Mọi người dần dần nghe đến mê mẩn, Hoa Trạch ùng ục rót một chén trà, đang muốn nói tỉ mỉ, thì thấy một tên tùy tùng đẩy đám người ra, kề sát tai nói với hắn: "Nhị công tử, thành chủ nói, nếu ngài không trở về, sẽ đốt hết mấy quyển sách nhảm nhí trong phòng ngài."
"Làm sao huynh ấy biết ta ở đây?" Hoa Trạch kinh hãi thất sắc, vội vàng vỗ vỗ mông đứng dậy, chắp tay hành lễ với mọi người, "Xin lỗi các vị, tại hạ đi trước một bước, ngày mai chuyển đến trà lâu ở ngõ Tử Vi, ám hiệu Long Lân, mời chư vị tới sớm."
Mọi người còn chưa thỏa mãn, bất đắc dĩ đành phải giải tán.
Lý Lăng đợi mọi người đi hết, mới chậm rãi đứng dậy ra khỏi trà lâu.
Nàng ra khỏi cửa lớn chưa được mấy bước, một thiếu nữ ôm kiếm yên lặng tiến lên, không nói một tiếng sóng vai đi cùng nàng.
Lý Lăng thở dài một tiếng: "Hành Chu, muội không cần mỗi ngày chờ tỷ ở đây đâu, tỷ nghe xong, sẽ trực tiếp trở về dịch quán."
Niên Hành Chu chỉ nói: "Muội không yên tâm."
Lý Lăng bất đắc dĩ, đành phải mắt nhìn thẳng, thành thật cùng Niên Tứ trở về dịch quán.
Dịch quán mà hai người ở nằm ngay trung tâm Phượng Dương thành, một tháng trước Niên Hành Chu biết sư tỷ muốn tới nơi này, liền đi trước đến đây thuê một tiểu viện u tĩnh trong dịch quán, lúc này trong tiểu viện có một gốc hoa đào sáng rực như mây, dưới tàng cây hoa đặt một cái giường trúc, ánh mặt trời xuyên qua cành hoa, đổ bóng lên giường trúc thành những mảng sáng tối.
Lý Lăng nằm chết dí trên giường trúc, nheo mắt lại.
Trong một ngày nàng sẽ nằm bốn năm canh giờ, so với những người khác thì nàng ngủ lâu hơn. Nửa tháng trước, nàng và Niên Hành Chu cùng xuất phát từ núi Thanh Yến, một đường du sơn ngoạn thủy, khi đến Phượng Dương thành đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa sáng nay là tiệc trà của Hoa Trạch, dậy sớm một chút, lúc này mặt trời chiếu lên người, phơi nắng đến mức ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn, nằm một lúc rồi trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Niên Hành Chu nhìn sư tỷ một cái, bước lên nhẹ nhàng đắp một tấm thảm mỏng lên người nàng.
Lý Lăng là Tần Tích Vãn nhặt được từ một lăng mộ.
Nàng từ khi sinh ra đã sống với mẫu thân trong lăng mộ tối tăm lạnh như băng, thời điểm Tần Tích Vãn nhặt được nàng, mẫu thân nàng đã qua đời, nàng một mình lang thang trong ngôi mộ ẩm ướt u ám, mệt mỏi liền ngủ trong quan tài trống rỗng, đói bụng thì giành đồ ăn với chuột.
Khí lạnh trong lòng đất đã ăn mòn cơ thể nhỏ bé của nàng, khi Tần Tích Vãn gặp được nàng, còn tưởng rằng nàng là u hồn ở nơi nào đó còn lưu lại.
Bà mang đứa nhỏ năm tuổi này về núi Thanh Yến, nghĩ đủ loại biện pháp loại trừ hàn khí cho nàng, lúc này mới bảo trụ được tính mạng.
Trước năm mười lăm tuổi, Lý Lăng là một cái ấm sắc thuốc, mỗi ngày đều lấy thuốc làm cơm ăn, làm canh uống, nàng khổ không thể tả, sư phụ cùng các sư muội nhìn cũng cảm thấy trong lòng rất tắc nghẽn. Nàng từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú cực cao, nhưng do nàng trường kỳ uống thuốc, có mấy vị cực kỳ kí©h thí©ɧ thần kinh, sau khi uống xong tay chân sẽ phát run, ngay cả dao nhỏ cũng cầm không vững.
Nàng đau khổ cầu xin sư phụ, lúc này mới ngừng thuốc, cách nửa năm thì được Cẩm Anh đại sư thi triển kim châm một lần, bởi vậy mới đổi lấy được mười năm bình thường.
Nhưng nàng rất dễ mệt mỏi, bình thường cũng rất sợ lạnh, Phi Dương quán nơi ở của nàng nằm ở bên bờ suối nước nóng trên sườn núi Thanh Yến, trong năm ánh nắng chói chang nhất, hoa lá cây cối quanh năm rực rỡ nhất, hơn nữa mỗi năm đến mùa đông hoa mai nở rộ, sư phụ nàng sẽ dẫn nàng nhặt hoa mai rụng, cùng với rễ cây mai, ủ thành rượu hoa mai, để làm ấm cơ thể bình thường của nàng.
Lý Lăng cảm thấy mình không có gì để oán giận, mặc dù sống không lâu, nhưng nàng gặp sư phụ rất tốt, có sư muội còn thân hơn tỷ muội ruột, còn có thể dốc lòng nghiên cứu yển thuật của nàng, tiếc nuối duy nhất, đại khái chính là bởi vì thân thể cùng vấn đề thời gian, kỹ năng chế tạo con rối không thể tiến lên một tầm cao mới.
Nhưng trên đời vạn vật chính là như thế, nàng cảm thấy mình so với đại đa số người thì may mắn hơn rất nhiều.
Nàng ngủ một giấc, khi thức dậy, mặt trời vẫn còn ấm áp.
Niên Hành Chu ngồi ở một bên sân nhỏ, chậm rãi lau trường kiếm của mình.
"Người của Đan Thanh các đã tới, nói là Lục các chủ đã đến Phượng Dương thành." Nàng ấy không giương mắt lên, nhưng biết sư tỷ đã tỉnh.
Lý Lăng "A" một tiếng, bất mãn nói: "Cuối cùng cũng tới rồi."
Đan Thanh các ở Phượng Dương thành có một phân đường, mấy ngày trước nàng đã thỉnh người mang thư cho Lục Tỉnh, nói có việc muốn mời hắn hỗ trợ, hỏi hắn có thể đến sớm hai ngày hay không.
Nàng vốn tưởng rằng nếu hai người đã thỏa thuận ở núi Thanh Yến thì hắn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, cho dù đối với nàng có không hài lòng, sau khi nhận được thư cũng sẽ mau chóng chạy tới, không nghĩ tới người này vẫn là kéo dài một lần nữa, thẳng đến hôm nay mới chạy tới.
"Muốn đi phân đường Đan Thanh các sao?" Niên Hành Châu hỏi.
Lý Lăng gật gật đầu, "Đi thôi, việc này sớm cũng không nên chậm trễ.”
Phân đường của Đan Thanh các ở Phượng Dương thành là Trục Nguyệt đường nằm ở thành bắc, phụ cận đều là phân đường hội quán của các đại môn phái trong thành, Trục Nguyệt đường tuy không lớn, nhưng là chỗ độc đáo nhất, tinh mỹ nhất trong đó.
Đan Thanh các và núi Thanh Yến mặc dù là môn phái nhỏ, nhưng mỗi người đều có con đường phát tài, không giống các môn phái lớn, đệ tử trong phái tuy nhiều, nhưng mỗi người đều xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, không giống chúng đệ tử Đan Thanh các và núi Thanh Yến tài đại khí thô.
Lý Lăng và Niên Hành Chu đi vào đại môn Trục Nguyệt đường, xuyên qua một hành lang dài yên tĩnh, trước mặt là liễu ám hoa minh [1], là một khu vườn rộng rãi và mấy tòa lầu các, trong vườn nước trong veo, tùng các trúc hiên, là phong cách tao nhã và kín đáo của Đan Thanh các.
[1] Theo nghĩa đen, điều này có nghĩa là “những cây liễu đen và những bông hoa nở rộ”. Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là “một cảnh đẹp hoặc một không gian mới”.