Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yến Dương

Chương 20: PN3: Phiên ngoại về tết thiếu nhi vui vẻ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì sinh vào cuối tháng ba nên ngày tết thiếu nhi đầu tiên của Môi Môi trôi qua trong ăn và ngủ. Bắt đầu đón ngày tết thiếu nhi đúng nghĩa là vào năm thứ hai sau khi cô bé ra đời, lúc được mười bốn tháng tuổi.

Một đứa bé nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không biết ngày tết thiếu nhi có ý nghĩa gì. Nhìn thì như nhân vật chính của ngày lễ, nhưng kì thực người cảm động sâu sắc hơn cả lại là cha mẹ cô bé. Đặc biệt là cha của bé, Vệ Minh Thận.

Hôm đó, sáng sớm Vệ Minh Thận đã trở về nhà, vừa bước vào cửa liền thấy Yến Dương đang bế Môi Môi từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này bạn nhỏ Môi Môi đã ăn xong bữa sáng, thấy cha về thì vô cùng vui sướиɠ, đôi chân nhỏ đạp đạp muốn bế. Sau khi rửa tay xong Vệ Minh Thận mới đón lấy bé con mập mạp từ tay Yến Dương, trêu đùa cô bé một lát, anh hỏi Yến Dương: “Sao dậy sớm thế? Muốn đi đâu à?”

Anh cứ tưởng Yến Dương muốn đưa bé con đi chơi ngày lễ.

Yến Dương vẫn còn đang đắm chìm trong sự bất ngờ khi nhìn thấy anh, vậy nên cô không lập tức trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao anh về rồi? Không phải hôm nay có việc sao?”

Hôm nay Vệ Minh Thận vốn có sắp xếp công việc, theo kế hoạch, đáng nhẽ bây giờ anh đang phải ở nơi nào đó thị sát. Nhưng vừa nghĩ đến hôm nay là ngày lễ của bé con nhà mình, Vệ Minh Thận liền bảo Phương Tiến lùi lịch trình xuống hai ngày. May mà trước đó anh bận rộn quá lâu, hiện tại muốn nghỉ ngơi hai ngày cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

“Vốn dĩ phải đi, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện nên đẩy lùi xuống rồi. Dù sao cũng không có việc gì nên anh về luôn.” Vệ Minh Thận không nói hẳn ra là về cùng con gái đón ngày lễ, nói xong lại hỏi Yến Dương, “Định ra ngoài à?”

“Vâng, hôm nay em đã hẹn lịch trải nghiệm tiết học của nhà trẻ nên đưa Môi Môi qua xem thử.”

“Nhà trẻ?” Lần đầu tiên Vệ Minh Thận nghe Yến Dương nhắc tới, “Sao lại nghĩ đến việc đi nhà trẻ vậy?”

“Trong công ty có một đồng nghiệp cho con đi nhà trẻ, nghe nói hiệu quả khá tốt nên em liền hỏi phương thức liên lạc và hẹn bên ấy hôm nay đưa con gái qua trải nghiệm một chút.”

Vệ Minh Thận trầm mặc vài giây.

“Môi Môi mới hơn một tuổi, bây giờ cho đi nhà trẻ có phải quá sớm rồi không?”

“Nhà trẻ nhà trẻ, lẽ nào có thể muộn rồi mới đi sao?” Yến Dương đang trang điểm, nghe anh nói vậy không khỏi bật cười lườm anh một cái.

Vệ Minh Thận cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất định phải đi vào hôm nay sao?

“Hôm nay không phải là tết thiếu nhi à? Em xác định muốn để Môi Môi trải qua bằng việc đi học ư?”

“Nói là đi học, thật ra chính là đổi một cách chơi. Cô bé mập mạp nhà anh lại là người thích chơi đùa với người khác, có nhiều người cùng chơi với con bé như thế, nói không chừng sẽ vui vẻ hơn ấy.” Yến Dương còn không hiểu tính khí của bạn nhỏ nhà mình sao, cũng vì lý do này nên cô mới quyết định đưa cô bé đi trải nghiệm một chút tiết học của nhà trẻ.

Vệ Minh Thận hoàn toàn không còn gì để nói, thấy vợ đã hạ quyết tâm, anh chỉ đành chuyển hướng sang bé con nhà mình. Anh lay lay Môi Môi, hỏi: “Bé con có muốn đi học không?”

Môi Môi vừa ăn sáng xong, giờ đang là lúc tràn đầy năng lượng bắt đầu một ngày mới nghịch ngợm phá phách, nghe cha nói xong, cô bé hớn hở đạp chân, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên vai anh. Đi học là gì vậy, bé chỉ biết là mẹ muốn đưa bé ra ngoài chơi thôi.

Nhìn điệu bộ của con gái, Vệ Minh Thận liền hiểu ngay. Được, không cần nói gì nữa, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thôi.

*

Vệ Minh Thận nhanh chóng thay xong quần áo, nhưng đợi đến lúc một nhà ba người chính thức ra ngoài đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Vì bạn nhỏ Môi Môi không chịu phối hợp mặc quần áo với mẹ nên hai mẹ con đấu trí một hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Yến Dương tét nhẹ một cái vào chiếc mông nhỏ mũm mĩm của cô nhóc, Môi Môi ngoan ngoãn mặc chiếc áo cộc tay và quần đùi nhỏ, được cha bế lên xe.

Vì chút thời gian chậm trễ ở nhà này nên khi đến nhà trẻ đã hơi muộn. Yến Dương bảo Vệ Minh Thận bế con gái vào ký tên báo danh trước, còn cô đi đỗ xe.

Vệ Minh Thận bế Môi Môi đi tìm một lúc mới tìm được địa điểm tổ chức hoạt động, anh vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Chỉ thấy trẻ con bò khắp sàn nhà, cha mẹ vây quanh, thỉnh thoảng lại gọi tên con mình, giọng điệu hoặc là cổ vũ hoặc là lo lắng. Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng khóc của một, hai đứa trẻ, vừa khóc liền kéo theo hàng loạt, không lâu sau cả trung tâm hoạt động đều chìm trong biển tiếng khóc. Lại xen thêm tiếng dỗ dành an ủi của cha mẹ, toàn bộ khung cảnh có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Vệ Minh Thận tự nhận đã chứng kiến qua không ít cảnh tượng, nhưng một màn trước mắt này khiến anh không dám hạ quyết tâm bước vào.

Có lẽ đã đứng ở bên cạnh quan sát khá lâu, một nhân viên nữ bước tới, hỏi anh: “Chào anh, xin hỏi anh là…”

Cô ấy vốn muốn hỏi anh là đến học hay trải nghiệm, không ngờ Vệ Minh Thận lại hiểu sai ý, lập tức trả lời: “Đây là con gái tôi, tôi là cha của con bé.”

Giọng nói của người đàn ông, trong lịch sự mang theo tia dịu dàng, trong dịu dàng lại xen lẫn chút tự hào. Điều này khiến nữ nhân viên hơi sững sờ, dù biết anh trả lời sai nhưng vẫn nhịn xuống không sửa lại. Thay vào đó, còn hơi đỏ mặt trước mặt anh.

May mà Yến Dương rất nhanh đã đi tới. Nhìn thấy nhân viên nữ cô liền hỏi: “Xin hỏi cô Dương đang ở đâu? Chúng tôi đã hẹn cô ấy đến trải nghiệm tiết học.”

“Ồ, chính là tôi, chính là tôi.” Nữ nhân viên, cô giáo Dương nhanh chóng hồi thần lại, nhìn Yến Dương, cười ngại ngùng, “Tôi chính là cô Dương vẫn luôn nói chuyện với cô trên wechat.”

Yến Dương không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô hơi bất ngờ nhướng mày, cười nói: “Cô Dương, đây là bé nhà tôi. Cô xem con bé có thể tham gia buổi trải nghiệm tiết học hôm nay không?”

Lúc này cô Dương mới nhìn Môi Môi vẫn luôn được Vệ Minh Thận bế trên tay.

Mặc dù bạn nhỏ Môi Môi ở nhà ngang tàng quen rồi, nhưng lúc ra ngoài vẫn khá ngoan. Nhất là khi nhìn thấy trước mặt có nhiều bạn nhỏ như vậy, họ khóc còn to hơn mình, cướp đồ chơi tàn nhẫn hơn mình, trong lòng cô bé không khỏi nổi lên một tia ngưỡng mộ, sau đó lại thu mình trong vòng tay cha, càng không dám ra ngoài nữa. Nhìn thấy một dì xa lạ đưa tay ra với mình, Môi Môi trốn vào trong lòng cha, sau khi cảm thấy an toàn rồi, cô bé mới dám thò đầu ra quan sát người đến.

Cô Dương thấy dáng vẻ dè dặt này của Môi Môi vô cùng đáng yêu, cô ấy mỉm cười, nói với Yến Dương: “Có thể, ký tên trước đi, lát nữa tiết học sẽ bắt đầu.”

“Được.”

*

Sau khi Yến Dương ký xong trở về liền nhìn thấy Vệ Minh Thận đang bế Môi Môi, hơi cau mày đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao thế?” Cô cười hỏi.

Vệ Minh Thận bất lực liếc nhìn cô một cái, thở dài nói: “Em nhìn chỗ này hỗn loạn kìa, còn chẳng bằng để Môi Môi tự chơi ở nhà.”

“Chưa chắc đâu.” Yến Dương nói, “Anh đặt con gái xuống, để nó tự chơi một lúc đi.”

Vệ Minh Thận liền nhìn con gái.

Hiện tại khi đã thích nghi được với môi trường này, bạn nhỏ tiểu bá vương Môi Môi bắt đầu có chút rục rịch, cụ thể được thể hiện qua đôi chân nhỏ đạp đạp. Vệ Minh Thận thấy vậy liền hơi quỳ xuống, đặt cô bé trên mặt đất.

Ban đầu Môi Môi còn có chút sợ sệt, chân trên mặt đất đứng không vững liền muốn rút về, muốn cha bế. Vệ Minh Thận không bế cô bé ngay, ngược lại cổ vũ: “Môi Môi, con có thấy quả bóng nhỏ ở phía trước kia không, đi lấy cho cha đi?”

Anh chỉ vào một quả bóng nhỏ ở phía trước, nói với con gái.

Dưới sự ra hiệu của anh, Môi Môi cũng bắt đầu nổi lên sự hứng thú với quả bóng nhỏ, a một tiếng, vươn chiếc móng vuốt mũm mĩm ra muốn với lấy. Hai tay Vệ Minh Thận giữ người con gái, từ từ di chuyển về phía trước theo bước chân con, mấy bước sau, Môi Môi đã thuận lợi cầm được quả bóng nhỏ, khua khua với cha.

“Diudiu!”

Cô bé muốn nói bóng bóng, nhưng không phát âm được âm ‘q’, nên nói thành diudiu. Vệ Minh Thận mỉm cười, nhận lấy quả bóng, thơm lên mặt cô bé: “Môi Môi giỏi quá.”

Cô bé cũng vui sướиɠ, vừa cao hứng liền quét cho cha một mặt toàn nước miếng.

Vệ Minh Thận: “…”

*

Đợi đến khi tiết học chính thức bắt đầu, trong hội trường cuối cùng đã yên tĩnh lại. Vệ Minh Thận lúc này cũng giống con gái, bắt đầu hứng thú với hoạt động trải nghiệm này.

Nói là tiết học, nhưng quả thực như Yến Dương nói, chính là cùng đưa con đi chơi. Có điều không phải chơi một cách tùy hứng, mà mỗi một trò chơi đều được thiết lập với mục đích rèn luyện và giáo dục nhất định, dùng để phát triển tay chân và trí não của trẻ nhỏ. Trong đó có rất nhiều trò Vệ Minh Thận cảm thấy được xây dựng rất khéo léo, qua đó không thể không cảm thán về sự phát triển của ngành giáo dục.

Bạn nhỏ Môi Môi chơi hăng say cả buổi sáng, đến lúc chơi trò ném bóng cuối cùng, Yến Dương và Vệ Minh Thận đều có thể nhìn ra cô bé đã mệt, nhưng cô nhóc vẫn không chịu dừng lại mà ôm quả bóng, dưới sự che chở của cha, run lẩy bẩy đứng dậy, muốn ném vào bể bơi túi khí ở giữa. Vệ Minh Thận thấy tính khí con gái bướng bỉnh như vậy, trong lòng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc.

“Em nói xem, có phải Môi Môi cũng muốn nhanh chóng lớn lên không?” Anh thấp giọng nói với Yến Dương.

“Còn không phải sao?” Yến Dương cười hỏi ngược lại, “Không thể cứ mãi là cô bé chân ngắn nha.”

Vệ Minh Thận bật cười, biết cô cố ý trêu chọc mình, anh đưa tay ra nhéo mặt cô.

Có lẽ thật sự là anh nghĩ nhiều rồi, nhưng nhìn thấy Môi Môi cố gắng như vậy, lại nghĩ một ngày nào đó cô bé sẽ lớn lên, mình sẽ già đi, trong lòng anh liền có chút đa cảm.

Vệ Minh Thận khẽ thở dài, tiếp tục bảo vệ che chở cho con gái. Mà lúc này, sau khi Môi Môi ném bóng xong, đôi chân ngắn run rẩy rồi ngồi bệt xuống đất. Nhìn thấy con gái lại biến thành một cục nho nhỏ, Vệ Minh Thận bỗng có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Bỏ đi, đợi đến khi con bé thực sự trưởng thành rồi, anh lại phát sầu cũng chưa muộn. Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất là bế nhóc con này lên, nếu không lát nữa sẽ thành đám đông gào khóc mất.

*

Chơi cả buổi sáng, lúc tiết học kết thúc thì đã sắp mười hai giờ.

Hai người không đặc biệt tìm chỗ ăn, mà vào một quán trong chuỗi cửa hàng có combo tết thiếu nhi gần đó ăn một bữa đơn giản.

Bạn nhỏ mười bốn tháng tuổi Môi Môi hiện nay vẫn chưa thể tùy tiện ăn ở ngoài, nhưng cô bé tựa như biết hôm nay là ngày lễ của mình, lại có cha ở đây, nên đã dám khiêu chiến với cả mẹ, mấy lần Yến Dương nói rõ không được ăn, nhưng cô bé vẫn vươn tay ra cầm lấy. Yến Dương không thể không tiếp tục đấu trí đấu dũng với cô bé, sau vài lần giao chiến đã bón được cho bé ăn một bát mì dầu hành. Cuối cùng, cô nhóc lại dựa vào lòng cha ăn thêm vài quả dâu tây. Ăn đến mức chiếc bụng nhỏ căng tròn rồi mới miễn cưỡng hài lòng.

Hiếm khi cùng nhau ra ngoài một lần, hai người không về nhà ngay mà đến một trung tâm mua sắm gần đó, nhân lúc có hoạt động liền mua một đống đồ ăn và quần áo cho bé con mập mạp, lấp đầy cốp xe rồi mới dừng lại.

Vì quyết định ăn luôn bữa tối ở ngoài nên khi về đến nhà đã là tám giờ tối. Bạn nhỏ Môi Môi chơi cả ngày trời lúc này sớm đã không nhịn được mà lăn ra ngủ, nhưng cô bé vẫn chưa tắm.

Yến Dương vốn muốn tắm rửa qua cho bé, nhưng bạn nhỏ buồn ngủ quá, rầm rì không chịu dậy, vừa bế lên liền muốn khóc. Cuối cùng vẫn là Vệ Minh Thận và dì Trương ra tay mới miễn cưỡng tắm được cho cô nhóc, sau đó lại cho uống một bình sữa rồi mới để bạn nhỏ Môi Môi đi ngủ.

Đợi đến khi cả quá trình này kết thúc, Yến Dương và Vệ Minh Thận cũng đã mệt lử. Ngồi trên sofa hồi lâu không nhúc nhích.

“Bây giờ nghĩ lại, thật ra đi chơi ngày lễ cũng không có gì thú vị đúng không?” Yến Dương dựa vào lưng ghế sofa, quay đầu nhìn Vệ Minh Thận hỏi.

Vệ Minh Thận cực kỳ đồng cảm mà gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: “Vẫn có chút thu hoạch, ít nhất thì con gái chơi vui vẻ.”

“Có ngày nào con bé không chơi vui vẻ chứ?” Yến Dương hừ một tiếng, không nhịn được cười lên,“Con gái anh là người sẽ không đối xử tệ với bản thân nhất đấy.”

Vệ Minh Thận cũng cười, qua giây lát, anh nhìn cô: “Con gái anh?” Anh mang theo hàm ý khác mà lặp lại ba chữ này, “Nói lại lần nữa, Môi Môi là con gái của ai?

Yến Dương mới không sợ anh nha.

“Chính là con gái của anh.” Cô nói, “Anh vừa trở về con bé liền không sợ em tí nào, luôn chống lại em. Cô nhóc “phí” không nghe lời này em mới không cần đâu, anh mang đi đi.”

Yến Dương thế này coi như nửa muốn ầm ĩ với anh, nửa đang nhắc nhở anh, đừng quá chiều con gái.

Vệ Minh Thận hiểu rõ trong lòng, khẽ cười, ôm cô nói: “Đợi con bé lớn hơn chút nữa được không?” Lớn hơn chút nữa, anh sẽ làm một người cha nghiêm khắc. Còn bây giờ, hãy để anh mặc sức làm một người cha yêu chiều con đi.

“Vệ tiên sinh, câu này anh nói không biết bao nhiêu lần rồi. Trong chuyện này, chữ tín của anh mất hết rồi.”

Lấy tay khẽ đẩy anh ra, Yến Dương đứng dậy.

“Đi đâu vậy?” Vệ Minh Thận hỏi.

“Nấu chút đồ ăn đêm, tối nay hình như chưa ăn no, giờ đói rồi.”

Ở trong nhà hàng tối nay ăn kia nuôi mấy con cá màu sắc rực rỡ, Môi Môi vừa vào đã nhìn thấy, bắt cha bế hồi lâu cũng không chịu đi. Sau đó Vệ Minh Thận gặp một người quen, bận không thể phân thân được, thế là cô lại thay vào vị trí của anh, bế cô nhóc mập mạp tiếp tục ngắm cá. Vậy nên bữa cơm này, cả cô và Vệ Minh Thận đều chẳng ăn được mấy. Nhìn từ góc độ này có thể thấy, khi cô chiều Môi Môi, mức độ cũng chẳng kém Vệ Minh Thận.

*

Biết cô đi nấu ăn, lòng Vệ Minh Thận yên ổn lại. Ngồi trên sofa thêm một lúc, nghe thấy tiếng di chuyển ghế từ trong bếp truyền tới, anh chợt ý thức được gì đó, đứng bật dậy.

“Dương Dương…”

Vệ Minh Thận gọi Yến Dương một tiếng, liền thấy cô cầm một gói đồ từ trong bếp đi ra. Nhìn một cái, bên trên in hai chữ – bún ốc.

Quả nhiên. Vệ Minh Thận nghe thấy cô di chuyển ghế liền biết cô muốn lục tủ. Thứ đồ gì sẽ bị anh đặt ở độ cao mà chỉ anh mới có thể dễ dàng chạm tới chứ, đương nhiên chính là thức ăn rác Yến Dương dự trữ.

“Anh biết ngay là em không làm được chuyện gì tốt mà.” Khẽ dí trán cô một cái, anh vươn tay ra muốn tịch thu, lại bị Yến Dương tránh đi.

“Chỉ ăn một gói thôi, có được không?” Yến Dương giơ một ngón tay lên, đáng thương nhìn anh, “Tối qua vừa nhận được hàng, hôm nay em còn chưa kịp nếm thử, anh đã trở về rồi…”

Nói như vậy, còn là lỗi của anh nữa?

Vệ Minh Thận khẽ bật cười, có chút đau đầu nhìn cô: “Thứ này ngon đến thế sao?” Còn nhớ lúc trước khi hai người cùng đến một thành phố, cô đi công tác, anh đi thị sát. Nửa đêm, anh đến khách sạn nơi cô ở để gặp cô, đúng lúc bắt gặp cô đang nấu bún ốc, cái mùi ấy, cả đời khó quên. Vốn không muốn cô phải chạy đi chạy lại, nên anh tính qua đêm ở chỗ cô. Nhưng sau đó quả thực không thể chịu nổi cái mùi ấy, anh liền đưa người trở về khách sạn nơi mình ở. Một đoạn đường ấy, còn không bị cô cười cho thối mũi hay sao.

“Ngon lắm á.” Yến Dương gật đầu thật mạnh, “Chủ yếu là vì lâu lắm không ăn rồi, có chút nhớ…”

“Em ấy à…”

Vệ Minh Thận nhìn cô, không biết phải nói gì nữa rồi. Thấy thái độ của anh mềm mỏng xuống, Yến Dương liền rèn sắt ngay khi còn nóng nói: “Chỉ một gói thôi!”

Vệ Minh Thận không trả lời, im lặng vài giây, giật lấy gói bún ốc trên tay cô.

“Này…” Yến Dương nổi giận.

“Đi ra ngoài đợi, anh nấu cho em.”

Yến Dương: “… Oh yeah!”

*

Vệ Minh Thận chịu đựng cái mùi kia, nấu hơn mười lăm phút bún mới chín. Sau khi xong, anh đổ vào một cái bát to, bưng ra phòng khách.

Lúc này Yến Dương đang nằm trên giường nghịch điện thoại, sau khi ngửi thấy mùi ấy, cô lập tức nói: “Vào phòng ăn đi, em vào phòng ăn ăn.”

Vệ Minh Thận dừng lại, muốn cười nhưng không cười nhìn cô một cái, chuyển hướng đi vào phòng ăn.

Yến Dương xoã tóc chạy lon ton tới, cúi xuống sát lại gần bát, hít một hơi thật sâu.

“Sao thế?” Vệ Minh Thận đứng ở bên cạnh, một tay chống lên bàn ăn, cúi đầu nhìn cô.

“Tuyệt vời, chính là mùi vị này!”

Vệ Minh Thận: “…” Giơ tay lên đánh vào mông cô một cái, anh nói: “Ăn xong đánh răng ba lần, nếu không không được ngủ bên cạnh anh.”

Yến Dương cười hihi, “Anh không ăn một miếng sao?”

“Cảm ơn, em tự thưởng thức đi.”

Vệ Minh Thận nói xong liền cầm tờ báo ngồi xuống đối diện cô. Vài giây sau, anh quả thực không thể chịu nổi cái mùi này, cũng không biết là trên người mình hay là trong bát bay ra. Suy nghĩ giây lát, anh quyết định đi tắm.

*

Lúc tắm xong đi ra, Yến Dương đã vừa ôm bụng vừa lướt điện thoại ở đó.

Vệ Minh Thận lau đầu, đi tới cầm lấy điện thoại của cô: “Vừa ăn xong đừng xem điện thoại, cẩn thận chóng mặt, đứng dậy đi bộ đi.”

Yến Dương rất nghe lời đi tới đi lui trong căn phòng lớn này vài vòng, cảm thấy thoải mái hơn chút rồi cô liền đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Vệ Minh Thận. Lúc này Vệ Minh Thận đã dọn dẹp xong bát đũa cho cô, sau khi rửa tay lại vài lần anh mới ngồi xuống đó tiếp tục đọc báo. Thấy Yến Dương dựa lại gần, anh cúi đầu hỏi: “Ăn no chưa?”

Yến Dương gật đầu, lại ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Anh có muốn hôn em không?”

Vệ Minh Thận cười lạnh một tiếng, vô cùng tuyệt tình mà đẩy cô ra: “Tránh xa anh chút.”

Yến Dương để mặc cho anh đẩy mình, đợi đến khi anh buông tay, cô lại tự động dính sát vào: “Anh ghét bỏ em đến thế sao? Hay là nói, anh ghét bỏ cái mùi này?”

“Hết cách, ấn tượng quá sâu rồi.”

Vệ Minh Thận thở dài nói. Yến Dương nhớ lại cảnh tượng lúc trước, không khỏi bật cười.

Lần đó, trước khi anh không nhịn nổi đưa cô về khách sạn nơi anh ở, thực ra hai người đã thân mật một trận rồi. Mấy ngày không gặp nên không khỏi nóng lòng. Vừa tới liền gấp gáp đến thở hổn hển, khắp khoang mũi đều là cái mùi kia. Vệ Minh Thận vốn đã định chịu đựng rồi, dù sao người ngày đêm nhớ mong cũng đang ở dưới thân. Nhưng có lẽ vì sắc mặt anh quá khó coi, nên sau khi Yến Dương biết lý do liền không nhịn được bắt đầu cười. Cười đến cuối cùng Vệ Minh Thận cũng phải ảo não, dứt khoát đến ý định thuê một phòng khác của khách sạn ấy cũng không có, trực tiếp đưa người trở về phòng mình ở. Cả một đêm ngoài phòng khách, trong phòng tắm, trên giường, hai người làm không ngừng nghỉ.

“Em muốn.” Yến Dương ôm lấy cổ anh, nói, “Ông xã ông xã, em muốn rồi.”

Về chuyện ấy, nếu Yến Dương thật sự ra tay, Vệ Minh Thận tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của cô. Chỉ kiên trì được vài giây, anh nói: “Đi tắm trước đi, đánh răng.”

“Đánh mấy lần?” Yến Dương chống cằm, chớp mắt nhìn anh.

“Một lần là được.” Vệ Minh Thận nói, “Đánh sạch chút.”

Thoả hiệp rồi.

Yến Dương mỉm cười: “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »