thanh khiết như Mạc Thanh Trần, càng không được trời phú hai sắc thái hòa hợp sắc sảo và nho nhã như Tư Phàm, nhưng ít nhất cũng không phải là bộ dạng như bây giờ...

Theo lời Đan Thuần nhạo báng thì so với mẹ của mình, dung nhan của Đan Xí xem được hơn một chút. Nhưng sau đoạn thời gian đó, đoạn thời gian khủng khϊếp đó, Đan Thuần vì không muốn mấy đứa con trai tiếp tục tự làm bẩn mình mà đã làm ra chuyện này.

Đan Thuần đã... sai người đem mảnh sứ rạch nát gương mặt của Đan Xí, sau đó đem loại dược gây mưng mủ và để lại sẹo bôi đầy lên mặt của ả, khiến cho gương mặt của ả bị hủy hoại nghiêm trọng. Về sau khi được tông sư chăm lo, những khối mủ lớn trên mặt ả mới có thể xẹp bớt, nhưng những vết sẹo lồi lõm từng mảng lớn nhỏ để lại thì vĩnh viễn không thể phai đi.

Mà thứ giống như một con dao ghim vào trái tim của Đan Xí chính là thái độ kinh tởm và chán ghét của tiểu Quận chúa vào lần đầu tiên nhìn thấy mặt nàng, biểu cảm đó... dù trôi qua bao nhiêu lâu vẫn khiến Đan Xí khổ sở mỗi khi nhớ lại.

Tiểu Quận chúa cũng đã chẳng bao giờ muốn nhìn thấy nữa...

Bàn tay khô ráp xấu xí của Đan Xí sờ lên gương mặt còn kinh tởm gấp bội lần của mình, ả vô cùng sợ hãi, đầu óc phát điên khi nhìn thấy gương mặt trầm lại của Mạc Thanh Trần và Tư Phàm đang đứng đằng xa. Càng nhìn Tư Phàm, Đan Xí lại càng căm ghét gương mặt của nàng, vì sao người mà Quận chúa để ý lại xinh đẹp như vậy?

"Tại sao các ngươi dám sỉ nhục ta? Tại sao các ngươi cứ phải là ở ngay chỗ đông người mà làm như vậy? Thần Xung Mạc Thanh Trần, ngươi làm vậy không cảm thấy bản thân mình quá khốn nạn hay sao? Hả?"

Đan Xí điên cuồng mắng lớn, Mạc Thanh Trần thấy ánh mắt hằn đầy tia máu của ả đang nhìn sòng sọc Tư Phàm thì lập tức chắn lại tầm mắt của ả, nàng vội nói.

"Ta không có chủ đích muốn đánh vỡ mặt nạ của ngươi. Ngươi nên phân biệt rõ, ta không hề có ý sỉ nhục và càng không cố tình làm ngươi bẽ mặt ở chỗ đông người."

Lời nói của Mạc Thanh Trần không lọt vào tai Đan Xí, ả muốn đánh chết Mạc Thanh Trần, nhưng lại càng muốn hủy hoại Tư Phàm hơn. Thu lại toàn bộ sức tàn của mình, Đan Xí phát điên xông tới chỗ Tư Phàm.

Người ta thường nói sức tàn của con người vào khoảnh khắc cuối đời luôn rất mạnh mẽ, Đan Xí đạp khinh công nhanh với tốc độ kinh hồn, nội lực của ả ngưng tụ lại dưới đan điền đột ngột đả thông hai đường kinh lạc bên phải vì quá mạnh mà vỡ toang, liều chết tung ra Thạch Cường Chưởng muốn một phát khiến Tư Phàm chết không toàn thây.

Tình cảnh đó khiến Mạc Thanh Trần và Tứ Lang kinh hồn bạt vía, hai anh em nàng đồng loạt đạp khinh công phóng tới chỗ Tư Phàm muốn giải thoát nàng khỏi cảnh hiểm nghèo.

Tứ Lang ở gần hơn nên đạp khinh công tới rất nhanh, tay của hắn nhanh như gió nắm lấy vai của Tư Phàm giật sang một bên, sức lực của hắn mạnh tới mức khiến Tư Phàm suýt nữa gãy cả cổ chân vì không giang chân ra trụ kịp. Cùng lúc diễn ra cảnh đó, Mạc Thanh Trần cũng phóng tới với tốc độ rất nhanh từ phía sau Đan Xí, nàng dùng hết toàn bộ mười phần nội lực của mình vận nội công phát Thập Nhị Kim Cang Chưởng đánh chết Đan Xí trước khi chưởng của ả kịp chạm vào một sợi tóc của Tư Phàm.

Chưởng lần này của nàng đả thông mười hai đường kinh lạc nhanh hơn lần trước rất nhiều, nội lực tung ra cực lớn, một phát chưởng thủng cả vùng bụng của Đan Xí, khiến thi thể của ả như một mảnh giấy nát lăn dưới mặt đất, vặn vẹo chết ngay tức thì.

Thi thể của Đan Xí dừng lại cách nơi nằm của tiểu Quận chúa không quá xa, hai mắt của ả mở trừng trừng hướng về phía nàng, máu chảy ra từ hốc mắt vì sử dụng Thạch Cường Chưởng quá sức gây vỡ mạch máu. Bất giác tiểu Quận chúa khép mắt lại vì hình ảnh quá rùng rợn trước mắt mình, không phải là nàng ác độc, dù sao Đan Xí cũng vì cứu nàng mà rơi vào thảm cảnh như vậy, nhưng chỉ một lần nhìn thấy mặt của ả đã làm nàng mất ngủ mấy đêm, còn lần này... chắc mấy tháng nàng cũng ngủ không yên mất...

Mạc Thanh Trần tuy có chút kinh sợ vì lỡ ra tay quá nặng nhưng nàng cũng không có tâm trạng để tâm tới Đan Xí, nàng chạy tới chỗ của Tư Phàm đang chập choạng đứng cách đó không xa, khẩn trương hỏi han.

"Tư Phàm, nàng không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?"

Tư Phàm bị trật khớp chân do khi nãy Tứ Lang kéo nàng quá mạnh, nàng nhíu mày ủ rũ nói, "Ta bị trật chân..." lại nhìn sang Tứ Lang.

Mạc Thanh Trần ngước mắt lên nhìn Tứ Lang.

Tứ Lang chảy mồ hôi hột, "Tiểu Thanh, huynh không cố ý nha... Nè, huynh vừa mới cứu bảo bối của muội đó, muội không cảm ơn thì thôi còn nhìn huynh với ánh mắt này..."

Mạc Thanh Trần hơi xấu hổ, nàng yếu ớt phản bác, "Ai... ai là bảo bối? Tứ ca, muội cấm huynh nói..."

Tư Phàm, "......"

Tứ Lang nhìn em gái mình vừa mới đây còn hung tợn đánh người, bây giờ lại hiện nguyên hình là cô gái e thẹn thì chỉ có thể mím môi nín cười. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn khu vực này trước rồi đưa cả hai nàng đến chỗ Lục Lang cách đó không xa, là người lớn nhất ở đây, hắn nhất định phải đưa Mạc Thanh Trần và Lục Lang trở về Vân Thành ngay lập tức, chỗ này đã không còn an toàn nữa rồi.

------

Giữa cơn mưa phùn cuối đông, hai cái xác binh sĩ tộc Chiến Thần nằm dưới nền đất xốp, máu từ động mạch cổ của họ tràn ra thấm đẫm một vùng, trôi đến gót chân của một thiếu nữ. Nàng đem theo thương tích của chính mình, xiêu vẹo chạy về hướng đông nam, nhắm thẳng về thành đô của Dĩ Án.

Lực lượng quân phòng thủ của Dĩ Án vừa nhìn thấy gương mặt của nàng thì hốt hoảng tột cùng, Hàn tướng quân của tộc Dĩ Án nghe tin người vừa trở về thì hớt hải lao ra, quỳ xuống dưới chân nữ tử kia, cung kính dập đầu.

"Tiểu Quận chúa, người vẫn còn sống, người cuối cùng đã trở về. Vương gia thương nhớ người, lo lắng cho người đến đau lòng khôn nguôi..."

Tiểu Quận chúa hít một hơi lạnh, nàng an toàn rồi. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, để mặc cho nước mưa lất phất rơi trên mặt mình, rửa trôi những dòng máu đỏ tươi và tanh bẩn đi, nàng lạnh lùng bảo.

"Báo với phụ vương, bản Quận chúa đã trở về. Chúng ta đã có địa đồ của núi Bạch Sơn, bọn người tộc Chiến Thần đốt đồng cỏ của nước ta, chúng ta phải đốt núi, đốt thành của chúng..."

Trong ngữ điệu của nàng không mang theo sự tức giận hay buồn bã, nhưng sự lãnh khốc thì lại không thiếu. Nàng còn chỉ đích danh địch thủ của tộc Dĩ Án chính là tộc Chiến Thần, không phải Minh Càn quốc, điều này khiến Hàn tướng quân sinh ra khó hiểu nhưng ông ta vẫn cúi đầu tuân lệnh, sau đó còn đích thân cúi người đỡ lấy cơ thể yếu ớt và thương tích nghiêm trọng của tiểu Quận chúa trở về.

Lần này, tiểu Quận chúa tính tình ngang ngược trải qua một trận chiến đích thực, một trận gió tanh mưa máu chân thật hẳn là đã trưởng thành không ít và sẽ không hành động tùy hứng, thiếu suy tính nữa. Nhưng mà Hàn tướng quân đột nhiên lại cảm thấy tiểu Quận chúa giống như trước kia còn tốt hơn...

------
« Chương TrướcChương Tiếp »