Lý Lăng phản ứng đầu tiên chính là muốn từ chối, nhưng nghĩ đến nam nhân có dáng người hoàn mỹ mà nàng nhìn thấy sáng sớm, lại có chút động tâm.
Đào Đào đưa bình thuốc cho nàng: "Cầm lấy đi!"
Lý Lăng chậm chạp không nhận bình sứ nhỏ kia: "Vẫn là quên đi, như vậy đối với Lục Tỉnh, quá vô lễ."
"Không có sao đâu? Nữ nhi giang hồ, không câu nệ tiểu tiết." Đào Đào cực lực giựt giây nàng, "Huống chi tỷ không nói muội không nói, làm sao còn có người thứ ba biết? Hơn nữa hắn là nam nhân, cho tỷ xem một chút lại không chịu thiệt, tỷ nghĩ kỹ đi, cơ hội không thể bỏ lỡ."
Lý Lăng tim đập thình thịch, suy nghĩ nhiều lần, một tay cầm lấy cái bình sứ nhỏ kia: "Dược hiệu đủ hai canh giờ chứ? Nó sẽ không làm tổn thương cơ thể của hắn, đúng không?"
"Đương nhiên sẽ không, thuốc mê có thể tổn thương cái gì chứ?" Đào Đào liếc nàng một cái, cầm lấy một miếng bánh hoa đào bên trong đĩa: "Về phần dược hiệu, không đủ hai canh giờ, nhưng một canh giờ thì cũng có thể có."
Lý Lăng cất bình thuốc vào trong tay áo, đứng dậy nói: "Được rồi, vậy ta đi trước, buổi tối bỏ thuốc bột này vào trong trà của hắn —— việc này muội cũng đừng nói ra. Tô Nhị và Niên Tứ cũng không được nói, vạn nhất truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm."
Đào Đào cười gật đầu: "Đương nhiên."
Lý Lăng trở lại nơi ở, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là sau khi màn đêm buông xuống, giao trà đã chuẩn bị xong cho con rối mang đến Hoành Vân quán, mình thì ở gần đó tâm thần không yên mà quanh quẩn một chỗ, rồi cắn răng một cái vào chỗ ở của khách nhân.
Núi Thanh Yến hoang vắng, trong Hoành Vân quán chuyên dùng để tiếp khách có vài tòa tiểu lâu, cao thấp tọa lạc tại sườn núi, dựa vào thế núi mà xây dựng, hoặc ẩn mình trong rừng trúc, hoặc dựa vào vào suối nước trong núi, một lầu một cảnh, một cửa sổ một ý họa, thập phần thoải mái mà lịch sự tao nhã.
Lục Tỉnh được an trí ở Xuân Vọng lâu, đồ đệ hắn mang đến thì được an trí ở Thu Tễ lâu, buổi tối kiểm tra xong bài tập về nhà của Trúc Mặc, hắn liền trở về chỗ ở của mình.
Hương trà do con rối thị đồng bưng tới không giống buổi sáng, nhưng vẫn ngọt ngào êm dịu, hắn uống xong hai chén, sau khi đả tọa ngưng khí thì lên giường ngủ.
Tòa khách lâu này tên là Xuân Vọng, quả nhiên bên trong bày biện, thư họa đồ vật, đều có một cỗ cảm giác ấm áp tươi sáng, trong chăn còn có mùi hương hoa nhàn nhạt.
Lục Tỉnh hơi không thích, nhưng từ trước đến nay hắn thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc đầu không được tự nhiên, nhưng cũng dần dần thích ứng, trong mùi thơm như có như không đột nhiên chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là hắn từ trước đến nay ngủ rất nông, lần này lại không giống, cảm giác có chút kỳ lạ, hắn biết mình đang nằm mơ, nhưng thế nào cũng không tỉnh lại.
Trong mộng cảnh có một đôi tay thon dài, vén trung y của hắn ra, ngón tay lạnh lẽo ở trên người hắn tinh tế vuốt ve, thỉnh thoảng còn sờ một chút, không buông tha từng tấc da thịt của hắn.
Chóp mũi quanh quẩn có mùi rượu hoa mai thanh đạm, trên l*иg ngực còn có thể cảm giác được có hơi thở, mát mẻ, giống như gió mát như có như không lướt qua thân thể.
Lục Tỉnh trong lòng tức giận, dồn khí đan điền chậm rãi thổ nạp, một cỗ chân khí từ huyệt Khí Hải cùng huyệt Thần Khuyết dâng lên, dọc theo huyệt Thiên Trung cực nhanh xông vào huyệt Bách Hội, thần đài nhất thời một trận thanh minh.
Vì thế người đang yên tâm lớn mật đo lường thân thể hắn vừa ngẩng đầu lên, liền thấy chủ nhân thân thể đang mở to một đôi mắt không giấu lửa giận nhìn nàng chằm chằm.
Tiêu rồi...
Nhất định là thuốc của Đào Đào có sai lầm.
Trong đầu Lý Lăng rất nhanh xoay chuyển ý nghĩ này, sau đó vô tội chớp mắt nhìn hắn.
"Lục các chủ, ngài hiện tại đang nằm mơ." Trước khi nàng thu tay lại, còn không nỡ bóp một cái trên da thịt cứng cỏi mà tràn ngập sức mạnh của hắn, mới có chút tiếc nuối thay hắn che lại vạt áo, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, hết thảy những thứ trong mộng đều không phải thật."
Dứt lời, cổ tay trắng muốt kia đã bị kẹp chặt vào thành giường, nàng "a" một tiếng, giãy giụa hai cái, không tránh thoát.
Lục Tỉnh nhìn nàng chằm chằm, tức giận đến thiếu chút nữa bật cười.
Thực cho hắn là ngu à? Những đệ tử núi Thanh Yến này thật đúng là một lời khó nói hết, nhất là vị đại đệ tử này, may mà sáng nay hắn ở trong Yến đình nói chuyện với nàng một phen, ấn tượng đối với nàng coi như không tệ.
Hắn biết Tần Tích Vãn có rất nhiều nhân tình, Lý Lăng là đệ tử đi theo bà lâu nhất, có lẽ đối với chuyện này nàng cũng có thái độ giống như sư phụ của mình, vào đêm gặp mặt nàng liền hạ một loại thuốc nào đó vào trong nước trà của hắn, để cho hắn không phòng bị uống, nếu như hắn không kịp tỉnh lại, nàng sẽ làm ra chuyện gì với hắn đây?
Hắn xấu hổ khi tiếp tục nghĩ, tức giận đồng thời còn cảm giác ra mấy phần khuất nhục.
Lục Tỉnh hắn cũng không phải là người tùy tiện, nếu tùy tiện mà nói, có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, hắn không thích nhân duyên ngắn ngủi, cũng rất coi trọng lời hứa của mình, cho nên hắn chưa bao giờ để ý đến những nữ tử lấy lòng hắn, đều bởi vì hắn cho rằng, mặc kệ nữ tử tương lai hắn muốn cưới là ai, nàng đều có quyền có được hắn trọn vẹn.
Cô gái tên Lý Lăng này rốt cuộc là vì cái gì? Lấy hắn để giải quyết sự cô đơn? Nhìn bộ dạng của hắn coi như lọt vào mắt, lại cảm thấy rõ ràng sẽ bị hắn từ chối, cho nên dùng thủ đoạn như vậy?
Khó trách buổi sáng ngồi trong Yến đình, ánh mắt nàng nhìn hắn mập mờ khó hiểu như vậy.
...... May mắn là không để cho nàng thực hiện được.
Trái tim Lý Lăng đập thình thịch, trong lòng đã sớm mắng Đào Đào là người gây họa không đáng tin cậy này không dưới mười lần, sớm biết thuốc mê của nàng không chống đỡ được như vậy, bất luận thế nào nàng cũng sẽ không mạo hiểm.
Bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt được, mặt mũi đều mất sạch.
Nàng muốn chạy, nhưng cổ tay bị hắn giữ chặt, thế nào cũng không thoát ra được, nam chân giữ chặt cổ tay nàng đã ngồi dậy, ánh mắt nặng nề, vẻ mặt xấu hổ, bộ dáng hưng sư hỏi tội, mà nàng vừa rồi nằm sấp ở mép giường, bất ngờ bị hắn bắt lấy, giờ phút này còn duy trì tư thế này, thật sự là vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên.