~ Văn án ngập hành ~ Nàng đem tặng ta cả mùa xuân vào giữa mùa thu ảm đạm, ta đem nàng trở thành trái tim nóng rực trong l*иg ngực ngay giữa mùa đông giá rét. Viên mãn cùng nàng là thứ mà ta ước mong nhất, cũng là thứ mà ta không dám ước mong nhất... Chúng ta đều biết đối phương là người mà mình không nên dây vào nhất nhưng vẫn cố chấp mà dây dưa không dứt. Tộc Minh Thần cướp giang sơn của tộc Chiến Thần, bắt ép cháu gái duy nhất của tộc Chiến Thần đến kinh thành làm con tin. Năm mười ba tuổi, Thần Xung Mạc Thanh Trần bị kẻ thủ ác tính kế cho dã thú tấn công đến hỏng cả gương mặt, vì vậy mà không phải lên kinh thành theo lệnh Hoàng đế, nhờ thế tránh thoát được một kiếp nạn. Thần Xung Mạc Thanh Trần mười tám tuổi tuy không dễ để bị hãm hại nữa, nhưng đổi lại nàng phải mạo hiểm đến kinh thành sống dưới sự kiểm soát của Hoàng đế. Người ta thường nói trong họa có phúc, chỉ là nàng không biết mình gặp được Minh Cao Hoan Tư Phàm là họa hay là phúc... "Tư Phàm, có bao giờ nàng nói với ta một điều nào đó mà chân thật đến mức không hề toan tính gì chưa?" "Yêu nàng luôn là câu nói chân thật nhất của ta, không hề giả dối..." "Thật vậy sao?" Thần Xung Mạc Thanh Trần cay đắng bật cười, lạnh lẽo nhìn bãi bình địa trước mặt mình, sát ý cuồn cuộn nổi lên nơi đáy mắt. "Minh Cao Hoan Tư Phàm, chúng ta từ nay đường ai nấy đi. Từ nay về sau, gặp ngươi ở chỗ nào, ta gϊếŧ ở chỗ đó!!"