Chương 10: Tắm chung (2)

Edit: Haru (oHaruka )

Beta: Chanh (lemoncheeee )

Trò chơi lau súng cướp cò cùng Mạc Nhiên trong phòng tắm không đến mức làm chân cô mềm nhũn, nhưng sự việc vừa diễn ra thật sự đã dọa cô thót tim. Hiện tại, hai đầu gối run bần bật, gần như không đứng vững được.

Khăn tắm vì động tác mạnh vừa rồi nên đã rơi xuống mặt đất. Không có tầng che đậy này, ngay lập tức cô hốt hoảng lấy hai tay ôm ngực, không dám quay qua nhìn biểu cảm của anh mặc dù rất muốn.

Sườn eo bóng loáng dính bọt nước, dưới ánh đèn mông lung như đang phát sáng. Da thịt trắng nõn mịn màng giống như chỉ cần nhéo một chút sẽ chảy ra sữa.

Trước cô, bất kể thứ gì đều có thể khiến Mạc Nhiên đầu hàng vô điều kiện. Bàn tay dần dần lướt lên trên.

Nhiệt độ cơ thể của người khác phái truyền đến, Tống Lai Yên theo bản năng hô nhỏ: "Anh hai!"

Anh thoáng dừng lại, bất chợt thay đổi động tác, chuyên tâm nâng cô dậy, thuận tay chộp lấy áo khoác trên giá choàng cho cô.

"Mọi chuyện không có gì đáng lo nữa, em có thể yên tâm ra ngoài được rồi."

"Khi đi tốt nhất không được tạo tiếng động nên để anh ôm em cho."

Đột nhiên, Tống Lai Yên xoay người, nhào vào ngực anh: "Về sau anh đừng làm em sợ nữa nha, được không anh? Ban nãy thật sự rất đáng sợ..."

Hai tay đang mở tung ra ở không trung bỗng ngưng lại, tiếp đó liền dùng sức ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô gái trong lòng.

Dường như vì đang cười mà cô cảm nhận được ngực anh hơi run run.

"Không phải em sợ anh nhất sao?" Giọng nói vẫn từ tốn như thường, nhưng giờ phút này lại trầm khàn hơn mọi ngày.

"Anh đã khuyên em nên ở trong phòng, không cần đi ra."

Sau khi nghe xong, toàn thân cô liền cương cứng lại.

Thì ra thái độ và cảm xúc của cô, toàn bộ anh đều biết.

Tay nhỏ bị anh dùng phương thức mười ngón tay giao nhau bao chặt lấy. Độ ấm lòng bàn tay anh nóng đến kinh người, trên đó đều là mồ hôi dinh dính, có lẽ còn có cả kinh nguyệt của cô lưu lại.

Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì tay đã bị anh kéo xuống bên dưới.

Cảm xúc từ đầu ngón tay... cứng rắn dựng thẳng, nhiệt độ nóng đến đáng sợ như đang giữ sức chuẩn bị ra quân... cô vậy mà lại trực tiếp chạm vào thứ kia. So với khi mông cô cách nơi đó qua lớp quần áo thì loại kí©h thí©ɧ hiện giờ mãnh liệt hơn rất nhiều. Nhưng điểm giống nhau là dù có hay không có vật cản trở thì cô đều cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Cô lúng túng giãy giụa rút tay về, cả cơ thể cũng ra sức cựa quậy chống đối.

Thuận thế buông ra, anh cũng không có dùng bạo lực ép cô làm theo. Có điều vì trốn quá nhanh mà thiếu chút nữa cô đã trượt chân ngã.

Đến khi dấu chân dính nước kéo dài đến phòng ngủ, cô mới dừng lại há miệng hít từng ngụm không khí, cánh tay vừa chạm anh vẫn còn đang run rẩy.

Rốt cuộc thì loại nguy hiểm nào mới đáng sợ hơn đây? Là ra ngoài bị phát hiện hay ở chung với Mạc Nhiên, có lẽ phản ứng của cơ thể cô giờ phút này là đáp án chính xác nhất.

Không nỗi sợ nào sánh bằng Mạc Nhiên, anh mới là người đáng sợ nhất.

Tống Lai Yên ôm Lông Tròn, chờ đợi anh bước ra trong lo sợ bất an. Mười lăm phút đã trôi qua nhưng kì lạ là cô vẫn không nghe được đông tĩnh gì trong phòng tắm. Thế nên, đầu tiên cô đi xuống lầu nhìn xem cha dượng và mẹ đã ngủ chưa, kết quả lại vô tình phát hiện dường như hai người đang tranh chấp gì đó, hình như là về vấn đề phòng ngủ. Cô vừa lo lắng cho Mạc Nhiên vừa cố gắng phỏng đoán nội dung qua khẩu hình miệng, sau khi đã chắc chắn ba mẹ sẽ không lên liền lập tức chạy về phòng tắm.

"Anh sao rồi?" Cô giật giật then cửa, phát hiện Mạc Nhiên đã khóa trái bên trong.

Không nghe được hồi đáp, nửa thân cô liền dán trên cửa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng rên khẽ rất nhỏ phát ra từ khe hẹp kia. Rõ ràng vẫn là âm thanh lạnh nhạt giống như hồ nước lạnh băng, nhưng nếu nghe rõ thì lúc này âm thanh ấy như chìm sâu vào vũng nước du͙© vọиɠ mà trở nên khàn khàn.

Tiếng thở dốc nặng nề bị cưỡng chế đến mức thấp nhất, hiển nhiên là anh đang vô cùng nhẫn nại.

Cô không hiểu được tại thời điểm này thống khổ và vui thích căn bản là không có cách nào phân rõ giới hạn, chỉ là... khi nhìn anh khó chịu như vậy, trái tim cô rất đau.

"Anh muốn em vào giúp anh không?" Cô quả thật rất lo lắng.

"Không."

Anh quyết đoán từ chối khiến cô có chút kinh ngạc, vì thế liền dán người vào cửa hỏi lại: "Anh không phải... không phải rất muốn sao?"

Hô hấp và giọng nói của Mạc Nhiên đều hỗn loạn, điều này rất hiếm có. Anh nói: "Em đừng tới đây."

"Nhưng mà..."

"Về đi." Anh dị thường kiên quyết.

Then cửa vẫn đập mạnh như cũ, rõ ràng cô không hề rời đi, tiếng gọi "Anh hai" vẫn quanh quẩn không dứt. Mạc Nhiên đành phải bất đắc dĩ đứng dậy tới gần, cửa kính mờ mờ phản chiếu thân hình to lớn của anh.

"Tống Lai Yên."

Anh vô cùng trịnh trọng gằn từng chữ một kêu tên cô. Cô nhất thời dừng lại, không dám hành đông thiếu suy nghĩ nữa.

"Cạch."... có một tiếng vang nhỏ, tuy rằng cửa không mở, nhưng cũng không còn khóa trái.

"Nếu em bước vào anh nhất định sẽ hung hăng làm em."

Bàn tay đang nắm lấy then cửa của Tống Lai Yên như trong phút chốc bị rút đi toàn bộ sức lực mà hơi buông ra.

Vì đang đứng rất gần khe cửa nên cô nghe rất rõ hơi thở có vẻ mệt nhọc của anh. Chết thật... cảm giác sợ hãi lại tới lần nữa.

Cô lui lại phía sau, hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn chọn cách chạy trốn.

Thân hình nhỏ xinh thật nhanh đã biến mất trong tầm mắt anh. Thời khắc đó, anh quả thật rất muốn cười, có chút thoải mái, nhưng đồng thời cũng có một tía mất mát lặng im len lỏi vào trái tim.

Thật ra, cô chưa chắc đã toàn tâm toàn ý thích anh, có lẽ... đó chỉ là tâm tư mơ mộng của thiếu nữ mà thôi. Như khi nhìn thấy bộ mặt thật quái gở đáng thương của anh, cô cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ lùi bước. Anh như một con chó lưu lạc đầu đường xó chợ được cô cưu mang. Thế nhưng, anh không mong sự lương thiện là thứ ràng buộc giữa cô và anh. Nếu chẳng may đó là thật thì đối với anh, nó hoàn toàn vô nghĩa. Anh, Mạc Nhiên cũng không phải là một con chó, càng không cần sự thương hại và bố thí!

Nhưng đáng buồn là hiện tại anh gần như chết khô mà khát cầu cô bố thí.

Mười lăm phút lại trôi qua, Tống Lai Yên không dám đẩy cửa lần nữa nhưng Lông Tròn thì khác. Nó vẫn không sợ chết đi tìm Mạc Nhiên, cô gọi khàn cả cổ cũng không quay lại. Trước đây cô không biết rằng một khối băng như anh còn có sức hấp dẫn lớn như thế với động vật.

Qua một vài phút, cô nghe được một tiếng "Phanh", có lẽ là tiếng mở cửa từ phòng tắm.

Cô liền vội từ trên giường bò dậy.

Mạc Nhiên đang cong eo rửa tay, cẩn thận thoa xà bông lên từng ngón, từ đầu ngón tay đến khe hở ngón tay đều không bỏ sót, đó cũng là thói quen ở sạch của anh.

Kì lạ là quần anh không hề dơ, chỉ có chỗ ống quần là hơi thấm nước.

Tống Lai Yên bế Lông Tròn đang chạy loạn lên rồi ngẩng đầu nhìn anh. Mười ngón tay dính bọt nước, thẳng tắp sạch sẽ, không nhìn ra bất kì dấu vết da^ʍ uế nào, tựa như bàn tay đó chưa hề vuốt ve hạ thể của cô, cũng chưa từng giải quyết nhu cầu sinh lý.

Cái gì anh cũng không nói, chỉ để lại một câu: "Nếu em chán ghét thì hãy nói rõ với anh."

Cô đoán rằng tâm trạng anh đang rất khó chịu.

Trước khi nhắm mắt ngủ, di động đặt ở đầu giường bỗng nhấp nháy. Tống Lai Yên vội vàng cầm lấy thì thấy một tin nhắn: "Lai Yên, ngày mai cậu giúp mình báo với giáo viên là mình nghỉ một ngày nha."

Cô quên rằng trước nay Mạc Nhiên không có thói quen gửi tin nhắn.

Thở dài một hơi, Tống Lai Yên dùng sức nhắm chặt mắt, kéo chăn lên che mình lại.

Cô thấy bản thân thật vô dụng, rõ ràng là đã yêu thầm lâu như vậy, anh cũng đã chấp nhận mảnh tình ý này, vậy mà ban nãy cô lại tránh đi.

Có phải cô tra tấn anh quá nhiều rồi hay không?

Vừa nãy trong phòng tắm, khi anh dùng ngón tay đẩy ra hạ thể, lúc ấy cảm giác thật khó có thể nói thành lời, như có một ngọn lửa từ âʍ đa͙σ xuyên thẳng đến bụng nhỏ, hướng thẳng đến địa phương sâu nhất, tử ©υиɠ như bị lửa thiêu đốt nhưng cũng không thật sự khó chịu mà có cảm giác tê tê dại dại. Trải nghiệm mới mẻ này đối với thiếu nữ non nớt quá mức kí©h thí©ɧ xa lạ, làm cô không thể thoải mái cảm thụ, thay vào đó là sợ hãi, cũng vì sợ hãi mà đã hấp tấp cự tuyệt.

Cho nên hiện tại cô có chút hối hận.

Ngày học hôm sau, Tống Lai Yên như người trên cung trăng, thường xuyên thất thần. Ngay từ đầu cô vốn nhát gan, không dám gặp Mạc Nhiên, đặc biệt ở trường học, so với ở nhà càng không dám làm chuyện xằng bậy, đừng nói tới tối hôm qua xảy ra chuyện cấm kỵ như thế đã khiến cô không có khả năng lại thân thiết với anh như lúc trước. Giữa giờ ăn cơm trưa, cô vô tình nhìn thấy anh. Anh cũng không cố ý làm lơ cô mà chỉ nói: "Đêm nay em tan học sớm một chút đi, anh không có ý định về nhà."

Tống Lai Yên như bị ném vào vực sâu: "Chỉ đêm nay thôi hả anh?"

Mạc Nhiên nhìn cô một cái: "Anh không chắc."

Con ngươi cô ảm đạm một chút. Anh dứt khoát xoay người rời đi, ánh mắt không dừng lại trên người cô một lần nào nữa.

Vừa đến giờ tan học của khối 10, học sinh lớp bên cạnh liền đến tìm: "Phương Tiêu Tiêu ngồi cùng bàn với cậu đã về rồi à? Đêm nay hội học sinh mở lớp huấn luyện cho người mới nên phải điểm danh."

Tống Lai Yên vừa định nói hôm nay cô bạn mình xin nghỉ, nhưng chợt nhớ tới cú điện thoại đêm qua, suy nghĩ một hồi liền nói: "Nếu được thì để mình đi thay cậu ấy cho."

Lúc sau, cô không có theo dòng người tiến vào đại sảnh mà lặng lẽ giả trang làm người quét dọn. Không may là nơi này quá rộng, hệt như mê cung nên cô vẫn đang loay hoay ở hành lang, Úc Sâm vô tình thấy cô liền trêu ghẹo: "Em gái, sao em lại ở đây thế?"

"Mạc Nhiên cũng ở đây hả anh?"

"Em tìm anh ấy có chuyện gì?" Úc Sâm nghi ngờ, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Cũng may Tống Lai Yên đã sớm có chuẩn bị, cô đặt bật lửa vào trong lòng bàn tay.

"Anh ấy làm rơi cái này, nên em muốn trả lại."

Úc Sâm nhìn đến vật đó thì mí mắt đột nhiên nhảy lên: "Nếu đánh rơi thì sao hơn nửa tháng vừa rồi em lại không trả mà bây giờ mới tới đây?"

Cô không muốn giải thích thêm điều gì, chỉ "Dạ" một tiếng.

Úc Sâm như đang suy tư điều gì đó, một lúc sau, anh đã thay đổi thái độ, cười tủm tỉm chỉ đường cho cô.

"Em đừng tìm ở phòng nghỉ, nơi đó là chỗ công cộng. Mạc Nhiên có một thư viện riêng nhưng không cho người khác tiến vào, nếu muốn tìm anh ta thì em có thể đến đó."

Cô nghe cái hiểu cái không, đang định hỏi kĩ lại vì sao lại giúp cô thì chỉ thấy nụ cười gian xảo của Úc Sâm, làm lời nói đến cửa miệng bị nghẹn trở về.

Để đi đến thư viện phải đi qua vô số chỗ ngoặt, từ phòng hồ sơ đi vào còn một dãy dài các phòng, bên ngoài có phòng tự học, dù nhiều người nhưng vô cùng yên tĩnh.

Bên trong thật giống như địa bàn của Mạc Nhiên, trong ngăn tủ bày rất nhiều sách, còn có một vài hộp thuốc lá. Sau khi đã chắc chắn đây là nơi cần đến, Tống Lai Yên liền ngồi xuống ghế, nhìn một vòng xung quanh, hai tay nắm chặt vào nhau, khẩn trương bất an chờ đợi anh.

Mười ngón tay đặt trên áo đồng phục thủy thủ từ từ cuốn lên trên, màu da trắng mịn như trẻ con dần lộ ra, dưới ánh đèn mơ hồ tỏa ra một màu ánh sáng nhu hòa như ngọc quý. Khung cảnh tràn ngập khí chất tươi sáng hoạt bát của thiếu nữ.

Cô cuốn áo lên hết cỡ, cúi đầu đánh giá ngực của chính mình.

Một bàn tay thò ra phía sau tháo ra cài áo ngực. Hai luồng nhũ thịt ấm ấp mịn màng liền nhảy ra, đầṳ ѵú hồng nhạt vểnh lên cao, có lẽ vì đang ở nơi xa lạ mà hơi hơi run rẩy, sau đó liền cứng lại, biến thành một quả thạch lựu ngon miệng chờ người khác đến nhấm nháp.

Không được rồi, trên mặt cô nóng lên phừng phừng, xem ra hiện giờ không phải thời điểm để lộ ngực cho anh xem.

Áo ngực có thể không cần cởi ra, nhưng quần áo thì nhất định không được kéo xuống.

Năm phút sau, cô có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nén lại xúc động muốn kéo quần áo xuống, nếu làm vậy cô sẽ không có dũng khí làm hành động lớn mật này lần thứ hai nữa. Có điều, trần trụi như hiện giờ cô lại hơi sợ. Vì thế, cô liền tùy tiện lấy bốn quyển sách mở ra làm hàng rào che đậy trước ngực mình.

Hên là bàn làm việc khá dài nên đã che được vòng eo nhỏ giúp cô.

Cô mới vừa thở ra một hơi thì chợt nghe tiếng mở cửa.