Nhìn người đàn ông mặc thường phục nở nụ cười ôn hoà kia, Yến Dương nhất thời hoảng hốt, tưởng là mình xuất hiện ảo giác.
Đợi đến khi cô nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, người đó quả thực là Vệ Minh Thận.
Nhìn thấy anh, Yến Dương liền ngây ngốc sững sờ.
*
Vệ Minh Thận cũng đã nhìn thấy Yến Dương, chốc lát, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ. Tiếp đó là vui vẻ. Cảm xúc phức tạp này đến quá đột ngột khiến anh bỗng dừng bước chân lại, đứng đó.
Những người bên cạnh đều nhận ra anh đã dừng lại, họ nhìn theo ánh mắt anh, sau đó cũng thấy Yến Dương và Tiểu Vi.
“Sao lại có hai cô gái ở đây vậy? Không phải đã nói là không để người khác tới sao?”
“Phía trước có lẽ là khu thắng cảnh đập chứa nước. Theo lý mà nói thì đến rồi.”
“Vậy thì đúng rồi, thế là đến đây chơi à?”
*
“Cô gái nhỏ, các cháu làm gì ở đây vậy?” Người lên tiếng là Tào Quang Ưng. Ông ấy đứng giữa nhóm người, nghe thấy những người phía sau bàn tán liền không nhịn được hỏi.
Phải mất vài giây sau Yến Dương mới hồi thần lại, đáp: “Chúng cháu đến đây chơi ạ.”
Tào Quang Ưng ồ một tiếng: “Vậy có lẽ các cháu không phải là người ở đây rồi?”
“Vâng ạ, chúng cháu từ Yên Thành tới.”
Tào Quang Ưng gật đầu, chỉ ra phía sau mình nói: “Trong đó nguy hiểm, hai người các cháu không có ai đi cùng ngàn vạn lần không được đi vào nhé.”
“Chúng cháu biết ạ. Chúng cháu chỉ nghỉ ngơi ở đây một chút, lát nữa sẽ quay lại đập chứa nước bên kia.”
Yến Dương nói xong, né tránh ánh nhìn chăm chú của Vệ Minh Thận, kéo Tiểu Vi muốn rời đi. Đột nhiên, một người bản địa đi cùng nhóm Tào Quang Ưng chỉ vào các cô và hỏi: “Cô gái, các cô là nhóm nghiên cứu từ trường Yên Đại tới phải không, học trò của giáo sư La, La Bình à?”
La Bình chính là tên của giáo viên hướng dẫn Tiểu Vi. Vừa nghe đến câu này, hai người không thể không dừng lại.
“Đúng vậy, chúng tôi là học trò của giáo sư La.” Người trả lời là Tiểu Vi, “Mấy ngày trước vẫn luôn điều tra nghiên cứu, hôm nay nghỉ ngơi, nghe nói phong cảnh ở đây không tệ nên đến ngắm một chút.”
Người đó cười, chỉ vào họ rồi nói với Tào Quang Ưng: “Bí thư Tào, đây là người đến đây điều tra nghiên cứu mà tôi đã đề cập với ông. Cấp dưới của tôi có người chuyên phụ trách kết nối với họ, nói giáo sư La là chuyên gia nổi tiếng, vẫn luôn muốn đến chỗ chúng tôi xem xét.”
Tào Quang Ưng nghe anh ta nói cũng cảm thấy hứng thú, ông ấy liếc nhìn hai người Yến Dương một cái, rồi quay sang nhìn Vệ Minh Thận: “Minh Thận, cháu đến từ Yên Thành, còn thường qua lại với các trường đại học, có biết La Bình này không?”
Ánh mắt của Vệ Minh Thận vẫn luôn dừng lại trên người Yến Dương. Bây giờ đang là tháng tám, cô gái ăn mặc vô cùng thoải mái, trông rất có khí chất sinh viên. Chỉ có duy nhất đôi mắt hiện lên sự mờ mịt, khóe mắt phác họa lên một chút mê hoặc kia, đó là nơi đẹp nhất của cô, là chiếc khóa lấy đi mạng sống của anh. Lúc trước khi ở bên nhau, đó là nơi anh thường hôn lên nhất.
“Không rõ lắm ạ.” Rời ánh mắt đi, Vệ Minh Thận cười nói, “Trước đây đều qua lại nhiều với các trường đại học, học viện công nghiệp quân sự, Yên Đại cháu ngược lại rất ít đến.” Ngoại trừ lúc muốn gặp cô.
“Chú lại quên mất chuyện này rồi.” Tào Quang Ưng vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, nghe vậy ông ấy lại híp mắt cười nhìn Yến Dương và Tiểu Vi, “Bạn học nhỏ, các cháu đến đây làm nghiên cứu gì vậy?”
“Chủ yếu là nghiên cứu về tâm lý thích ứng và phúc lợi bảo hộ của chính sách di dân ạ.”
Yến Dương trả lời ngắn gọn, Tào Quang Ưng nghe xong, vô cùng xúc động mà gật đầu: “Vấn đề này rất tốt, rất có tính xây dựng. Xem ra tôi phải tìm giáo sư La của các cháu nói chuyện, học hỏi chút kinh nghiệm rồi!”
Tào Quang Ưng nói xong liền cười, những người xung quanh cũng hùa theo.
Yến Dương và Tiểu Vi vẫn có chút thận trọng, đứng yên tại chỗ. Trong đủ loại người, ánh mắt của Yến Dương nhìn về phía Vệ Minh Thận, anh cũng nhìn lại cô, khẽ cười.
Yến Dương không cười. Sau khi ánh mắt quấn chặt vào nhau một lát, cô nhìn đi chỗ khác.
*
Hai người quay trở lại, nói cho mọi người biết chuyện lãnh đạo đến đây xem xét kiểm tra.
Sau khi mọi người suy nghĩ cân nhắc liền quyết định ăn xong sẽ về.
Trên đường về, vì không ăn nhiều nên Yến Dương không bị say xe. Nhưng cô vẫn mạnh mẽ ép bản thân ngủ một giấc, bởi vì chỉ cần còn tỉnh táo, cô sẽ nghĩ đến Vệ Minh Thận, nghĩ đến nụ cười anh dành cho cô kia.
Anh vẫn luôn dịu dàng, không có bất kỳ thái độ cao cao tại thượng nào với cô như thế. Ngay cả trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, trừ lần đầu tiên quá hưng phấn ra, anh đều rất ít khi ép buộc cô phải chấp nhận những gì cô không muốn. Anh luôn đặt cô lên hàng đầu, làm cho cô thoải mái, khiến cho cô vui vẻ. Nhưng chính một người như vậy đã thu phục được cô.
Cô vẫn nhớ như in sự chấn động của anh vào lần cô tặng anh “phần thưởng” ở tứ hợp viện đó. Có lẽ anh thực sự không nghĩ tới cô sẽ làm đến bước đó vì anh. Nhưng Yến Dương biết, là cô nguyện ý, cô nguyện ý hiến dâng tất cả mọi thứ cho anh!
Yến Dương cảm thấy mình say rồi, như bị rượu mạnh thiêu đốt, đến khóe mắt cũng nóng rực lên, tựa như giọt lệ đã sắp rơi xuống.
*
Sau khi về khách sạn, Yến Dương ở trong phòng ngủ cả một buổi chiều. Lúc tỉnh lại đã sắp đến giờ ăn tối.
Yến Dương chẳng có chút khẩu vị nào, định gọi điện bảo Tiểu Vi là tối nay mình không ăn nữa, nhưng rất nhanh Tiểu Vi đã trở về, mang đến cho cô một tin tức, nói tối nay lãnh đạo tỉnh muốn mời họ ăn tối.
“Tớ tra qua rồi, Tào Quang Ưng đó vậy mà lại là bí thư tỉnh ủy ở đây đấy! Trời ạ, người đàn ông trung niên hôm nay nói chuyện với chúng ta thế mà lại là bí thư tỉnh ủy!”
Yến Dương không hề cảm thấy bất ngờ, suy cho cùng thì… Ông ấy cũng xuất hiện cùng Vệ Minh Thận. Chỉ là… Tại sao Vệ Minh Thận lại đến đây? Chẳng lẽ là có dự án công nghiệp quân sự bí mật gì sao?
“Cô La nói tất cả đều phải đi à?” Sau một hồi trầm mặc, Yến Dương hỏi.
“Đúng vậy, đặc biệt là hai chúng ta. Cô La nói rồi, bí thư Tào chỉ mặt điểm tên chúng ta nhất định phải đến tham dự! Cậu nói xem, này là tại sao nhỉ?” Tiểu Vi vừa kích động vừa phiền não.
Yến Dương không nói nên lời.
Thật không ngờ, nhanh như vậy đã sắp gặp lại anh rồi.
*
Bữa tiệc được đặt ở một nhà hàng đặc sản địa phương. Nơi này không lớn nhưng lại sạch sẽ, các món ăn rất ngon.
Lúc nhóm người Yến Dương đến nơi, các lãnh đạo còn chưa tới. Đợi khoảng năm phút mới nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, không lâu sau có người đẩy cửa bước vào, người đi đầu chính là Tào Quang Ưng.
Vừa thấy các vị lãnh đạo bước vào, giáo viên và sinh viên trong phòng lập tức đứng dậy, dáng vẻ có chút thận trọng.
Tào Quang Ưng cười cười, rất bình dị dễ gần nói: “Mau ngồi, mau ngồi xuống đi, hôm nay chúng tôi đến đây làm học sinh, nào có đạo lý giáo viên tôn kính học sinh chứ?”
Thái độ khiêm tốn của Tào Quang Ưng khiến La Bình rất có thiện cảm, cô ấy mỉm cười, cũng không nhún nhường nữa.
Đợi đến khi mọi người đều đã ngồi vào chỗ, Yến Dương mới lén liếc tìm Vệ Minh Thận, kết quả rất bất ngờ, anh vậy mà lại không có ở đây. Cô còn đang nghi ngờ trong lòng thì cửa phòng bao bỗng được mở ra từ bên ngoài, Vệ Minh Thận bước vào.
Nhìn thấy anh, người kinh ngạc nhất lại chính là Tào Quang Ưng: “Không phải nói không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
“Không sao ạ, bệnh cũ thôi. Nghe nói bữa tiệc tối nay mời giáo sư La Bình nên cháu liền qua đây.”
Vệ Minh Thận nói xong, ánh mắt liếc nhìn một vòng tựa như đang tìm chỗ ngồi.
Thực ra khi anh vừa bước vào, một người trung niên bên cạnh Tào Quang Ưng đã đứng dậy, sẵn sàng nhường chỗ cho anh. Nhưng mà Vệ Minh Thận căn bản không nhìn về phía ấy, tay anh kéo một chiếc ghế trống bên cạnh Yến Dương rồi ngồi xuống đó.
Hành động này khiến không ít người có mặt, bao gồm cả Yến Dương, đều sửng sốt.
“Minh Thận, qua bên này ngồi đi!” Người trung niên chỉ vào ghế nói.
“Thôi, tôi không thể ngồi gần điều hòa quá, ngồi ở đây là tốt nhất.”
Lý do của Vệ Minh Thận khá trọn vẹn, mọi người lập tức chấp nhận vị trí anh đang ngồi… Dù sao thì đó cũng là nơi xa máy điều hòa nhất. Chỉ có duy nhất Yến Dương vẫn luôn cứng đờ người lại, rất lâu không nhúc nhích.
*
Sau khi mọi người đã đến đủ, từng món ăn cũng được bày lên bàn, tất cả đều thơm ngon đa dạng. Nhưng Yến Dương lại có chút nuốt không trôi, thật lâu vẫn không động đũa.
“Yến Dương, sao cậu không ăn?” Tiểu Vi thấy cô vẫn không động đậy liền thấp giọng hỏi.
“Tớ không đói.” Yến Dương nhỏ giọng đáp, như thể sợ ai đó nghe thấy.
“Không đói thì cũng phải ăn chút gì chứ, món ăn ở đây không có nhiều dầu mỡ, cậu ăn chút cho dễ tiêu, lát nữa tớ đi bộ về cùng cậu, được không?”
Tiểu Vi dỗ cô như dỗ một đứa trẻ, Yến Dương khẽ bật cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam bên cạnh hỏi: “Say xe à?”
Yến Dương: “…”
Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên bắt chuyện với mình, Yến Dương như bị giật mình kinh hãi mà nhìn anh. Tiểu Vi bên này cũng có chút kinh ngạc. Cô ấy cách người Yến Dương, lén nhìn trộm Vệ Minh Thận.
Vệ Minh Thận không ngờ cô sẽ phản ứng lớn như vậy, ngừng lại chốc lát, anh nói: “Anh đoán thôi, bình thường phần lớn người say xe đều không có khẩu vị.”
Yến Dương: “…”
Yến Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu đi. Ngược lại là Tiểu Vi, thấy Yến Dương như vậy, cô ấy sợ chọc giận lãnh đạo nên giải thích thay cô: “Anh nói đúng, sáng nay lúc đến đập chứa nước Yến Dương bị say xe, cho nên cả ngày hôm nay đều không có khẩu vị.”
Vệ Minh Thận mỉm cười gật đầu, tựa như có ý cảm ơn cô ấy đã trả lời. Ánh mắt anh lại lần nữa rơi vào người Yến Dương, nhiều hơn vài phần thương xót: “Vẫn nên ăn một chút đi, để bụng rỗng sẽ càng khó chịu hơn.”
Yến Dương: “… Biết rồi.”
*
Có sự việc nhỏ này xen giữa, Yến Dương không dám không ăn nữa.
Nhưng người nào đó như sợ cô ăn không no, ngang nhiên không kiêng nể gì dùng đũa sạch gắp thức ăn cho cô, còn gắp đến mấy lần. Yến Dương liên tục đưa mắt ra hiệu với anh lại đều bị anh phớt lờ đi.
Yến Dương rất tức giận, không biết anh đang muốn làm trò gì. Tiểu Vi và những người xung quanh đã sốc đến rớt cả mắt… Chuyện gì vậy, người này quen Yến Dương sao?
“Vệ tiên sinh, anh và tiểu Yến trước đây có quen biết nhau sao?” Với tư cách là giáo viên hướng dẫn tạm thời của Yến Dương, La Bình không thể không đứng ra nói một câu, “Trông hai người dường như rất quen thuộc.”
Đâu chỉ là quen thuộc, quả thực có thể nói là ám muội rồi!
Đầu tiên là ngồi cạnh cô, tiếp đó lại liên tục gắp đồ ăn cho cô! Đây tuyệt đối không phải thái độ đối với một người chỉ mới gặp gần đây, cho dù dùng phong độ đàn ông cũng không thể giải thích được! Quá mức rồi!
Tất nhiên, trong lòng La Bình cũng suy nghĩ nhiều hơn: Suy cho cùng thì Yến Dương là một cô gái thu hút như vậy. Nếu Vệ Minh Thận thật sự vì có cảm tình với cô nên mới liên tục gắp thức ăn cho cô thì cũng được. Chỉ là, có phải đã hơi gấp gáp rồi không? Mấy người bọn họ vẫn còn ở đây đó!
Vệ Minh Thận hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ấy, anh bất chấp ánh mắt ra hiệu của Yến Dương, đáp: “Quả thực là đã quen nhau rất lâu rồi.”
Tất cả mọi người: “…”
Mọi người còn đang bất ngờ về quan hệ của hai người thì Vệ Minh Thận đã rời ánh mắt đi, lại gắp một miếng đặt lên đĩa của Yến Dương: “Anh nhớ em thích ăn món này.”
Yến Dương: “…”
Hiện tại Yến Dương đã không cần phải nhìn vẻ mặt của mọi người nữa rồi, bởi vì cô đều có thể đoán ra họ đang nghĩ gì.
“Anh muốn làm gì vậy?”
Giọng Yến Dương hơi run rẩy nói.
“Anh muốn em ăn cơm.”
Vệ Minh Thận đáp.
Không, không chỉ có vậy!
Trong lòng Yến Dương phủ nhận những lời anh nói!
Anh không đếm xỉa gì đến mọi thứ mà chăm sóc cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế này khiến Yến Dương cảm thấy trái tim mình run lên. Là cô đã làm sai chuyện gì cần anh phải nhắc nhở rằng anh đã từng đối xử tốt với mình sao?
Đúng, vào một giây trước khi đến, cô vẫn còn tham luyến tất cả những gì anh từng cho cô. Nhưng đây không phải là lý do để anh có thể “ức hϊếp” cô như vậy! Rõ ràng đã biết họ không còn khả năng, anh đối xử với cô như vậy là muốn để cô chết sao?
Yến Dương đột nhiên cảm thấy mình không thể ở lại được nữa rồi, cô đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
“Yến Dương!” Tiểu Vi gọi tên cô, đang định đuổi theo ra ngoài, kết quả lại bị Vệ Minh Thận ngăn lại.
“Tôi đi.” Anh nói.
*
Lúc Yến Dương ra khỏi nhà hàng mới nhận ra sự lỗ mãng của mình.
Nhưng mà cô thực sự cảm thấy ngạt thở nên mới không thể không bỏ chạy. Cho đến hiện tại, cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện khiến người ta thống khổ nhất trên đời này là gì, đó chính là sự trừng phạt từ tình yêu đích thực. Đây thực sự là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất.
Yến Dương hít một hơi thật sâu, bước xuống bậc thềm định gọi xe, vừa đưa tay lên đã bị ai đó nắm lấy.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện là Vệ Minh Thận.
“Anh buông tay ra!”
Cô không che giấu sự tức giận mà hét lên với anh.
Vệ Minh Thận không hề lay động, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Hai người giằng co hồi lâu, Yến Dương bỗng khóc lên.
“Vệ Minh Thận, anh buông tha cho em đi được không? Em thực sự thực sự đã sắp quên được anh rồi, em bảo đảm tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Xin anh đừng dùng cách này trừng phạt em có được không? Em không chịu nổi, thật sự không chịu nổi…”
Yến Dương khóc rất thảm hại, có thể nói là hoàn toàn không còn hình tượng gì. Nhưng Vệ Minh Thận lại không hề thấy buồn cười, hơn nữa vành mắt anh cũng đỏ bừng theo. Đây là lần thứ hai anh vì cô gái này mà lộ ra cảm xúc như vậy.
“Yến Dương, nếu thật sự để em quên anh đi, vậy thì tất cả những gì anh đang làm hiện tại còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh nâng cằm cô gái lên, trong đôi mắt đỏ hoe là sự lưu luyến và tình cảm khắc sâu tận tâm can.
“Yến Dương, anh sẽ ly hôn.” Anh nói, “Chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau.”
Tác giả có điều muốn nói:Ôi, cuối cùng cũng viết đến đây rồi, vui quá trời luôn! Còn lại có lẽ đều là ngọt ngọt ngọt nha.