Chương 43: Đại kết cục

Edit: Haru

Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ kết thúc, Tống Lai Yên đều ngủ li bì, nhưng hôm nay lại không như thế, trong lòng cô trăn trở, ngủ không yên.

Làʍ t̠ìиɦ với Mạc Nhiên vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn cùng chăn gối với anh.

Tống Lai Yên nghiêng người nằm, chăm chú nhìn dung nhan lúc ngủ của anh.

Mạc Nhiên ngủ rất sâu, anh thật sự mệt mỏi.

Ngày hôm sau, Mạc Nhiên cho rằng Tống Lai Yên ngủ đến khuya cũng sẽ không tỉnh, không nghĩ là mới sáng sớm, chính mình lại bị cô đánh thức. Khi ấy cô đang tìm thứ gì đó, đồ đạc bị lục tung lên, âm thanh ồn ào vang dội, đến nỗi làm vỡ một cái li xuống mặt đất.

Mạc Nhiên ngồi dậy, nhìn cô trong chốc lát, nhưng cô đang tập trung nên không phát hiện ra anh đã tỉnh.

Anh hỏi: "Em đang tìm cái gì vậy?"

"Em đang tìm thuốc lá", cô cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp lại, "Những thứ này cần dẹp hết, anh không được hút nữa."

Mạc Nhiên đi về phía thùng rác, quả nhiên có rất nhiều hộp thuốc bị cô ném vào trong. Anh toàn là thuận tay hút, cũng không để ý hút bao nhiêu, không ngờ cô lại đào ra nhiều như thế.

"Anh sẽ không hút nữa." Mới vừa tỉnh ngủ nên giọng anh hơi khàn, biểu cảm cũng lãnh đạm. Cô ngẩng mặt liếc nhìn anh, có vẻ không mấy tin lời anh.

"Vậy để em ném hết đi."

Cô đang mặc áo sơ mi của anh, chiều dài vừa vặn che đến háng, cô hơi động đậy thì qυầи ɭóŧ bên trong liền lộ ra. Phía trên cũng không có nội y che đậy, hai bầu ngực như ẩn như hiện dưới cổ áo to rộng, nổi bật là đầṳ ѵú nho nhỏ.

Mạc Nhiên có chút đau đầu: "Đừng quậy, lát nữa anh kêu người đến dọn sạch hết cho."

Nhưng cô vẫn không nghe, vẫn cứng đầu dọn dẹp ầm ầm, từ trong ngăn tủ lấy ra một cây champagne sắc bén, thon dài như ống khói. Cô đang chuẩn bị ném xuống thì Mạc Nhiên ngăn lại: "Chỉ là thuốc lá điện tử thôi."

Cô không hiểu cái này có gì khác so với những loại khác, nghiêm túc hỏi lại: "Không phải cũng là thuốc lá thôi sao?"

"Cái này không có hại, không có nicotin, giống như thuốc lá giả vậy."

Cô suy nghĩ một lát lại hỏi: "Cho nên anh muốn giữ nó lại?"

Mạc Nhiên gật đầu: "Không thể nói bỏ là bỏ, bỏ nhanh như vậy anh sẽ càng nghiện hơn."

Cô liếc nhìn thứ đồ trong tay, lại ngước mắt nhìn anh lần nữa, trong mắt tràn ngập lo lắng: "Anh cũng thật là khủng bố mà, này không phải là... hít một loại độc, biết trước sẽ nghiện sao? Nếu vậy đáng lẽ ra anh nên bỏ càng sớm càng tốt chứ."

Mạc Nhiên vẫn lãnh đạm, tiến lên một bước, rồi ném thuốc lá điện tử trong tay cô lên trên bàn.

Cô bị anh ôm eo, đôi tay tự nhiên vòng lấy cổ anh.

"Độc hại như thế mà anh còn hút. Anh điên rồi sao Mạc Nhiên?"

Lá gan của cô đã lớn hơn, thường xuyên gọi thẳng tên anh, không gọi "Anh" nữa.

"Vì lúc đó em không ở bên anh."

Thật sự câu trả lời này chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô. Cô không nghĩ ra việc cô không ở thì có liên quan gì đến việc anh nghiện thuốc lá.

Cô chọc chọc ngực anh: "Đều là anh lấy cớ thôi. Thật ra là anh không nhịn được chứ gì."

"Thứ anh nghiện nhất, chính là em", anh thong thả chớp hai mắt: "Đời này không từ không bỏ được". Lại nữa, anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Sau đó, anh liền hôn đánh úp cô.

Cô dục cự còn nghênh, đẩy ngực anh ra, nhưng vẫn không ngăn được cơn thèm ăn của anh, rất nhanh đã luân hãm, bắt đầu mềm như bông mà rêи ɾỉ. Không biết từ khi nào qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra, rơi xuống mắt cá chân.

Cô bị anh ôm lên, mông treo trên không, hai chân kẹp chặt eo anh.

Tư thế này khi bị tiến vào làm cô lung lay sắp đổ, ngược lại dươиɠ ѵậŧ bên trong cô trở thành thứ chống đỡ duy nhất.

Anh kéo mông cô, từ dưới lên trên lần lượt xỏ xuyên qua.

"Em, em còn có tiết học..." Cô bị anh đâm thọc, giọng nói run rẩy: "Gần vô lớp rồi..."

"Nếu em bị thôi học chỉ cần đến tìm anh là được." Anh rút ra một nửa từ cơ thể cô, tiếp đến lại đâm mạnh vào, làm cô hét toáng lên: "A... Chậm chút..."

"Buổi sáng bạn cùng phòng em... có gọi điện thoại, nói là gấp lắm rồi."

Mạc Nhiên nghe xong, động tác hơi tạm dừng, mở mười ngón tay ra, dùng sức nâng mông cô lên, bắt đầu di chuyển hướng về phía giường mà đi.

Cô sợ mình sẽ ngã nên dùng sức kẹp chặt lấy anh. Cứ như vậy, cảm giác ở chỗ giao hợp càng thêm rõ ràng.

Thật căng, bên trong cô bị nhét đầy.

"Hôm nay anh phải đi, nên thời gian này em chỉ thuộc về mình anh." Ý là anh không cho ai quản cô hết.

Nói xong câu này, có lẽ cảm thấy mình quá cường ngạnh, anh lại nói tiếp: "Được không? Yên Hỏa?" Nói vậy chứ thật ra anh đã sớm biết đáp án.

Cô nắm được trọng điểm: "Anh phải đi ư? Đi đâu cơ?"

Một giây đó rõ ràng cô khẩn trương hơn, Mạc Nhiên lại rất thích bộ dáng này của cô.

"Việc công ty, phải đi ba ngày."

Ba ngày, quá dài, cô mất mát mặt ủ mày chau.

Anh đặt cô lên giường. Khi cô nằm xuống, địa phương giao hợp hơi rời ra, mang theo một bãi nước.

"Anh lại muốn làm em khổ sở sao? Tới tìm em rồi cuối cùng lại bỏ em qua một bên." Vừa nói xong, hốc mắt cô liền đỏ hồng, trong lòng uất ức vô cùng.

Mạc Nhiên cong lưng, xoa mặt cô: "Đương nhiên em có thể đi cùng anh. Nhưng em có muốn đi không?"

Lời này là khıêυ khí©h, vừa ôn nhu vừa như dò hỏi.

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nặng nề, giọng điệu lại chắc chắn: "Vấn đề là em, em làm không được."

Là em.

Em làm không được.

Trong đầu Tống Lai Yên lặp lại những lời này. Một phút sau, cảm xúc cô bạo phát, lập tức khóc, cô dùng sức lau nước mắt trên mặt, không cam lòng nhìn anh: "Em làm được! Em... Bây giờ em làm cho anh xem."

Cô vừa định đứng lên thì bị anh ấn về, đè lại trên giường.

Khóe môi anh hơi cong, cười một cái, nhưng cái gì anh cũng không nói nữa, chỉ tập trung làʍ t̠ìиɦ.

Hai giờ sau, 11 giờ buổi sáng.

Trợ lý của Mạc Nhiên chạy tới. Khi đó Tống Lai Yên bọc thảm lông xụi lơ trong đó, lộ ra bờ vai trần trụi và cẳng chân trắng nõn, mà trên giường lại là một mảnh hỗn độn, tình cảnh này vừa nhìn vào đã biết phát sinh chuyện gì.

Trợ lý hơi kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm cô trấn định rất nhanh, rất mau đã dời tầm mắt đi, nói chuyện với Mạc Nhiên.

Tống Lai Yên mơ màng nghe được một chút, vì thế cô mở to mắt nhìn qua đó.

Mạc Nhiên đối diện với ánh mắt của cô, nhìn như nghe trợ lí báo cáo công tác nhưng thật ra sự chú ý rõ ràng là đặt trên người cô.

Tống Lai Yên không kịp phản ứng thì đã nghe được anh hỏi: "Em đi cùng anh không?"

Cô gật đầu mạnh: "Dạ có."

"Không phải em muốn đi học sao?" Anh cố tình thả chậm tốc độ, đôi mắt màu nâu nhạt xa xa nhìn qua không mang theo cảm tình, rất giống như đang khıêυ khí©h cô.

Tống Lai Yên ưỡn ngực trả lời: "Sợ gì chứ? Không phải anh nói nếu em bị đuổi học thì chỉ cần tìm anh sao?"

"Vấn đề là nếu em đi cùng anh, không chỉ bạn cùng phòng em biết mà có khả năng mẹ em cũng sẽ biết."

Khi đề cập đến mẹ mình, quả nhiên Tống Lai Yên trầm ngâm một chút, đôi mắt cũng rũ xuống, ban nãy cô bị Mạc Nhiên khıêυ khí©h một bụng nhiệt huyết, nhưng giờ đây cảm xúc cô rõ ràng không giống nhau.

Có điều, cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, kiên định dị thường, khẽ cắn môi: "Em đã lớn rồi, muốn tự mình quyết định cuộc đời của mình."

Cô đã kiên quyết như thế, trước mặt anh nói dõng dạc từng chữ, nhưng anh vẫn còn ngại không đủ, từng bước ép sát: "Nhưng em vẫn sẽ có vướng bận."

"Đương nhiên là có rồi," cô trả lời không chút do dự nhưng câu tiếp theo đã nói: "Nhưng không cần thiết phải dùng đến phương thức buộc chặt nhau. Nếu như vậy em sẽ đau khổ cả đời này."

"Em muốn độc lập, muốn làm điều mình muốn."

"Em nên suy nghĩ kĩ hơn đi, cả đời thì có mấy cái bốn năm chứ?"

"Anh không được châm chọc lại em," cô tức giận ngồi dậy, nhanh nhẹn mặc lại quần áo: "Em nói được làm được!"

"Hôm nay, em đi theo anh!"

Trợ lí nghe xong cuộc trò chuyện cũng không hiểu gì, nhưng loáng thoáng vẫn hiểu, vì thế chủ động dò hỏi Mạc Nhiên: "Tống tiểu thư cũng muốn đi sao ạ?"

Mạc Nhiên nhạt nhẽo gật đầu, phân phó: "Cô nhớ đặt thêm một vé máy bay."

Trợ lí không nói hai lời, lập tức đi làm.

Anh quả thật là một người thợ săn ưu tú lại giảo hoạt, biết làm thế nào để con mồi trở nên dũng cảm.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, thật tốt.