- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Yên Hoa Nhất Mộng
- Chương 12
Yên Hoa Nhất Mộng
Chương 12
Thanh Loan và Thanh Tâm đứng ngoài sân Thần Mạc Các đếm đi đếm lại số than được Hoàng đế ban thưởng lại một lần nữa, lần sau lại kỹ hơn lần trước, khiến cho đám người Tổng quản thái giám đứng dưới tuyết run lẩy bẩy, thầm mắng lầm bầm trong lòng, "Đếm cái gì mà lâu như thế chứ...?"
"Đếm thật kỹ, phải ghi rõ ràng vào sổ sách, dư một phần, thiếu một phần cũng không được..."
Đây chính là lời Mạc Thanh Trần dặn dò hai tỷ muội các nàng, dư một phần sẽ là tội cất giấu của công, thiếu một phần thì chẳng biết nó sẽ bị kẻ xấu đưa đi đâu và gây ra họa gì.
Nhìn một dãy thái giám, binh lính đứng dưới trời lạnh, tuyết đóng lên người bọn hắn nhìn như một dãy người tuyết vừa được đắp xong khiến Thanh Loan bật cười khúc khích.
"Cho đáng đời, ai bảo Hoàng đế bệ hạ của các ngươi dám ức hϊếp tiểu thư của bọn ta!!"
Thanh Tâm cũng nâng môi cười lạnh, "Tỷ tỷ, thu liễm lại."
Thanh Loan lập tức kéo xuống nụ cười khoái trá, trở về gương mặt vốn nên có của một nữ hầu, nhưng không được bao lâu, khi bọn người của Đệ nhị đế vừa bước ra khỏi Thần Mạc Các thì nàng đã liền nói.
"Thanh Tâm, muội nói xem vì sao tiểu thư lại chấp nhận yêu cầu của Hoàng đế chứ? Hôm đó phần thắng vốn là thuộc về tộc Chiến Thần chúng ta, không hiểu sao ta lạc mất tiểu thư nửa canh giờ, trở về tiểu thư liền thay đổi thái độ một trời một vực luôn... Cuối cùng hai tộc Chiến Thần và Minh Thần lại bất phân thắng bại..."
Ngươi bắt nạt người của tộc ta.
Ta lập tức chiếm lấy vinh quang của tộc ngươi.
Ngươi lại ép người của tộc ta phục vụ mục đích chính trị cho tộc của ngươi.
Không biết tiếp theo lão tổ gia sẽ làm gì để đáp trả đây?
Thanh Loan xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ.
Thanh Tâm chỉ nhỏ tiếng nói, "Có lẽ trong nửa canh giờ đó tiểu thư đã nắm bắt được trọng điểm của việc gia nhập đội quân đó...!?"
"Trọng điểm gì chứ? Lão tổ gia và lão gia đã căn dặn là chúng ta không được để tiểu thư bị vướng vào chính trường nơi kinh thành, tiểu thư gia nhập đội quân đó cũng giống như là cãi lời rồi a... Chúng ta cũng xem như không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư rồi...", Thanh Loan thấp thỏm nói.
"Tỷ nói lúc đó tiểu thư thay đổi thái độ sao?", Thanh Tâm nhàn nhạt hỏi, tay vẫn không ngừng xếp than lên xe để chuẩn bị đưa vào nhà kho, "Lần trước tỷ nói tiểu thư ở Bảo Đông lâu xem tứ luân xa cũng có thái độ khác lạ?"
"Đúng đúng đúng... Lần đó ta nhìn vào khí sắc của tiểu thư đằng sau lớp mặt nạ a, có cảm giác là nàng đang cười... Còn lần này, từ lúc vào cho tới lúc rời khỏi Thần Long cung tiểu thư mặt mày vẫn luôn lạnh lùng khó dò, nhưng tới khi ta tìm thấy nàng sau nửa canh giờ thất lạc đó thì thần sắc của nàng rất tươi tắn a..."
"Cười? Rất tươi tắn? Khi không sao lại cười và tươi tắn chứ?", Thanh Tâm khó hiểu nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì đã làm tiểu thư thay đổi quan điểm nhanh như thế?"
Theo lý mà nói, trở thành người huấn luyện đội quân đó hoàn toàn không phải chuyện tốt lành gì... Nếu thực sự tốt, năm tiểu thư mười ba tuổi lần đầu tiên được triệu kiến, lão tổ gia và lão gia chắc chắn đã đồng ý rồi, đâu có phải kéo dài lâu như thế?
Có chuyện không tầm thường...
Bản năng của Thanh Tâm cho biết bên cạnh Mạc Thanh Trần đang có thứ gì đó có khả năng đả động tới thế giới quan của nàng, khiến nàng thay đổi đi quan điểm riêng vốn có một cách vô cùng nhanh chóng.
"Tỷ tỷ nhớ lại xem, cả hai lần đó có điểm chung nào không?", Thanh Tâm nhanh tay đóng cửa kho lại, nhỏ tiếng hỏi Thanh Loan.
Thanh Loan làm ra bộ dáng suy tư một chốc rồi đáp, "Có Ung Nhị Vương và Sùng Vương a...", lại dừng một chốc nữa, nàng tròn mắt nói, "Tên mặt than Ung Nhị Vương đó thì chẳng thèm để tiểu thư vào mắt. Còn Sùng Vương thì dường như rất quan tâm tiểu thư a, lần nào hắn cũng cố giải vây cho tiểu thư, rất có tâm tư..."
"Sùng Vương?", là cái tên vương gia áo xanh ngày đó đã chơi đùa tiểu thư, Thanh Tâm lập tức hỏi dò, "Hắn thật sự có ý tiếp cận tiểu thư sao?"
Thanh Loan cười hì hì, "Hắn có khả năng lắm a, khôi ngô, cường hãn lại rất chịu khó bắt chuyện, còn thay tiểu thư làm cho Chu Vương ngốc nghếch một màn suýt bị bay đầu, rất tài giỏi. Ta cảm nhận được hắn có để ý tiểu thư a..."
Thanh Tâm nheo mắt nhìn vị tỷ tỷ của mình, lại nhớ đến hôm đó Sùng Vương bị tiểu thư của mình đánh cho suýt gãy tay thì hơi bĩu môi, "Hắn tài giỏi thế thật sao? Muội nghĩ hắn cũng là bất tài mà mơ cao thôi."
Thanh Loan biết tôn sùng tiểu thư là ý nghĩ vốn có của tiểu muội mình nên nàng cũng nghịch ngợm nâng mày không cãi cọ. Đối với Thanh Tâm thì bất cứ nam nhân nào cũng không xứng đáng có được tiểu thư, nhưng chẳng lẽ muội ấy muốn tiểu thư không có chỗ dựa cả đời sao? Tiểu thư cũng đã mười tám tuổi rồi a... Theo mắt nhìn của nàng thì Sùng Vương này rất tốt, ít nhất trong ba tên đó thì Sùng Vương là tốt nhất rồi... Nghe nói còn chưa có vương phi...
Nhưng đáng tiếc hắn là người của tộc Minh Thần, tiểu thư vẫn là không dính dáng tới tộc Minh Thần thì tốt hơn.
Thanh Loan suy nghĩ cực kỳ nhanh gọn, tới đây liền lập tức gạt ngay Sùng Vương qua một bên.
Lúc hai tỷ muội họ Thanh về đến phòng của Mạc Thanh Trần để chuẩn bị đốt thêm than cho nàng thì từ bên ngoài chính viện lại có một tên nô tài tiến vào bẩm báo.
"Tiểu thư, bên ngoài có đại phu muốn gặp người."
Mạc Thanh Trần vừa mới từ tiểu viện phía sau phòng ngủ của nàng vào, trên tay bưng đĩa bánh đậu xanh mà chính tay nàng vừa nướng xong, nghe thấy nô tài bẩm báo thì nàng lập tức nhướng mày mỉm cười, trong ánh mắt nụ cười phút chốc đều toát lên vẻ ngọt ngào xấu hổ.
Mới có vài ba ngày mà nàng đã cho Lâm đại phu tới chỗ ta rồi... Những lần trước đều là mười ngày Lâm đại phu mới đến một lần...
"Cho vào đi.", nàng nhẹ giọng ra lệnh.
Thanh Loan và Thanh Tâm cũng nghĩ người tới là Lâm đại phu, vì ngoại trừ hắn ra thì Thần Mạc Các còn mời đại phu nào nữa đâu. Nhìn thấy tiểu thư mình cũng như những lần trước bắt đầu chuẩn bị giấy mực thì cũng giúp nàng chuẩn bị, dạo gần đây chữ viết của tiểu thư nhờ chăm chỉ rèn luyện mà đã trở nên vô cùng tinh xảo mềm mại, khác hẳn với nét chữ thanh đậm cơ bản trước đây. Chỉ có điều tiểu thư chỉ sử dụng nét chữ đó để tự viết tự ngắm một mình trong phòng, ngoài việc này ra thì nàng toàn bộ đều là dùng nét chữ cũ.
Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng bước chân vội vàng, Mạc Thanh Trần nghe thấy chỉ thoáng nhíu mày, cảm giác trong lòng có chút không đúng. Quả nhiên vị đại phu từ bên ngoài bước vào không phải là Lâm đại phu, Mạc Thanh Trần thoáng kinh ngạc, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Tư Phàm sợ bị nghi ngờ nên đổi đại phu khác?"
Nàng đặt vật nặng đè lên tờ giấy vừa được đặt trên bàn, có chút khẩn trương đi đến trước mặt vị đại phu nọ mà chăm chú nhìn hắn một hồi. Hắn dường như lại hiểu ý nàng, nhìn thấy ngoài cửa không còn ai thì liền lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho nàng.
Đáy mắt Mạc Thanh Trần thoáng rung động, nàng lập tức nhận lấy phong thư rồi quay trở về bàn, vừa đi vừa nói.
"Lui ra ngoài hết đi, ngươi cứ bắt mạch cho Thanh Tâm như trước đã."
Theo quy trình thì phải bắt mạch cho Thanh Tâm trước vì nội thương của Thanh Tâm nặng hơn. Còn thương tích của Mạc Thanh Trần thì được Lâm đại phu chữa trị nên hồi phục rất tốt, liệu trình là mười ngày kiểm tra một lần, nhưng lần gần nhất Lâm đại phu tới kiểm tra thì chỉ mới cách đây ba ngày, thuốc than thì vẫn còn nên không cần bắt mạch cho nàng làm gì nữa.
Chính vì thế mà Mạc Thanh Trần nghĩ vị đại phu này đến đây chỉ là để giao bức thư này thôi, nàng liền bảo hắn bắt mạch cho Thanh Tâm lần nữa để che mắt hạ nhân trong Thần Mạc Các. Nào ngờ phong thư còn chưa lấy ra, tỷ muội họ Thanh gần bước ra khỏi cửa thì vị đại phu này liền kinh ngạc hỏi.
"Tiểu thư, lão phu đến để chữa thương cho người, sao lại bắt mạch cho vị cô nương đây?"
"Cho ta?"
Động tác trên tay Mạc Thanh Trần dừng lại, nàng xoay người lại nhìn vị đại phu nọ một lần nữa, đáy mắt lộ ra chút hàn khí hỏi.
"Ngươi là người của ai?"
Vị đại phu nọ thoáng hoảng sợ trước ánh mắt lạnh băng của nàng, hắn dính tới Thần Mạc Các cái gai trong mắt bệ hạ thế này vốn đã rất sợ hãi rồi, lúc này mới có được cơ hội lên tiếng, hắn liền vội vã cúi người nói.
"Lão phu là người của Sùng Vương điện hạ, thay điện hạ đến đây chữa trị thương tích cho tiểu thư."
Trong nháy mắt Thanh Tâm có thể cảm nhận được căn phòng này chợt trở nên lạnh lẽo, thần sắc của Mạc Thanh Trần phút chốc tối sầm, vẻ mặt ngọt ngào vui vẻ lúc nãy của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt xa cách giống y chang như lúc nàng gặp gỡ những kẻ mà nàng không muốn nói chuyện lúc ở Vân Thành vậy.
Mạc Thanh Trần đặt phong thư xuống bàn, lạnh nhạt nhìn vị đại phu nọ nói, "Đa tạ Sùng Vương điện hạ đã quan tâm. Vết thương của Thần Xung Mạc Thanh Trần đã được chữa trị tốt, không cần xem nữa. Đại phu, mời về."
Vị đại phu nọ đối mặt với vẻ quyết đoán, lạnh lùng đến mức có chút tàn nhẫn, tuyệt tình của Mạc Thanh Trần thì suýt nữa đại hồng thủy đã trào dâng. Người của tộc Chiến Thần vì sao lại có sát khí nặng nề như vậy, thật quá mức đáng sợ rồi. Hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Mạc Thanh Trần, từ đầu tới cuối liền quýnh lên mà nói, "Tiểu thư, lão phu đã biết rõ rồi. Lão phu... lão phu về nhà a..." rồi bằng tốc độ như cưỡi gió đạp mây mà phóng ra khỏi Thần Mạc Các.
Tâm tình Mạc Thanh Trần thoáng chút bực dọc lẫn thất vọng, nàng nhìn đĩa bánh đậu xanh mà mình đã lén gia nô trong Thần Mạc Các nướng cả buổi, định bụng sẽ dùng thử thì cũng mất cả vị giác, đang định đưa luôn đĩa bánh cho tỷ muội họ Thanh ăn thì bên ngoài lại có một nữ hầu đi vào báo.
"Tiểu thư, có đại phu đến xem bệnh muốn gặp người."
Mạc Thanh Trần tâm tình không tốt, bị hố một lần nên cũng không dám biểu lộ gì nữa, giọng nhẹ tênh hỏi, "Là đại phu nào?", đừng nói lại là đám thái y của Hoàng đế hay là lang băm của Chu Vương đi?
"Bẩm tiểu thư, là Lâm đại phu ạ."
Lâm đại phu...
Mạc Thanh Trần nghe được ba chữ này thì trái tim liền nhảy hẫng lên một nhịp, nhưng vì trước đó phản ứng có chút quá nên lần này nàng chỉ đành đè nén cảm xúc lại trong lòng. Nàng không thèm nhìn nữ hầu đã vào phòng bẩm báo mà chỉ thấp giọng ra lệnh.
"Cho hắn vào đây, ngươi lui ra ngoài đi."
Lúc Lâm đại phu từ bên ngoài bước vào thì Mạc Thanh Trần đã liền chặn trước lên tiếng hỏi, "Ngươi đến đây để làm gì? Thương tích của ta đã kiểm tra từ ba ngày trước rồi mà?"
Lâm đại phu lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mà có chút khinh bỉ nhìn Mạc Thanh Trần, "Thần Xung đại tiểu thư là đang chặn họng lão phu hay là có ý gì đây? Lão phu bận rộn như vậy làm sao mới ba ngày đã đến tìm ngươi a?", xong hắn còn bụm miệng nói nhỏ một câu chỉ đủ để nàng nghe, "Nếu vương gia không bảo ta đến thì ta tuyệt đối không dám bén mảng tới cái mạng nhện đang bị bệ hạ theo dõi sát sao như nơi này làm gì a..."
Thanh Loan và Thanh Tâm không có ra ngoài mà đứng lại ngay cửa, vừa nghe Lâm lão già nói vậy thì liền hô lên, "Thế thì ngươi không cần đến a, cứ bảo nữ đại phu đêm đó đến là được."
Lâm đại phu liền nâng giọng nói, "Tiểu thư của các ngươi chắc là người mong nữ đại phu đó chữa trị nhất rồi, nàng chữa một đêm tiểu thư của các ngươi liền khỏe lại ngay. Thế nên bây giờ vừa nhìn thấy lão phu chữa bệnh chậm chạp này thì nàng liền mặt mày lạnh tanh muốn xua đuổi kia kìa..."
Mạc Thanh Trần vẻ mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, nàng liền nhỏ tiếng đáp lời Lâm đại phu, "Ta không có ý đó, Lâm đại phu đừng hiểu lầm. Chỉ vì..."
"Chỉ vì thế nào?", Lâm đại phu liền bực dọc hỏi, hắn ôm ghì chặt cái hộp thuốc to đùng trong tay như thể nếu nàng làm hắn giận thì hắn sẽ lập tức ôm thứ nằm trong hộp thuốc này bỏ đi ngay. Hắn già rồi, tâm hồn thủy tinh lắm a, bị đám trẻ khinh khi cũng rất đau lòng a...
Thanh Loan sợ hắn thực sự bỏ đi thì tiểu thư của nàng sẽ một lần nữa nổi giận nên lúc này bèn nhanh miệng đáp thay, "Lúc nãy có đại phu lạ đến đây bắt mạch, tiểu thư tưởng là ngươi đến nên rất vui mừng, nhưng sau đó phát hiện không phải ngươi thì liền nổi giận đuổi hắn đi a."
Thanh Tâm nghe tỷ tỷ mình đáp rồi mới giật mình níu tay áo nàng lại, như vậy không ổn a, mặt mũi của tiểu thư sẽ bị một câu này của tỷ tỷ mà làm cho mất hết...
Lâm đại phu vừa nghe xong thì liền trố mắt ra nhìn Mạc Thanh Trần rồi bật cười khanh khách, "Thần Xung đại tiểu thư mong gặp lão già ta, hay là mong được ôm lấy cái hộp thuốc to này đây? Ngươi không nói rõ, tiểu người hầu ngốc nghếch của ngươi xem ra đang nghĩ lung tung lệch lạc đi rồi kìa..."
Mạc Thanh Trần lúc này mới thoáng đỏ mặt, mắt nàng sắc lên nhìn Thanh Tâm, Thanh Tâm liền hiểu ý nàng, đưa tay kéo Thanh Loan đi ra khỏi phòng, "Tỷ tỷ, mau đi thôi."
Thanh Loan bị Thanh Tâm kéo ra ngoài phòng thì mới tròn mắt hỏi muội muội mình, "Thanh Tâm, Lâm lão già đó là vừa nói ta ngốc nghếch? Ta hiểu sai cái gì à?"
Thanh Tâm lắc đầu, "Tỷ không hiểu sai, chỉ là hiểu sai đối tượng.", Thanh Tâm nghĩ nàng đã hiểu được một chút rồi, nhưng chuyện này lại bị che đi bởi một lớp màn mỏng, chẳng trách sao tỷ tỷ của nàng lại không thể hiểu nổi.
Ai quan tâm Mạc Thanh Trần thì cả Thanh Loan và Thanh Tâm đều sẽ nghi ngờ là người đó có tâm tư với nàng, chỉ có một điều khác biệt, đó là Thanh Loan sẽ nghĩ theo chiều hướng tốt, còn Thanh Tâm thì sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu. Giống như sự việc Sùng Vương quan tâm tiểu thư, Thanh Loan liền nghĩ hắn có tình ý với Mạc Thanh Trần, còn Thanh Tâm lại nghĩ là hắn có ý đồ tiếp cận nàng. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến những suy đoán lệch hướng của Thanh Loan.
Qua sự việc hai người đại phu hôm nay, Thanh Tâm liền hiểu rõ tâm ý của Mạc Thanh Trần.
Tâm trạng của Mạc Thanh Trần thay đổi bất thường lúc hai vị đại phu đến và đi, đều có liên quan tới hai vị chủ nhân đứng đằng sau bọn hắn. Mạc Thanh Trần nghĩ gã đại phu lạ mặt kia chính là Lâm đại phu nên đã rất vui mừng, Thanh Loan chỉ nhìn thấy mặt trên này nên liền nghĩ là nàng mong đợi Lâm đại phu. Dù cho cách suy nghĩ này có vô lý đến như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nó hiện ra trước mắt, Thanh Loan đều sẽ thẳng thừng suy đoán mà chẳng có một chút lo ngại nào.
Thế nhưng thực tế, người mà Mạc Thanh Trần mong muốn gặp chính là người đã phái Lâm đại phu tới. Hai vị đại phu này đại diện cho hai vị chủ nhân của bọn hắn, thái độ của Mạc Thanh Trần đối với bọn hắn, cũng chính là thái độ của nàng đối với vị chủ nhân phía sau bọn hắn. Mạc Thanh Trần đối với Lâm đại phu khác biệt, chính là vì nàng đối với chủ nhân của Lâm đại phu khác biệt.
Sự khác biệt này, nếu không phải Thanh Tâm tự mắt nhìn thấy, thì dù cho bên ngoài trời có sập xuống nàng cũng sẽ không tin, tiểu thư của nàng đối với kẻ mặt than mà tỷ tỷ nàng luôn treo câu mắng trên môi... lại là yêu thích...
Tới lúc này, Thanh Tâm lại đặt ra thêm một câu hỏi khác.
"Họ đã gần gũi với nhau như vậy từ bao giờ?"
Thanh Loan đứng kế bên vừa hay nghe được câu hỏi này từ muội muội mình thì liền nghệch mặt ra hỏi, "Hả???"
Trong thư phòng của Mạc Thanh Trần phi thường ấm áp, Lâm đại phu vừa mới đặt cái hộp thuốc to lên bàn, vươn vai một cái thì đã liền giật mình khi thấy Mạc Thanh Trần đã đứng trước mặt mình. Nàng hỏi.
"Lâm đại phu là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Mấy phương thuốc lão phu viết cho tiểu thư a, cần sửa đổi lại một chút. Bởi vì các loại thuốc đều có tính bổ trợ hoặc là dược tính cũng có khả năng khắc nhau, nên ở đây ta có một phương thuốc khác tương đối nhẹ nhàng cho ngươi, không lo sợ xảy ra tác dụng phụ."
Lâm đại phu nói xong liền cẩn thận mà đưa cho Mạc Thanh Trần một đơn thuốc ngắn, Mạc Thanh Trần vừa cầm cái đơn thuốc được bỏ trong một cái phong bì để trống phần danh tính người gửi người nhận thì liền cảm thấy có điểm nhô lên bên trong. Nàng đưa mắt lên nhìn Lâm đại phu, hắn lại nói.
"Điểm tâm hằng ngày mà ngươi ăn cũng có khả năng có nguyên liệu nào đó tương khắc với thuốc, cho nên ngươi hãy viết ra một cái danh sách các loại thực phẩm mà ngươi thích ăn đưa cho ta xem thử, để ta dựa vào đó mà viết cho ngươi một vài món ăn có khả năng hỗ trợ dược lý tốt hơn a."
Mạc Thanh Trần nhẹ gật đầu, nhàn nhạt đáp, "Vậy để ta viết."
Nói rồi nàng đi về phía bàn viết mà lật ra phong thư xem, từ bên trong bỗng nhiên vang lên một tiếng ting ting nhỏ như gió thổi, nàng kinh ngạc đem vật bên trong lấy ra thì chợt đáy mắt liền kéo lên một đường vui vẻ không thể che đậy. Trong tay nàng là một chiếc chuông nhỏ, à không, giống một chiếc lục lạc nhỏ hơn, gồm hai viên bi sắt trắng xanh đan xen rất dễ thương. Một trong hai cái lục lạc có khắc hình chìm chữ "Phàm" viết ngược, tuy nhiên lại có một chút cũ kỹ, dây lục lạc nhỏ dường như không thể dùng để đeo vào tay hay chân của một người trưởng thành, nàng nghĩ chắc chỉ có thể treo lên vật tùy thân.
Vật nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy mà để bên người một vị vương gia âm lãnh thì thật có chút không thích hợp. Nàng ấy cũng không thể nhờ nha hoàn đi mua giúp, vì nếu mua vật này thì nàng ấy chỉ có thể tặng cho nữ nhân, mà nếu bên cạnh nàng ấy không có nữ nhân nào dùng nó thì chắc sẽ để lại nghi ngờ. Cho nên khi xét về độ phai màu của hai viên lục lạc nhỏ này, Mạc Thanh Trần nghĩ đây có thể là vật mà tiểu Tư Phàm dùng lúc nhỏ.
Nếu Minh Cao Hoan Tư Phàm mà biết nàng đang tự suy đoán như vậy thì chắc nàng ấy sẽ tự mãn rồi nổi hứng chọc ghẹo nàng nữa mất. Đem vật mình dùng lúc nhỏ để tặng cho người khác là ý nghĩa gì chứ?
Nàng dâng lên cảm giác ngọt lịm như được phết mật trong lòng, khẽ mỉm cười nhìn dòng chữ mảnh nàng ấy viết.
"Trao đi vật quý báu. Hy vọng cũng nhận được một tấm lòng."
Vừa đọc dòng thư này thì nàng lại không tự chủ đưa mắt sang nhìn đĩa bánh đậu xanh mà mình vừa tự tay làm xong, ôn tồn nói.
"Ta vừa làm xong một đĩa bánh, nguyên liệu có chút đặc biệt nên nhờ Lâm đại phu đem về xem xét thử ta dùng nguyên liệu này có tác hại gì cho vết thương không?"
Lâm đại phu nhìn Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng đặt đĩa bánh đậu xanh vào hộp thức ăn rồi khéo léo giấu một phong thư bên dưới đáy thì liền tròn mắt kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ thấu hiểu mà mỉm cười hài lòng, hắn vui vẻ đáp.
"Được a, đậu xanh có tính chất giã rất nhiều loại thuốc, ta sẽ xem thử bánh này có tác hại gì tới đơn thuốc cho viết cho ngươi không. Ta sẽ nhanh chóng, tận tay mình kiểm tra thật kỹ."
Mạc Thanh Trần nắm chiếc lục lạc trong lòng bàn tay, khẽ nói.
"Đa tạ Lâm đại phu. Thanh Loan Thanh Tâm, tiễn Lâm đại phu về cẩn thận đi."
------
"Nhanh lên, nhanh lên!!"
Tiếng hô hoán vang lên ầm trời ở một góc Phúc Diệp phủ, bên trong là một màn thi đấu ném tuyết vô cùng khốc liệt.
Phúc Diệp phủ hay còn gọi là phủ Công chúa, thực sự thì các Công chúa ở những triều đại khác sẽ không có đặc quyền được mở phủ riêng, nhưng mà ở đây chính là Phúc Diệp Công chúa, Công chúa đầu tiên và duy nhất của tộc Minh Thần từ khi Minh Càn quốc được thành lập. Thân phận của nàng tôn quý tới mức có thể nói gọn trong một câu như thế này:
"Chuyện mà bất cứ một nữ nhân nào trên đời này đều không thể có khả năng tự quyết định được như thành gia lập thất, nếu Phúc Diệp Công chúa không muốn thì tuyệt đối sẽ không một ai có thể bắt nàng gả đi được."
Haha, nhắc tới Diệp Vy chỉ có thể cười khẩy một tiếng, chuyện này nói ra chỉ càng làm cho nàng cảm thấy quyền hành của Công chúa quá lớn rồi. Mà quyền lực của nàng ta càng lớn, nàng càng khổ.
Trận đấu ném tuyết này được Phúc Diệp Công chúa ra lệnh cả phủ thi đấu cho nàng ta xem đỡ buồn trong những ngày đợi đến lễ hội mùa đông của Chu Vương diễn ra. Dĩ nhiên với tính tình quái gở của nàng ta, thi đấu bằng luật lệ thông thường thì không có gì là vui. Vì thế, nàng ta đã đích thân phân chia thành hai đội trắng và đen. Với số lượng: một người và một phủ.
Chính xác.
Nàng ta muốn một người phải đấu với cả một phủ.
Minh Cao Hoan Linh Kỳ ngồi ở chính điện, bên cạnh một lò than mà nâng mí mắt thưởng thức toàn cảnh trước mắt một cách thích thú. Diệp Vy này rất là lợi hại, nàng ta tuy một mình không thể trực tiếp chọi lại hơn một trăm người hầu trong phủ, nhưng mà lại có khả năng chia nhỏ từng nhóm mười người mà hạ.
Tuy vậy nhưng dựa vào sức của một mình Diệp Vy thì nàng cũng không tài nào đủ để hạ hơn trăm người này được, đến tầm nhóm thứ ba thứ tư là nàng đã bắt đầu kiệt sức mà núp kín vào sau phòng tuyến bằng tuyết của mình.
"Nhớ cho kỹ, đội nào thua sẽ phải dọn dẹp tuyết ở toàn phủ nha..."
Tiểu Liên liếc nhìn cái nhếch mép của Minh Cao Hoan Linh Kỳ, lập tức hiểu ý nàng nên liền bước ra ngoài sân nhắc nhở về hình phạt thêm một lần nữa.
Phúc Diệp Công chúa rất thích nhìn người khác khổ sở, còn nhớ lúc trên đường về kinh thành nàng đã bắt Diệp Vy phải cưỡi ngựa đi ở bên ngoài chứ không được quyền vào xe ngựa tránh mưa, tránh nắng như những người khác. Lý do mà Phúc Diệp Công chúa đưa ra chính là Diệp Vy vốn là bổ khoái, có kỹ năng quan sát, phán đoán tình hình và dò đường rất tốt, thế nên đoàn xe bảo hộ Công chúa hồi kinh cần một người đóng vai người dò đường. Người dò đường là vị trí rất quan trọng, thế nên phải đi đầu tiên ở ngoài để dự báo bất trắc nên không được nghỉ ngơi.
Lúc đó Diệp Vy đã phản bác, nói mình là người theo Công chúa về kinh gặp bệ hạ chứ không phải người của phủ Công chúa, vì thế nàng có quyền từ chối nhiệm vụ này.
"Thật cứng đầu nha...", lúc đó Công chúa đã cảm thán như vậy, sau đó nàng ta đã nói với Diệp Vy rằng, "Ngươi có quyền hỏi một câu trước khi thực hiện một mệnh lệnh nào đó của bổn Công chúa."
Diệp Vy lập tức hỏi, "Vì sao lại là ta?"
Phúc Diệp Công chúa liền đưa vạt áo lên che miệng khẽ cười, nhẹ nhàng đáp, "Vì bổn Công chúa thích thế."
Diệp Vy, "......"
Rất ngang ngược. Nàng ta thật sự rất ngang ngược. Đây chính là lý do mà Diệp Vy đã nói rằng quyền hành của nàng ta càng lớn thì nàng sẽ càng khổ.
Lần này cũng là như vậy, Diệp Vy từ sáng tới giờ đã thua một trận nên đáng lẽ ra hình phạt đã được áp xuống rồi, thế nhưng lúc đó Phúc Diệp Công chúa ngồi ở phía trên liếc mắt xuống nhìn nàng, vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng kia mà nhếch mép hỏi.
"Sao? Có muốn hỏi gì không? Ngươi có quyền được hỏi một câu."
Diệp Vy không muốn mình phải chịu phạt một cách vô lý, nhưng thua thì vẫn là thua, kẻ thua thì không có quyền ra điều kiện. Vì thế bản tính cứng nhắc của nàng bỗng nhiên lại dịu đi, chấp nhận thấp giọng hỏi.
"Công chúa, có thể cho ta... một cơ hội nữa không?"
"Sao cơ?", Phúc Diệp Công chúa nhếch hàng chân mày lá liễu đầy mị hoặc lên nhìn Diệp Vy, cơ mặt giãn ra lộ rõ vẻ kinh ngạc, nữ nhân cái đầu còn cứng hơn đá kia là lần đầu tiên nhẹ giọng cầu xin nàng a, điều này đối với nàng có lẽ là vô cùng mới lạ.
Hôm nay Minh Cao Hoan Linh Kỳ tâm trạng vô cùng tốt, bây giờ lại phi thường hài lòng trước thái độ dịu nhẹ cầu khẩn bất ngờ của Diệp Vy, trong lòng nàng khẽ khen một câu "Thức thời...", sau đó nàng liền cười lạnh đáp.
"Được thôi, bổn Công chúa cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nhớ, chỉ một lần cuối cùng này thôi..."
Vì thế, hiện tại đang là trận ném tuyết thứ hai.
Diệp Vy mỗi lần nghĩ tới vẻ mặt của Phúc Diệp Công chúa mà chỉ biết cười gằn một tiếng rồi phát lạnh trong lòng, nàng ném ánh mắt uất hận về phía vị Công chúa đang ngồi ung dung nhàn nhã phía trong ăn thịt dê nướng, mắt nhìn xuống khoảng sân trước mặt. Ánh nhìn của nàng ta rõ ràng là không có xem ném tuyết mà là đang nhìn xa xăm, suy nghĩ chuyện gì đó, thật là kiếm chuyện nhảm nhí, hết sức rảnh rỗi.
Diệp Vy bực bội trong lòng liền nắm một khối tuyết lớn trong tay, nhấc người lên một khắc đã nhanh như chớp ném khối tuyết vào mặt một gia nô đang tấn công đến chỗ nàng. Vụt một cái lại xoay người ném một nắm tuyết vào vai một nữ hầu đang lén lút phía sau nàng, lại ngả người tránh một loạt cầu tuyết từ phía bên kia ném về phía mình.
"Lợi hại...", Tiểu Liên không nhịn được khen một tiếng, thấy Công chúa nâng mắt lên nhìn mình thì liền bặm môi, "Nhưng vẫn thua Công chúa a..."
Minh Cao Hoan Linh Kỳ uống một ngụm rượu nhẹ cho ấm bụng, cổ họng khoan khoái mới nâng môi cười nói, "Lợi hại cách mấy, cũng không thể lấy một chọi mười mãi được. Ngươi xem, nàng ta đã kiệt sức rồi kìa..."
Cứ vò tuyết thành khối to rồi ném với khoảng thời gian dài đã khiến hai tay của Diệp Vy ửng đỏ, phồng rộp hết cả lên. Đứng dưới trời tuyết lạnh mà lưng nàng lại ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ xong ngày hôm nay nàng cũng bị cảm lạnh mất.
Không nghi ngờ gì đây vẫn là sự cố ý của Công chúa, từ lúc tới kinh thành tới bây giờ nàng ta liên tục bắt Diệp Vy làm mấy việc quái gở dưới trời nắng rồi tới trời lạnh khiến nàng cứ bị bệnh mãi. Bị bệnh thì được nghỉ ngơi, tới khi hết bệnh thì lại tiếp tục làm...
Mấy việc này cũng không phải việc gì quá to tát, chỉ là nó thực sự hơi quá sức đối với một người như Diệp Vy, tiêu biểu như: quét lá rụng trong toàn phủ Công chúa trong thời gian một nén nhang, thi đá cầu với toàn phủ Công chúa, thi pha trà với các thị nữ của phòng trà ở trong cung mà Công chúa quen biết, thi viết chữ với vài tên thái học sinh luôn đi theo sau đuôi Công chúa ở trong cung, thi ném tuyết với toàn phủ Công chúa,...
Diệp Vy nhớ lại chuỗi ngày khổ sở vừa qua mà có chút tức giận nhìn về phía Phúc Diệp Công chúa, lúc này Tiểu Túc từ bên ngoài mới xuất hiện, đi về phía Công chúa mà nhỏ tiếng nói.
"Công chúa, ta hỏi ra rồi, ta đã tìm đến tiểu thái giám hiếm hoi chứng kiến sự việc hôm đó ở Thần Long cung mới hỏi được đấy... Hôm đó tại Thần Long cung, bệ hạ thực sự là suýt nổi giận a..."
Minh Cao Hoan Linh Kỳ mắt nhìn Tiểu Túc, liễm mi hỏi, "Huynh của ta?"
Tiểu Túc lắc đầu nguầy nguậy, "Không a, là Chu Vương điện hạ..."
Linh Kỳ thở dài một hơi đầy bất lực, Tiểu Liên đứng bên cạnh hiểu ý nàng mới trừng mắt nhìn Tiểu Túc nói, "Ngươi ngốc à, kẻ nào hứng chịu thì liên quan gì tới chúng ta? Nhìn vẻ mặt ngốc của ngươi là đủ biết vương gia của chúng ta vô can rồi. Ý của Công chúa là ai là người đứng sau chuyện bệ hạ nổi giận?"
Tiểu Túc lúc bấy giờ mới thoáng hiểu ý của Công chúa, nàng gãi đầu đáp, "Là vương gia của chúng ta a..."
Nói xong Tiểu Túc không đợi Công chúa hỏi mà lập tức kể tiếp, "Vương gia vẫn như cũ, nói một câu liền làm Thần Long cung suýt nổi lên sóng gió a, thực sự lợi hại."
"Vì sao lại là suýt?", Linh Kỳ lập tức bắt lấy trọng điểm.
Tiểu Túc liền hớn hở đáp, "Là vì trong đó còn có Thần Xung Mạc Thanh Trần a..."
"Người của tộc Chiến Thần?", Linh Kỳ đưa mắt sang nhìn lò than đang nổ lách tách bên cạnh, phụ hoàng quả nhiên là bình tĩnh xử lý, chứ huynh mà đã có ý ra tay thì hiếm ai thoát được a... Lại nhớ tới người chỉ nghe tên mà chưa từng thấy mặt kia, nàng khẽ nói, "Thần Xung Mạc Thanh Trần này, nàng ta là người như thế nào? Tộc Chiến Thần thế nào lại bồi dưỡng ra một nữ nhân ngốc, dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của tộc đối địch như thế vậy?"
Tiểu Túc bĩu môi nói, "Công chúa người hỏi ta? Ta cũng đã gặp nàng đâu a..."
Tiểu Liên lập tức chiếm lời, "Nàng ta có võ công rất cao, tính tình lạnh nhạt ít cười, đó là những gì ta nghe thấy."
Tiểu Túc lại kể, "Công chúa a, thực ra nàng ta không phải dễ dàng chấp nhận yêu cầu đâu. Hôm đó nàng ta đã lợi dụng thương tích trên người mà từ chối trả lời bệ hạ đấy."
"Hóa ra là không phải lập tức đồng ý?", Linh Kỳ tròn mắt hỏi, "Có biết vì sao nàng ta đổi ý không?"
Tiểu Túc lắc đầu, đây là chuyện mà không ai có thể hiểu nổi a...
Phúc Diệp Công chúa về tới kinh thành thì chỉ có làm mấy việc vô bổ như vậy, niềm vui của nàng mỗi ngày chỉ là tìm chút việc giải trí để làm, phái người đi nghe ngóng tin tức của Ung Nhị Vương, thỉnh thoảng đi thăm mẫu hậu, dạo gần đây thì còn thêm cả việc chơi đùa với Diệp Vy, chỉ là trong lòng nàng vẫn có một khoảng trống mà không cách nào để lấp đầy.
Nàng mím môi, nhỏ tiếng hỏi Tiểu Túc và Tiểu Liên, "Còn chuyện ta nhờ các ngươi đi tìm Cao Quỳnh thì sao? Thế nào rồi?"
Tiểu Túc và Tiểu Liên liếc mắt sang nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu, "Công chúa, bọn ta không có tin tức gì..."
"Công chúa, lực của chúng ta ở kinh thành quá ít, nếu muốn huy động mạnh hơn chỉ sợ sẽ gây chú ý...", Tiểu Liên sợ bị mắng nên liền nhanh miệng giải thích, "Thẩm đại nhân ở Bắc Thành cũng báo lại là hắn tìm không ra tung tích gì của hai người đó..."
Tiểu Liên chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một tiếng vù vù vang lên trong không trung, Minh Cao Hoan Linh Kỳ giật mình xoay qua thì nhìn thấy mấy quả cầu tuyết lớn bị ném lạc đang bay thẳng về phía mình. Tiểu Túc ở bên cạnh lập tức đưa tay đỡ lấy một quả cầu tuyết, vừa đỡ xong thì lại có một loạt cầu tuyết nữa bị ném tới làm Linh Kỳ hốt hoảng đứng dậy nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra là Diệp Vy bị hơn một nửa phủ tấn công dồn dập nên đã sử dụng khinh công bay tới bay lui trong sân để né cầu tuyết, vì vậy đã dẫn đến hàng loạt đợt ném cầu tuyết bay lạc vào nơi Linh Kỳ đang ngồi.
Diệp Vy dùng khinh công dưới trời lạnh, sau khi kiệt sức cả buổi sáng đã có chút hụt hơi, nàng cấp bách muốn tìm chỗ ẩn nấp đợt tấn công tiếp theo của toàn phủ. Khi trông thấy Tiểu Túc và Tiểu Liên đứng ra bảo vệ Công chúa thì Diệp Vy đầu óc lập tức xoay chuyển, ngay lập tức phóng tới chính điện khiến Công chúa đang kinh hoảng ẩn nấp trợn mắt nhìn nàng.
"Ngươi muốn làm gì?", nàng sợ Diệp Vy tức giận quá hóa liều, sẽ làm cái gì đó để trả đũa nàng.
Diệp Vy trong một khắc bỗng nhiên híp mắt, có chút bỡn cợt gian xảo nói, "Công chúa, tha lỗi cho hạ quan."
Diệp Vy vừa nói xong thì phía sau lưng đã ào tới một loạt cầu tuyết, nàng lập tức xoay người một cái đến sau lưng Minh Cao Hoan Linh Kỳ, dùng chính cơ thể của nàng ta để che chắn cầu tuyết cho mình. Phía trước Tiểu Túc và Tiểu Liên cũng bất ngờ, ngay lập tức loạn cào cào lên chống đỡ loạt cầu tuyết ném về phía Diệp Vy và Linh Kỳ.
Công chúa mà bị ném trúng thì nàng nhất định sẽ nổi giận a...
Chẳng mấy chốc toàn phủ Công chúa đều trở nên hỗn loạn một mảnh vì tuyết trắng bay tứ tung, không ai nhìn rõ mặt ai, tất cả đều do cái trò chớp nhoáng hết nhả ra lại thu vào của Diệp Vy ở phía sau lưng Linh Kỳ làm ra.
"Dừng lại đi, dừng lại đi..."
"Ở bên đó..."
"Ném nàng đi..."
Bản thân Diệp Vy tuy là lấy Công chúa ra chống đỡ cho mình nhưng mà nàng cũng không có lá gan dám để cho Công chúa có chút sứt mẻ nào. Mắt trông thấy vài quả cầu tuyết mà Tiểu Túc và Tiểu Liên không kịp ngăn lại bay vụt về phía mình và Công chúa, Diệp Vy liền phản ứng kéo lưng Công chúa sát vào người mình để lật nàng ta tránh sang một bên, sau đó nhanh chân đá bay mấy quả cầu tuyết đó.
Minh Cao Hoan Linh Kỳ bị Diệp Vy giữ chặt lấy eo mà xốc qua một bên, cơ thể liền xiêu vẹo như sắp té thì lại được bàn tay của nàng kéo sát vào lòng lại. Bất giác nàng cảm thấy hành động này quá mức vô lễ nên lập tức đỏ mặt quát lên.
"Diệp Vy, ngươi! Mau tránh xa bổn Công chúa ra!"
Vừa hay lại có một quả cầu tuyết hướng thẳng vào mặt Linh Kỳ mà lao tới, Diệp Vy liền nhanh tay xoay người nàng vào trong, bàn tay phồng rộp vì lạnh của Diệp Vy ôm lấy đầu nàng kéo vào ngực mình mà bảo hộ, đưa cả tấm lưng ra đỡ lấy quả cầu tuyết kia.
Đúng lúc đó cửa chính viện lại đột ngột mở ra, chiếc tay áo với hoa văn đám mây tinh xảo vừa phất phơ tiến vào thì đã nhìn thấy hai quả cầu tuyết bay loạn về phía mình. Một tiếng "To gan!!" vang dội cất lên, một chiếc dù lớn bung ra che lấy người vừa đến, đỡ lại hai quả cầu tuyết vừa hay lao tới khiến cho cả phủ Công chúa nhất thời im lặng như tờ, mọi hành động đều bị ngưng trệ lại.
Lớp tuyết vỡ toang ra rồi chậm rãi từ trên chiếc dù trắng rơi xuống mặt đất, lộ ra một nửa gương mặt sắc sảo mà không thể lấp đi được nét nhu hòa của người kia. Minh Cao Hoan Linh Kỳ trong giây phút đó liền có cảm giác như mình đang gặp ảo giác, nàng rùng mình một cái lại lướt mắt nhìn xuống chiếc tay áo quen thuộc, khẽ gọi.
"... H... Huynh..."
Vừa hay chiếc dù cũng được Hoàn Hoàn nhấc lên, toàn bộ gương mặt âm lãnh và nghiêm nghị của Ung Nhị Vương liền hiện ra, toàn phủ Công chúa đều đồng loạt buông ra từng khối tuyết, từng cái xẻng cào tuyết đang cầm trên tay mà đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lên.
"Bái kiến vương gia..."
Diệp Vy ngay lập tức bị Linh Kỳ đẩy ra, nàng cũng quỳ xuống như bao gia nô khác trong phủ, tuy nhiên lại kèm theo một cái dập đầu khá mạnh, "Hạ quan bái kiến vương gia."
Tư Phàm đưa đuôi mắt nhìn vòng quanh chính viện phủ Công chúa một lần, còn không nhìn ra cả lối đi vốn có nữa nên có chút không biết nói gì, chỉ đưa tay phất phất cho tất cả miễn lễ.
Gia nô trong phủ Công chúa lúc này đã theo ám hiệu của Tiểu Liên mà tản ra ai làm việc người đó, Tư Phàm đứng dưới tán dù của Hoàn Hoàn mà chậm bước đi về phía chính điện, đến trước mặt Diệp Vy nhưng lại không để ý tới Diệp Vy, ngược lại từ đầu tới cuối vẫn dán mắt Linh Kỳ, nàng lành lạnh nói.
"Hôm nay Công chúa huy động lực lượng lớn như vậy để chơi ném tuyết, chả trách sao bản vương từ lúc vào cổng cho tới khi vào chính điện lại không có một ai chào đón..."
Linh Kỳ cắn môi có chút xấu hổ, nhưng giọng nói thì vẫn kiêu ngạo đáp như thể là chuyện đương nhiên, "Huynh, muội thường chơi đùa với cả phủ như vậy, bình thường cũng không ai tới đây. Ai mà biết hôm nay huynh lại tới chứ?"
Tư Phàm nâng mày nhìn Linh Kỳ, ngón trỏ búng một cái vào giữa trán muội muội rồi nhàn nhạt cười, "Ta tới để nói chút chuyện với muội."
Lúc này hai nàng định bước vào ghế giữa chính điện ngồi thì Tư Phàm mới chợt dừng lại, nàng liếc mắt xuống nhìn Diệp Vy vẫn còn đang quỳ dưới chân mình, khẽ ngâm, "Ngươi là?"
"Hạ quan là Diệp Vy, bổ khoái của Thẩm đại nhân ở Bắc Thành."
"Bản vương đã cho miễn lễ, vì sao ngươi vẫn còn quỳ?"
Diệp Vy cương nghị, thẳng thắng trả lời, "Hạ thần chạm vào Công chúa, tội bất kính đáng muôn chết..."
Thực ra Diệp Vy làm vậy là vì sợ Phúc Diệp Công chúa lát nữa sẽ trừng phạt mình nên mới chủ động nhận tội lúc Ung Nhị Vương vẫn còn ở đây. Nếu Ung Nhị Vương tha tội cho nàng thì Phúc Diệp Công chúa cũng không có cách nào phạt nàng nữa.
Tư Phàm ánh mắt có chút thâm thúy nhìn sang Linh Kỳ, Linh Kỳ lại lảng tránh ánh mắt nàng, Tư Phàm lại đưa mắt xuống nhìn Diệp Vy, "Công chúa và ngươi đều là nữ tử, có gì mà lạ?"
Lúc này Diệp Vy chưa kịp đáp thì Linh Kỳ đã có chút lúng túng hô lên, "Không giống. Muội không thích như thế."
Như chỉ chờ có vậy, Tư Phàm liền lãnh khốc nói, "Không thích? Vậy thì đem nàng ta đi chém đầu vì tội bất kính."
Diệp Vy nghe thấy thế thì liền thất kinh trong lòng, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Ung Nhị Vương mà chỉ thầm oán trong bụng, "Chẳng lẽ đối với người này, phán tội chết cho người khác lại dễ dàng như thế này hay sao? Ta vốn nghĩ vương gia phạt thì sẽ nhẹ hơn Công chúa, không ngờ... lần này lại là lấy cả mạng ta?"
Linh Kỳ phía bên này cũng lập tức tròn mắt nhìn Tư Phàm, có chút túng quẫn cất lời, "Huynh là nói đùa sao? Chuyện nhỏ như vậy thì có gì mà phải chém đầu nàng ta?"
Tư Phàm lại kéo lên nụ cười có chút thấu hiểu, xoay mặt nhanh như lật bàn tay mà gật đầu nói, "Công chúa đã nói đó là chuyện nhỏ thì là chuyện nhỏ, không có gì đáng trách phạt. Ngươi đứng dậy đi.", nói rồi nàng bước thẳng vào phía trong rồi ngồi xuống chính tọa giữa điện.
Đến lúc này Minh Cao Hoan Linh Kỳ mới chợt cảm thấy là mình vừa bị lừa, nàng đỏ mặt nhìn Diệp Vy rồi lại nhìn theo Tư Phàm, có chút lúng túng mà đuổi theo nói.
"Huynh, sao có thể như thế? Huynh bênh vực người ngoài sao?"
Diệp Vy đợi phía trước mặt mình không còn tiếng người nữa mới hoàn hồn đứng dậy. Trong lòng vẫn còn tư vị phức tạp xen lẫn, Ung Nhị Vương này tùy tiện nói một câu cũng đủ làm người ta khϊếp đảm, đem chuyện sống chết của người khác ra nói như thể là một trò đùa, cảm giác Ung Nhị Vương giống như là một Phúc Diệp Công chúa nhưng được nâng lên một tầm cao hơn vậy.
Còn cả Phúc Diệp Công chúa nữa, Diệp Vy có chút bực dọc trong bụng nghĩ tới nàng ta. Đối với nàng ta, ngoại trừ Ung Nhị Vương và Minh Trung Hoàng hậu ra thì chẳng có cái gì là "chuyện lớn" nữa sao? À, còn có một người ngoài mà đối với nàng ta cũng có thể miễn cưỡng gọi là "chuyện lớn", là nữ nhân tên Cao Quỳnh bí ẩn kia...
"Diệp bổ khoái...", Tiểu Liên nhỏ tiếng gọi.
Diệp Vy nghe thấy tiếng gọi mình liền ngoảnh mặt nhìn về phía Tiểu Liên hỏi, "Có chuyện gì?"
Tiểu Liên trên tay cầm bình trà đã nguội từ nãy giờ ở trong chính điện đi ra, nhìn Diệp Vy nói.
"Ta phải đi dọn trà bánh cũ rồi, ngươi vào chính điện lau sạch tuyết vương vãi ở trong đó đi."
Vừa mới thoát chết trong mấy câu nói đùa quái lạ của hai huynh muội Ung Nhị Vương – Phúc Diệp nên Diệp Vy cũng rất nhanh đáp ứng, nàng đem theo khăn khô cùng thau đồng vào chính điện ngồi lau đi những vệt nước đọng lại khắp nơi do tuyết tan ra.
Lúc này bên trong chính điện chỉ còn mỗi hai huynh muội Ung Nhị Vương và Phúc Diệp. Minh Cao Hoan Linh Kỳ nhìn Minh Cao Hoan Tư Phàm rất lâu dường như đang suy nghĩ gì đó, thật hiếm khi không bám lấy Tư Phàm làm nàng có chút kinh ngạc hỏi.
"Muội hôm nay bị làm sao? Có gì muốn hỏi ta?"
Linh Kỳ nhanh chóng lấy lại nét mặt bình tĩnh của mình, nàng hướng tới Tư Phàm, nâng môi cười nói.
"Chuyện muội muốn hỏi thì rất nhiều, nhưng huynh cũng sẽ chẳng trả lời đâu. Hay là bây giờ huynh nói trước đi..."
Tư Phàm không khách khí, lập tức bật cười nói thẳng vào vấn đề, "Muội nghe rồi chứ, dạo gần đây phụ hoàng định thành lập một đội quân phản ứng nhanh. Ta cần người của chúng ta nằm vùng trong đội quân này."
Là đội quân do người của tộc Chiến Thần huấn luyện.
Linh Kỳ gật đầu, chuyện này khắp kinh thành đã đồn thổi từ mười mấy ngày nay, chỉ là bệ hạ chưa có chính thức ban lệnh xuống thôi. Nhưng Linh Kỳ nhắm mắt mà nghĩ cũng biết đội quân này chỉ có tiếng mà không có miếng, được lập ra cũng chỉ là để hành hạ Thần Xung Mạc Thanh Trần kia thôi.
"Huynh muốn đưa người của chúng ta vào để kiểm soát hành động của Thần Xung Mạc Thanh Trần, lại sợ chính mình động tay động chân sẽ bị phát giác nên muốn muội làm?", Linh Kỳ chớp mắt hỏi, lại uống một ngụm trà thanh ngọt, "Vậy huynh đã tìm ra người muốn gài vào đó chưa?"
Tư Phàm không đáp mà lại theo động tác của muội muội mình, nâng tách trà đắng chát lên nhấp môi một cái. Linh Kỳ thoáng nhăn mày không hiểu, cứ tưởng huynh của mình muốn giữ bí mật nên sử dụng ám hiệu, vì vậy nàng nhìn một vòng xung quanh mình để tìm ám hiệu. Thấy ngoại trừ hai người ra thì chỉ còn duy nhất Diệp Vy đang cúi người lau nước đằng kia thì nàng lập tức thất kinh trong lòng, đang muốn phản đối thì Tư Phàm lại nhìn sang Diệp Vy cất lời.
"Diệp bổ khoái, chức vị bổ khoái ở Bắc Thành do một nữ tử như ngươi nắm giữ chắc hẳn sẽ không có con đường thăng tiến đúng chứ? Đội quân này do chính bệ hạ thành lập, nếu ngươi có thể tồn tại ở trong đó thì vinh quang sẽ không để đâu cho hết... Ngươi có hứng thú chứ?"
Rõ ràng, không cần dùng não cũng biết là Diệp Vy sẽ rất muốn đồng ý. Đối với một người chưa từng được tiếp xúc với mưu sâu kế hiểm ở chính trường như Diệp Vy thì được làm việc ở kinh thành, bổng lộc chắc chắn tăng cao, con đường thăng tiến cũng tốt hơn,... ai mà không muốn đồng ý?
Nếu là bình thường thì còn nói làm gì?
Nhưng cái kế hoạch thành lập đội quân này không phải ai khác, mà chính là huynh gợi ý cho phụ hoàng làm ra... Chắc chắn là dùng để phục vụ cho mục đích chính trị, làm sao có chuyện dễ dàng như thế? Chỉ việc có Thần Xung kia ở trong là đủ biết đội quân này có bao nhiêu điểm nguy hiểm rồi.
Minh Cao Hoan Linh Kỳ còn nợ Diệp Vy một cái phần ân huệ cứu mạng nên cũng không muốn nàng ta bị phanh thây xẻ thịt trong tay huynh của nàng. Nghĩ vậy nên Linh Kỳ thoáng thở dài nói.
"Huynh, Diệp bổ khoái lúc nào cũng muốn về Bắc Thành phụng dưỡng nghĩa phụ của nàng. Làm việc cho đội quân này ngoài việc phải ở kinh thành thường xuyên thì còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thực sự là làm khó nàng rồi a..."
"Muội hiểu Diệp bổ khoái quá nhỉ?", Tư Phàm trầm giọng nói, "Nhưng người mà ta muốn hỏi là nàng ta cơ?"
Toàn bộ phản ứng lúc đó của Tư Phàm và Linh Kỳ, Diệp Vy đều nhìn vào trong mắt, nàng không phải kẻ ngốc nên dĩ nhiên sẽ nhìn ra điểm bất thường. Chỉ là những điều mà Ung Nhị Vương nói lại chẳng lệch đi tí nào, thân phận nữ nhi của nàng làm bổ khoái đã có không ít trắc trở khi liên tục bị kẻ trên người dưới dòm ngó bình luận, nhưng đó là áp lực của riêng nàng nên nàng cũng không ngại ngần, chỉ là bổng lộc của bổ khoác thực sự quá ít. Nàng vừa làm bổ khoái vừa phải đi giao hàng cho các tiệm rau thịt mà lo cho miệng ăn hai người không nói, lại còn vết thương ở chân của nghĩa phụ, vào mùa đông phi thường tác quái, dành dụm tiền ba mùa chỉ để đợi tới một cái mùa đông mà vung ra chữa chân cho nghĩa phụ nên hầu như không dư dả miếng nào. Chính vì như vậy mà nghĩa phụ luôn bảo nàng đừng làm bổ khoái nữa, gác kiếm đi về phụ giúp người hái thuốc, đợi người tới hỏi cưới, họa may...
Tư Phàm nhìn thấy điểm thay đổi trên mặt Diệp Vy nên lại nói.
"Đội quân về sau có lẽ sẽ thường xuyên làm việc ở vùng tây bắc, Bắc Thành cũng không xa chỗ đó lắm đâu..."
Diệp Vy có chút ngập ngừng, nàng quỳ hai chân xuống, dập đầu chuẩn bị nói gì đó thì Tư Phàm lại phất tay áo ngăn lại.
"Nghe bản vương nói rõ chứ? Bản vương nói ngươi vào đội quân này là không phải với tư cách quân dân bình thường, bản vương là cần người nằm vùng. Ngươi không cần quá vội vã, từ từ suy nghĩ rồi trả lời bản vương sau cũng được."
Lời Diệp Vy định nói ra cũng ngậm lại vào mồm, Linh Kỳ nhìn thấy thế thì thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tư Phàm ôn tồn nói.
"Bản vương không muốn gạt ngươi nên nói rất rõ ràng. Nghe cho kỹ, ngươi là tay trong, nhiệm vụ của ngươi là thực hiện theo dõi đội quân đó và báo về cho bản vương chứ không phải là bán mạng vào các nhiệm vụ của kẻ khác. Công việc này, ngoại trừ nguy hiểm ra thì cái gì ngươi cũng sẽ có."
Lúc Tư Phàm được Mạc Thanh Trần nhắc nhở về sự tồn tại của Diệp Vy, nàng đã có một chút đắn đo về cách xử lý nữ nhân này. Vì đã để nàng ta tự tung tự tác bên ngoài quá lâu rồi nên Tư Phàm có chút không yên tâm. Bởi vì muốn gϊếŧ một người ở kinh thành sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với gϊếŧ một người ở Bắc Thành, đặc biệt là người cư trú trong các phủ đệ lớn.
Vừa rồi Tư Phàm chỉ là muốn thử một chút thái độ của Linh Kỳ khi nàng bất chấp ban chết cho Diệp Vy, quả nhiên tiểu muội này của nàng liền phản đối. Người sạch sẽ như tiểu muội của nàng, để một người đầy mồ hôi ôm vào lòng mà lại còn mở miệng bỏ qua hình phạt thì thật sự "món đồ chơi" này của muội ấy cũng không có dễ bị nàng xử lý như vậy. Nếu có bất trắc gì xảy ra thì chắc chắn muội ấy sẽ làm loạn cả lên mất.
Diệp Vy này võ công không tệ, có lẽ sẽ vượt qua được vòng tuyển binh của Mạc Thanh Trần sắp tới, lại còn đang chờ hoàng ân ban xuống, việc được gia nhập một đội binh như vậy thực sự là một món quà lớn. Nếu vào được đội binh của Mạc Thanh Trần thì nàng ấy cũng sẽ dễ dàng kiểm soát Diệp Vy hơn, nếu Diệp Vy có bất kỳ dấu hiệu nào phát hiện ra sự việc ở Bắc Thành thì Mạc Thanh Trần với tư cách là người lớn nhất trong đội quân đó sẽ có cách diệt khẩu nàng ta. Một cái chết khi đang làm nhiệm vụ chính là một cái chết không vướng quá nhiều tranh cãi và vô cùng hợp lý. Đủ để bịt miệng Linh Kỳ, cũng không làm ai nghi ngờ. Một công đôi việc.
Nhưng Tư Phàm muốn Diệp Vy tự nguyện đồng ý, vì chỉ có như vậy thì Linh Kỳ mới chịu ngoan ngoãn.
Ung Nhị Vương vừa rời khỏi Phúc Diệp phủ, Minh Cao Hoan Linh Kỳ liền quác mắt xuống nhìn Diệp Vy, lạnh giọng hỏi.
"Ngươi có biết là ngươi vừa làm gì không?"
Diệp Vy nghiêm chỉnh đứng dậy đối mặt với Linh Kỳ, gương mặt lạnh tanh của nàng nhìn Linh Kỳ mà không biểu lộ ra bất cứ khúc mắc nào, liền đáp.
"Công chúa, ta nghĩ đây là cơ hội tốt của chính mình."
"Cơ hội tốt?", Linh Kỳ cười lạnh, "Vào đội quân đó ngươi chỉ có thể chết. Thứ gì mà huynh của bổn Công chúa đã đích thân làm thì đều không bao giờ trật bánh được, huynh ấy chưa bao giờ gặp ngươi lại đột nhiên muốn dùng tới ngươi, chỉ có thể là dùng ngươi để đi hiến tế mà thôi."
Huynh ấy muốn đích thân gặp mặt nói chuyện với Diệp Vy để nàng không thể chen ngang cắt đứt mạch câu chuyện được, làm cho nàng không thể ngăn cản được, lại còn nắm được đủ tất cả các trọng điểm mà Diệp Vy quan tâm nhất làm nàng không kịp trở tay. Nàng không hiểu, rốt cuộc Diệp Vy cùng huynh ấy có dính dáng gì mà huynh ấy lại đột nhiên muốn nhắm tới nàng ta?
"Đó chẳng phải là thứ mà Công chúa thích nhất ở Ung Nhị Vương điện hạ hay sao?", Diệp Vy đột nhiên trầm giọng nói, "Người tài hoa và nhẫn tâm đầy mình như vậy..."
Linh Kỳ nhất thời không hiểu Diệp Vy đang nói gì, nàng nâng mí mắt cười mà nâng giọng mắng.
"Ta thích huynh của ta thì có liên quan gì tới ngươi? Ta bảo ngươi đừng vào đội quân đó là tốt lắm rồi, nhưng ngươi thật sự cứng đầu làm người khác bực mình không sao tả hết. Nếu sự trung thành của ngươi có thể bằng một nửa Cao Quỳnh thì ta cũng không cần nói nhiều như vậy, nàng ấy nếu đi theo ta thì tuyệt đối sẽ không rời xa ta chỉ vì chút chuyện tiền bạc cỏn con như vậy."
"Ừ thì không có liên quan...", Diệp Vy trầm thấp lẩm bẩm.
Linh Kỳ lúc nhắc tới Ung Nhị Vương thì ánh mắt tràn đầy vui vẻ tự hào, còn khi nhắc tới Cao Quỳnh thì lại thấm đượm buồn bã mất mát, không thời khắc nào Diệp Vy không nhìn thấy hai cảm xúc đặc biệt trái ngược này của nàng ta mỗi khi nhắc tới hai người kia.
Nói trắng ra thì Diệp Vy thực sự rất bực mình, nàng trước nay làm việc công tư phân minh, lòng trung thành tuyệt đối có thể đem so với núi cao.
Lúc ở Bắc Thành, nàng là bổ khoái của Thẩm đại nhân thì bán mạng làm việc cho hắn, hắn lo lắng cho từng vết thương của nàng khiến nàng cảm thấy mình nhận chủ không hề sai lầm.
Nhưng sau đó Phúc Diệp Công chúa lại bê nàng ra khỏi Bắc Thành, tự động xem nàng là người của phủ Công chúa mà sai bảo hết việc này tới việc khác. Thân nàng là một tiểu tốt mặc cho người ta sai khiến ép uổng, gặp phải Phúc Diệp Công chúa quyền hành ngông cuồng, nàng cũng không còn lựa chọn mà xem Công chúa là một nửa chủ nhân.
Thế nhưng nàng lại cảm thấy bản thân mình không hề được nàng ấy xem trọng, Công chúa nàng tính tình kiêu ngạo cổ quái nhưng đối xử với Tiểu Túc Tiểu Liên luôn rất để tâm, còn Diệp Vy nàng thì còn thua cả một hạ nhân cấp thấp nhất trong phủ Công chúa. Nàng ấy xem nàng là một món đồ chơi mà tùy ý bỡn cợt, thỏa mãn vui vẻ khi thấy nàng đổ bệnh và bị thương. Nàng ấy đối xử với nàng như vậy, mà còn đòi nàng phải trung thành giống ai đó?
Vậy thì phải xem Mạc Tâm kia đối đãi với Cao Quỳnh tốt đến thế nào, còn xem nàng ấy đối xử với nàng thế nào này...
Nghĩ tới mà sắc mặt Diệp Vy vốn liệt như cục đá bỗng nhiên nhăn lại có chút khó chịu, nàng lập tức ôm quyền, "Công chúa, hạ quan lui xuống trước đây!!" rồi ngoảnh mặt bước ra khỏi chính điện của Phúc Diệp phủ.
"A...", Linh Kỳ nhìn bóng lưng Diệp Vy tức giận chạy đi mà nhếch miệng cười khẩy một tiếng. Tự nhiên lại nổi giận, chưa bao giờ thấy nàng ta nổi giận như thế a, ai làm gì mà nàng ta giận?
Nàng vì giữ mạng cho nàng ta mới mắng nàng ta ngu ngốc vì có ý gia nhập đội quân đó, ngược lại nàng ta lại nghĩ nàng cắt đứt con đường hoa hồng của nàng ta? Lại còn dám đem huynh của nàng ra nói móc, lúc nào cũng có ý đồ không tốt với việc tìm kiếm Cao Quỳnh của nàng. Nàng mắng một lần như thế này cũng có gì to tát?
Nàng khinh nhất là những kẻ dễ bị tiền bạc chi phối, tất cả những kẻ đó đều bị nàng xoay trong lòng bàn tay. Nàng ta thiếu tiền, chỉ cần quỳ xuống cầu xin nàng thì nàng quăng cho nàng ta xấp ngân phiếu xài cả đời không hết. Lại còn tự trọng đem thái độ ương ngạnh ra đối đầu với nàng hết lần này tới lần khác. Tới lúc bị mắng thì giận dỗi bỏ đi.
Được rồi, Diệp Vy này, nàng ta muốn gia nhập cái gì thì gia nhập. Nàng nhắc đến thế thôi, tới lúc hối hận đừng có mà quay về tìm nàng khóc lóc.
------
Lễ hội mùa đông của Chu Vương rất nhanh đã đến, là ngay đoạn thời gian giữa đông, thời tiết giá rét hơn, tuyết đóng cũng dày hơn, toàn bộ kinh thành đều phải gia tăng nhân lực để dọn dẹp đường xá nếu không toàn bộ hoạt động của bách tính đều sẽ bị đình trệ. Ở quận Tĩnh Nhàn thuộc quyền quản lý của Ung Nhị Vương, nghe nói vương phi của ngài đã điều một nửa nhân lực của vương phủ ra trợ giúp bách tính dọn tuyết khiến bách tính toàn quận vô cùng cảm kích, tuy nhiên vẫn mất rất nhiều thời gian mới dọn xong.
Ấy thế mà tại một khu vực nằm cách Minh Thành không xa, nơi được Chu Vương mua lại đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Đây chính là khu vực được Chu Vương dùng để tổ chức lễ hội mùa đông.
Lễ hội mùa đông này là một lễ hội lớn do Chu Vương tổ chức vào mùa đông hàng năm, mọi năm đây đơn giản chỉ là một lễ hội ngắm hoa giải trí dành riêng cho tầng lớp hoàng thất. Thế nhưng năm nay lại có chút đặc biệt, Chu Vương lấy lý do hoa mơ năm nay nở rộ rất nhiều, cảnh đẹp thật đúng là trăm năm có một nên không muốn thưởng ngoạn một mình, chính vì thế mà ngay tại lễ hội mùa đông năm nay, các văn võ bá quan có chức tam công trở lên đều có thể đưa theo gia quyến của mình đến đây ngắm hoa.
Đệ nhị đế lúc nghe xong cũng thoáng nhếch mày rồi không nói gì, có sự tham gia của các phụ nhân và hài tử, lễ hội này bất quá hơi đông thêm một chút, cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Phía xa là một cái sân băng rộng vô cùng, hẳn là mùa đông nước sông đóng băng nên Chu Vương đã tận dụng để chơi trò đánh cầu trên băng, xung quanh là hòn non bộ được bao bọc bởi dãy hoa mơ đỏ hồng rực rỡ dày đặc, nước hồ đóng băng lại làm khói lạnh tỏa lên lờ mờ trông tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Mạc Thanh Trần ngắm nhìn phong cảnh qua ô cửa nhỏ trên xe ngựa, không nhịn được cũng phải mở lời khen.
"Thật đẹp. Cảnh đẹp như thế này vào mùa đông, ngoại trừ nơi này ra chắc chẳng còn nơi nào nữa."
"Tiểu thư, ngoại trừ ngoại ô của Vân Thành ra, ta cũng chưa thấy nơi nào đẹp như chỗ này.", Thanh Loan vui vẻ phóng tầm mắt ra dãy hoa mơ, chỉ trỏ nói, "Cũng chưa từng thấy nơi nào có nhiều hoa mơ như vậy, sắc hồng này nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là rừng hoa đào a..."
Chu Vương mua lại cả khu vực này chỉ dùng cho một mục đích duy nhất chính là tổ chức lễ hội mùa đông này mà thôi, bởi nếu không phải là mùa đông, hồ nước không đóng băng, hoa mơ không nở, nơi này sẽ chẳng khác gì một vùng đất trống xơ xác. Bích Tự Lãnh Thanh Thu liễm mi nhìn ngắm phong cảnh từ bên trong xe ngựa, nói với Tư Phàm đang ngồi ôm khư khư cái thủ lư đồng kế bên.
"Vương gia ngài nhớ không? Năm ngoái chúng ta đến đây, hàng hoa mơ chỉ tầm một nửa như này mà thôi, năm nay chẳng lẽ Chu Vương điện hạ đã trồng thêm sao? Nhưng nếu là trồng thêm thì làm sao cây lớn nhanh như thế được?"
Tư Phàm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xe ngựa của văn võ bá quan cũng đang chạy chậm rãi để nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh, trong lòng nàng thầm khen Chu Vương làm thật tốt, bề ngoài lại lạnh nhạt đáp.
"Dĩ nhiên không phải trồng. Huynh ấy đã vung cả vạn lượng kim ngân ra để mua và dùng nhân lực dịch chuyển cả gốc rễ của cây hoa mơ về nơi này đấy."
Lãnh Thanh Thu nghe được thì liền mở tròn mắt kinh ngạc, "Cái này... đúng là hao tổn nhiều công sức của ngài ấy...", lại bồi thêm trong lòng một câu, "Hao tổn nhiều tiền của."
Tư Phàm hiểu được suy nghĩ của Lãnh Thanh Thu nên chỉ nhàn nhạt cười, người ở trên không trách mắng gì về độ tiêu pha này thì làm gì có ai dám nói? Nhưng Tư Phàm cũng chỉ cần như thế.
Lúc xe ngựa của Ung Nhị Vương dừng lại, tì nữ hai bên nhận nhiệm vụ tiếp đón chỉ đợi Hoàn Hoàn vén màn che lên đã liền xếp thành hàng cúi người cung kính nhẹ nhàng nói, "Ung Nhị Vương điện hạ vạn phúc..."
Gương mặt của Ung Nhị Vương xuất hiện vào một buổi sáng sớm mùa đông lại càng làm tăng thêm một tầng lạnh băng, bất quá vẻ sắc sảo lạnh lẽo mà tuấn mỹ kia lại vô cùng phù hợp với khung cảnh trắng xóa xung quanh. Vì là mùa đông nên Ung Nhị Vương khoác thêm một tầng áo choàng lông hồ li rất dày ở ngoài khiến dáng dấp không còn quá gầy yếu như bình thường nữa mà lại phủ một lớp trầm tĩnh bí ẩn. Nếu không phải Ung Nhị Vương sau khi xuống xe ngựa liền nhanh chóng dắt theo vương phi của mình thì một vài thiên kim của các văn võ bá quan xung quanh cũng chẳng biết lúc nào mới chịu dời mắt ra khỏi hình bóng của vị vương gia này nữa?
Lãnh Thanh Thu vì lạnh nên liền đứng nép vào người Tư Phàm, nàng nhận ra số lượng người tham gia lễ hội nhiều hơn năm ngoái, cũng là vì hiện tại có quá nhiều thiên kim đang đứng xung quanh đang hướng tầm mắt vào vương gia của mình. Ngẫm nghĩ một lát nàng liền vô thưởng vô phạt cảm thán một câu.
"Vương gia xem kìa, năm nay nhiều người tham dự hơn năm ngoái. Chu Vương điện hạ quả là người có lòng..."
Tư Phàm nhếch môi cười lạnh, lại vươn tay ôm lấy vai Lãnh Thanh Thu, kề sát tai nàng thấp giọng nói, "Nàng đoán xem vì sao năm nay Chu Vương huynh ấy lại mời nhiều người như vậy?"
Lãnh Thanh Thu dù đã quen với những hành động này của Tư Phàm nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng một chút, nàng vui vẻ lắc đầu đáp.
"Mong vương gia chỉ bảo."
Tư Phàm bật cười, ánh mắt nàng lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh rồi ôm Lãnh Thanh Thu bước vào lễ hội bên trong, còn thấp giọng chọc cười nàng, "...Huynh ấy muốn nạp thϊếp..."
Hình ảnh Ung Nhị Vương và vương phi vừa đi vừa cúi thấp đầu trò chuyện vô cùng vui vẻ, sự sủng nịch đó thực sự đã khiến không ít người thất vọng mà bỏ xuống tâm tư của mình, liên tục thở dài ngao ngán. Ung Nhị Vương quả đúng như lời đồn, sủng thê nơi đầu quả tim, không nhìn vào trong mắt bất kỳ nữ nhân nào khác.
Lúc này xe ngựa của Sùng Vương mới đến nơi, chỉ cần thoáng thấy bóng Sùng Vương nhảy xuống thì các thiên kim cùng quan lại đã liền hướng tới phía hắn chào hỏi nồng nhiệt, chỉ trong phút chốc toàn bộ sự chú ý xung quanh đều dồn hết vào Sùng Vương.
Bàn tay của Tư Phàm đang đặt bên vai Lãnh Thanh Thu tuy vẫn không có buông xuống nhưng lực ôm cũng đã thả lỏng ra rất nhiều, tựa như chỉ đặt hờ bên ngoài lớp áo lông của nàng ấy.
"Thanh Thu, đa tạ nàng."
Lãnh Thanh Thu thoáng hít sâu một hơi, cũng chỉ khẽ gật đầu biểu hiện như đã nghe thấy lời cảm tạ này chứ không đáp lại tiếng nào. Nâng mắt nhìn gương mặt trầm tĩnh của Tư Phàm, thấy nàng ấy đáy mắt đã in hằn đám đông đang vây quanh Sùng Vương, khóe môi ẩn ẩn vẽ lên một đường cong nhỏ, Lãnh Thanh Thu biết hôm nay mình đã thể hiện rất tốt.
Trong mắt mọi người, tuy cả ba là huynh đệ ruột thịt nhưng Chu Vương, Ung Nhị Vương và Sùng Vương lại có điểm khác biệt rõ rệt cả về vẻ ngoài lẫn tính cách.
Chu Vương vẻ ngoài chững chạc, cũng được gọi là cao lớn ưa nhìn, vì luôn là người chiếm thế thượng phong trong quan trường nên thật lòng mà nói, vị vương gia này chính là nhân vật đầu tiên mà các quan lại nghĩ đến mỗi khi muốn cân nhắc chọn phe cánh. Việc lễ hội ngày hôm nay phi thường đông đúc chính là bởi vì Chu Vương là chủ trì, nhìn vào sự sủng ái của Đệ nhị đế dành cho mẫu tử Chu Vương, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội đến lễ hội lần này để ra sức lấy lòng chủ tử tương lai.
Ung Nhị Vương thì có chút gầy yếu, vẻ ngoài thư sinh lại vô cùng tuấn mỹ nên hầu như nữ tử sẽ để ý tới vị vương gia này đầu tiên khi nhìn vào ba huynh đệ. Tính tình Ung Nhị Vương có chút trầm, điềm đạm nghiêm túc, có người nói có lẽ bởi vì Đệ nhị đế không sủng ái vị nhị hoàng tử này lắm nên hắn cũng không muốn đùa với lửa, thành ra trong mắt người ta vị vương gia này tương đối âm trầm khó nắm bắt. Thực ra Ung Nhị Vương là nhi tử của Minh Trung Hoàng hậu, đây là một cái chỗ dựa rất tốt nếu vị vương gia này có tâm cơ, chỉ có điều Ung Nhị Vương lại quá sủng vương phi nên đã khiến các thiên kim lẫn quan lại đều cảm thấy có ít cơ hội bước vào được Ung Nhị Vương phủ, nói chi là khơi gợi tham vọng trong lòng Ung Nhị Vương.
Chỉ có Sùng Vương, không quá nóng tính như Chu Vương cũng không quá lãnh đạm như Ung Nhị Vương, tính tình hào sảng dễ nói chuyện, văn võ đều tinh thông lại có vẻ ngoài cường hãn mạnh mẽ. Quan trọng là vị vương gia này tuy nhỏ hơn Ung Nhị Vương có ba tháng, nhưng nhờ có Thái hậu chống đỡ mà tới tận bây giờ hắn vẫn chưa cần lập vương phi. Ngoại trừ Chu Vương ra, các văn võ bá quan muốn tìm một cơ hội tốt mà lại mang tính an toàn cao, thì Sùng Vương chính là sự lựa chọn không thể tốt hơn.
Chính vì vậy, có lẽ trong ngày hôm nay, Sùng Vương chính là bị người ta vây đến ngộp thở. Chu Vương thì vui vẻ hưởng thụ người khác sùng bái mình. Còn Ung Nhị Vương thì nhờ có màn ân ái cùng vương phi mà có thể nhàn nhã ngắm hoa, chơi tuyết a...
------
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Yên Hoa Nhất Mộng
- Chương 12